Giữa quảng trường Long Mẫu, quanh thân Dương toát ra những tia điện màu xanh bạc phát ra những âm thanh loẹt xoẹt đầy đe dọa, đôi mắt hắn lóe lên sắc bạc, điện tích khiến mái tóc hắn óng ánh bạc và dựng đứng... à mà thôi.
Long Tiếp Thiên giờ đang run rẫy khi chứng kiến Long Hán lên nóc nhà trong một đòn duy nhất, hắn e dè lùi lại, mắt láo liêng tìm người trợ giúp.
Dương nhìn Long Tiếp Thiên, Lam Ngân Thần Lôi tích tụ lên tay và hai chân rồi hỏi: "Giờ tới mày, muốn đú tren theo Long Hán hay thích tạo tren mới?"
Long Tiếp Thiên sợ xanh mặt, khi thấy Dương động chân liền quay đầu vừa bỏ chạy vừa la làng kêu cứu: "Cứu ta!"
Còn Dương, hai chân hắn kích hoạt Ngự Lôi Thần Thuật lao đi nhanh như chớp, chỉ trong khoảnh khắc đã đuổi đến sau lưng Long Tiếp Thiên.
Nhưng khi Dương đuổi đến, một bóng người cũng đã lao đến bên hông Dương và tung chưởng vào đầu hắn.
Tốc độ của kẻ này nhanh hơn Long Hán rất nhiều, nhanh đến mức Dương không kịp phản xạ, không kịp dùng Lam Ngân Thần Lôi phòng ngự.
Nhưng phía sau lưng Dương cũng có một người khác, người này thậm chí còn nhanh hơn, giơ tay ra chụp lấy cổ tay của người kia và phá giải chưởng lực trong gang tấc.
Còn Dương lúc này mới kịp phản ứng, sẵn Thần Lôi Cuồng đang tích tụ trên tay, hắn tung đấm về phía kẻ vừa chưởng hắn.
Kẻ vừa chưởng Dương muốn lui ra tránh đòn nhưng cổ tay bị người nọ giữ lấy cổ, vội vùng vẫy tìm cách thoát ra trong khi tay còn lại giơ ra cản lấy cú đấm của Dương.
XOẸT!
ẦM!
Va chạm linh lực khủng khiếp làm Lam Thân Thần Lôi bắn ra tung tóe trong khoảnh khắc, ngay sau đó, kẻ kia bật ngược ra sau như đạn bắn, đâm xuyên qua một tòa nhà gần quảng trường rồi mới có thể dừng lại.
Lúc này Lam Ngân Thần Lôi trên người Dương cũng đã tan hết, kết thúc trạng thái Lam Ngân Biến.
Dương nhìn người đàn ông đứng cạnh mình, một người đàn ông lực lưỡng nhưng già nua và có vẻ tiều tụy hơn rất nhiều so với lần trước hắn gặp.
Thành chủ Long Thành, tộc trưởng Long Tộc, Long Thiên Đạo.
Từ xa, các trưởng lão cũng đuổi đến, ngoài ra còn có Long Chúc Băng, nàng vẫn xinh đẹp lạnh lùng, trang phục phù dâu của nàng rách bươm và có nhiều vết máu. Sau khi đưa Diễm lên bục hôn lễ, Long Chúc Băng âm thầm rời đi và lẻn vào giải cứu tộc trưởng và các trưởng lão.
Long Tiếp Thiên đã đoán trước sẽ có chuyện này nhưng hắn vẫn để mặc, bởi vì dù gì hắn cũng sẽ thả tộc trưởng và các trưởng lão ra.
Vì sao ư?
Kẻ vừa bị Dương đấm bay giờ đã quay lại đứng cùng Long Tiếp Thiên, cánh tay của kẻ này đã bị Thần Lôi Cuồng đánh nát, nhưng vẻ mặt của hắn thì không có vẻ gì là đau đớn hay lo lắng, với thể chất Long Tộc và linh hồn cấp Chúa Tể thì chuyện cánh tay này khôi phục chỉ là vấn đề thời gian. Khác biệt đẳng cấp là vậy, dù ngươi mượn Thần lực nhưng không thể kết liễu đối thủ trong một đòn thì kẻ chết sẽ là ngươi.
Kẻ này mặc trang phục giống như một thầy tu, gương mặt già nua hiền từ, ngoài ra, kẻ này có gương mặt hao hao giống với Long Tiếp Thiên.
Lão là Long Phẫn, cha ruột Long Tiếp Thiên, đại tư tế Long tộc.
Nhìn Long Phẫn đứng chắn trước Long Tiếp Thiên, Long Thiên Đạo gằn giọng hỏi Long Phẫn: "Xem ra Long Tiếp Thiên có thể lấy trộm và âm thầm phát tán phệ long trùng là vì ngươi nhắm mắt làm ngơ?"
Long Phẫn bình thản không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, lão nói: "Tộc trưởng, sự ra đời của linh tinh đã khiến thời đại thay đổi, nếu chúng ta tiếp tục giữ tư tưởng bảo thủ như xưa thì Long tộc sẽ sớm diệt vong. Cứng đầu như Long Hán cũng tỉnh ngộ, tại sao ngài lại không?"
Long Hán đang được đưa xuống cấp cứu.
Long Thiên Đạo thở dài, trong mắt Dương, Long Thiên Đạo giờ đây trông thật già nua và cô độc.
"Được rồi! Tranh cãi để sau đi!" Lúc này, Long Tiếp Thiên cất tiếng nói: "Quân đội Hà Thành đến rồi, cựu tộc trưởng và các trưởng lão có muốn bảo vệ Long Thành hay muốn trơ mắt nhìn đồng bào mình bị tàn sát?"
Long Thiên Đạo nhìn đoàn tàu khổng lồ trên mái vòm, lựa chọn của lão rất rõ ràng, rồi lão nhìn sang Diễm và Dương.
"Đi đi, mang cả Băng đi cùng, nơi này không đáng để các ngươi ở lại."
Không cần Long Thiên Đạo nói, ngay từ đầu Dương chỉ muốn đưa Diễm và Băng đi, chuyện còn lại hắn không quan tâm. Nhưng với tình hình hiện tại thì Dương biết Diễm và Băng sẽ ở lại chiến đấu cùng Long Thiên Đạo, Dương muốn đi, nhưng không phải đi một mình, nên hắn đành ở lại.
Lúc này, một khối cầu từ đoàn chiến hạm bay vào lồng bảo vệ qua lỗ hổng do Long Hán tạo ra, khối cầu lơ lửng giữa trời và phát ra âm thanh vang vọng khắp Long Thành:
"Hà Thành thông báo đến toàn thể nhân dân Long Thành!
Gần tám trăm năm trước, lợi dụng triều Lý suy yếu, Long Thành xâm lấn và cướp đi Thăng Long Thành, tiền thân của Hà Thành ngày nay.
Sau nhiều lần đàm phán hòa bình mà không đạt được thỏa thuận chung, hôm nay, nhân danh thái tử Lý Thần Vũ, người thừa kế của Thuận Thiên Hoàng Đế Lý Thái Tổ, chủ nhân chân chính của Thăng Long Thành, Hà Thành tuyên bố dùng biện pháp cưỡng chế để mang Thăng Long về đúng vị trí thiêng liêng vốn có.
Vì an toàn, toàn bộ nhân dân Long Thành xin lập tức rời thành ngay lập tức!
Xin nhắc lại..."
Tiếng thông báo khiến cả Long Thành trở nên tĩnh lặng lạ thường rồi bùng nổ, có người mong đây chỉ là tin vịt mùa dịch, có người sợ hãi run rẫy khi nghĩ đến cảnh chiến tranh, có người chuẩn bị tinh thần chiến đấu, có người thì vội vã đi tìm người thân...
Chợt một bóng người bay lên tung cước đá vỡ quả cầu thông báo của Hà Thành.
Hắn là Long Tiếp Thiên, hắn đứng giữa trời, nhận lấy hàng trăm ngàn ánh mắt đang nín thở nhìn lên.
"Hỡi đồng bào!" Long Tiếp Thiên nói thật to bằng cách kết hợp linh lực vào cổ họng.
"Long Thành đang gặp phải nguy cơ sinh tử! Là con dân Long Thành, ta mong mọi người hãy cùng đứng lên góp sức đẩy lùi kẻ thù, bảo vệ mái nhà chung!"
Nói đoạn, Long Tiếp Thiên hít một hơi thật sâu, tay hắn nắm chặt giơ cao và gào thật to: "Long Thành trường tồn!"
Long Tiếp Thiên đã chuẩn bị tình huống này, hắn đã tự tập đến mòn gương nên lúc này diễn đầy hùng hồn, khí thế và lòng yêu thành dào dạt làm rung động hàng triệu con tim...
"LONG THÀNH TRƯỜNG TỒN!" Cả Long Thành cùng vang lên hàng trăm ngàn tiếng hô đáp lại, không chỉ người của Long tộc mà cả những chủng tộc khác cũng hòa theo, vì Long Thành cũng là nhà của họ.
Chứng kiến hàng trăm ngàn con dân đồng thanh hưởng ứng Long Tiếp Thiên, đại tư tế Long Phẫn gật đầu hài lòng nói với Long Thiên Đạo: "Thấy không! Đoàn kết mọi chủng tộc của Long Thành, điều mà bao đời tộc trưởng Long tộc không thể nào làm được! Long Tiếp Thiên học được rất nhiều từ Thế Giới Ngầm, nơi mà các ngươi cho là thành trì của tội lỗi. Nhưng tội lỗi thì sao? Ai nói người tội lỗi không không thể làm lãnh đạo tốt?"
Long Thiên Đạo lắc đầu: "Các ngươi sai rồi, đường Long Tiếp Thiên đang đi là con đường diệt vong!"
Lúc này, đoàn tàu Hà Thành xông vào.
ẦM ẦM ẦM...
Âm thanh va chạm vang vọng, lớp phòng ngự linh lực vỡ tan khiến Long Thành rung chuyển dữ dội.
Nhờ hệ thống ngăn cách nước biển riêng biệt nên dù phòng hộ bị vỡ nhưng cũng không có quá nhiều nước biển ập vào thành, trên bầu trời nhân tạo của Long Thành lúc này là khung cảnh hoành tráng của những chiến hạm khổng lồ lơ lững giữa trời cùng một cơn mưa rào đổ xuống.
"TẤN CÔNG!!!!!"
Một tiếng quân lệnh hô vang, những bảo vật tấn công tầm xa như cung, nỏ, pháo có kích thước to lớn đồng loạt xuất hiện trên những tòa nhà cao tầng rãi khắp Long Thành chỉ thẳng hướng đoàn tàu của Hà Thành và khai hỏa.
Giữa một bầu trời rực rỡ những tia năng lượng đủ loại màu sắc và hình dạng, những chiến hạm của Hà Thành đồng loạt thả ra những tia đạn tản ra khắp mọi hướng để cản phá làn sóng tấn công của Long Thành.
ẦM ẦM ẦM...
Âm thanh linh lực va chạm như sấm rền thác đổ vang khắp bầu trời, những chiến hạm khổng lồ khởi động hệ thống phòng ngự và thẳng hướng Long Cung hạ xuống.
Cách đây hai năm, để một thế lực như Hà Thành tấn công Long Thành thì cần một cuộc chiến tranh trường kỳ ở khu vực ngoại thành để tiêu hao quân địch trước khi tiếp cận được thành, nhưng với một Long tộc suy yếu vì dịch bệnh và xung đột nội bộ, cách tốt nhất là dồn lực tấn công thẳng vào trung tâm đầu não để đoạt lại Thăng Long rồi rút lui.
Ầm ầm ầm...
Hàng chục chiến hạm khổng lồ lần lượt hạ xuống đè nát những tòa nhà xung quanh, bao vây Long Cung cùng quảng trường Long Mẫu.
Từ trên tàu, quân đội Hà Thành như thác lũ ào xuống, đồng thời quân đội Long Thành cũng lập tức xuất hiện, hai đoàn quân va vào nhau như sóng ập vào đê, tiếng va chạm, tiếng gào thét hòa cùng âm thanh của linh thuật tạo thành một khúc chiến ca bi tráng và đẫm máu.
Lúc này, trên chiến hạm lớn nhất có một người bay lên và hô to: "Long Thiên Đạo! Đầu hàng đi, chúng ta chỉ lấy lại Thăng Long rồi lập tức rời đi!"
Dương nhìn thấy gã đàn ông có vẻ ngoài trung niên lực lưỡng và tràn đầy sức sống, nhờ thông tin từ Google, Dương biết được người này là Lý Đại Hùng, tông chủ Hoàn Kiếm Tông, anh trai của thành chủ Lý Hồng Hà và là cha nuôi của Sùng Hạo.
Dương cũng nhìn thấy Lý Hồng Hà đứng trên mũi thuyền, mẹ nuôi của Lung Linh vẫn không khác gì lần Dương gặp ở Hà Thành.
"Mà khoan đã!" Dương sực nghĩ, Lam Ngân là Lung Linh, con nuôi của Lý Hồng Hà, mà Sùng Hạo lại là con nuôi của anh trai Lý Hồng Hà, tính ra là anh họ nuôi của Lam Ngân, vậy chẳng phải Dương nên gọi Sùng Hạo là anh vợ sao?
Khi Dương đang bận xàm, Long Thiên Đạo đã bay về phía đối diện Lý Đại Hùng và nói: "Xin lỗi! Hiện tại Thăng Long là Long Thành!"
"Ý ngươi là không trả?" Lý Đại Hùng hỏi.
Long Thiên Đạo lắc đầu: "Không thể trả!"
Khi Long Thiên Đạo dứt lời, linh lực từ hai người cùng bộc phát mãnh liệt khiến không khí xung quanh xáo động dữ dội, người xung quanh cùng nín thở theo dõi cuộc đối đầu giữa hai vị Chúa Tể, một người là kẻ đứng sau hai thế lực thống trị Bắc Bộ, một người là tộc trưởng Long tộc, thành chủ Long Thành, kẻ thống trị biển Đông.