Cố Quốc công bôi thuốc thận trọng như đang thi hành nhiệm vụ quan trọng nào đó. Cố phu nhân cũng nghiêm túc quan sát từ bên cạnh, tư thế hai người như bày thế trận sẵn sàng đón quân địch, làm cho Cố Phong Giản vừa bất lực vừa ấm áp đến mức tê dại.
Nam tử bình thường nghiêm túc giờ đang cúi đầu trước mặt hắn, co ngón tay lên, bôi thuốc mỡ lên từng vết thương trên tay hắn, cố gắng không mắc sai lầm.
Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng sợi tóc bạc trắng trên đỉnh đầu cùng với nếp nhăn trên trán của đối phương. Người này tuy già đi như mái tóc dài đã mất đi vẻ óng ả, nhưng vẫn giữ vững phẩm giá của mình với ý chí bất khuất. Ông hiên ngang đứng trên đỉnh quốc gia, nơi ông đổ tâm huyết cùng với mồ hôi và nước mắt.
Cố Phong Giản dời tầm mắt.
Cố Quốc công bôi thuốc xong lại kiểm tra thêm vài lần rồi mới đóng nắp bình thuốc lại, nói tốt rồi với hắn.
Vì thế Cố Phong Giản ngồi xuống bàn ăn với thuốc trị vết thương thật dày trên tay, hắn chỉ ngửi được mùi thảo dược khắp nơi, làm cho cũng muốn xanh xao theo dĩa rau trước mặt.
Thế nhưng hắn không thể biểu hiện điều này ra ngoài bởi vì Cố Quốc công cứ nhìn vào hắn không chớp mắt, vẻ mặt vẫn khó hiểu như trước.
Sau đó không lâu, Cố Tứ lang đã chạy tới với vẻ tao nhã.
Cố Phong Giản nghe được tiếng bước chân, trong lòng lập tức nổi lên linh cảm bất tường. Hắn thật sự không thể tưởng tượng được tình hình sẽ ra sao sau khi người luôn kêu gào rất to như Cố Phong Úy cũng trộn lẫn vào chuyện này.
Về điểm này thì Tứ ca chưa bao giờ làm hắn thất vọng.
Cố Tứ lang đưa chân móc cái ghế dựa, ngồi xuống không một chút phong độ. Hắn vừa xoay đầu đã nhìn thấy tay của Cố Phong Giản, hắn vội kinh sợ la lên: “Ngũ đệ, tay đệ bị sao vậy? Vì sao lại bị thương nặng như thế?!”
Cố Phong Giản không để ý, bởi vì không có cách nào trả lời.
Không phải bị thương nghiêm trọng mà là được chữa trị đến mức nghiêm trọng. Hắn cảm thấy vết thương đã sắp lành thì nay lại nóng lên và ngứa đến thảm thương.
Cố Tứ lang tới gần, nhìn một lần nữa, hắn tiếp tục quát: “Ai bôi thuốc cho đệ? Sao lại lộn xộn như vậy? Tứ ca còn tưởng rằng cả tay của ngươi đã bị phế! Làm sao có thể dùng thuốc như thế này được? Đâu phải càng nhiều càng tốt đâu. Cái này là do đại phu nhà ai làm cho đệ, để Tứ ca giúp đệ đánh hắn…”
Cố Tứ lang căm giận nói một lúc, rốt cuộc phát hiện có chuyện không đúng lắm. Ba người ngồi ở bàn đều híp mắt, dùng một loại ánh mắt đầy ẩn ý đang xẻo thịt hắn.
Cả người Cố Tứ lang chấn động, hắn nuốt nước miếng: “…Ý ta là vị đại phu đó hẳn rất quan tâm tới đệ nên mới chi cả gốc như vậy. Đệ không biết đâu, thuốc trị thương này rất quý giá đấy.”
Cố Quốc công: “Tuy rằng Cố gia ta thanh liêm nhưng cũng không thiếu bạc.”
Cố Tứ lang: “Dạ.”
Cố phu nhân đồng tình nói: “Ta khuyên con nên ăn cơm đi.”
Cố Tứ lang tiếp tục ngoan ngoãn: “Dạ.” Trong lòng hắn hiểu rõ. Hắn hiểu. Hắn rất rõ ràng.
Cố Tứ lang bưng chén lên lùa được hai miếng thì thấy mọi người trên bàn vẫn ngồi ngay đơ, không nhúc nhích, thế là hắn chủ động đứng lên cầm dĩa đồ ăn ở chỗ xa.
Cố Tứ lang cúi người, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngũ đệ, đệ có thích món nào không? Nếu không tiện thì để ta đưa dĩa đồ ăn sang đây giúp đệ.”
Ánh mắt Cố phu nhân sáng lên, bà nóng lòng muốn thử: “Tay của Ngũ lang đã bị thương, con có muốn nương…”
Cố Phong Giản trực tiếp giơ đũa lên, không cho bà cơ hội nói tiếp.
Cố phu nhân tiếc nuối thở dài, bà lui lại một bước, gắp cho hắn một miếng thức ăn.
Cố Quốc công thấy thế, ông cũng học theo nên gắp một cái đùi gà cho Cố Phong Giản.
Cố Tứ lang nhìn thấy thì cứ lắc đầu, chỉ hy vọng Cố Tứ lang có thể ổn định lại, chớ nên trở mặt quăng chén tại chỗ rồi chạy lấy người. Đồng thời hắn cũng không hiểu phụ mẫu hắn bị làm sao thế? Không lẽ không biết tính tình của Ngũ đệ hay sao? Ngũ đệ nào thích người khác gắp đồ ăn cho mình?
Người hiểu nhất đệ ấy ở trong nhà quả nhiên vẫn là hắn. Lúc trước cũng ở chung rất khá, đệ ấy đã dần dần đồng ý đi ra ngoài kết bạn với hắn. Như thế thì sớm muộn gì cũng có một ngày Ngũ lang có thể hiểu rõ ý tốt của Tứ ca này.
Phụ mẫu hắn vẫn không thể.
Trong khi Cố Tứ lang đang âm thầm đắc ý, thì hắn đã thấy Cố Phong Giản vẫn yên lặng ăn cơm, ăn hết chồng đồ ăn đang nằm trong chén. Tuy vẻ mặt hắn lạnh lùng nhưng không hề không vui.
Cái này đâu chỉ là vô cùng lạ lẫm.
Cố Tứ lang ho dữ dội, thiếu chút nữa đã phun hết cơm trong miệng ra.
Cố phu nhân cảnh cáo hắn: “Cố Phong Úy!”
Cố Tứ lang nói trong sự kích động: “Con ——”
Cố Quốc công đè vai của hắn: “Con ngồi xuống cho ta.”
Cố Phong Giản ăn ít nên làm sao có thể ngồi chơi mãi với bọn họ? Hắn ăn tượng trưng hai ba miếng rồi đưa tay che chén lại, từ chối mấy lần gắp thêm của bọn họ. Sau khi ăn xong thì hắn nhanh chóng trở về phòng, không ngồi lại nói chuyện với mọi người.
Tuy là như thế nhưng mọi người đã rất vui mừng. Biết thái độ của hắn đã tốt lên, không hề tính toán chuyện cũ nữa. Người một nhà cuối cùng lại vẫn là người một nhà.
Cố Phong Giản cũng không thể tưởng được, bữa cơm đầu tiên ở Cố phủ sau khi mình trở lại lại chính là hình ảnh dở khóc dở cười thế này.
Hắn lặng lẽ ngồi trong căn phòng đã lâu không trở lại, tựa đầu vào lưng ghế sau bàn làm việc, trong đầu lặp đi lặp lại biểu cảm của mọi người, thậm chí bật cười trong vô thức.
Hoàng hôn phía chân trời dần dần lụi tàn như than hồng, tan thành ánh trăng nhẹ nhàng.
Tôi tớ nhẹ gõ cửa, bưng đèn tiến vào để thắp sáng mấy cây nến trong phòng hắn. Cố Phong Giản bị động tĩnh này làm cho hoàn hồn, mới phát hiện mình đã ngồi ngây ra một lúc lâu.
Đợi tôi tớ đi xuống, Cố Phong Giản bắt đầu đánh giá phòng mình.
Thật ra Tống Sơ Chiêu không đụng tới quá nhiều thứ trong phòng, nàng chỉ lấy vài quyển sách đặt lên bàn để giả bộ. Thế mà những chi tiết trong phòng đều để lại dấu vết sinh hoạt của nàng.
Ví dụ như ở bên cạnh bàn gỗ có mấy vết khắc đã được nàng vẽ lên vì chán đến chết, không thể chịu đựng được. Nhìn vào độ nông sâu của vết này thì có thể là móng tay, có thể là cán bút, cũng có thể là thứ gì đó ở trên bàn.
Cố Phong Giản đã có thể nghĩ đến bộ dáng căm ghét cay đắng của Tống Sơ Chiêu khi ngồi vào bàn.
Không biết nàng ấy có thầm mắng mình vì điều này không.
Còn có trên giường.
Tư thế ngủ của Cố Phong Giản rất quy củ, chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ bất động đến hừng đông, vì thế giường nệm luôn chỉ dùng được dùng một nửa bên, nửa còn lại rất ít nếp nhăn.
Còn bây giờ, khăn trải giường bên trong có dấu vết bị kéo, hẳn là do buổi tối Tống Sơ Chiêu ngủ đã làm loạn, mà lúc dọn dẹp thì người hầu đã không sửa sang lại cẩn thận.
Cố Phong Giản bước đến mép giường, hắn lục lọi xung quanh, và đúng như dự đoán, dưới một bên chăn đệm là quyển thoại bản mà hắn đã nhờ Xuân Đông đưa sang.
Ngoài bìa có nếp cong, còn dính thêm dầu nến.
Có thể thấy được Tống Sơ Chiêu đã che dấu thật sự vất vả, đã làm khó nàng rồi.
Cố Phong Giản lại đi quanh phòng, hắn cảm thấy thực sự thú vị.
Tống Sơ Chiêu đã sống ở quân doanh lâu rồi nên rất kỹ tính trong việc sắp xếp quần áo và một số vật dụng. Cố Phong Giản vừa kéo ngăn tủ ra là có thể thấy quần áo bên trong được xếp ngay ngắn chỉnh tề cùng với các loại trang sức bằng ngọc đã được xếp gọn gàng theo kích thước.
Thế mà một loạt sách bút thì lại để thành một đống lộn xộn. Ngay cả bức tranh treo trên tường bị nghiêng qua một bên cũng không thấy nàng chỉnh lại một phen.
Khi thì cẩn thận, lúc thì thô lỗ. Sự yêu thích cũng như tính cách đều thẳng thắn, thái độ sống thật sự thoải mái.
Tống Sơ Chiêu đúng là người tràn đầy năng lượng.
Cố Phong Giản đang nghĩ tới chuyện này thì dường như hắn có ảo giác, nghe thấy có người kêu nhỏ ở bên ngoài: “Cố Ngũ lang!”
Tiếng gọi xuất hiện liên tiếp hai lần, rồi sau đó tiếng gõ lên cửa sổ quen thuộc vang lên. Vì có sự nôn nóng nên đối phương hơi dùng sức khi ném đồ tới.
Cố Phong Giản bật cười, khép lại cửa tủ, hắn đi tới mở cửa sổ.
Tống Sơ Chiêu đang co người ở góc tường, thấy hắn đi ra thì một cái đầu xù như lông nhô ra từ dưới bệ cửa sổ, ngây ngô nhìn vào phòng.
Cố Phong Giản nói: “Là nàng sao?”
“Đúng vậy!” Tống Sơ Chiêu gật đầu, “Hôm nay sau khi về nhà, ta mới nhớ tới một số việc vẫn chưa giải thích rõ ràng cho ngươi. Nếu như ngươi không biết thì không cẩn thận sẽ bị lộ mất.”
Cố Phong Giản lùi lại một bước, ra hiệu cho nàng tiến vào. Tống Sơ Chiêu chống một tay nhảy vào trong phòng thật lưu loát.
Động tác nàng lén lút, đi thật chậm vào bên trong như có vẻ ngượng ngùng, nàng nhấn giọng hỏi: “Sau khi ngươi quay lại, Cố phu nhân chưa phát hiện ra điều gì không ổn đúng không?”
Cố Phong Giản nói: “Không có. Ta có thể xử lý. Hạ phủ có tốt không?”
“Rất là tốt đó!” Tống Sơ Chiêu hưng phấn nói, “Ngươi không biết đâu! Ở hậu viện Hạ phủ có nuôi dưỡng ba thớt ngựa tốt, mập mạp khỏe mạnh, da lông sáng bóng, hơn nữa còn vô cùng thông minh. Ngoại công đã đồng ý để cho ta chơi với nó trong chốc lát vào ngày mai.”
Cố Phong Giản hỏi: “Không phải nàng ở biên quan đã thấy rất nhiều ngựa sao?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Ngựa tốt trong quân doanh rất ít, phần là là những con thật sự quý giá như bảo bối, nào có thể để cho ta cưỡi ra ngoài hóng gió? Ta đâu có mượn được.”
Ngựa rất quý, là trọng điểm được trông giữ ở trong quân doanh. Nếu như nó biến mất hoặc bị thương thì sợ rằng người giữ ngựa khó tránh được tội chết.
Hai người ngồi xuống ở bên bàn.
Tống Sơ Chiêu vỗ đầu nói: “Để ta nhớ lại một lát xem nương ngươi đã kêu ta làm cái gì. Ngoại trừ khuyến khích ta nên tới Hạ phủ tìm người thì còn có nhiều việc vụn vặt. Ta nói một ít thói quen của người Cố phủ các người thật sự kỳ quái. Vì sao lúc thêu thùa phải có người nhìn vào ở bên cạnh? Còn có, vì sao lúc muốn tâm sự thì phải lựa vào lúc nửa đêm chứ?”
Cố Phong Giản im lặng một lát, hắn tự nói trong lòng: không phải người Tống gia của nàng cũng thích gõ cửa sổ người ta lúc nửa đêm sao?
“Thật ra người nhà ta sẽ không tới tìm ta tâm sự lúc nửa đêm.”
Hắn vừa dứt lời, dường như để xác nhận, ngoài cửa truyền đến vài tiếng kêu gọi: “Ngũ đệ Ngũ đệ!”
Tống Sơ Chiêu kinh ngạc, nàng chỉ vào cửa, dùng khẩu hình miệng nói không ra tiếng động: “Ngươi xem!”
Sau một hồi đờ người, Cố Tứ lang đã nhanh chóng chạy tới trước cửa hắn, cố gắng đấm mạnh vào cửa phòng, hỏi: “Ngũ đệ, đệ ngủ chưa!”
Cố Phong Giản nói: “Ta đã ngủ.”
“Ngủ rồi thì ta cũng muốn đi vào nói vài lời với đệ!” Cố Tứ lang cười thật đê tiện, “Nếu như người không mở cửa thì ta sẽ nhảy cửa sổ vào đó!”
Tống Sơ Chiêu đã chuồn ra bên cạnh cửa sổ, nàng nghe thấy thế thì sợ tới mức giật cả mình, thế nên nàng xoay người lại rồi vòng đi ra sau tấm bình phong.
