Tại Vũ gia, một trong sáu đại danh tộc của thành.
Vũ Huyên Huyên vừa về đến nhà. Nàng lập tức bỏ qua lời nhắc nhở của ca ca, chạy đến tìm mẹ nàng, Diệu Thư Lan, để mếu máo và cũng là để năn nỉ một chuyện có liên quan mật thiết đến Trần Đan.
Diệu Thư Lan sau khi nghe được câu chuyện lạ người của con gái, nàng tuy hiện tại đã là ngoài 70 nhưng dáng vẻ thoạt nhìn vẫn chỉ như một nữ nhân xinh đẹp chưa đến 25 tuổi, da dẻ trắng mượt mà, không khỏi cảm thấy bất ngờ.
- Con gái, con không gạt ta đấy chứ? Vấn nhi vốn là người xếp hạng bảy trong Linh Nhân Bảng của thành Diệu Châu chúng ta, làm sao có thể vừa gặp một tiểu tử nhỏ hơn vài tuổi đã trở nên sợ hãi, hở tý là lấy linh kiếm ra để phòng hộ?
Vũ Huyên Huyên giương lên gương mặt đầy chắc chắn, nói.
- Không tin thì mẹ có thể trực tiếp hỏi ca ấy sẽ rõ. Hắn thật sự rất lợi hại đó. Còn nhớ lúc con đang luyện tập chiến đấu với Bọ Cạp Đá để chuẩn bị cho cuộc so đấu thiên tài một tháng tới, hắn vừa bước chân đến gần thì con bọ cạp lập tức quay người bỏ chạy như gặp phải hung thần vậy. Với lại, con tinh ý để ý trình trạng của hắn lúc đó, phát hiện quần áo trên người hắn rất chỉnh tề, dường như chưa từng có chiến đấu qua, trong khi mảnh đất phía sau hắn lại là vùng đất mà yêu thú hoạt động nhiều nhất. Điều này rất kỳ quái, cũng có thể là minh chứng nói lên hắn rất mạnh.
Diệu Thư Lan nghe vậy thì đã hiểu rõ vấn đề, điềm nhiên nói.
- Nếu đúng vậy, hắn tuyệt không phải Linh Nhân cảnh đâu con gái. Cường giả Huyền Cảnh dưới 30 tuổi đều sẽ mang hình dạng thiếu niên trai tráng, có lẽ đây cũng là lời giải thích hợp lý nhất cho việc hai đứa không thể cảm ứng được tu vi, sức mạnh của hắn.
Vũ Huyên Huyên lập tức lắc đầu, rất thông minh nói.
- Không, con quan sát kỹ rồi, hắn còn râu non trên cằm, đây là dấu hiệu của một thiếu niên sẽ không lớn hơn con quá 2 tuổi. Mẹ, mẹ phải tin con, con rất chắc chắn điều này.
Diệu Thư Lan nhìn thật sâu đứa con gái yêu quý đang cố gắng thuyết phục nàng nhận một tiểu tử không rõ lai lịch về gia tộc. Chốc lát sau, nàng dường như phát hiện điều gì đó bất thường đến từ con gái, nhưng phải miễn cưỡng lộ nụ cười dịu dàng, nói.
- Được rồi, ta tin con gái yêu của ta.
Dù nói vậy, nhưng Diệu Thư Lan vẫn là truyền âm ra bên ngoài, hỏi lão giả đã luôn âm thầm bảo vệ hai huynh muội Vũ Huyên Huyên trong suốt quá trình lẻn ra ngoài tập luyện.
“Tất cả những gì Huyên nhi nói về tên tiểu tử kia đều chuẩn xác?”.
“Dạ vâng, tất cả đều đúng thưa phu nhân. Người thiếu niên này tự xưng là mang thể chất đặc thù nên mới khiến người khác không thể cảm ứng được tu vi, sức mạnh của hắn, đây cũng là yếu tố giúp hắn được Sứ giả của Tiêu Thiên Tông chú ý đến”.
“Ngươi cảm thấy hắn thế nào?”
