Phạm Sùng Thanh tự mình đi đến Cố phủ làm cho Tống Sơ Chiêu không thể không thấy. Cố Tứ lang thấy thế cũng đi tới đây vì lo lắng Phạm Sùng Thanh nói không giữ lời.
Ba người ngồi nghiêm túc ở phòng khách. Ngươi trừng mắt với ta, ta ngóng nhìn về phía người kia, còn người nọ lại uống nước thật bình tĩnh.
Phạm Sùng Thanh nhìn từ trên xuống dưới để xác nhận lại một lần, rồi mới gật đầu yên tâm.
Xem ra Cố Quốc công còn có chút tình người, đánh người nhưng cũng không làm người ta mất mặt. Đương nhiên cũng có thể là ông ấy không đánh mà dùng đến biện pháp khác. Chẳng hạn như cho nhịn đói, chép sách, quỳ ở từ đường, hay mấy thứ linh ta linh tinh như vậy.
Cố Tứ lang chịu đựng không được, hô lên: “Phạm Sùng Thanh, tóm lại thì ngươi đến đây làm gì? Lúc này lại nhìn chằm chằm vào người Ngũ đệ ta, khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn đấy.”
Phạm Sùng Thanh chuyển hướng về phía Cố Tứ lang, không nhịn được mà tỏ vẻ ghét bỏ: “Có gì mà ghê tởm? Sao đầu óc ngươi lại đen tối như vậy? Ngũ lang này, phụ thân ngươi có khó chịu với ngươi vì chuyện Quý Vũ Đường không đó?”
Tống Sơ Chiêu đang định nói chuyện thì Cố Tứ lang lại giành nói trước: “Ngũ đệ ta có làm sai cái gì mà lại làm phụ thân xử lý cơ chứ?”
Phạm Sùng Thanh: “Cái này ngươi nên hỏi phụ thân mình mới phải.”
Cố Tứ lang ngạc nhiên nói: “Chính ngươi bịa ra mấy chuyện này, giờ lại muốn ta tự đi hỏi phụ thân của mình?”
“Hai người các ngươi thôi nào.” Tống Sơ Chiêu cắt lời bọn họ, “Không biết hôm nay ngươi tới chơi là có chuyện gì không?”
Phạm Sùng Thanh cười một cái, nói: “Là vì vụ án của Quý Vũ Đường đã có kết quả, ta nghĩ Ngũ lang sẽ quan tâm cho nên cố ý đến đây nói cho ngươi biết.”
Năng suất của nha môn cũng còn mau, chủ yếu cũng vì hai người kia không còn sự tự tin để ngụy biện. Nha dịch mới đe dọa một phen, thậm chí còn chưa đụng đến các biện pháp tra khảo, thì mấy người đó đã chịu thú nhận hết thảy. Không khác gì dự đoán, tính thêm với số ít người đương quan sát lúc đó, bọn họ đều là đồng lõa.
Phạm Sùng Thanh chống một tay lên bàn thấp, hắn hỏi một cách bí ẩn: “Ngươi có biết người đứng sau lưng hãm hại Quý Vũ Đường là ai không?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Làm sao ta lại biết được?”
Cố Tứ lang ghét bỏ nói: “Ngũ đệ ta cũng không có hứng thú đâu. Có gì muốn nói thì nói, không nói thì mau chạy nhanh đi chỗ khác đi!”
“Là Hoàng Khải Thành đó!” Phạm Sùng Thanh xem như Cố Tứ lang không tồn tại, hắn vỗ vào chân rồi cười to, “Vậy mà là Hoàng Khải Thành, đảm bảo Cố Ngũ lang ngươi không thể nào tưởng tượng được là người đó!”
Tống Sơ Chiêu cảm thấy tên này khá xa lạ, ngồi nghĩ một hồi mới nhớ được đó là ai. Nàng buồn cười nói: “Có phải chính là cái kẻ gây tai họa lúc trước đã khích hai người các ngươi cạnh tranh ở trường bắn đúng không?”
Khi bị nàng nhắc đến chuyện quá khứ, cả hai đều xấu hổ.
Tống Sơ Chiêu nói: “Hoàng Khải Thành thật sự lợi hại đấy. Một mình hắn lại có thể tự mình khiêu khích tất cả các người. Ta còn phải khâm phục lòng dũng cảm sáng suốt của hắn ta.”
“Làm sao lại như thế! Nếu thật sự như vậy thì ta cũng rất khâm phục hắn.” Phạm Sùng Thanh nói, “Lúc trước, không phải Tứ lang và ta nói sẽ đi tìm hắn để trả thù hay sao? Sau vài lần ăn thiệt thòi, có lẽ hắn đoán được việc ta được ai đó giúp đỡ. Nhưng lúc đó Tứ lang còn chưa xé vỡ da mặt với hắn nên hắn vẫn còn rất tin tưởng Tứ lang. Vừa lúc đó có đám người Quý Vũ Đường mắt cao hơn đỉnh đầu* đang cười nhạo hắn, làm cho tên kia nghĩ rằng người cấu kết với ta chính là Quý Vũ Đường.
* Mắt cao hơn đỉnh đầu: kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Cố Tứ lang bất mãn nói: “Hừ, có thể nói đàng hoàng hay không? Cái gì mà cấu kết? Ta há lại là cá mè một lứa với ngươi?”
Phạm Sùng Thanh nhún vai: “Tóm lại chính là như thế. Hắn bị đẩy vào thế không còn đường để đi nên mới suy nghĩ ra biện pháp nham hiểm như vậy để trả thù. Hắn nghĩ rằng mọi người sẽ không thể điều tra ngược về mình, chi rằng hủy hoại danh dự của Quý Vũ Đường thì sẽ thuận tiện hủy đi con đường làm quan của Vũ Đường. Ai ngờ đâu, hắn lại không có cơ hội xem được Quý Vũ Đường té xuống từ chỗ cao, mà mình lại té trước. Quý Vũ Đường là người có bụng dạ hẹp hòi, làm sao có thể tha cho tên kia được? Nhiều ngày nay, hắn đều ở trong nhà phỉ nhổ tên khốn Hoàng Khải Thành kia đó.”
Cố Tứ lang cũng vui vẻ nói: “Hoàng Khải Thành bịa đặt gây chuyện, chứng cứ vô cùng rõ ràng, sợ rằng không thể chạy thoát khỏi một bữa ăn trong nhà lao. Nếu như nghĩ về hướng này, xem ra Quý Vũ Đường cũng có ích phần nào. Coi như hắn xả thân để thành nhân.”
Nếu như nghĩ như vậy thì Quý Vũ Đường quả thật rất xui xẻo. Thậm chí sự đen đủi này còn có liên quan đến Tống Sơ Chiêu.
Phạm Sùng Thanh cười nói: “Hơn nữa, danh tiếng của Ngũ công tử đã được truyền khắp kinh thành. Tuy nói Ngũ lang ngươi đã có hôn ước nhưng vẫn không ngăn được tâm hồn nhớ nhung của nhiều mỹ nhân đâu!”
Tống Sơ Chiêu xấu hổ. Nàng còn có thể nói gì? Tống Tam nương thật quá may mắn? May mắn đến nỗi các ngươi không dám nghĩ đến những điều may mắn hơn?
Phạm Sùng Thanh nói: “Ta nói khi nào ngươi mới thành thân đây? Sính lễ còn chưa trả, lại không có tin tức gì của Tống tướng quân. Ta thấy tiểu Huyện chúa còn chưa hết hy vọng với ngươi đâu. Còn có vài vị quan viên cũng không ngại phiền mà tới tìm hiểu tin tức của ngươi từ chỗ ta, sau khi bọn họ biết ta quen biết ngươi. Ta thu được vài tấm thiệp nhưng phải lén ném đi đấy. Tóm lại, hầu hết bọn họ không xem trọng chuyện giữa ngươi và Tống Tam nương. Nếu như ngươi thật sự không muốn, thì nên nói rõ với người ngoài càng sớm càng tốt. Thời gian đã bị trì hoãn khá lâu, sẽ đem lại danh vọng xấu cho cô nương nhà người ta.”
Tống Sơ Chiêu không có trả lời, người phát ngôn Cố Tứ lang đã dẫn đầu hô lên: “Nói bậy bạ gì đó! Nói bọn hắn xóa bỏ suy nghĩ này trong đầu đi! Ngũ đệ ta và Tam nương đều yêu nhau, dùng tâm tương giao, tâm tâm bất dị*, người ngoài không có khả năng xen vào! “
*Tâm tâm bất dị: Yên tĩnh, tiếp tục duy trì như thế mãi.
Tống Sơ Chiêu nhướng lông mày. Trời đất, ngươi cũng biết điều này sao?
Cố Tứ lang nói với lời lẽ thuyết phục: “Hiện giờ Cố gia ta đang đợi Tống tướng quân hồi kinh. Bệ hạ đã duyệt công văn cho ông ấy trở về đây thăm người thân rồi. Nhưng thư từ gửi qua lại cùng với việc nơi biên giới rườm rà nên phải trì hoãn mấy ngày. Muốn gặp được bọn họ, có lẽ phải chờ đến cuối năm.
Phạm Sùng Thanh cảm thấy khiếp sợ, thiếu chút nữa quơ rớt cái tách trên bàn.
“Hai người bọn họ không quen biết nhau đúng không? Rốt cuộc thì Tống Tam nương là thần tiên phương nào mà lại có thể làm cho Ngũ lang chúng ta vừa gặp đã thương?”
Tống Sơ Chiêu kéo cổ áo.
Vị thần tiên đó đang ở đây!
Cố Tứ lang uống một ngụm trà, sau đó lại đặt cái chén xuống bàn, kích động nói: “Không giấu gì ngươi, ta rất bội phục nàng ấy!”
Hai mắt Phạm Sùng Thanh tỏa sáng, hắn kiềm chế nói: “Vì sao lại như thế?”
Tống Sơ Chiêu cũng kinh ngạc. Xem biểu cảm này của Cố Tứ lang, quả thật hắn diễn rất đạt.
Nàng lại không biết rằng Cố Phong Úy thật sự bội phục mình.
Cố Tứ lang nói: “Tống Tam Nương lớn lên ở biên quan. Lúc trước, tuy phần lớn mấy lời đồn ở kinh thành về nàng ấy không phải thật, nhưng mà có chỗ có thể tin. Đó chính là giỏi võ nghệ, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, có hiểu biết về binh pháp, tính tình lại thẳng thắn. Ngày ấy ta gặp nàng ấy hơi vội vàng, song, có thể thấy bước đi nàng vững vàng, hơi thở điềm tĩnh, là dáng người chỉ có thể đạt được sau nhiều năm luyện võ. Có thể thấy ngày thường nàng ấy là người rất chăm chỉ, chịu khó.”
Tống Sơ Chiêu gật đầu.
Phạm Sùng Thanh không thể tin được: “Thật sự? Ngươi cũng chịu sùng bái một người võ tướng?”
Cố Tứ lang xua tay phản bác và tiếp tục: “Bản thân Tống Tam nương cũng nói rằng ở biên quan không có nhiều sách vở, điều này chứng minh ngày thường nàng ấy hẳn không yêu thích xem thơ ca hay phân thích thơ văn. Cái này hoàn toàn khác hẳn với Ngũ đệ ta.”
Tống Sơ Chiêu thật mạnh gật đầu, nghiêm túc nói: “Chính xác là như vậy, nàng ấy vô cùng không thích!”
Phạm Sùng Thanh nói: “Nhưng ta thấy Ngũ lang là người không thích nói chuyện, mà Tống Tam nương lại không rành về văn thơ, vậy chẳng lẽ hai người không có gì để nói chuyện sao?”
Tống Sơ Chiêu suy nghĩ một lúc, mỗi khi Cố Ngũ lang và nàng ở bên nhau, Cố Ngũ lang chưa bao giờ nói về thơ sách gì cả.
Cố Tứ lang vỗ mặt bàn thật to một lần nũa: “Thế nhưng ngày hôm đó ta thấy nàng ấy, nàng ấy lại có thể xem được sách của Mẫn Công!”
“Ông trời ơi!” Phạm Sùng Thanh kinh hô một tiếng, lại thành khẩn hỏi, “Mẫn Công là ai?”
Cố Tứ lang vỗ bàn: “Ngươi nhìn lại ngươi đi! Vậy mà cũng không biết ông ấy là ai. Mẫn công là một vị đại nho nổi danh thời tiền triều. Trong cuộc đời của mình, ông đã thu thập một số lượng lớn ghi chép của các bậc tiền bối về Chu Dịch*, lại biên soạn thành sách. Trong đó còn tổng hợp có rất nhiều bản đơn lẻ đã biến mất từ lâu. Nói tóm lại là những thứ chúng ta xem không hiểu.”
*Chu Dịch là tác phẩm kinh điển, là cơ sở của khoa học dự đoán, khoa học thông tin, ra đời từ vũ trụ quan đối lập thống nhất, là phương pháp luận đạo giáo và nho giáo Trung Hoa cổ đại, chỉ rõ quy luật và quy tắc phát triển, biến hóa của các sự vật trong vũ trụ, có thể được biết với tên gọi khác như “đại số học vũ trụ”, “hòn ngọc của vương miện khoa học” (Theo Wikipedia)
Phạm Sùng Thanh chịu thua nói: “Chắc chắn ta xem không hiểu.”
“Nàng vì Ngũ đệ mà có thể hy sinh đến như vậy. Ngay cả khi muốn ta vì Ngũ đệ mình mà xem mấy quyển sách như vậy, ta đành…” Cố Tứ lang chậm rãi nâng lên tay, áy náy ôm quyền về phía Tống Sơ Chiêu, “Xin lỗi vì không làm được!”
Tống Sơ Chiêu: “……” Thật ra cũng không cần như thế. Chưa nói đến chuyện khác, Ngũ đệ ngươi hoàn toàn không thể nào cho ngươi mượn sách đâu.
Phạm Sùng Thanh đã chấn động, trong lòng hắn khó có thể kiềm chế.
Hắn mặc sức tưởng tượng nói: “Nếu như cũng có nữ tử có thể vì ta mà học cưỡi ngựa bắn cung, học đá cầu…”
Cố Tứ lang vô tình nói: “Vậy thì ngươi nên tỉnh lại đi.”
Phạm Sùng Thanh rưng rưng vì tủi thân.
Thật ra cũng không cần nàng ấy học phi ngựa thật giỏi để chạy băng băng theo hắn. Chỉ cần truyền cho hắn mũi tên, trầm trồ khen ngợi hắn, thì hắn đã thỏa mãn rồi.
Phạm Sùng Thanh tự mình suy nghĩ lại, chân thành nói: “Cho dù nàng ấy chỉ làm bộ thôi, nhưng có thành ý như vậy thì đến cả ta cũng cảm động.”
Cố Tứ lang nói: “Cho nên nói bọn hắn nhanh chóng dẹp cái suy nghĩ này đi. Ngũ đệ ta cũng rất tốt với Tam nương. Không lẽ ngươi đã quên mất chuyện lần trước hắn đánh nhau với ngươi cũng vì Tống Tam nương đấy sao?”
Phạm Sùng Thanh cũng nghĩ như vậy. Một người điềm tĩnh như Cố Ngũ lang cũng có thể vì Tống Tam nương mà tức đến độ sùi bọt mép. Hai người bọn họ quả thật là “tình ta tháng tháng, năm năm vẫn tròn.” [1]
Không hổ là Cố Ngũ lang, bất kể làm gì thì hắn đều cực kỳ nghiêm túc!
Tống Sơ Chiêu bị Phạm Sùng Thanh nhìn chằm chằm đến mức toàn thân tê dại, nàng không khỏi run lập cập.
Phạm Sùng Thanh hỏi: “Mấy ngày nữa là có viên đình yến, hai người các ngươi có muốn đi hay không?”
Tống Sơ Chiêu: “Viên đình yến?”
Viên đình yến này được tổ chức vào gần Tết Trung Thu, do Lễ Bộ quản lý. Lúc tổ chức sẽ có quan viên đi kiểm tra, thỉnh thoảng cũng được bệ hạ đi dạo qua một vòng.
Những năm trước, yến tiệc đã mời gia đình của một số vị quan lớn, vừa tuyển chọn thiên tử môn sinh*, vừa mời các tài nữ và giai nhân nổi tiếng tới đây để bắt đầu yến tiệc. Nói tóm lại, đây là bữa tiệc rượu vừa nghe nhạc vừa ngâm văn thơ của mấy người trẻ tuổi.
*Thiên tử môn sinh: Những môn sinh được chính hoàng đế thừa nhận.
Cho dù là để xã giao hay là để thể hiện tài năng của mình, đây là một bữa tiệc có tiêu chuẩn rất cao, tự nhiên không thiếu được sự cạnh tranh hơn thua ngoài sáng lẫn trong tối.
Hai vị công tử chưa thành thân ở phủ Quốc công lúc nào cũng nhận được thiệp mời. Tống Sơ Chiêu mới vừa hồi kinh năm nay, dựa vào gia thế của nàng, hẳn cũng có thể thu được một tấm.
Cố Tứ lang nói: “Xem ra Ngũ đệ đã quên. Nhưng mà cũng không sao, dù sao lúc đó chỉ cần ngươi đi là được. Ngươi đã có hôn ước, lại không cần nổi danh, thì cùng lắm là đi đến đó lộ mặt mình ra mà thôi.”
Phạm Sùng Thanh đồng ý: “Đúng đấy, còn ta mới người không yên lòng đây. Năm nào Quý Vũ Đường cũng làm mất thể diện của ta, ta chỉ ước gì có thể hất bát rượu lên mặt hắn!”
Cố Tứ lang: “Năm nay hắn đã ốc còn không mang nổi mình ốc, hẳn sẽ không làm khó dễ ngươi đâu.”
Hai người bọn họ trò chuyện thoải mái, còn trong lòng Tống Sơ Chiêu lại là mồ hôi lạnh đang túa ra.
Làm sao lại không sao? Muốn nàng đi tham gia cái hội thơ gì gì đó, chẳng lẽ lại không phải là đi đời cái mạng già của nàng hay sao?
Bên kia, Cố Tứ lang còn đang nói: “Thật ra ta càng lo lắng cho Tống Tam nương hơn. Ngươi nói xem, ở kinh thành này có nhiều nữ tử ái mộ Ngũ đệ ta như vậy, chẳng phải sẽ đỏ mắt khi nhìn thấy Tống Tam nương hay sao?”
Sau khi Phạm Sùng Thanh rõ ràng về mối quan hệ của hai người họ Tống và Cố, thì tự giác xem Tống Tam nương như là huynh đệ của mình, thế nên hắn cũng lập tức ưu sầu: “Có lý. Bên nam giới có không ít tranh đấu gay gắt thì nghe nói nữ giới bên kia cũng không nhường nhau dù chỉ một tấc. Tam cô nương ở biên quan lâu rồi, vốn dĩ không thích mấy chuyện quanh co lòng vòng, sợ rằng sẽ không quen với chuyện trong kinh thành.”
Cố Tứ lang: “Hơn nữa nhìn vào đủ loại sự tình xảy ra từ khi nàng ấy hồi kinh, quả thật có người ghen ghét nàng ấy, thậm chí còn sử dụng cả những thủ đoạn hạ lưu.”
Phạm Sùng Thanh than thở: “Hai ta là nam tử hán, không thể nào tính toán so đo với mấy người nữ tử ở bên ngoài được. Nếu như các nàng ấy đều nham hiểm giống như Quý Vũ Đường, thay đổi biện pháp làm cho Tam nương mất mặt trong buổi tiệc thì làm sao bây giờ?”
Tầm mắt của Tống Sơ Chiêu đảo qua lại giữa hai người, thấy họ quan tâm đến mình nhiều như quan tâm đến muội muội ruột thì trong lòng chứa chan cảm xúc không nói thành lời.
…Ta cảm ơn các ngươi.
Nhưng trên đời này hẳn là không có bất kỳ ai có thể khiến “Tống Tam nương” hiện tại xấu hổ. Chi bằng nên quan tâm về “Ngũ lang” trước mặt thì hơn.
Cố Tứ lang tạm thời nghĩ không ra cách, nhưng hắn nhìn thấy Tống Sơ Chiêu trưng ra vẻ mặt u sầu bên cạnh, bộ dáng trầm tư suy nghĩ. Vì để cho nàng yên tâm, hắn nhanh chóng hừ một tiếng rồi không khách khí nói: “Ta lại muốn nhìn xem ai dám gây sóng gió! Phạm Sùng Thanh, ngươi đi trước hỏi thử xem có huynh đệ nào muốn đi, kêu bọn hắn chú ý một chút. Lúc này ta sẽ không ầm ĩ với ngươi, trước tiên chú ý giúp Tống Tam nương đã rồi lại nói sau.”
“Được!” Phạm Sùng Thanh nói, “Ngươi yên tâm đi Ngũ lang, làm sao có thể để cho Tam cô nương bị người khác làm khó dễ trước mặt chứ? Cùng lắm thì thị cười nhạo vì không biết đọc sách lại đi làm trò hề linh ta linh tinh thôi. Ta là người thành thạo nhất trong việc giải quyết những việc như vậy!”
Trong lòng Tống Sơ Chiêu vẫn có chút cảm động. Tuy Phạm Sùng Thanh và Cố Tứ lang như mấy kẻ sửu nhi [2], nhưng khi gặp chuyện vẫn nhắc đến tình huynh đệ.
Nếu như vẫn chưa hoán đổi như hồi trước, những người này sẽ không thân thiết với mình như vậy. Cho nên dẫu nàng ở biên quan nhiều năm, nhưng để tìm một người huynh đệ nói chuyện như thế này thì cũng không có.
Đây là lần đầu tiên nàng có thể đơn giản và thẳng thắn đạt được thứ gọi là “huynh đệ” như thế.
Chỉ là sự cảm động này còn có thêm cái dở khóc dở cười.
“Ta sẽ dặn dò nàng ấy.” Tống Sơ Chiêu nói, “Nàng ấy rất thông minh, không cần lo lắng cho nàng ấy đâu.”
…………
Phạm Sùng Thanh cứ hứa đi hứa lại với nàng, rồi lại nói rằng sẽ đến đây đón bọn họ vào ngày yến tiệc. Sau khi ước định xong, hắn ta mới chịu xoay người, rời khỏi Cố phủ một cách nhanh chóng.
Tiễn Phạm Sùng Thanh xong, Tống Sơ Chiêu lại tiếp tục lo âu về việc yến hội.
Thế là nàng đi tìm Cố Phong Giản để hỏi một chút, rốt cuộc hắn có muốn đi hay không. Dù sao thì nếu có rắc rối xảy ra, đó chính là vứt đi mặt mũi của Cố Phong Giản. Văn nhân bọn họ đều xem trọng thể diện, nàng không muốn đến lúc đó Cố Phong Giản lại vì chuyện này mà hiểu lầm nàng, rồi lại đổ lỗi cho nàng.
Vì chuyện này mà Tống Sơ Chiêu không yên lòng, thế nên khi màn đêm buông xuống, nàng muốn đi tìm người ta để giải thích rõ ràng.
Nàng đến Hạ phủ đúng là quen cửa quen nẻo. Chỉ là không nghĩ tới mới có hai ngày mà nàng lại tới đây lần nữa.
Có lẽ bởi vì đến đây nhiều lần rồi nên lá gan nàng cũng lớn theo. Lần này nàng trực tiếp nhảy vào trong viện.
Tứ phía đều tối mịt, có bóng cây đương lắc lư. Bên hông ô cửa sổ vẫn còn một tia sáng, chứng tỏ người bên trong vẫn chưa nghỉ ngơi.
Tống Sơ Chiêu cẩn thận sờ lên, núp dưới tường nghe ngóng một hồi, sau khi biết chắc Xuân Đông không có ở bên trong, nàng yên tâm đẩy cửa sổ, làm lộ ra khuôn mặt của mình.
Cố Phong Giản đang ngồi đằng sau bàn. Hắn thấy nàng nên buông sách xuống, móc ngón tay ra hiệu cho nàng đi vào.
Tống Sơ Chiêu nhanh nhẹn nhảy từ ngoài cửa sổ vào trong phòng.
Tống Sơ Chiêu quan tâm hỏi: “Hôm nay ngươi đã khỏe hơn chưa Cố Ngũ lang?”
Cố Phong Giản âm thầm thở dài. Hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn không có duyên với từ “khỏe hơn” rồi.
Tống Sơ Chiêu thấy hắn không trả lời thì đi đến bên người hắn, đoạn, cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn một phen.
Sắc mặc không tồi, thoạt nhìn không có việc gì, nhưng mà tâm trạng thì không được tốt lắm.
Tống Sơ Chiêu ngồi xuống bên người hắn, Cố Phong Giản hỏi: “Mỗi tháng các ngươi đều có chuyện phiền toái như vầy sao?”
“Đúng vậy. Ta còn khá tốt, có mấy người đau đến độ không thể duỗi thẳng thắt lưng được, vậy mà còn phải làm việc với nước lạnh, xử lý việc nhà từ trong ra ngoài. Vì để tiết kiệm củi lửa mà cho dù là mùa đông cũng hiếm khi dùng nước ấm, muốn làm cái gì cũng phải sờ soạng để làm.” Tống Sơ Chiêu cười lạnh, “Vậy mà luôn luôn có người cảm thấy nữ giới chỉ làm ra vẻ. Ta thật muốn những nam tử đó cũng được trải nghiệm một lần. Xem họ kiếm sống bên ngoài là khó, hay gánh vác công việc nhà nặng nhọc với cơ thể đau đớn thì khó hơn.”
Vẻ mặt của Cố Phong Giản hiện lên vẻ chăm chú: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Hắn nói xong thì lắc đầu, cảm thấy mình đại khái là điên rồi nên mới thảo luận với Tống Sơ Chiêu loại chuyện như thế này.
Tống Sơ Chiêu cười nói: “Tất nhiên, ta không phải nói Cố Ngũ lang ngươi đâu. Ta biết ngươi là người lương thiện và có trí tuệ nhất mà.”
Cố Phong Giản được người khác khích lệ nhưng cũng chẳng vui vẻ gì, hắn vẫn uể oải như cũ: “Ta không phải như vậy đâu.”
Tống Sơ Chiêu: “Còn nữa, ta đang tính nói cho ngươi một việc đây.”
Cố Phong Giản giống như vô tình nói: “Nếu như không có việc thì ngươi sẽ không đến đây tìm ta.”
Tống Sơ Chiêu hạ tuyên bố: “Nếu không có chuyện gì thì ta cũng tới tìm ngươi được mà! Chỉ là gần đây không tiện. Cả nhà ngươi và nhà ta đều nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Khóe môi Cố Phong Giản cong lên như có như không: “Ngươi nói đi.”
Tống Sơ Chiêu hỏi: “Chính là bữa việc văn vẻ làm phiền người khác đó. Ngươi có biết không? Ngươi có muốn đi không?”
Cố Phong Giản: “Đi chứ. Năm nay ngươi mới trở về kinh thành, nếu như không đi lại tỏ vẻ là mình đang sợ ai.”
Tống Sơ Chiêu chần chờ hỏi: “Vậy ta có cần đi không?”
Giọng điệu của Cố Phong Giản lạnh xuống, hắn nheo mắt nhìn nàng: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta đi một mình hay sao?”
Tống Sơ Chiêu vội xin tha: “Ta đi ta đi! Nếu như có người bắt nạt ngươi, ta sẽ giúp ngươi nhìn xem. Ta chỉ lo lắng làm cho người khác nhìn ra manh mối, rốt cuộc ta cũng không biết làm thơ. Lỡ có người kiểm tra thì làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt của Cố Phong Giản có xu hướng dịu lại, hắn nói: “Yến tiệc đã chuẩn bị xong, lại có Tết Trung thu đang đến gần thì đề tài sẽ không có gì khác hơn là yêu cầu ngươi làm bài thơ liên quan đến phong hoa tuyết nguyệt*, lại uống thêm mấy ly rượu. Ngươi có thể học thuộc vài bài thơ, đến lúc đó có ai hỏi điều gì trong hội thơ thì đọc ra một bài, giả vờ như cảm hứng vừa lóe lên.”
* Phong hoa tuyết nguyệt: gió, hoa, tuyết và trăng.
Tống Sơ Chiêu kinh ngạc: “Còn có thể như vậy?”
“Tất nhiên có thể như vậy.” Cố Phong Giản nói, “Bằng không, ngươi nghĩ trên đời này có nhiều nhân tài kiệt xuất như vậy sao? Có người còn cố ý mời nhân sĩ viết trước cho bọn họ, sau đó lại tiến lên ngâm thơ, văn và võ rất khác nhau, khó thử độ sâu cạn chỉ sau một lần thi thố. “
Hai ngày nay Tống Sơ Chiêu lăn lộn chung với Phạm Sùng Thanh nên kỹ năng nịn nọt đã tăng mạnh, gần như theo bản năng mà thốt lên: “Thảo nào trên đời này có rất nhiều người mua danh chuộc tiếng như vậy. Ngũ lang, người đừng có kết bạn với bọn họ!”
Cố Phong Giản: “Đến lúc đó sẽ có rất nhiều thanh niên tài tuấn tham gia, mọi người đều muốn có cơ hội để biểu hiện nên sẽ không không cố ý làm phiền ngươi, tạo cơ hội cho ngươi khoe mẽ. Cùng lắm thì có mấy quý nhân quen thuộc với ngươi, họ sẽ gọi tên và yêu cầu ngươi làm một bài thơ để hâm nóng không khí thôi.”
“Vậy thì ta có thể yên tâm.” Tống Sơ Chiêu thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ném cho hắn ánh mắt tâng bốc: “Cũng nhờ vào tài danh bên ngoài của Cố Ngũ lang đã cứu ta khỏi phần lớn phiền toái.”
Cố Phong Giản ngồi thẳng người, giọng điệu có vẻ thản nhiên: “Thật may. Ta còn đặt mấy tập thơ ở trong thư phòng, ngươi có thể tùy ý chọn mấy tập để học.”
Sau khi nghe một câu nói vô số lần, Tống Sơ Chiêu lại thuận miệng than thở: “Không hổ là Ngũ lang!”
Cố Ngũ Lang trầm ngâm liếc nhìn nàng một cái, tựa hồ thấy nàng hơi kỳ lạ, sau đó lại gật đầu vì vô cùng hưởng thụ lời khen này.
…………………..
Chú thích
[1] Nguyên gốc Tình so kim kiên (情比金坚): Tình yêu còn kiên cố vững chắc hơn vàng
[2] Nguyên gốc Lăng Đầu Thanh (愣头青), là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mâu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
Vậy nên Lăng đầu thanh không khác gì với trẻ trâu hết