Cố Phong Giản thấy nàng ôm đầu ngồi xổm thật tốt, ngoài cửa lại vang lên tiếng sột sột soạt soạt, không biết đối phương đang làm cái gì nên hắn chạy nhanh tới mở cửa.
Ngay khi cánh cửa gỗ mở ra, nam tử đang dựa vào mép cửa suýt nữa đã ngã xuống đất, cả người nồng nặc mùi rượu. Sau khi lảo đảo hai ba bước thì hắn lại đứng dậy với khả năng cân bằng cơ thể hơn người.
Cố Phong Giản nhíu mày: “Huynh uống rượu?”
“Có một chút.” Cố Tứ lang đưa ngón tay so so, hắn cười nói, “Phụ thân đem ra hai hũ rượu lâu năm ở thư phòng, ta ngửi được mùi nên đi theo uống mấy chén.”
Hiển nhiên nghe giọng điệu của hắn có chút mơ hồ, đúng là say không nhẹ.
Tống Sơ Chiêu thầm nói Cố gia các người đúng là có tửu lượng kém gia truyền mà.
Cố Phong Giản biết tửu lượng của Cố Tứ lang không tệ, nếu không cũng sẽ không thể hòa cùng một đám huynh đệ võ sinh. Có lẽ hắn uống khá nhiều, bụng dưới phẳng lì đã hơi phình ra.
Mấy chén của Cố Tứ lang không phải giống với mấy chén của người thường.
Cố Phong Giản muốn đuổi hắn đi, giọng điệu của hắn không tránh khỏi có chút vội vàng: “Có chuyện gì sao?”
Nếu là bình thường thì Cố Tứ lang không hề nghe ra cảm xúc trong giọng nói của hắn, không nghĩ rằng sau khi uống say thì hắn lại rất nhạy cảm. Thu lại gương mặt tươi cười thật nhanh chóng, hắn tiến lên một bước, hỏi: “Vì sao đệ lại lãnh đạm như vậy?”
Cố Phong Giản nghẹn lại, hắn nói ngược lại: “Ta không có.”
“Ngươi không còn gọi ta là Tứ ca.” Cố Tứ lang nói, hắn bắt đầu lôi chuyện cũ, kích động nói, “Không chỉ có như thế, ngươi còn làm trò trước mặt hai người Phạm Sùng Thanh và Quý Vũ Đường bằng cách gọi thẳng tên ta. Đã bao lâu rồi đệ không gọi ta là Tứ ca? Vì sao đệ lại không gọi ta là Tứ ca?! Chẳng lẽ ta không bao che cho đệ mỗi khi đệ làm việc hay sao? Hay là có yêu cầu nào của đệ mà ta không nhận lời? Ngũ đệ!”
Cố Phong Giản: “……”
Cho nên Tống Sơ Chiêu, vì sao nàng không gọi huynh ấy là Tứ ca?!
Cố Tứ lang bắt đầu ôm lấy hắn khóc: “Tứ ca khổ sở lắm đấy!”
Cố Phong Giản: “……”
Tống Sơ Chiêu cười đến mức sắp chuột rút ở sau tấm bình phong.
Cố Phong Giản đẩy mặt Cố Tứ lang ra, còn tưởng rằng sẽ thấy khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem của hắn, lại không ngờ rằng người này chỉ gào khan mà thôi, nước miếng của hắn còn nhiều hơn cả nước mắt.
Sự áy náy trong lòng hắn như bị chó táp mất, hắn đẩy mạnh Cố Tứ lang ra ngoài.
Cố Tứ lang không giành được sự an ủi thì cứ bám dính như sam [1] lên người hắn.
“Lúc đệ còn nhỏ cứ đi theo sau ta kêu Tứ ca, khi đó ta chê ngươi phiền, muốn đuổi ngươi đi, Tứ ca sai rồi!” Cố Tứ lang mở miệng nói, hắn cảm thấy không thể kiểm soát được, lại nắm lấy Cố Ngũ lang và bắt đầu nhớ lại quá khứ.
“Đệ không biết đâu, khi còn nhỏ tuy rằng đệ rất đáng yêu, bộ dáng nghiêm chỉnh, nhưng mà đệ lại hay chảy nước miếng. Tuổi đệ còn nhỏ nên chảy nước miếng cũng là chuyện thường nhưng mà ta thật sự chịu không nổi khi đệ thích trét nước miếng lên mặt ta…”
Cố Phong Giản nghe một tiếng hít không khí thật mạnh đằng sau tấm bình phong, hắn không nhịn được nữa nên che miệng Tứ ca mình lại: “Huynh mau im lặng!”
Sức mạnh của Cố Tứ lang lớn hơn Cố Phong Giản, hoàn toàn không sợ đệ đệ mình giãy giụa. Nhìn thấy hắn nghiêng người, Cố Tứ lang trở tay tránh thoát cũng thuận thế ôm lấy huynh đệ của mình, tiếp tục ăn năn hối cải.
“Là do ta không hiểu chuyện, không chăm sóc tốt cho đệ. Nói là mang ngươi đi ra ngoài chơi, lại thiếu chút nữa để cho đệ đoạt đồ ăn với con chó ven đường, còn vô ý đá đệ xuống mương. Cho đến bây giờ ta cũng không dám nói cho nương sự thật, chuyện này cứ mãi nghẹn ở trong lòng ta rất lâu sau đó.”
Cố Phong Giản nổi giận: “Vậy thì huynh cứ tiếp tục nghẹn!”
“Ta không thể nhịn được nữa! Tứ ca không khỏi cảm thấy khó chịu mỗi khi nghĩ đến chuyện đó!” Đôi mắt khô khốc hồi lâu của Cố Tứ lang cuối cùng cũng ẩm ướt, giọng nói cũng bắt đầu sâu lắng xuống, “Rõ ràng theo ta thấy thì phụ thân rất thương đệ, nhưng ông lại không ngăn được người ta bắt đệ đi. Nương thì nói với ta rằng vì tức giận mà sinh bệnh. Hai người bọn họ cũng sợ ta tự trách mình nên cố ý không nhắc tới tên đệ trước mặt ta. Thế nhưng lại lén lút ôm quần áo của đệ khóc trong sân, ta thấy nhưng không dám nói cái gì hết.”
Cố Tứ lang khóc thút thít: “Ta vẫn thường mơ về dáng vẻ của đệ khi ta vẫy tay chào. Ta còn nghĩ rằng đệ sẽ quấy rầy ta mười mấy năm, quấy rầy ta cả đời. Thế mà đệ còn chưa lớn lên đã rời đi lo cho gia đình. Đệ đi rồi thì ta mới hiểu được rằng là huynh trưởng thì nên quan tâm chăm sóc đệ. Làm sao ta có thể ruồng bỏ đệ? Ta có thể cho đệ mọi thứ, những đồ ăn ngon, những thứ thật tốt đều đưa cho đệ cả. Ngũ đệ, đệ còn thừa nhận người ca ca này không?”
Cố Phong Giản bị huynh ấy làm cho cảm động nên hắn từ bỏ vùng vẫy. Ngay khi hắn muốn kêu một tiếng “Tứ ca” thì Cố Tứ lang hít một hơi thật sâu, sau đó phun ra nước mũi, tất cả đều văng lên quần áo của Cố Phong Giản.
Tựa hồ muốn nói, nước mũi cũng có thể cho đệ.
Thế mà hắn còn ôm chặt lấy Cố Phong Giản.
Cố Phong Giản không thể chịu được nữa, lời nói khi ra khỏi miệng lại là “Tống Sơ Chiêu!”.
Cố Tứ lang mê mang nói: “Tống cái gì?”
Cố Phong Giản không đẩy hắn ra được, nên tiếp tục cầu cứu: “Tống Sơ Chiêu, mau ra đây!”
Phía sau có tiếng bước chân cố ý làm cho nặng nề vang lên, Cố Tứ lang biết trong phòng còn có người khác, nên hắn buông tay, chậm rãi quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị đấm một cái vào mặt.
Tuy rằng sức lực không mạnh nhưng đập vào sống mũi thì vẫn làm cho Cố Tứ lang kêu lên một tiếng đau đớn, hắn theo bản năng đưa tay lên che mặt.
Tống Sơ Chiêu thu tay lại và tiếc nuối nói: “Xin lỗi! Tứ ca!”
Cố Phong Giản mệt mỏi vẫy tay ra hiệu nàng mau nhanh chóng rời đi.
Tống Sơ Chiêu rời đi được hai bước thì quay đầu lại nhìn Cố Phong Giản đầy ẩn ý. Sau đó nàng ác ý hút một cái, lau đi nước miếng không trên khóe môi, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ.
Trêu chọc vô cùng nghịch ngợm.
Cố Phong Giản đã có ý muốn giết người.
Cố Tứ lang hỏi với đầu óc choáng váng: “Ai? Ta đã thấy ai? Tống Tam nương? Ta bị mù sao?”
Cố Phong Giản lùi về sau hai thước để đề phòng: “Huynh nhìn lầm rồi.”
Cố Tứ lang thanh tỉnh một chút, lại đi về phía hắn: “Là Tống Tam nương sao?”
Cố Phong Giản: “Là huynh nhìn lầm rồi!”
Cố Tứ lang khó hiểu: “Vậy vì sao mũi ta lại đau như vậy? Ngũ đệ, đệ đánh ta?”
“Tự huynh đập mặt vào đây.” Cố Phong Giản vội vàng đuổi hắn ra khỏi cửa, “Huynh trở về đi! Quản sự! Còn có ai ở bên ngoài không? Tứ ca ta say rồi, mau đưa hắn đi!”
Cố Tứ lang không buông tha, hắn quay đầu lại: “Chờ đã, vừa rồi ta say rượu, nhưng hiện tại đã tốt hơn nhiều. Ngũ đệ, ta muốn nói với đệ một chuyện … Vừa rồi ta đã nói tới đâu rồi?
“Rầm!”
Cố Phong Giản đóng sầm cửa một cách tàn nhẫn.
Tác giả có lời muốn nói: Thật không dám giấu giếm, thật ra tên ban đầu của Tống Sơ Chiêu là Tống Sơ Triêu, như vầng thái dương ban sớm, vừa có sức sống lại phấn chấn.
Kết quả là chữ này là chữ đa âm, rất dễ phát âm sai và ý nghĩa sau khi phát âm sai hơi “đi xa” [2], vì vậy nó đã được đổi thành tên hiện tại.
Tống Sơ Chiêu: Người Cố gia thích tâm sự lúc nửa đêm.
Cố Phong Giản: Người Tống gia thích trèo tường lúc nửa đêm.
Cố phu nhân: Tuyệt phối mà!
………………
Chú thích
[1] Nguyên gốc là dính như cao da chó (卖狗皮膏药)
Cao dán làm bằng da chó, được gắn vào da người để chữa bệnh. Hồi xưa người ta nói rằng cao dán làm bằng da chó rất dính và không thể kéo ra được. Vì vậy sau đó, Cao da chó đã được sử dụng để chỉ những người hoặc những thứ luôn bám dính rất dai, không thể thoát ra được. (theo hinative)
[2] Chữ Triêu (朝) còn có thể đọc thành triêu, triều, trào. (đọc theo âm Hán Việt)
Ngoài nghĩa là buổi sớm thì còn có nghĩa là
– Đời…, nhà…, triều đại: 唐朝 Đời (nhà) Đường;
– Triều đình: 上朝 Ngự triều, Cầm quyền, nắm chính quyền: 在朝黨
– Chầu vua, vào chầu;
– Bái kiến, yết kiến;
– Nhà lớn của phủ quan;
– (Họ) Triều. (Xem 朝 [zhao]).