“Thưa phu nhân, ta chưa tận mắt chứng thực hắn chiến đấu nên cũng chưa thể kết luận được điều gì chắc chắn. Nhưng có một điều ta luôn nghi ngờ, nếu hắn đã có tiềm lực như vậy, chỉ dùng một ánh mắt là đã khiến Vấn thiếu gia rất mạnh ở cảnh giới Linh Nhân phải hoảng hốt, thì không có lý do gì mà Tiêu Thiên Tông lại từ bỏ hắn, ắt hẳn phải có điều mờ ám”.
Diệu Thư Lan nghe vậy liền có suy ngẫm. Rồi nàng lại hỏi.
“Còn ngoại hình của hắn thì sao, trông tướng mạo thế nào?”
“Cũng không tệ ạ. Thân thể săn chắc, mặt không đến nỗi xấu, chỉ là ăn mặc hơi thô sơ, thật sự giống như người từ tiểu trấn đi ra”.
“Ừm, vậy ngươi liền giết hắn đi, đừng để Huyên nhi nhìn thấy hắn thêm một lần nào nữa”.
“Tuân lệnh”.
Lão già cấp tốc quay người rời đi.
Hai người Diệu Thư Lan và lão già đều là cường giả Huyền cảnh nên cuộc đối thoại giữa họ diễn ra rất nhanh, chỉ bằng vài lần chớp mắt của Vũ Huyên Huyên.
Diệu Thư Lan trông như chưa từng làm chuyện gì khác thường, dịu dàng xoa đầu con gái, bảo.
- Nhìn xem, tóc tai bù xù lên hết rồi này, để mẹ chải lại cho.
- Ưm.
Vũ Huyên Huyên tỏ ra xấu hổ, lớn như thế này rồi mà còn được mẹ chải tóc cho thì…. Thoáng chốc nàng đã lãng quên mất nhiệm vụ chính yếu nàng đang nhắm tới.
Diệu Thư Lan bắt đầu lấy chiếc lược ngọc, vừa chải đầu cho con gái, vừa trò chuyện thân mật.
- Con gái, nói thật với mẹ đi, con thích tiểu tử đó rồi có phải không?
Vũ Huyên Huyên lập tức dựng cứng người, vội vàng phủ nhận.
- Không có đâu thưa mẹ, tuyệt đối không có!
Diệu Thư Lan cười, bảo.
- Con gái, ở đây chỉ hai mẹ con ta, con không cần phải giấu đâu. Nữ nhi Vũ gia chúng ta xưa nay thích thì nói thích, nếu có cơ hội thì sẵn tay đoạt luôn người nam nhân mình thích về nhà, việc gì mà phải ngại chứ con. Con cứ nói với mẹ, mẹ luôn ủng hộ con hết mình.
Ban đầu, Vũ Huyên Huyên ngượng ngùng, im lặng.
Nhưng sau một lúc, dưới lời lẽ như những tấm nệm đệm bông của Diệu Thư Lan thì nàng cũng dần có được sự dũng cảm mà nói.
- Ân, con cũng không biết đây là cảm giác gì nữa. Chỉ là ngay khi vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn, con cảm thấy rất hồi hộp, tim đập loạn. Trong đầu cũng tự dưng hiện lên một suy nghĩ khác thường rằng, trên đời này chắc chắn sẽ không còn người nam nhân nào xuất chúng hơn hắn. Ưm, chỉ có vậy thôi.
Phía sau nàng, Diệu Thư Lan không khỏi hiện lên một ánh mắt lạnh như đao kiếm, hỏi.
- Vậy con có muốn được ở bên cạnh hắn không?
- Ưmmm, con nghĩ… con sẽ cảm thấy rất vui nếu điều đó thành hiện thực.
- Ừ, ta hiểu rồi.
Bề ngoài, Diệu Thư Lan là mang một nụ cười mỉm, nhưng bên trong nàng đầy sự lạnh lùng.
“Đó cũng là lý do ta phải giết hắn con gái à. Con mang trong người dòng máu của Diệu gia Đế Tổ, sau này ắt trở thành cường giả đứng đầu một phương thiên địa, gầy dựng lại Diệu gia chúng ta. Bây giờ mà rơi vào lưới tình thì sẽ hủy hoại con đường tu luyện của con mất. Hãy tha lỗi cho mẹ”.
Lúc này, khi nhắc đến Trần Đan thì Vũ Huyên Huyên mới sựt nhớ lại chính sự, gấp rút và hoảng hốt kêu lên.
- Mẹ, chúng ta nhanh chóng ra ngoài thành đón hắn đi. Hắn còn đứng ở đó đó. Mau, mau lên, không hắn sẽ đi mất!
Diệu Thư Lan cố gắng câu kéo thêm chút ít thời gian để đảm bảo rằng lão già đã hoàn thành nhiệm vụ, bảo.
- Được rồi, sẽ đi ngay. Nhưng để ta giúp con sửa sang lại bộ tóc cho gọn gàng trước đã, nam nhân đều không thích nữ nhân xuề xòa đâu. Hắn sẽ chê con đấy.
- Ân, mẹ mau sửa giúp con.
Bị Diệu Thư Lan đánh đúng tâm lý, Vũ Huyên Huyền dù rất gấp vẫn phải an phận để mẹ mình chậm rãi chỉnh lại bộ tóc mềm mượt, không quá rối rem như lời mẹ nói.
Bên ngoài thành.
Trần Đan sau khi nhận được lời nhắn của Vũ Huyên Huyên, tất nhiên hắn sẽ không đủ độ ngáo để tin rằng đó là sự thật, với lại diễn biến này cũng không phải thứ cần thiết giành cho kế hoạch của hắn. Nếu hắn đã không thể vào thành bằng cách này, hắn sẽ theo một đường lối khác cho mục đích của hắn vậy.
Do đó, ngay khi hai huynh muội Vũ Huyên Huyên và lão già hộ vệ vào thành không lâu, hắn lập tức tỏ vẻ đáng thương, quay trở lại cổng thành để hỏi các binh lính gác cổng đường đến thôn trấn gần nhất.
May mắn là các vị binh lính này cũng không quá mức lạnh lùng, họ đã chỉ cho hắn trấn Mộc Khê nằm về hướng đông bắc so với thành, cách khoảng 20 dặm đường. Nên hắn lập tức rời đi.
Trần Đan rời đi không lâu, khoảng một giờ sau. Lão giả do Diệu Thư Lan phái đi để giết hắn cũng lần nữa rời thành, nhưng lúc này đã không thấy bóng dáng hắn đâu, lòng lão liền có hơi rối.
Lão nhanh chóng đi đến hỏi binh lính canh giữ cổng thành một cách đầy uy nghiêm.
- Tên tiểu tử đứng ở đằng kia, hắn đã đi đâu?
Vì lão là cường giả Huyền cảnh, nên dù đứng từ xa hơn 10 thước thì trên người vẫn tỏa ra một loại áp lực tự nhiên khiến các vị binh lính hoảng sợ, thành thật trả lời.
- Thưa tiền bối, hắn đã đi…
- Không quản chuyện ngoài, tập trung công việc!
Tuy nhiên, ngay khi họ sắp khai ra “trên đường đến trấn Mộc Khê” thì Chiêu Đỉnh Nam đã vội quát lên với họ, buộc họ ngậm miệng lại.
Chiêu Đỉnh Nam nhìn lão giả, tuy hắn chỉ là Diệt Linh cảnh nhỏ nhoi trong mắt Huyền cảnh nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn tràn đầy bình tĩnh, nói.
- Tiền bối, chúng ta là người của Thành Chủ đại nhân, không có bổn sự phải trả lời, mời đi cho. Nếu binh sĩ của ta có mệnh hệ gì, tiền bối cũng khó tránh khỏi phiền hà.
Lão giả nhìn thật sâu Chiêu Đỉnh Nam, trong lòng tuy rằng cực kỳ khó chịu nhưng cũng biết bản thân chẳng thể làm gì người của Thành Chủ nên chỉ đành quay người, tìm cách khác.
Không lâu sau, với trí tuệ của một cường giả sống lâu năm như lão, lão đã suy đoán Trần Đan hay bất cứ người nào khác ở tình huống tương tự sẽ có khả năng cao tìm đến một thôn trấn gần nhất để sinh sống, lập nghiệp, vậy ra liền hướng đến trấn Mộc Khê mà đi nhanh.
Nếu đem so tốc độ của một Huyền cảnh và Linh Nhân cảnh. Sau một giờ vẫn chưa tìm thấy hắn, có lẽ lão cũng chỉ đành quay về nhận tội với Diệu Thư Lan.