Sâu trong lòng đất bên dưới Địa Tâm Cảnh có rất nhiều hang động lớn nhỏ, có hang động tự nhiên, cũng có hang động do người hoặc côn trùng đào nên, có những hang động được ẩn giấu đến mức không ai tìm ra giống như hang động có trận mà Dương và Thục Trinh vừa đi qua, cũng có những hang động mà ai cũng biết nằm ở đâu, là loại hang động mà người thám hiểm tụ tập để dựng trại nghỉ ngơi, tổ chức mua bán trao đổi trong lòng đất thay vì phải lên tận phía trên.
Từ những dấu vết mà chỉ có những người cực kì am hiểu về trận mới phát hiện ra, Dương và Thục Trinh cùng nhau lần tìm manh mối về hình vẽ bí ẩn.
Đi cùng Thục Trinh, Dương nhận thấy nàng không hề có ý định thu thập tinh dịch, rất dễ hiểu, nàng vào đây để tìm Địa Tâm Đồ.
Sau khi hấp thụ một lượng lớn tinh dịch, Dương hiện tại đã thăng cấp lên Linh Vương cấp 6, điều này cũng nhờ vào khả năng hấp thụ linh lực từ tinh dịch một cách nhanh và triệt để của Thôn Thiên Địa. Nếu đổi lại là người khác và cách khác, cùng một lượng tinh dịch có lẽ chỉ giúp người đó thăng lên 1 cấp trong thời gian hấp thụ lâu gấp 10 lần.
Dù đạt đến Linh Vương cấp 6 nhưng Dương không thể đo được chính xác cấp bậc của Thục Trinh và Vô Tường, hắn chỉ có thể suy đoán rằng cả hai đều đã tiếp cận cấp Linh Đế. Điều này khiến Dương không khỏi kinh ngạc, Thục Trinh tự giới thiệu nàng chỉ 18 tuổi, bằng tuổi các thiên tài Hùng Vương Bảng. Còn Ẩn Vô Tường đã 30 tuổi, nhưng 30 tuổi tiếp cận Linh Đế thì cũng đủ làm tuyệt thế thiên tài còn vượt qua cả Tứ Siêu Tân Tinh trên mặt đất.
Ngoài ra, đa số những người Dương gặp qua trong Địa Tâm Cảnh đều đạt đến Linh Vương ở độ tuổi ba mươi đến bốn mươi, điều khá hiếm thấy ở mặt đất, có thể thấy sự yên bình đã góp phần khiến người mặt đất tuột hậu.
Lần tìm dấu vết Địa Tâm Đồ, Dương và Thục Trinh nhặt được một tờ rơi giới thiệu về một hang động đặc biệt.
"Một buổi đấu giá do Thiên Địa Hội đứng ra tổ chức trong một hang động gần đây?" Dương hỏi lại sau khi đọc thông tin trên tờ rơi.
Dương từng nghe qua về Thiên Địa Hội, một tổ chức bí ẩn bậc nhất trên mặt đất, nhưng hắn nghi ngờ làm sao một tổ chức trên mặt đất có đủ thực lực và uy tín để tổ chức đấu giá trong Địa Tâm Cảnh, nơi có đa số là nhân tài dưới lòng đất và trên trời.
Trái lại, Thục Trinh nói với vẻ mặt hiển nhiên: "Nếu là Thiên Địa Hội tổ chức thì rất đáng xem, cha ta nói Thiên Đụa Hội có thể không phải tổ chức mạnh nhất, nhưng chắc chắn là tổ chức có phạm vi ảnh hưởng lớn nhất ở cả trên trời, mặt đất và lòng đất, đặc biệt trong lĩnh vực giao thương và thông tin, gọi tắt là thương và thông."
Thục Trinh nhìn những hình vẽ trên tờ rơi rồi giật mình nói: "Con sâu này gớm quá!"
Dương nhìn vào con sâu, là một trong những vật đặc biệt được mở đấu giá, đó là một con sâu màu nâu đen dài khoảng một gang tay, thân nó hình trụ tròn to hơn ngón chân cái, phần đuôi mọc lông đen tua tủa còn phần đầu trông như hình một đầu nấm rơm với cái miệng nhỏ xíu.
