Mục lục
[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tử Đào bĩu môi.

"Năm đó, sau khi cữu cữu qua đời, ngay ngày thứ hai Ninh gia đã tới cửa từ hôn. Bọn họ rõ ràng là khi dễ biểu ca tuổi còn nhỏ, thân thể lại ốm yếu, cảm thấy huynh ấy không thể đảm nhận vị trí gia chủ, cũng cảm thấy biểu ca sống không được bao lâu nên mới đưa ra đối sách từ hôn. Ngày ấy, đưa thư người khác không thấy. Nhưng ta lại thấy."

Ngày ấy, mẫu thân mang theo nàng trở về Phượng gia để lo liệu hậu sự cho cữu cữu.

Nàng khi đó đang ở hậu viện đào bùn bới đất.

Người của Ninh gia biết lúc này mà đưa thư từ hôn nhất định sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới danh dự của Ninh gia. 

Khiến người ngoài nghĩ rằng Ninh gia đang bỏ đá xuống giếng.

Nên đã cố ý đi vòng ra sau tiền viện, đợi đến khi chỉ còn mỗi mình biểu ca mới đưa thư từ hôn cho huynh ấy.

Nàng còn đem chuyện này nói cho mẫu thân, hỏi mẫu thân như vậy là có ý gì.

Lúc đó mẫu thân chỉ biết ôm biểu ca mà khóc, nghẹn ngào không nói nên lời.

Hai mắt Diệp Tử Đào nhìn chằm chằm Ninh Khuynh Thành, chậm rãi nói từng chữ từng chữ.

"Hiện tại, Cửu Tô là gia chủ của Phượng gia. Địa vị cao như thế, tiểu nữ làm sao dám trèo cao. Hôm nay tới là để giải trừ hôn ước, trả tự do cho cả hai, cũng chúc Phượng gia chủ một đời bình an, bình bộ thanh vân(*)."

Diệp Tử Đào nâng cằm, nhìn sắc mặt tái nhợt của Ninh Khuynh Thành.

"Đây là những gì phụ thân ngươi đã nói với biểu ca."

Nói một hồi, Diệp Tử Đào lại cảm thán.

"Năm đó, biểu ca chỉ là gia chủ của Phượng gia mà ngươi còn bám không tới, hiện tại biểu ca là Vương gia do bệ hạ đích thân sắc phong, ngươi cảm thấy có thể với tới sao?"

Khuôn mặt Ninh Khuynh Thành tái nhợt, lắc đầu.

Một tay vịn bàn, một tay nắm chặt váy mình.

"Vương gia, chuyện này... chuyện này, Khuynh Thành không hề hay biết, phụ thân cũng chưa từng nhắc qua với Khuynh Thành."

Ánh mắt nàng ta mang theo một tia hi vọng.

Hi vọng Phượng Cửu Tô có thể tin tưởng lời nàng ta nói.

Nửa ngày sau.

Chỉ thấy Phượng Cửu Tô nhàn nhạt nói.

"Hôn ước nếu đã giải trừ thì đừng có nhắc lại."

Nói xong, ánh mắt của Phượng Cửu Tô thoáng quét qua người Diệp Tử Đào.

Hiếm khi cảm thấy biểu muội của mình có điểm hữu ích.

Ninh Khuynh Thành mấp môi vài cái cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, sắc mặt tái nhợt lên tiếng.

"Đúng vậy."

Đã tới tình trạng này rồi, Trưởng công chúa cũng không thể nói thêm cái gì.

Chỉ cầm chung trà lên, uống một ngụm.

Lần tụ họp này giằng co đến nửa canh giờ mới kết thúc.

Tâm tình của Diệp Tử Đào lúc này rất tốt.

Cuối cùng cũng có thể thắng Ninh Khuynh Thành một lần.

Nàng muốn đi tìm tẩu tẩu tương lai, kể cho tẩu tẩu biết chuyện này.

Diệp Tử Đào bước nhanh về phía hậu viện.

Nhưng nàng không ngờ, Ninh Khuynh Thành cũng đuổi theo tới đây.

Ban đầu còn tưởng là trùng hợp.

Vì để chứng minh, Diệp Tử Đào còn dạo quanh cả Vương phủ hơn nửa vòng.

Cuối cùng phát hiện, Ninh Khuynh Thành vẫn đi theo nàng.

Diệp Tử Đào nói thầm một câu.

"Đúng là có tật xấu mà, cũng không phải ta không cần ngươi."

Rõ ràng biểu ca cũng không muốn lấy nàng ta.

Nếu muốn lấy thì nàng ta sớm đã trở thành tẩu tẩu của nàng rồi.

...

Ven hồ trong hoa viên của Vương phủ.

Cành liễu đung đưa, từng đàn cá bơi tung tăng quanh hồ.

Tiết trời mùa thu mát mẻ khiến tâm tình của Nam Nhiễm tốt hơn không ít.

Cô đứng ở ven hồ.

Tay cầm nửa miếng màn thầu.

Vừa bóp nát cho cá ăn.

Vừa tự đút cho bản thân.

Nhưng hệ thống phát hiện, ký chủ còn ăn nhiều hơn cá.

Lúc cô đang tập trung cho cá ăn, đột nhiên có một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

"Bao thị nữ thật nhàn rỗi."

Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy Phượng Cửu Tô đang đi thẳng đến chỗ của cô, đứng trước mặt cô.

Mắt phượng đảo nhanh qua đàn cá Cẩm Lý(*) trong hồ.

"Cá trong ao, mập lên không ít."

Nam Nhiễm gật gật đầu.

Tiếp tục bóp nát màn thầu, cho cá ăn.

"Đều do nô tỳ ngày ngày chăm sóc."

Phượng Cửu Tô nghe vậy, nhướng mày.

Giơ tay, đoạt lấy màn thầu trong tay cô.

"Càng lớn, hương vị càng ngon."

Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, ý cười nhợt nhạt.

Nam Nhiễm dời tầm mắt, giả bộ như nghe không hiểu.

...

(*) Bình bộ thanh vân (平步青云): một bước lên mây, một bước tới trời, bước chân nhẹ như mây.

(*) Cá Cẩm Lý (cá chép Koi): hay cụ thể hơn Cá chép Nishikigoi, là một loại cá chép thường (Cyprinus carpio) đã được thuần hóa, lai tạo để nuôi làm cảnh trong những hồ nhỏ, được nuôi phổ biến tại Nhật Bản. Chúng có quan hệ họ hàng gần với cá vàng và, trên thực tế, kiểu cách nhân giống và nuôi cảnh là khá giống với cách nuôi cá vàng, có lẽ là do các cố gắng của những người nhân giống Nhật Bản trong việc ganh đua với cá vàng. Cá chép Koi và các hình xăm trên cá được người Nhật coi là điềm may mắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK