Mặt hắn lộ vẻ vui mừng: ''Rốt cuộc nàng cũng không kiềm chế được khuất phục rồi.''
Lộ Tử Nam vào Đông cung đã mười ngày, hắn vẫn không nhìn tới nàng, làm như vậy chỉ là để trừng phạt nàng bất tuân trong đại điển, rốt cuộc lúc này nàng cũng thỏa hiệp.
''Thái tử, hình như chuyện không phải như vậy.'' Tiểu Trụ Tử không cho là đúng nói.
Hắn nhíu mày: ''Vậy chuyện gì xảy ra?''
''Nam phu nhân thở hổn hển, hình như là tới hưng sư vấn tội, không giống như là biết sai tới xin lỗi.''
''Nàng vẫn bướng bỉnh như vậy, đi tuyên nàng vào, ngược lại ta muốn nhìn nàng muốn làm gì.''
Tiểu Trụ Tử khom người lui ra, rất nhanh dẫn Lộ Tử Nam tiến vào.
''Dân phụ bái kiến Thái tử.'' Lộ Tử Nam quỳ trên đất hành đại lễ.
Hắn vội vàng đỡ lấy nàng: ''Nàng làm gì vậy? Nàng đã là phi tần của Bổn cung, cần gì hành đại lễ, còn nữa, về sau không cho nàng tự xưng ''Dân phụ'' nữa.'' Hắn không vui nói.
''Thái tử, hậu cung của ngài đã có nhiều phi tần xinh đẹp, không bằng đưa Tử Nam về Lộ phủ, vô cùng biết ơn.'' Nàng vẫn khăng khăng muốn đi, mấy ngày nay nhất định cha mẹ nóng lòng như lửa đốt, cả ngày lo lắng đề phòng.
Hắn giận dữ: ''Nàng đã là người của Đông cung, sao có thể dễ dàng rời đi.'' Hắn không hiểu, vì sao nàng trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi hắn?
Nàng cũng không hiểu vì sao hắn nhất định phải lưu nàng lại: ''Thái tử, ta không đi không được.'' Nàng khổ sở nói. Nàng không muốn hại hắn mất mạng!
''Tại sao?'' Hắn khàn khàn hỏi. Thật vất vả mới có giữ nàng ở bên người, nàng lại muốn hắn thả người, bảo hắn làm thế nào cho đúng.
Nàng hết sức khó chịu: ''Chắc hẳn Thái tử đã biết số mạng Tử Nam, Tử Nam là người mang điềm xấu, không muốn liên lụy khiến Thái tử gặp bất hạnh.'' Nàng nói ra nổi khổ của mình.
''Vô căn cứ!'' Hắn giận dữ mắng mỏ.
''Không phải vô căn cứ, là sự thật, hơn nữa còn là bốn người thật sự bỏ mạng, Thái tử, thân thể ngài tôn quý biết bao, một nhà Tử Nam không gánh nổi hậu quả này đâu!'' Nàng rơi lệ.
Hắn nhìn nàng chằm chằm: ''Nàng cự tuyệt ta vì nguyên nhân này?''
Nàng bất đắc dĩ nặng nề gật đầu.
Hắn đau lòng. Nàng vì tội danh này mà gánh chịu quá nhiều chỉ trích, nàng cũng không sai, thế nhưng tất cả tội danh đều do một mình nàng gánh chịu. Nàng vô tội biết bao, chắc chắn nội tâm nàng tổn thương hơn nhiều so với biểu hiện bên ngoài: ''Nam Nhi, nàng quên, ta là Thái tử, tương lai là Thiên tử, mạng của ta rất cứng rắn, cho dù nàng có khắc tới người thứ tám, với ta mà nói cũng không có tổn thất, nàng không cần vì thế mà để trong lòng, ví như cự tuyệt ta, cũng cắt đứt quyền theo đuổi hạnh phúc của nàng.''
''Làm sao ta không muốn, nhưng ta đã gián tiếp hại chết bốn mạng người, ta không cách nào chịu đựng bởi vì sự ích kỷ mà mang đến thương tổn cho người khác, cho nên xin Thái tử thả ta, có lẽ đây cũng cứu ngài một mạng.'' Nàng tang thương nói. Nàng không có tư cách yêu, càng không có tư cách nói chuyện thành thân. Nàng đã sớm nhận mệnh, cũng học được không tranh giành với trời.
''Ta không tin, ta muốn đánh cược một lần.''
Nàng nhìn thẳng mắt hắn: ''Đánh cược? Đánh cược sinh mạng? Ngài là Thái tử! Sao có thể nhẹ nhàng nói là đánh cược sinh mệnh.'' Nàng cảm động vì sự kiên trì của hắn, nhưng cái này quá u mê, nàng không muốn trở thành tội nhân thiên cổ khắc chết Thái tử.
''Có gì không thể? Huống chi ta không tin ta là Thanh Long đấu không lại Thiên mệnh.'' Hắn tự tin nói.
''Thái tử.....'' Nàng vô cùng khủng hoảng, vậy mà hắn thật sự đánh cược sinh mạng vì nàng?
''Nam Nhi, đừng lo sợ không đâu, chúng ta ở chung một chỗ tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ bất hạnh nào, để ta chứng minh cho nàng xem.'' Hắn cho nàng tự tin.
''Ngài thật sự nghĩ như vậy?'' Lòng của nàng lưu luyến.
"Không sai, ta muốn tranh đấu với trời, nàng là của ta, ai cũng không thể bắt ta buông tay, có một ngày ta nhất định sẽ lập nàng làm phi làm hậu, loại bỏ ma chú trên người nàng.'' Hắn thương tiếc nâng mặt nàng.
''Không!'' Nàng đẩy hắn ra: ''Đừng dại dột, điều này là không có khả năng.'' Nàng lại nghĩ tới dặn dò của nương. Nàng phải cự tuyệt. Nhưng trời mới biết nàng khát vọng cảm giác được yêu, được trượng phu che chở cỡ nào.
''Có thể, tin tưởng ta, nhất định ta có thể sống thật tốt.'' Hắn đi về phía nàng, ôm lấy nàng: ''Huống chi ta cũng không muốn chết, ta còn muốn ôm nàng như vậy hơn mười năm nữa!'' Hắn quyến luyến loại cảm giác này.
Nàng mê hoặc, Thái tử quyền cao chức trọng sẽ có tình yêu chân thành sao? Nhưng nàng cảm nhận được rõ ràng tình yêu của hắn.
Hắn có phi tần như mây, sẽ thật sự xem trọng nàng sao? Nàng không khỏi nghi ngờ hắn, cũng nghi ngờ mình: ''Thái tử nói đùa.'' Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Hắn cau mày không vui. Hắn còn chưa nói hắn và nàng cùng nhau tiếp nhận khiêu chiến: ''Tóm lại, nàng an tâm ở lại Đông cung, trước khi nàng chưa chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ không động vào nàng.'' Hắn cho nàng hứa hẹn, mục đích là muốn nàng thoải mái, đừng ép mình chặt như vậy, càng đừng xem hắn như sói đói mà phòng bị.
''Thái tử, thật sự ngài không thể thả ta về? Cha mẹ ta sẽ lo lắng.'' Nàng không ngừng cầu khẩn.
''Ở với ta, Lộ đại nhân và Lộ phu nhân lo lắng cái gì.'' Bọn họ nên vui sướng mới đúng, bọn họ là nhạc phụ Thái tử, có cái gì mà lo lắng..... Tức thời đột nhiên hắn hiểu ra: ''Nam Nhi, nàng yên tâm đi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta sẽ bảo vệ người nhà nàng an toàn.'' Hắn muốn nàng đừng vì điều đó mà lo lắng. Đây chính là nguyên nhân chân chính nàng vội vàng muốn rời hắn mà đi.
''Ngài!'' Nàng thật sự không biết nói thế nào cho phải, nàng không thể hại hắn, tuyệt đối không thể!
''Không cần nói gì cả, ở lại bên cạnh ta, để cho chúng ta yêu nhau, nàng sẽ là Thái tử phi duy nhất của ta...''
''Không, nếu như ngài kiên quyết muốn lưu ta lại ta có một điều kiện.''
Hắn cười lộ ra lúm đồng tiền: ''Chỉ cần nàng chịu ở lại, ta đều đồng ý bất kỳ điều kiện nào của nàng.'' Rốt cuộc nàng cũng chịu ở lại bên cạnh hắn rồi.
''Đây chính là ngài nói, muốn ta ở lại cũng được, ngài phải thề kiếp này không được lập ta làm phi, càng không thể cử hành bất kỳ nghi thức thành hôn nào.'' Tất cả đối tượng thành hôn lúc trước đều đột tử trong hôn lễ, nàng không thể chịu đựng mất đi thêm một lần nữa.
''Ta không thể đồng ý với nàng, như vậy quá uất ức cho nàng, này chẳng phải nói cả đời này nàng không danh không phận mà đi theo ta..... Ta là Thái tử, ta có năng lực mang hạnh phúc đến cho nàng. Ta nói sao nàng mới có thể tin tưởng ta?'' Hắn thật sự chán nản.
''Ngài muốn ta tin tưởng cái gì? Tin tưởng ngài tranh được với trời? Hay tin tưởng ngài là mèo yêu chín mạng, thân thể bất tử? Ta không muốn lừa mình dối người, nếu như ngài không thể đáp ứng điều kiện của ta, vĩnh viễn ta sẽ không tiếp nhận ngài.''
''Nàng rất cố chấp!'' Hắn vô cùng buồn bực.
''Cố chấp lựa chọn điều thiện, có gì không thể!''
Thấy nàng kiên trì, hắn chỉ có thể thỏa hiệp: ''Được rồi, ta đồng ý kiếp này sẽ không lập nàng làm phi.'' Hắn chỉ đồng ý không lập nàng làm phi, cũng không đồng ý ngày sau không lập nàng làm hậu. Hắn đắc ý nghĩ.
''Thái tử ở bên trong, ta là Thủy phu nhân, tại sao không thể vào? Tránh ra.'' Vương Nhu Thủy đẩy Tiểu Trụ Tử ra, xông vào. Từ khi nàng vào Đông cung đến nay, Thái tử đều không quan tâm, giống như xem nàng không tồn tại, vài lần cầu kiến cũng không được, dầu gì nàng cũng là cháu gái Vương quý phi, sao có thể cho phép hắn đối xử như vậy, nàng tức giận muốn chủ động ra trận, nhưng thấy số mạng Lộ Tử Nam cùng một dạng với nàng, mới hơi yên tâm kiềm chế, nhưng nào biết yêu nữ này lại thừa dịp nàng chưa chuẩn bị mà triển khai hành động trước, nghe nói còn được Thái tử tiếp kiến, hai người ở trong phòng thật lâu, nàng vừa nghe, lập tức nhịn không được. Nhất định phải hòa nhau một ván mới được, không thể khiến cho nương nương và phụ thân mất mặt.
Hai mắt nàng bốc hỏa, Thái tử lại có thể nồng tình mật ý ôm yêu nữ này.
''Thái tử, thật xin lỗi, nô tài không ngăn được Thủy phu nhân.'' Tiểu Trụ Tử bất đắc dĩ nói với Triệu Hằng.
Triệu Hằng gật đầu ý bảo hắn lui ra. Không vui nhìn sang Vương Nhu Thủy: ''Ngươi có biết chỗ này là đâu không? Nơi này là Đông cung, không thể so với phủ đệ Vương gia các ngươi, có thể để cho ngươi làm càn.'' Hắn nghiêm khắc nói.
Trong lòng Vương Nhu Thủy giật mình, vừa rồi xúc động quá rồi: ''Thái tử, là nô tì nóng lòng yết kiến Thái tử, nóng vội quên mất phép tắc, xin Thái tử tha lỗi cho nô tì thất lễ.'' Nàng cố ý giả bộ nhu mì.
''Hừ, phép tắc phản ánh phẩm hạnh, Vương đại nhân không biết cách dạy tốt nữ nhi.'' Sắc mặt hắn không tốt.
Vương Nhu Thủy tức cành hông: ''Thái tử, ngài không thương yêu Nhu Thủy như vậy sao.....'' Nàng uất ức tột cùng nói.
Trong mắt Triệu Hằng thì dáng vẻ này quả thật kệch cỡm. Hắn đang muốn dứt khoát khiến cho nàng chết tâm, Lộ Tử Nam lại kịp thời ngăn cản hắn.
''Làm sao Thái tử không thương yêu ngươi, vừa rồi ở trước mặt ta Thái tử rất khen ngợi ngươi.'' Lộ Tử Nam liếc Triệu Hằng một cái, muốn hắn ngậm miệng. Nàng hi vọng Triệu Hằng không nên quá bài xích Vương Nhu Thủy, nếu có một ngày nàng không thể tiếp tục hầu hạ hắn, như vậy Vương Nhu Thủy là người được chọn thay thế nàng tốt nhất.
Vương Nhu Thủy đắc ý cũng không biểu lộ trên mặt, từ trong miệng Lộ Tử Nam nói ra thì nàng sẽ không cảm kích: ''Thái tử , nếu đã có ý với nô tỳ, vì sao chậm chạp không đến thăm? Mà nô tỳ cầu kiến cũng không được?'' Kỳ thật nàng lo lắng nhất chính là vào cung được mười ngày, còn chưa được Thái tử sủng hạnh, khiến nàng lo lắng cho địa vị tiền đồ trong tương lai. Phi tần không được sủng hạnh qua rất có khả năng bị đưa ra cung hoặc cả đời phi tần đều là phẩm cấp thấp hèn chờ chết già, nàng cũng không thể để cho mình lâm vào mức độ này, nàng còn phải tranh được vị trí Thái tử phi! Cho nên, thế nào cũng phải được Thái tử sủng hạnh.
Triệu Hằng rất không kiên nhẫn: ''Bổn cung bận nhiều việc .....quốc sự.'' Hắn tùy ý lấy lệ. Hắn không hề nghĩ đến nàng, càng không muốn nhìn thấy nàng.
''Nếu bận việc quốc sự, sao hôm nay rãnh rỗi tiếp kiến nàng.'' Vương Nhu Thủy gây sự nói, hơn nữa khinh thường giận dữ nhìn Lộ Tử Nam một cái.
Triệu Hằng thấy thái độ của nàng đối với Lộ Tử Nam, hết sức không vui, đi lại ôm Lộ Tử Nam vào lòng: ''Nam Nhi khác, Bổn cung cho phép nàng lúc nào cũng có thể tiến vào mà không cần thông báo.'' Hắn cố ý để cho Vương Nhu Thủy hiểu được địa vị của Lộ Tử Nam ở Đông cung, không cho nàng ỷ vào thế lực Vương quý phi, càn rỡ với Lộ Tử Nam.
Vương Nhu Thủy giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nghĩ thầm, thật tốt! Lộ Tử Nam ngươi dám tranh giành với ta, mới không bao lâu khiến cho Thái tử bảo vệ ngươi như vậy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi: ''Vì sao Thái tử có thể dung túng Nam phu nhân như thế?'' Nàng oán hận hỏi.
''Không có nguyên nhân, chỉ vì nàng là người Bổn cung yêu thích.'' Hắn yêu thương vuốt ve đôi môi khẽ nhếch của Lộ Tử Nam. Đôi môi mê người biết bao.....
Thấy Thái tử không chút kiêng kỵ tán tỉnh Lộ Tử Nam ở trước mặt nàng, nàng liền tức giận hận không thể đốt lửa thiêu cháy hai người bọn họ. Từ nhỏ nàng đã tiếp thu huấn luyện đảm nhiệm hậu phi! Nhưng đến Đông cung lại bị bỏ rơi hoàn toàn, trong mắt Thái tử chỉ có Lộ Tử Nam, hoàn toàn không có ý định nhìn nàng lâu một chút.
Nàng tự nhận dung mạo tài hoa không thua Lộ Tử Nam, nhưng mà không có cách nào dời ánh mắt của Thái tử ra khỏi người Lộ Tử Nam, nàng cảm thấy căm giận bất công.
''Thái tử, ta nghĩ Thủy phu nhân tìm ngài nhất định có chuyện quan trọng, Tử Nam không quấy rầy, lui ra trước.'' Lộ Tử Nam cảm thấy nếu tiếp tục như vậy nữa nhất định sẽ chọc giận Vương Nhu Thủy, không được tự nhiên vội vàng muốn lui ra.
''Đứng lại, không cho nàng rời đi.'' Triệu Hằng quát khẽ. Hắn biết dụng ý của nàng, nàng cố ý muốn hắn và Vương Nhu Thủy ở chung một chỗ, hắn tức giận nàng trốn tránh muốn đẩy hắn vào trong lòng nữ nhân khác.
Lộ Tử Nam có chút xấu hổ.
''Nếu như nàng có chuyện muốn nói, thì ngại gì không nói, có cái gì nàng không thể nghe hay sao?'' Triệu Hằng tức giận kéo nàng trở lại, thu xếp cho nàng ổn định ngồi bên cạnh hắn. Hắn không cho nàng trốn tránh.
Hắn nhìn về phía Vương Nhu Thủy: ''Có chuyện gì nói đi?''
''Nô tì.....'' Vương Nhu Thủy vô cùng xấu hổ. Nàng đến đây chỉ là muốn phá hỏng cơ hội Thái tử và Lộ Tử Nam ở chung với nhau, cũng mượn dịp quyến rũ Thái tử sủng hạnh, nhưng Lộ Tử Nam không đi thì bảo nàng mở miệng thế nào được? Lập tức đỏ mặt, ánh mắt rét lạnh không ngừng nhìn về phía Lộ Tử Nam.
Lộ Tử Nam lo lắng cũng không thua gì Vương Nhu Thủy. Nàng từng nghĩ, nàng không cần Thái tử đặc biệt yêu thương, chỉ muốn yên ổn ở Đông cung suốt quãng đời còn lại, tránh cho cha mẹ lại bức nàng đi hại người, có lẽ đây là điều tốt nhất mà trời xanh an bài cho nàng, chỉ cần Thái tử không ép nàng đi yêu, như vậy bọn họ thật sự có thể bình an vô sự qua một đời.
''Nếu như ngươi không nói, vậy lui ra đi, Bổn cung còn có lời muốn nói với Nam Nhi.'' Hắn hoàn toàn lười nghe Vương Nhu Thủy nói, nếu không phải Nam Nhi ngăn cản, hắn đã sớm đuổi nàng ra ngoài.
''Thái tử và Nam phu nhân tán gẫu lâu như vậy, còn chưa đủ à!'' Vương Nhu Thủy bị dấm hỏa (ghen tức) công tâm, cực kỳ nghiến răng.
''Chuyện của Bổn cung không cần ngươi phí tâm.'' Hắn không khách khí đáp trả nàng. Nàng lại dám can thiệp chuyện của hắn.
Nàng kiềm chế lửa giận tràn ngập, nương nương đã thông báo không thể để cho hắn và Lộ Tử Nam có nhiều cơ hội chung đụng, hơn nữa mình cũng phải nghĩ biện pháp xin Thái tử sủng ái mới được: ''Thái tử, đã là nói việc nhà, có thể cho Nhu Thủy tham gia hay không?'' Bộ dáng nàng đeo bám.
Giữa hắn và Nam Nhi không hy vọng có người quấy rầy, đang muốn từ chối: ''Không --''
''Có thể, nếu như Thủy phu nhân có hứng thú, tin rằng Thái tử cũng không phản đối.'' Lộ Tử Nam vội vàng nói. Vương Nhu Thủy ở lại cũng tốt, một mình đối mặt với Thái tử luôn khiến nàng hoảng hốt.
''Vậy thì ta không khách khí.'' Vương Nhu Thủy đẩy Lộ Tử Nam ra, không khách khí ngồi giữa Thái tử và Lộ Tử Nam, gần sát Thái tử, cố ý tách rời hai người bọn họ ra.
Khuôn mặt Triệu Hằng tức giận: ''Càn rỡ!'' Hắn hét lớn.
Vương Nhu Thủy hoảng sợ: ''Thái...Thái tử.'' Nàng không biết tại sao hắn tức giận như vậy. Có mỹ nữ thơm mát trong ngực không thích sao?
Có mỹ nữ thơm mát trong ngực đương nhiên tốt, nhưng không đúng đối tượng, ngửi thấy càng tăng thêm chán ghét. Triệu Hằng không quen thấy nàng vô lễ với Lộ Tử Nam, lại càng không vui khi nàng đứng giữa hắn và Lộ Tử Nam. Hắn đã dễ dàng tha thứ khắp nơi, vào lúc này thật sự nhịn không nổi nữa: ''Cút ra ngoài!''
Sắc mặt Vương Nhu Thủy ngây ngốc kinh ngạc. Thái tử lại đối với nàng như vậy!
''Thái tử, đừng như vậy.'' Lộ Tử Nam ngăn cản nói.
''Không cần ngươi cầu tình, ai chẳng biết ngươi mèo khóc chuột giả từ bi, toàn bộ hồn Thái tử do yêu nữ ngươi câu đi, cũng không nghĩ xem mình là mệnh gì, lại dám hy vọng xa vời tới Thái tử, là muốn hại chết Thái tử phải không, ngươi là nữ nhân độc ác nhất trên đời!'' Vương Nhu Thủy phát tiết toàn bộ xấu hổ, giận dữ, bất bình lên trên người Lộ Tử Nam. Nếu không có yêu nữ này, nhất định Thái tử sẽ không đối xử với nàng như vậy.
Triệu Hằng tràn ngập thô bạo đi về phía Vương Nhu Thủy, nàng cả kinh liên tục lui lại, nàng nhìn vẻ mặt của hắn như muốn ăn nàng.
''Người đâu!'' Hắn hét lớn.
Tiểu Trụ Tử lập tức ứng tiếng.
''Mang nữ nhân này xuống chém cho ta.'' Hắn giận dữ nói. Người nào dám nói với Nam Nhi những lời này, đều đáng chết, không thể giữ nàng.
Ngay lập tức Vương Nhu Thủy bị dọa sợ đến chân nhũn ra: ''Thái tử, tha mạng.....'' Nàng quỳ trên đất không ngừng run giọng kêu gào.
''Còn không mang xuống!'' Hắn không lưu tình. Tuyệt đối không cho phép Nam Nhi chịu nhục, huống chi ở trước mặt hắn.
''Đợi chút.'' Lộ Tử Nam không ngờ hắn sẽ làm vậy, vội vàng lôi kéo hắn khẩn cầu: ''Thái tử, xin bớt giận, tuyệt đối không thể giết người.''
''Nàng đáng chết!'' Hắn tức giận mắng.
''Nếu là vì Tử Nam thì không tính đáng chết, Thủy phu nhân nói không sai, ta là người không may, nên có điều nhắc nhở, nếu như Thái tử giết người vì ta, chẳng phải điềm xấu của ta lại linh nghiệm.'' Lộ Tử Nam bi ai nói.
''Nàng -- nàng luôn ủy khuất mình như vậy, ta nói lại lần nữa, với người khác có lẽ nàng là bất hạnh, nhưng với ta chính là may mắn, đừng khoét tim ta nữa.'' Hắn yêu thương nàng không thôi, vì sao nàng luôn không hiểu? Luôn luôn không có lòng tin với mình và với hắn.
Đôi mắt nàng phủ sương: ''Thái tử, mặc kệ thế nào, trước tiên thả Thủy phu nhân đi! Nàng nói những lời đó là vô tâm.'' Nàng sợ nói quá nhiều với Thái tử, lòng của nàng sẽ dao động, sẽ tháo dỡ phòng ngự, nàng không thể hại hắn, không thể..... Nàng không ngừng nhắc nhở chính mình.
''Vô tâm! Dù là vô tâm, nói ra những lời này đều đáng chết!'' Hắn vẫn không lưu tình.
''Không, Thái tử, ta không muốn chết, tha cho ta đi mà.'' Vương Nhuy Thủy hoang mang sợ hãi ôm chân hắn gào khóc.
Hắn tuyệt tình muốn rút chân ra, nàng lại liều mạng ôm chặt không thả.
''Buông tay.'' Hắn giận dữ.
''Không buông, van ngài đừng giết ta... Lần sau ta không dám nữa.'' Dù thế nào đi nữa thì Vương Nhu Thủy cũng không thể ngờ miệng lưỡi nhanh nhẹn sẽ mang đến họa sát thân.
''Còn có lần sau?" Hắn càng tức hơn.
''Thái tử, ta cũng xin ngài, đừng vì Tử Nam mà tạo nghiệt hơn nữa.'' Lộ Tử Nam cũng quỳ xuống cầu xin. Vương Nhu Thủy vừa là nữ nhi của Vương đại nhân vừa là cháu gái của Vương quý phi, không giết được, giết rồi chỉ sợ rước lấy phiền phức vô tận.
''Nàng mau đứng lên.'' Hắn vội vàng muốn đỡ nàng đứng lên.
''Nếu Thái tử không thả người, ta không đứng lên.'' Lộ Tử Nam kiên trì nói.
Hắn thở dài: ''Nàng đang uy hiếp ta?'' Hắn làm tất cả đều vì nàng, nàng lại không cảm kích.
''Tử Nam không dám.'' Nàng cúi đầu.
''Đã làm vậy rồi, còn không dám? Đứng lên đi.'' Hắn nói.
Thấy nàng vẫn không nhúc nhích, hắn bất đắc dĩ: ''Cả hai đứng lên.''
Ngụ ý chính là bỏ qua cho Vương Nhu Thủy, Lộ Tử Nam vui mừng định đỡ Vương Nhu Thủy đang hoảng sợ đứng lên, nhưng thấy ánh mắt ôm hận của nàng, Lộ Tử Nam bị dọa sợ rút tay về, tự đứng dậy.
Vương Nhu Thủy oán hận lau nước mắt, hôm nay tất cả nhục nhã đều do yêu nữ Lộ Tử Nam này, cuối cùng còn phải nhờ nàng cứu giúp, thật không cam lòng, mất hết mặt mũi, sau này yêu nữ này có thể đứng trước mặt nàng khoe khoang rồi. Nàng thật hận!
''Tạ Thái tử long ân.'' Vương Nhu Thủy mang theo hận ý tạ ơn.
''Về sau không cho phép ngươi bất kính với Nam Nhi nữa, nếu không tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha thứ.'' Hắn lớn tiếng cảnh cáo.
Vương Nhu Thủy nhịn xuống tức giận: ''Nô tỳ biết.'' Nàng cúi thấp đầu, ánh mắt hung hăng liếc Lộ Tử Nam.
Toàn thân Lộ Tử Nam rùng mình.
Hắn thấy, không ngừng cau mày hỏi nàng: ''Thế nào? Không thoải mái sao?'' Hắn cho là nàng bị bệnh. Lấy tay sờ trán, thử nhiệt độ của nàng.
Nàng lo lắng đẩy tay hắn ra: ''Ta không sao, cám ơn Thái tử quan tâm.'' Nàng cố gắng duy trì lễ phép.
''Còn nói không sao, nhìn tay chân nàng lạnh lẽo, vừa rồi còn thấy nàng phát run!'' Hắn không thèm để ý đi về phía nàng, nàng luôn khiến người khác không thể an tâm: ''Tiểu Trụ Tử!'' Hắn kêu lên.
Tiểu Trụ Tử đứng một bên lập tức ứng tiếng: ''Có nô tài.''
""Truyền Thái y, Nam Nhi bị bệnh.''
''Ta không có bệnh, Thái tử! Người chuyện bé xé to rồi.'' Nàng vội vã nói. Nàng chỉ là bị tất cả mọi chuyện phát sinh làm rối loạn tâm tư, có chút phiền loạn thôi.
''Thật sao? Thật sự không có việc gì?'' Trên mặt hắn là tình cảm thân thiết.
''Thật sự không có việc gì.'' Nàng đỏ mặt nói. Thái tử yêu thương quan tâm như vậy khiến nàng hoảng sợ lo lắng, điều này không đúng, không được phép.
Hắn cảm nhận được kháng cự của nàng, ngoài bất đắc dĩ cũng không còn cách nào: ''Được rồi, không có việc gì là tốt, ta đưa nàng trở về tẩm cung nghỉ ngơi.''
"Không dám làm phiền Thái tử, Tử Nam tự mình trở về là được.'' Nàng gần như là chạy trối chết rời đi.
Vốn là muốn đuổi theo nàng, mới bước được một bước liền chán nản dừng lại. Tạm thời để cho nàng yên lặng một chút cũng tốt, nàng cần chút thời gian tiếp thu toàn bộ an bài của hắn. Xoay người thấy Vương Nhu Thủy vẫn chôn chân tại chỗ, lập tức hắn giận tái mặt: ''Lui ra!'' Nếu không phải Phụ hoàng hạ chỉ, hắn sẽ không cho phép nàng bước chân vào Đông cung.
Vương Nhu Thủy hoảng sợ chạy trối chết, bởi vì làn váy quá dài mà bị vấp ngã, quả thật cực kỳ nhếch nhác.