Dương biết sinh vật này, đó là t*ng trùng, một loại sâu cực kì hiếm có trong Địa Tâm Cảnh, nó không có sức mạnh hay công dụng gì đặc biệt ngoài khả năng uống tinh dịch để tạo ra Tinh Hoàn với chất lượng cao hơn.
Ví dụ, t*ng trùng uống một lượng tinh dịch trắng sẽ thải ra một viên tinh hoàn màu lam, số lượng tinh dịch bị t*ng trùng tiêu hóa bớt nhưng chất lượng và hiệu quả thăng cấp thì lại tăng lên.
Dương sực nhớ đến Bỉ Ổi, hắn thầm nghĩ liệu Bỉ Ổi cũng có thể ăn tinh dịch và thải ra tinh hoàn hay không? Nếu được thì hắn lời to.
Tranh thủ lúc dừng bước nghỉ ngơi, Dương một mình ra chỗ vắng, hắn gọi Bỉ Ổi ra bắt nó uống tinh dịch nhưng Bỉ Ổi thà chết không uống.
Bỉ Ổi thích ăn chuối, Dương lấy một quả chuối trong kho thức ăn dự trữ ra, vì là loại chuối đặc biệt hái trong vườn nhà Bích Diệp nên chuối rất lâu hỏng, Dương lột vỏ rót tinh dịch lên chuối rồi đưa cho Bỉ Ổi.
Bỉ Ổi có vẻ thèm nhưng còn e dè, có lẽ vì đề phòng cái chất dịch trắng nhầy nhụa dính trên đầu chuối.
"Ăn đi! Ngon lắm!" Dương dụ dỗ, để tạo niềm tin, hắn đưa chuối vào mồm mút lấy tinh dịch với vẻ mặt phê sướng vô ngần...
"Công tử đang làm gì ở đây vậy?" Đúng lúc này, Thục Trinh hồn nhiên tiến đến và thấy rõ gương mặt sướng khoái của Dương khi đang mút tinh trên quả chuối.
Nghe Thục Trinh tiến đến, Dương giật mình đáp với cái mồm dính đầy tinh dịch: "Ta đang mút tinh... À không, đừng hiểu nhầm!"
Và thế là, để gỡ gạc lại hình tượng, Dương đành tiết lộ cho Thục Trinh biết về Bỉ Ổi.
Nhìn thấy Bỉ Ổi nhỏ bé xinh đẹp lấp lánh, Thục Trinh thích mê: "Oa! Đáng yêu quá, ta đọc nhiều sách về linh thú nhưng sao chưa từng biết có loại sinh vật như thế này."
Dương đáp: "Đương nhiên, vì nó là sinh vật độc nhất vô nhị."
"Sinh vật độc nhất vô nhị? Vậy thì nó thật đáng thương..." Thục Trinh bế Bỉ Ổi lên ôm vào lòng.
"Sao lại đáng thương?" Dương thắc mắc, trong lòng hắn nổi cơn ghen tức khi thấy Bỉ Ổi nép vào giữa hai bầu ngực tròn trĩnh xinh xắn của Thục Trinh.
Thục Trinh đáp: "Vì những sinh vật độc nhất vô nhị là những sinh vật cô độc, mỗi một đời chỉ có duy nhất một cá thể, điển hình như chim Lạc, thần thú hùng mạnh và bí ẩn nhất trong lịch sử. Đó là những gì ta đọc được trong Sách Đỏ."
Lúc này, trong chiếc nhẫn không gian đặc biệt mà Dương đùng để chứa Bỉ Ổi, Thâu Thiên bị nhốt trong chai đang nhìn chăm chú về phía một vật màu đen, đó là lưỡi kiếm Nghịch Thiên.
Thâu Thiên không hiểu tại sao mỗi khi nằm gần Nghịch Thiên Kiếm, trong linh hồn của nó như mơ hồ xuất hiện những mảnh kí ức mờ nhạt.
Từ những mảnh nhỏ kí ức, Thâu Thiên đã xâu chuỗi lại thành một đoạn kí ức mong manh.
Trong kí ức này, Thâu Thiên cảm thấy bản thân có cơ thể giống như con người, nó đang nâng ly với một người đối diện.
Người đối diện cùng Thâu Thiên uống cạn ly rượu rồi nói: "Thâu Thiên, ngay cả Thiên Kiếm trong tay tên khốn đó mà cũng cướp được, ta phục đệ rồi!"
Thâu Thiên cười đắc ý đáp: "Ha ha! Chỉ tiếc là không thể cướp cả Thiên Thư. Nếu không thì chúng ta thừa sức đập thằng già khốn khiếp đó ra bã. Sau đó tha hồ mà sinh con đẻ cái mà không cần bận tâm mấy cái quy tắc, thiên mệnh chết tiệt của nó."
Người kia chợt rơi vào trầm ngâm: "Không có Thiên Thư, cuộc chiến này sẽ khó thắng, nhưng cũng không nhất định phải thất bại..."
Thâu Thiên gật đầu: "Đúng! Chắc gì sẽ bại! Mà dù có chắc chắn bại, đệ vẫn muốn theo huynh chơi lớn một lần, không giết được thì cũng phải hành cho thằng già chết tiệt đó sứt đầu mẻ trán!"
Người kia vỗ vai Thâu Thiên và cảm động nói: "Có một người huynh đệ như ngươi, ta không còn gì để hối tiếc nữa, đi thôi, chúng ta cùng nhau chiến Thiên!"
Dương và Thục Trinh cùng Thu Cúc, Vô Tường di chuyển đến nơi tổ chức buổi đấu giá nằm trong một hang động rộng lớn.
Hang động này hiện tại đã thành một khu chợ tấp nập người qua kẻ lại để nghỉ ngơi, mua bán, chia sẻ thông tin.
Khu đấu giá được dựng như một rạp hát với khán đài vây quanh, sức chứa khoảng ngàn người. Để được ngồi lên khán đài tham gia đấu giá, mỗi người phải bỏ ra một cái giá không nhỏ để mua vé, và trong Địa Tâm Cảnh này, tiền mặt không còn bao nhiêu giá trị, thay vào đó, người ta giao dịch bằng tinh dịch, đơn vị giao dịch nhỏ nhất là một giọt tinh dịch trắng, mười giọt tinh dịch trắng đổi một giọt tinh dịch lam, mười giọt tinh dịch lam đội một giọt tinh dịch lục, mười giọt tinh dịch lục đổi một giọt tinh dịch vàng, mười giọt tinh dịch vàng đổi một giọt tinh dịch đỏ, cứ thế một giọt tinh dịch đỏ giá trị bằng mười nghìn giọt tinh dịch trắng. Và một vé tham gia đấu giá có giá từ 50 đến 150 giọt tinh dịch trắng, tùy vào vị trí ngồi.
Dương mua 4 vé giá thấp nhất cho hắn và bọn Thục Trinh, không phải vì hắn keo kiệt, mà vì hắn và Thục Trinh đều thống nhất với nhau ngồi hàng ghế xa để ít gây chú ý, tất nhiên là trừ trường hợp bọn hắn ra giá quá cao hoặc mua được món gì quá giá trị.
Còn vài giờ nữa mới đến giờ đấu giá, Thục Trinh và Thu Cúc muốn tranh thủ đi mua sắm, Dương và Vô Tường cũng đi cùng.
Hầu hết những gì được bày bán trong Địa Tâm Cảnh đều không phải bình thường, có các loại côn trùng quý hiếm, có các loại nấm quý có tác dụng như linh thảo, cũng có các loại đá quý, cổ vật...
Dương nhìn quanh nhưng không vừa mắt được thứ gì, dù sao thì những thứ giá trị thật sự thì không ai đem bày bán kiểu này.
Cho đến khi Dương nhìn thấy một sợi dây chuyền có mặt hình trái tim màu hồng ngọc trên một quầy hàng đơn sơ rách nát.
"Thứ này giá bao nhiêu?" Dương chỉ tay vào sợi dây chuyền hỏi, đồng thời hắn thấy Thục Trinh cũng chỉ tay vào sợi dây và đồng thanh hỏi cùng câu hỏi với hắn.
Tên bán hàng thấy thế liền nịnh bợ nói: "Sợi dây này mà được tiểu thư xinh đẹp đây đeo vào cổ thì thật là sự kết hợp hoàn hảo. Thiếu gia, ngài hẳn là không tiếc bỏ ra chỉ 50 giọt tinh dịch trắng để mua tặng cho người yêu nhỉ?"
Lời nịnh bợ của gã con buôn khiến gò má Thục Trinh hơi ửng hồng.
Dương thì rất khoái khi nghe gã bán hàng gọi Thục Trinh là người yêu của mình, định bụng lấy ra 50 giọt tinh dịch để mua ngay, nhưng lúc này chợt có giọng nữ cất lên: "Anh Lương Diệt, em muốn mua cái này!"
Dương nhìn sang, người nói là một cô gái trông cũng khá xinh đẹp, theo sau là một tên thanh niên trẻ tuổi vàng đeo đầy mình, chính là Thiết Công Tử Lương Diệt, người tung ra lời đồn Dương ăn cắp bản thiết kế Truy Ảnh 800 Mã Lực, cũng là bạn thân của Bảnh Thiếu Gia Lưu Các, kẻ đã khiến Dương mang tiếng Dâm Long vì lời đồn cưỡng hiếp Thu Giá Nguyệt San.
Tất nhiên Lương Diệt không nhận ra Dương vì Dương đang cải trang thành Lý Hữu Thực, Lương Diệt không thèm ngó tới Dương, gã chỉ tay vào mặt dây chuyền rồi nói với gã bán hàng: "Tích Xuân của ta thích sợi dây chuyền này, gói lại cho ta, giá bao nhiêu?"
Thấy Lương Diệt ăn mặc vàng chóe, gã bán hàng liền nảy ra ý định nâng giá bán, gã chỉ sang Dương và nói: "Xin lỗi Thiết công tử, vị công tử bên này đã mua tặng người yêu với giá 50 giọt tinh dịch trắng."
Lương Diệt nhướng mày nhìn Dương như nhìn kẻ ăn mày, sau đó gã ném xuống chân Dương một lọ tinh dịch và nói: "Đây là 50 giọt tinh dịch trắng, cho ngươi, xéo đi!"
Trước thái độ khinh thường của Lương Diệt, Dương cười lạnh lùng, sau đó hắn cúi xuống nhặt lọ tinh dịch lên.
Thấy thế, Lương Diệt cười đắc ý: "Ha ha, đúng là lũ nghèo hèn có khác!"
"Nghèo thì sao?" Dương cười lạnh, sau đó lấy ra thêm một bình tinh dịch to và nói: "Ta mua sợi dây chuyền này với giá năm trăm giọt!"
Một lần tăng giá gấp mười lần, Dương khiến cho Lương Diệt không khỏi giật mình, đồng thời cũng khiến cho người xung quanh chú ý.
"Đó là Thiết công tử Lương Diệt!"
"Còn gã kia quen quen, sao giống như Âm Vương Hữu Thực trong hình."
"Chuyện gì vậy?"
"Giành nhau lấy le với gái?"
Nghe Dương tăng giá gấp mười lần, Lương Diệt nghiến răng ken két, dù với đại gia dùng bảo vật đổi tinh dịch như hắn thì năm trăm giọt tinh dịch cũng không phải con số nhỏ, dùng để mua một sợi dây chuyền cho gái thì hơi phí, nhưng người xem quá đông, nếu chịu thua thì còn mặt mũi nào nữa.
Đứng phía sau, Ẩn Vô Tường nghe Dương ra giá 500 giọt tinh liền khinh bỉ nói: "Nghèo mà bày đặt đú!"
Ý của Vô Tường ám chỉ Dương, nhưng lọt vào tai Lương Diệt lại khiến gã tưởng sỉ nhục mình, liền tức giận quát: "Ta mua giá một ngàn giọt!"
Dương không thèm nháy mắt nói: "Năm ngàn!"
Chỉ sau ba lượt ra giá, sợi dây chuyền định giá 50 giọt tinh dịch đã tăng giá gấp trăm lần, điều này thận chí rất hiếm thấy trong các cuộc đấu giá lớn.
Mặt Lương Diệt xanh lét, còn người xem thì xì xầm bàn tán: "Năm ngàn giọt, hắn lấy ra nổi sao?"
"Hắn là Âm Vương Hữu Thực đó! Kẻ dùng đội quân âm binh đi càn quét côn trùng, có lẽ hắn thu được không ít đâu."
"Xem ra Thiết công tử phải chịu thua rồi, chưa gì đã tốn hơn 5000 giọt tinh thì đến khi vào hội đấu giá lấy gì tranh mua với người khác?"
"Thua ư? Không đời nào!" Lương Diệt vừa tức vừa sĩ diện, thật sự hắn không phải không tranh nổi, mà đúng như người khác nói, hắn còn phải dành tiền để tham gia đấu giá.
Thấy Lương Diệt tức điên, Dương lại khịt mũi lên tiếng khích: "Sao? Nghèo hèn như tao mà mày còn không bằng, gáy nữa đi?"
"Sáu ngàn giọt!" Lương Diệt nổi điên.
Dương cười nhạt, sau khi hốt một tổ ong đầy tinh dịch vàng thì tinh dịch trắng với hắn chỉ như nước lã, hắn định nâng lên mười ngàn giọt để hạ nhục Lương Diệt, nhưng Thục Trinh chợt ngăn hắn lại, nàng hỏi gã bán hàng: "Ta có thể xem lại sợi dây chuyền được chứ?"
"Được, tất nhiên là được!" Gã bán hàng xoa tay nói, đùa sao, bỏ ra hàng ngàn giọt tinh dịch mua sợi dây chuyền trị giá 50 giọt tinh dịch của hắn, bắt bắn quỳ xuống liếm chân thì hắn cũng làm.
Thấy Thục Trinh cầm mặt dây chuyền ngắm nghía, Lương Diệt lúc này mới nhìn rõ nhan sắc tuyệt trần của nàng. Trong đầu Lương Diệt liền nghĩ ra đường lui, lại vừa có thể lấy lòng Thục Trinh, hắn nói với Dương: "Nếu nàng ấy thích sợi dây chuyền này như vậy, thôi thì ta chấp nhận chịu thiệt tha cho ngươi lần này, ta không ra giá cao hơn nữa, ngươi cứ mua với giá 6000 giọt đi."
Nhưng lúc này Thục Trinh lắc đầu đặt dây chuyền xuống và quay đi: "Thôi, ta nghĩ lại rồi, không thích sợi dây chuyền này nữa."
Rồi nàng nháy mắt với Dương, vừa nói vừa nắm tay kéo hắn đi: "Mình đi thôi!"
"Ơ?" Lương Diệt đớ người.
Nhìn Thục Trinh kéo Dương quay đi, Lương Diệt ngơ ngác gọi: "Không mua nữa à? Ơ?"
Dương lắc đầu: "Thôi ta chịu thua đó, ngươi giàu quá!"
"Ơ?" Lương Diệt cứ đứng há mồm chết trân nhìn theo bóng lưng Dương. Hắn lỡ ra giá tới 6000 giọt tinh để đấu vời Dương, giờ Dương chịu thua nhưng hắn không có tí cảm giác chiến thắng nào, chỉ thấy một chữ ngu to đùng trên đầu.
Hối hận cũng muộn, lỡ ra giá rồi, không mua thì mất hết mặt mũi, hắn không muốn chuyện công tử Tân Bảo Xưởng quỵt tiền đấu giá đăng khắp các mặt báo.
Theo Thục Trinh rời đi đến một góc vắng, Dương tò mò hỏi: "Nàng đã thu được thông tin trên mặt dây chuyền?"
Thục Trinh lém lĩnh: "Đã thu được toàn bộ!"
Thật ra khi vừa nhìn thấy sợi dây chuyền, Dương và Thục Trinh đã nhận ra mặt dây ẩn chứa một trận mà chỉ có cao thủ trận pháp mới nhìn ra.
Dương bật cười thích thú khen: "Giỏi lắm, tên Lương Diệt kia mà biết chắc tức chết!"
Thục Trinh cười xinh xắn nói: "Giờ hắn cũng đang bị công tử hại tức chết rồi, hi hi!"
Hai người cùng nhau cười thật vui, sau đó Dương nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Thục Trinh và nói: "Cũng nhờ có nàng, sau này ta tặng nàng sợi dây chuyền khác đẹp hơn nhé."
Thục Trinh như đang suy nghĩ rồi gật đầu: "Cũng được!"
Cái gật đầu như tùy ý, nhưng khi Thục Trinh quay đi, hai gò má xinh xắn của nàng có nét ửng hồng...