• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn lão vừa đi được vài giây, phía sau lão, vị ẩn giả tạo nên lời nói mơ hồ liền âm trầm nét mặt. Lão nhanh chóng lấy ra một tấm phù lục, truyền sức mạnh vào trong để tạo cầu nối âm thanh với người giữ tấm bùa tương tự, mà không ai khác chính là Tông chủ Tiêu Thiên Tông, Tiêu Vấn.

- Bẩm Tông chủ, ta nghi ngờ có kẻ ngoại lai đột nhập vào bổn tông của chúng ta.

Chớp mắt, từng dòng âm thanh từ bên kia cũng được truyền lại vào tai vị ẩn giả thông qua tấm bùa.

- Nói rõ đi.

- Vâng. Kẻ này lấy danh nghĩa là Sứ giả của Tiêu Thiên Tông chúng ta, hôm nay mang bốn đứa trẻ đến Thạch Tưởng Giới để kiểm nghiệm thiên phú lĩnh ngộ, không ngờ trong đó có một đứa trẻ đã lập tức bị đưa ra ngoài vì quá vô dụng, Thạch Tưởng Giới đã không hề có phản ứng với hắn. Nhưng trọng yếu là lúc đứa trẻ này bị trục xuất ra ngoài, từ trên cao rơi xuống, kẻ giả danh kia rõ ràng phản ứng nhanh hơn ta. Điều đó cho thấy hắn thật chất không phải một Tông cảnh, không phải Sứ giả của bổn tông chúng ta.

- Ừm, ta hiểu. Ngươi cứ canh giữ ở đây, không cần tạo động tĩnh.

- Dạ vâng.

Lá bùa trên tay vị ẩn giả lập tức trở nên ảm đạm, kết thúc cuộc trò chuyện của hai người.

Tại khu vực không phận của Ngũ trưởng lão, được Ngũ trưởng lão đặt tên là Đào Tuyên Dung.

Ngũ trưởng lão Phí Nhật Long đang ngồi say mê ngâm cứu quyển bí tịch trích dẫn về một loại Thánh Dược vừa đào được bên ngoài thì liền bị Tông chủ Tiên Vấn bất ngờ xen vào đánh thức. Điều đó khiến Phí Nhật Long khó chịu, mặt nhăn lên.

- Tông chủ đại nhân, sao ngươi cứ phá ta hoài vậy, muốn cái gì nữa đây?

Hình ảnh Tiêu Vấn thình lình xuất hiện trong một tấm gương trước mặt Phí Nhật Long, nghiêm giọng.

- Trong tông có một vị Sứ giả đã bị người điều khiển, hiện đang muốn rời khỏi bổn tông, ngươi đi xử lý đi.

Phí Nhật Long nghe vậy liền kêu lên.

- Trời đất ơi, bị người ta điều khiển thì tức là tiểu tử Tông cảnh đó đã chết rồi, mà đã chết rồi thì ngươi cho hắn một phát nổ người để kẻ kia không còn thân xác để điều khiển, cần gì phải đến đây bảo ta nữa hả trời.

Tiêu Vấn trầm giọng.

- Hắn còn trong tông.

- Mé, vậy thì đợi ra ngoài rồi giết.

- Ta không ở trong tông.

- Vậy tại sao cứ là ta vậy, không phải còn có Thập trưởng lão, Thập Tam trưởng lão, Bát trưởng lão tại vị sao?

Phí Nhật Long lười ra mặt, muôn phần không muốn đi.

Lúc này, Tiêu Vấn bắt đầu nổi giận, giọng lạnh hẳn.

- Mấy năm trước là tên khốn nào đã ăn trộm kim đan được tinh luyện hơn năm trăm năm của ta? Ngươi nói xem, ngươi không đi thì ai đi. Hay là muốn ta về lấy hai cánh tay của ngươi để trừ nợ?

Nghe được lời này, Phí Nhật Long mới liền cười trừ, đáp ứng ngay.

- Thôi được rồi, ta làm là được chứ gì, có vài viên trông giống như cứt mũi mà làm thấy gớm. Xong vụ này, Tông chủ đại nhân làm ơn cho ta nghĩ dưỡng vài chục năm, vài trăm năm cái, đang bế quan mà cứ làm phiền hoài, ta giận dỗi bỏ đi à nha.

- Chỉ là tiêu diệt một cái xác Tông cảnh, ngươi nghĩ nó đủ lớn để ngươi được nghỉ ngơi?

- Này, đừng tưởng thằng này ngu nhá. Nếu chỉ tiêu diệt một cái xác Tông cảnh, phái vài tên Chấp Sự tu vi Tôn cảnh đi là được, nhưng ngươi lại kêu một Hoàng Cảnh đỉnh phong như ta đi thì khẳng định vấn đề phải nghiêm trọng lắm.

- Không hề, chỉ là để phòng trừ bất trắc có thể xảy ra. Ngươi nghĩ nhiều.

- Ơ, ta không tin đấy.

- Tin hay không tùy ngươi, ta không muốn nhảm lời với ngươi nữa, đi ngay đi.

Dứt lời, hình ảnh Tiêu Vấn trong gương liền biến mất.

- Ài, thiệt là mệt mỏi quá đi.

Phí Nhật Long bấy giờ cũng chỉ còn biết méo mặt, vô cùng bất đắc dĩ nhấc mông lên, rời khỏi Đào Tuyên Dung.

Mất thời gian không lâu thì hắn cũng đã nhanh chóng tìm thấy mục tiêu từ khoảng cách xa vài ngàn thước.

Lúc này, Văn lão, không, phải nói là ý thức bên trong Văn lão cũng cảm ứng được, mặt liền lộ rõ sự thở dài.

“Xem ra vì sự sơ suất trong hành động cứu ngươi, ta đã bị bại lộ. Tiểu tử, duyên của chúng ta đến đây có vẻ buộc phải tạm kết thúc rồi, hy vọng sẽ có ngày gặp lại. Bất quá, đó là khi ngươi còn sống”.

Lão vội truyền âm với Nam Phong đang ngẩn người trong sự tức giận.

“Tiểu tử, ta rất tiếc. Thiên phú của ngươi thật sự tốt, lại kỳ dị, sở hữu năng lực khác người mà mạnh mẽ. Nhưng trên con đường tu luyện thì những thứ đó không phải là yếu tố quyết định sự sống hay cái chết của ngươi. Trên đời, chỉ có những người được lão thiên nhận định là “kẻ được chọn” mới là người đạp được bước lên đến đỉnh cao dù trải qua vô vàng biến cố, khó khăn không tưởng. Bản thân ta thì tất nhiên không phải là một trong số họ”.

“Tiểu tử, nếu ngươi có số kiếp là một trong số những kẻ được chọn, vậy bất kể như thế nào thì ngươi vẫn sẽ sống tốt, tin ta đi, chỉ cần người đừng nhụt ý chí là được, một vài cái nữ nhân mê người không thể là vũng bùn làm kiềm hãm bước chân của ngươi. Nhân sinh vốn dài đăng đẳng, việc làm như là biển, hà cớ dừng lại chỉ ở một”.

“Nghe này, Thạch Tưởng Giới hàm chứa vô vàng công pháp trên thế gian, tuyệt nhiên không thể không có lấy một bộ công pháp rẻ rách giành cho người, trừ phi là có người giở trò. Ta hiểu ngươi có lẽ cũng đã đoán ra được kết quả này, nên ngươi đang thù hận”.

“Rất tốt, thù hận vốn luôn là động lực mạnh nhất và điên cuồng nhất để một người có thể bức phá mạnh mẽ một cách bất thường, hạ gục tất cả mọi chướng ngại ngăn cản phía trước. Từ cổ chí kim, các bậc đại năng đều là mang trong người sự thù hận như vậy mới trở nên khủng bố, trấn nhiếp một phương bầu trời. Nhưng ngươi phải rõ, sự thù hận của họ là có lý trí, có suy nghĩ và biết nhẫn nhịn, không phải mù quáng nên ngươi đừng lầm đường. Bọn chúng, những cường giả, chỉ cần một ánh mắt xa xăm là đã thấy được tất cả những gì ngươi đang làm, thậm chí là tiêu diệt ngươi, biến ngươi thành một kẻ ngốc chỉ trong giây lát. Đây là điều ngươi cần rõ hơn ai hết”.

“Cuối cùng. Tiểu tử, ngươi có thiên phú, ngươi có mọi tiềm lực nhưng lại không có kiến thức. Vậy thì bây giờ, nhân lúc chia tay mà cũng có thể là vĩnh viễn. Ta sẽ cho ngươi toàn bộ kiến thức mà ta có được trong một vạn năm tu chân. Hãy cố gắng tận dụng nó”.

Lời Văn lão vừa dứt, Nam Phong còn chưa kịp phản ứng hay hiểu gì thì đã có một đống dòng chảy kiến thức chồng chất tuân theo một trật tự truyền vào não hắn, khiến não hắn bị bất ngờ, nảy sinh đau nhức cực độ, và rồi hắn bất tỉnh.

Bên ngoài.

“Văn lão” vừa rời khỏi Tiêu Thiên Tông theo cách có trong ký ức của Văn lão. Lão liền thả nhẹ ngôi nhà nhỏ phiêu phù xuống đất, còn bản thân thì bỗng hóa thành gầy gò, mặt mày xám tro, rồi như một chiếc lá khô rơi rụng trên bầu trời, hoàn toàn chết đi.

Ở phía sau, Phí Nhật Long nhìn toàn bộ sự tình kẻ điều khiển rút lại ý thức, trả lại cái xác Văn Thừa Ân đã chết từ lâu thì cũng không có gì lấy làm lạ. Đây là điều tất yếu, vì nếu Văn lão không tự chết, hắn sẽ giúp cho lão được chết chỉ với một cái bóp tay từ xa thật chặt.

Hắn đảo ánh mắt nhìn qua ngôi nhà nhỏ đang rơi. Nhìn xuyên vào bên trong thấy Nam Phong, thấy được sự kỳ lạ của thân thể Nam Phong thì cực kỳ nhăn mày.

“Ả, trông như một Phàm Thể nhưng lại không phải Phàm Thể? Ngay cả sức mạnh cũng không rõ, chỉ biết vừa tiến hóa một lần, nghĩa là đang ở tu vi Linh Nhân cảnh?”

“Là đại năng chuyển thế sống lại á?”.

“Hầy, bất quá, dù ngươi có là gì đi chăng nữa thì cũng đến lúc chết rồi. Lẽ thông thường, kẻ muốn đột nhập vào Tiêu Thiên Tông chúng ta thì ắt phải là kẻ ác, người mang âm mưu. Một người như vậy lại đi bảo vệ một tiểu tử Linh Nhân cảnh, muốn hắn không bị vạ lây, thì chắc chắn tiểu tử đó phải có vấn đề. Một con voi không để tâm đến việc đạp chết nhiều kiến, bây giờ lại né chân qua với duy nhất một con kiến?”.

“Không, phải có lý do cả. Mà ta thì lại rất thích giết oan hơn còn bỏ sót”.

Quyết định đầy dứt khoát và vô tình. Phí Nhật Long lập tức trừng mắt, một tia sức mạnh nhỏ nhoi nhưng ẩn chứa sức công phá hủy diệt liền từ người hắn thoát ra, lao thẳng đến ngôi nhà nhỏ có Nam Phong bất tỉnh bên trong. Khoảng cách dù còn xa, cách vài trăm mét nhưng khí tức quá đỗi mạnh bạo từ tia sức mạnh nhỏ nhoi đó cũng đã khiến ngôi nhà trở nên bong tróc, dần hóa mục nát, săp sửa tan biến thành tro bụi.

Thế nhưng đúng lúc này, tia sức mạnh nhỏ nhoi kia lại bất ngờ bị một luồng sức mạnh khác triệt tiêu không dấu vết. Đồng thời, một âm thanh trông có vẻ mềm mại, uyển chuyển nhưng lại đầy lạnh buốt chợt vang lên, khiến Phí Nhật Long nghe thấy thì không khỏi rùng mạnh mình.

- Từ nay, hắn sẽ do ta quản.

Lời lãnh diễm vừa buông, ngôi nhà nhỏ chứa Nam Phong liền biến mất.

Nơi đây chỉ còn lại Phí Nhật Long đứng giữa bầu trời, tay không ngừng lau mồ hôi lạnh.

- Vâng, Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão Tiêu Thiên Tông, hay còn gọi với biệt hiệu khác là Lãm Nguyệt Tiên Tử, đích danh Lãm Nguyệt Sương. Nàng là bạn vào sinh ra tử từ nhỏ với Tông chủ Tiêu Vấn, nhưng không hề hiền hậu như Tông chủ, ngược lại là rất độc ác, giết người không gớm tay, một hai câu không thuận liền giết người. Thực lực của nàng ở trên hết tất cả các vị trưởng lão, được đồn là mạnh ngang ngửa, có khi còn hơn cả Tông chủ, vô cùng xuất quỷ nhập thần, mờ mờ ảo ảo. Cho nên Phí Nhật Long mới lạnh toát sống lưng khi nàng thình lình nói chuyện trong khi hắn không hề cảm ứng được sự hiện diện của nàng trước đó ở xung quanh.

Quả nhiên là bậc cường giả ở cấp bậc Tông chủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK