Mục lục
[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khiến Diệp phu nhân sốt ruột đến phát hỏa.

Mỗi lần nhìn nữ nhi nhà mình đều thấy sầu.

Nữ nhi của bà lớn lên không những đẹp mà tính cách cũng rất tốt, trên người còn có thân phận tôn quý của Diệp gia.

Lại có Vương phi quan tâm.

Sao mãi vẫn không thể gả ra ngoài là thế nào?

Diệp phu nhân dù nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi.

Cuối cùng, chỉ có thể quở trách nữ nhi nhà mình một trận.

Diệp Tử Đào ủ rũ, cụp đuôi, cúi đầu nhìn mũi chân của bản thân.

Trước kia nàng là áo bông tri kỷ của mẫu thân, mẫu thân còn nói nàng lấy chồng trễ một chút cũng không sao.

Hiện tại lại biến thành cỏ đuôi chó(*) không ai muốn.

Chạm vào chỗ nào cũng có thể bị khiển trách.

Diệp phu nhân mắng xong thì không muốn nhìn thấy khuê nữ nhà mình thêm một giây nào nữa.

Xua tay, cau mày đem người thả ra.

Diệp Tử Đào vừa thấy mẫu thân cho nàng rời đi, vội vội vàng vàng lập tức biến mất.

Một đường chạy thẳng về sân viện của mình.

Thời điểm nàng sắp đi đến cửa sân thì từ xa nhìn thấy có một người đang đứng trước cửa.

Vai rộng eo thon, dáng người cao ráo, mặc một thân hắc y.

Khuôn mặt tinh xảo, chỉ là trên khuôn mặt ấy mang theo sự trầm ổn không hợp với tuổi thật của hắn.

Diệp Tử Đào vừa nhận ra người đến là ai, hai mắt như phát sáng.

Lập tức cầm váy chạy chậm tới.

"Tử Thời."

Người tới chính là Phượng Tử Thời.

Phượng Tử Thời nhìn nàng vui vẻ chạy tới, trên gương mặt lạnh lùng hiếm khi cười kia cuối cùng cũng xuất hiện một tia cảm xúc khác thường.

Yết hầu hơi động.

"Quận chúa."

Diệp Tử Đào vừa gật đầu vừa nắm lấy ống tay áo của hắn, kéo người vào trong viện của mình.

"Tẩu tẩu đâu? Tẩu tẩu không tới đây với ngươi sao?"

Phượng Tử Thời đưa đồ vật trong tay mình cho Diệp Tử Đào.

Từ tốn trả lời câu hỏi của nàng.

"Mẫu thân có một số việc phải làm."

Diệp Tử Đào gật gật đầu.

"Ừ."

Sau khi tùy tiện đáp lời liền bắt đầu mở lễ vật của Phượng Tử Thời ra.

Mỗi lần hắn tới đây đều sẽ mang cho nàng một vài thứ mới lạ ở bên ngoài.

Tất cả đều là những thứ nàng chưa từng thấy qua, đôi khi còn có một vài món đồ của dị vực.

Tuy từ khi trở thành nghĩa tử của tẩu tẩu, Phượng Tử Thời rất bận.

Nhưng những chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc Phượng Tử Thời cùng nàng và tẩu tẩu đi khám phá mọi món ăn vặt ở trong kinh thành.

Diệp Tử Đào vừa mở lễ vật ra vừa chậm rãi đi vào trong viện, cuối cùng không biết làm thế nào mà lại chuyển thành Phượng Tử Thời kéo Diệp Tử Đào đi vào sân viện của nàng.

Pha nước trà, uống trà, rồi ngồi trong phòng đợi.

Một loạt động tác của Phượng Tử Thời đều rất thuần thục.

Quen thuộc đến mức hắn có thể nhắm mắt ra vào sân viện này của Diệp Tử Đào bất cứ lúc nào.

Diệp Tử Đào mở chiếc hộp gỗ kia ra, bên trong là một cái lục lạc nhỏ xíu.

Trên lục lạc buộc một cái tua rua màu đỏ.

Nàng ngẩng đầu, nhìn Phượng Tử Thời.

"Đây là cái gì?"

"Đồ trang sức của nữ tử Thư Yến quốc."

Vừa nói, vừa duỗi tay cầm lấy lục lạc, giúp Diệp Tử Đào đeo vào cổ tay.

Tơ hồng nổi bật trên cổ tay trắng nõn của nàng.

Lục lạc kia rất nhỏ nên âm thanh phát ra cũng không chói tai, chỉ khi nào lại gần mới nghe được.

Diệp Tử Đào vô cùng thích thú nhìn chằm chằm lục lạc trên cổ tay.

Phượng Tử Thời cầm chung trà lên, uống một ngụm, rồi chậm rãi nói.

"Ban nãy gặp ngươi, thấy ngươi không vui, là ai đã chọc giận ngươi?"

Giọng nói của hắn vô cùng tùy ý, nghe vào giống như chỉ thuận miệng hỏi qua.

Diệp Tử Đào thập phần tin tưởng Phượng Tử Thời.

Mấy năm nay, bí mật lớn nhỏ trong lòng nàng đều kể hết cho hắn.

Ngay cả việc mấy bà mai kia tới làm mai cho nàng, hay việc nàng không muốn gả đi, Diệp Tử Đào cũng kể cho Phượng Tử Thời biết.

Vì thế vừa nghe Phượng Tử Thời hỏi, nàng lập tức cúi đầu, ủ rũ nói.

"Mẫu thân ghét bỏ ta không thể gả ra ngoài."

Đương nhiên Diệp Tử Đào cũng muốn lấy chồng.

Những những nam tử tới cửa cầu hôn đều không phải người tốt.

Mấy năm trước nàng cũng nhìn trúng vài người, còn nhờ bà mối giật giây, gặp mặt một lần, lúc rời đi cả hai còn rất hài lòng với đối phương.

Nhưng sau đó ngay cả một bức thư đối phương cũng không viết cho nàng.

Thậm chí không quá ba ngày đã cưới cô nương nhà người khác.

Mà nàng thân là quận chúa.

Người ta đã không muốn cưới, nàng cũng không thể vội vàng tới cửa đòi cưới được.

...

(*) cỏ đuôi chó: Còn gọi là cẩu vĩ thảo, khuyển vĩ thảo, quang minh thảo, tên khoa học Setaria viridis (L.) Beauv., thuộc họ Lúa (Poaceae). Cỏ đuôi chó là cây thảo hàng năm. Thân cao khoảng 10 - 50cm. Lá phẳng, hình dải, có mũi nhọn dài, có lông rải rác ở mặt trên, với mép dày, chùy dạng bông, hình trụ, dày đặc hoa, màu lục hay đỏ. Bộ phận làm thuốc là thân và hạt, thu hái tốt nhất vào mùa hè - thu. Cỏ đuôi chó thường mọc ở các bãi cỏ, ruộng hoang khắp nơi trong nước. Về mặt ý nghĩa, cỏ đuôi chó đại diện cho tình yêu bền vững và sự thầm mến.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK