• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được Triệu Hằng dốc lòng chăm sóc, Lộ Tử Nam qua khỏi thời kỳ thống khổ, vết thương nhanh chóng tốt lên. Hôm nay nàng đã có thể xuống giường đi vài bước, nhưng Triệu Hằng vẫn không yên lòng, mang hết khả năng ép nàng ở trên giường, giám sát nàng uống các loại thuốc bổ trân quý. Thời gian này các loại thuốc bổ trân quý trong cung, phần lớn đều vào trong bụng nàng rồi: ''Châu Nhi, lấy giày giúp ta, ta muốn ra ngoài đi dạo.''

Châu Nhi là do mấy ngày trước Triệu Hằng đưa tới từ Lộ phủ, hắn thầm nghĩ một mình nàng ở Đông cung rất cô đơn, cố ý đưa Châu Nhi đến chăm sóc làm bạn.

''Tiểu thư..... Không, nên sửa lại, Nam phu nhân, không được, Thái tử nói ngài không thể xuống giường.'' Châu Nhi vội vàng ngăn cản.

''Ta chỉ muốn đến đình nghỉ mát bên ngoài ngồi một chút, không có gì đáng ngại.'' Nàng đứng lên tự mình mang giày. Nếu không ra ngoài hít thở không khí, nàng sẽ buồn bực đến hỏng.

''Nam phu nhân, ngài thật không nghe lời, ngộ nhỡ Thái tử trở về nhìn thấy thì làm sao bây giờ?''

Nàng cười như tiếng chuông bạc: ''Không có việc gì, nhìn bộ dáng căng thẳng của ngươi.''

''Không phải nô tỳ căng thẳng, là Thái tử quá căng thẳng ngài thôi....., cô nãi nãi của ta.'' Châu Nhi le lưỡi nói. Nàng chưa từng gặp một người nam nhân nào đối tốt với nữ nhân như vậy, tốt đến trình độ không thể tưởng tượng được. Mà người nam nhân này trong tương lai sẽ đứng đầu một quốc gia, tiểu thư..... Nam phu nhân gặp được thật khiến người ta hâm mộ, chỉ tiếc.....

Lộ Tử Nam cười nhạt, sao nàng lại không biết hắn thật lòng với nàng: ''Đi thôi, ta muốn ngửi hương vị hoa cỏ một chút.''

Châu Nhi bất đắc dĩ, chỉ đành phải đỡ nàng ra khỏi tẩm điện: ''Chân ngài còn đau không?'' Nàng lo lắng hỏi.

''Hơi tê tê thôi, thật ra thì tốt lắm rồi, Thái tử chuyện bé xé to thôi.'' Nàng hơi oán giận, hắn thương tiếc lại khiến cho nàng chịu tội không ít.

''Còn nói Thái tử chuyện bé xé to, nếu không phải Thái tử chuyện bé xé to, miệng vết thương của ngài khỏi nhanh như vậy mới là lạ!'' Châu Nhi cảm thấy bất bình cho Thái tử.

''Ngươi mới đến Đông cung không bao lâu, một lòng toàn bộ hướng về hắn, đừng quên, ta mới là chủ tử của ngươi.'' Nàng mở miệng.

''Sao nô tỳ dám quên, chẳng qua bàn luận chút thôi!'' Châu Nhi cười khẽ nói.

''Ngươi đó!'' Nàng cười lắc đầu.

Châu Nhi an bài nàng ngồi trong đình, thưởng thức hoa sen trong ao. Bây giờ đang là mùa nở rộ, hoa sen nở đầy hồ, khiến cho tâm tình người vui vẻ thoải mái, hơn nữa gió nhẹ thổi qua, càng làm cho Lộ Tử Nam say mê không dứt. Thật là thoải mái! Đây không phải ở trong phòng mà có thể hưởng thụ được.

''Loại gió này thổi tới mặc dù thoải mái, nhưng coi chừng bị cảm lạnh.'' Không biết Triệu Hằng xuất hiện từ bao giờ, cau mày cẩn thận phủ thêm áo choàng cho nàng.

Thấy hắn, nàng có chút giật mình: ''Thái tử, sao hôm nay đến sớm vậy?'' Tuy bây giờ hắn là Thái tử, nhưng Hoàng thượng đã già, giao dần chuyện quốc sự cho hắn xử lý, cho nên hắn rất bận rộn, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ bớt chút thời gian đến thăm nàng, bồi nàng một lúc lâu mới đi, nhưng hôm nay chưa tới trưa, hắn đã xuất hiện, nàng mới cảm thấy kinh ngạc.

''Ta có dự cảm nàng không nghe lời xuống giường, cho nên cố ý vội tới nhìn một cái, quả nhiên.'' Hắn không vui chỉnh lại áo choàng cho nàng.

''Nằm trên giường nhiều ngày như vậy, vết thương đã sớm lành, nếu nằm tiếp sẽ thật khổ.'' Nàng kính đáo oán trách.

Hắn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đầy đặn hơn, hơn nữa sắc mặt đỏ thắm, khiến cho người khác không nhịn được muốn nếm nhẹ, hắn hôn má nàng: ''Ta biết nàng khổ sở. Chờ thêm mấy ngày nữa, thái y nói nàng khỏe hẳn, ta đồng ý dẫn nàng xuất cung một chút.'' Hắn mỉm cười muốn bồi thường mấy ngày nàng chịu khổ, mang nàng xuất cung giải buồn.

Nàng lập tức tươi cười rạng rỡ: ''Thật?'' Nàng vui mừng.

Hắn điểm chóp mũi nàng: ''Ta lừa gạt nàng bao giờ?''

''Khoan đã.'' Vẻ mặt vui sướng của nàng chậm lại: ''Ngài chỉ xuất cung một chút, là chỉ có một đoàn nghi thức đi trước mở đường, phía sau lại theo một đội nhân mã thị vệ che chở, và mấy trăm thái giám tỳ nữ hầu hạ hai bên, hay là giống như lần trước ngài và Tiểu Trụ Tử hai người mặc thường phục ra ngoài?'' Nàng không thể không hỏi rõ ràng, nếu như là vế trước, vậy thì miễn, loại đi tuần kinh thiên động địa của Thái tử, nàng không chịu nổi, tình nguyện ở lại Đông cung, cũng không đi đâu cả.

''Đương nhiên là mặc thường phục đi tuần, Thái tử chúng ta không chịu nổi nhất là có một đám người đi theo phía sau gọi to gọi nhỏ.'' Tiểu Trụ Tử đứng một bên chen miệng nói.

Nàng lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng: ''Thật tốt quá, vậy khi nào chúng ta xuất cung?'' Một lát mà nàng vô cùng sốt ruột. Có thể xuất cung, nhất là không bị gò bó, tự do tự tại, là chuyện mà tất cả các phi tần hậu cung nghĩ cũng không dám nghĩ, mà Thái tử lại nguyện ý mang nàng đi, điều này sao lại không làm nàng mừng như điên đây?

Làm nàng vui vẻ là chuyện hắn muốn làm nhất, thấy dáng vẻ nàng vui mừng, hắn cảm thấy hắn làm đúng rồi: ''Đừng nóng vội, nghe thử thái y nói thế nào, nếu như thương thế của nàng khỏi hẳn, lúc nào ta cũng có thể mang nàng xuất cung.''

''Đây là ngài nói.'' Nàng cực kỳ hưng phấn, cuối cùng nàng cũng nở nụ cười chưa từng xuất hiện trên gương mặt nàng rồi.

Hắn bất giác (không phát hiện) nhìn nàng ngây ngốc.

*****

''Nam Nhi, nàng đi chậm một chút, đừng chạy nhảy, sẽ ngã bị thương.'' Triệu Hằng cười lắc đầu nhắc nhở.

Vừa ra khỏi cung, nàng quả là vui ngất trời, một đường cười ha ha, không giống liễu yếu đào tơ ngày trước.

''Sẽ không, nếu như ngã bị thương, ngài cũng sẽ cõng ta trở về.'' Nàng cực kỳ hoạt bát.

"Nàng thật đúng là không sợ cái gì.'' Chỉ cần nàng vui vẻ, hắn thật đúng là bó tay với nàng.

''Đúng vậy, Châu Nhi, Tiểu Trụ Tử, các ngươi cũng mau đuổi theo.'' Phía sau Châu Nhi và Tiểu Trụ Tử đi theo bọn họ mệt mỏi vô cùng, chạy nhảy theo nàng một vòng kinh thành, ngay cả thở cũng không có cơ hội.

''Đến đây.'' Tiểu Trụ Tử và Châu Nhi uể oải đáp một tiếng đi theo, thật là muốn chết: ''Nàng mới bị thương vừa khỏi, tại sao lại sinh long hoạt hổ (dồi dào sinh khí) như vậy?'' Hắn không nhịn được lầm bầm.

Châu Nhi nghe thấy, thưởng hắn một cái cốc: ''Tiểu thư nhà ta, à không, Nam phu nhân luôn luôn như thế.'' Nàng luôn quen miệng xưng hô.

Tiểu Trụ Tử bất đắc dĩ trợn trắng mắt: ''Nhưng lại khiến cho đám nô tài chúng ta bị thảm.''

''Ài!'' Ngay cả Châu Nhi cũng không nhịn được thở dài.

''Châu Nhi, đang tốt đẹp, ngươi than thở cái gì?'' Đột nhiên Lộ Tử Nam tới trước mặt nàng hỏi.

Châu Nhi sợ hết hồn: ''Không có gì, có thể là bụng hơi đói thôi!'' Nàng xấu hổ nói.

''Như vậy, ra ngoài cho đến trưa, nên vào khách điếm.''

''Đúng vậy, ta cho là nàng muốn chơi đến không muốn ăn!'' Triệu Hằng cưng chìu ngắt mũi nàng.

''Ai nói, lúc này ta cũng rất đói, không bằng chúng ta tìm một gian khách điếm dùng bữa.'' Nàng cười sờ sờ đầu mũi nhỏ bị hắn ngắt.

"Ừ." Hắn gật đầu.

''Chủ tử, phía trước có khách điếm nổi danh nhất toàn bộ kinh thành, nghe nói bên trong có vịt nướng ngon đến khiến cho người khác khen không dứt miệng.'' Tiểu Trụ Tử đề nghị, nói xong nước miếng cũng chảy ra.

''Ngươi biết rõ quá nhỉ!'' Triệu Hằng liếc xéo hắn.

Tiểu Trụ Tử xấu hổ gãi gãi đầu: ''Là cùng mấy vị đại nhân trong cung rảnh rỗi tám chuyện, bọn họ nhắc tới.''

''Nhân duyên của ngươi thật tốt, cùng đại nhân ngang vai ngang vế.''

Tiểu Trụ Tử là tâm phúc bên cạnh Thái tử, dĩ nhiên mọi người nịnh bợ, khó trách gần đây hắn càng lúc càng tiến triển.

''Thái tử thứ tội.'' Tiểu Trụ Tử hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống bên đường.

Lần này khiến mọi người chú ý: ''Mau đứng lên!'' Triệu Hằng tức giận.

''Vâng.'' Tiểu Trụ Tử vội vàng bò dậy, biết mình đã gặp rắc rối.

''Thái tử, thật khó mới xuất cung được một chuyến, ngài cũng đừng làm khó Tiểu Trụ Tử nữa.'' Lộ Tử Nam nói tốt dùm cho Tiểu Trụ Tử.

''Hừ! Nể mặt nàng, ta tạm tha cho hắn, nhớ lần sau phải có chừng mực.'' Hắn vẫn không ngừng nghiêm túc nói.

''Dạ, Tiểu Trụ Tử biết sai.'' Tiểu Trụ Tử chảy mồ hôi đầm đìa đáp lời.

''Tiểu Trụ Tử, còn không dẫn đường, ngươi nói khách điếm ở nơi nào?'' Lộ Tử Nam cố ý giải vây cho hắn.

''Ở phía trước.'' Tiểu Trụ Tử biết ơn gật đầu với nàng, sau đó dẫn đường.

Đây là khách điếm có hai tầng, đoàn người bọn họ đi tới chỗ ngồi ở tầng hai, chỗ này nhìn thấy được phong cảnh bên đường, lúc này đang hưởng thụ thức ăn phong phú ngon miệng.

''Nam Nhi, đây là tôm đã bóc vỏ, nàng ăn nhiều chút.'' Triệu Hằng gấp vào bát nàng con tôm được Tiểu Trụ Tử bóc vỏ đưa cho hắn.

Nàng nếm thử một miếng: ''Không tệ, ngài cũng nếm thử một chút vịt nướng có tiếng ở đây, mùi vị khác hẳn trong cung.'' Nàng cũng gấp một miếng vịt bỏ vào bát cho hắn.

Hắn hoàn toàn vô tâm ăn bất kỳ món gì, một lòng chỉ chú ý dặn dò Lộ Tử Nam ăn nhiều một chút, ở trong mắt Châu Nhi, thật sự vừa hâm mộ vừa ghen tị, Nam phu nhân thật tốt số.

''Rầm.'', đột nhiên một tiểu cô nương ngã vào trên bàn bọn họ, làm đổ hết thức ăn.

''Tiểu cô nương, ngươi làm sao vậy?'' Lộ Tử Nam lấy làm kinh hãi.

Vị tiểu cô nương này giãy giụa bò dậy: ''Cứu mạng với!''

Sau đó một đám người vọt lên từ lầu một: ''Nữ nhân thối, xem ngươi còn chạy đi đâu!'' Một người trong đó tiến lại muốn bắt người.

''Dừng tay!'' Lộ Tử Nam ngăn cản, đám người kia mặc toàn cẩm y hoa phục, sao lại khi dễ một tiểu cô nương?

Người tới liếc nàng, mắt sáng lên. A! Khá lắm đại mỹ nhân: ''Đại mỹ nhân, thật là hung hữ.'' Hắn không ngừng mê đắm quan sát nàng.

Nàng không để ý tới: ''Tại sao muốn khi dễ một tiểu cô nương như vậy?''

''Khi dễ? Nói thật khó nghe, tiểu nha đầu này là cô nương hát rong trong điếm, đại gia ta bỏ tiền muốn nghe nàng hát một bài, không ngờ nàng cầm tiền nhưng không hát mà lại đi mất, ngươi nói cái này có đạo lý chưa?'' Một người dáng vẻ lưu manh trong đó nói xong, mắt vẫn không ngừng nhìn nàng chăm chú.

''Mới không phải, bọn họ trả tiền không phải muốn ta hát, mà là muốn ta uống rượu trợ hứng....Lại.....Hai tay lại có hạnh kiểm xấu.'' Tiểu cô nương tức giận đỏ mặt nói.

''Các ngươi thật quá đáng.'' Lộ Tử Nam rất tức giận, bọn họ thật là coi trời bằng vung.

Dáng vẻ bọn họ không quan tâm nói; ''Nàng vốn là tới hát rong, đại gia chúng ta muốn nghe hát, nàng lại hát không được hay, lại trả tiền rồi, chỉ muốn dạy nàng phương pháp khác để bồi thường thôi, nếu như cô nương nguyện ý thay thế nàng hát một bài khiến cho các đại gia thoải mái một chút, chúng ta cũng nguyện ý không so đo nữa.'' Một tên mặc áo tím trong đó nhìn khắp thân thể nàng cười dâm đãng nói.

''Càn rỡ!'' Triệu Hằng vẫn im lặng nhìn cuối cùng cũng không nhịn được nữa hét lớn.

Này khiến mọi người hoảng sợ, vừa rồi chỉ chú ý đại mỹ nhân này lại không chú ý tới những người bên cạnh nàng, lại còn mạnh mẽ uy phong, rất dọa người: ''Ngươi là ai?'' Người mặc áo xanh trong đó giả bộ khinh thường hỏi.

''Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn hỏi chủ tử nhà ta là ai?'' Tiểu Trụ Tử giễu cợt đứng ra. Bọn này không biết sống chết, không biết chính mình chọc tới người nào.

''Oa, các vị, ta cảm thấy cô nương này rất quen mặt..... Đúng rồi! Ta nhớ ra rồi.'' Người mặc áo tím kêu to: ''Ta biết đại mỹ nhân này là ai, nàng chính là nữ nhi của Lộ Đại Học Sĩ, Lộ Tử Nam!''

''Cái gì, Lộ Tử Nam! Nàng chính là người mạng cứng nhất trong kinh chúng ta!'' Một vị mặc áo lam khác giật mình tiếp lời.

Sắc mặt Lộ Tử Nam khó chịu.

''Không sai, ta cũng nhớ tới, nàng chính là kỳ nữ tử nổi danh khắc chồng trong kinh, chậc chậc chậc! Đáng tiếc dáng dấp xinh đẹp như vậy, lại mang mệnh khắc phu, đáng tiếc! Đáng tiếc!'' Người áo tím lắc đầu nói.

''Thật may vừa rồi chúng ta không cho nàng đụng chạm, ta chính là con một trong nhà, ngộ nhỡ để cho yêu nữ này đụng phải, sợ rằng không chết cũng mất nửa cái mạng.'' Người áo xanh cố ý run rẩy.

''Đúng vậy, nhưng mà, cũng không đúng, không phải sao chổi này đã được Thái tử thu vào Đông cung sao, lúc này sao có thể xuất hiện ở đây được?'' Người áo tím nói.

''Có lẽ Thái tử phát hiện nàng quá đáng sợ, nửa đêm sẽ mọc răng nanh cắn người, cả đêm bị dọa đến mức đuổi nàng ra Đông cung, ha ha.....''

''Ha ha.....''

Bọn họ cười thành một đoàn.

Lộ Tử Nam tái mặt, biết rõ thanh danh đã sớm hỏng, nhưng trước mặt mọi người bị vũ nhục như thế, khiến nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ.

''Các ngươi có gan thì lập lại những lời vừa rồi một lần nữa!'' Triệu Hằng nổi lên lửa giận điên cuồng, giống như thủy triều, sắp cắn nuốt người.

Một bọn người còn không biết sống chết nói đùa: ''Vị huynh đài này! Ta thấy ngươi xuất thân không thấp, chơi gái cũng không đáng để liều mạng, khuyên ngươi cách xa sao chổi này một chút, tránh khỏi bị quét, bồi mạng, không đáng giá.'' Người áo lam nói xong, bọn họ liều mạng cười to.

Gân xanh của hắn nổi lên lập tức ra tay, trong nháy mắt đám công tử đang cười không khép miệng được, toàn bộ bị hắn đánh quỳ xuống đất không dậy nổi.

Chưa xong, bọn họ còn không biết chuyện gì xảy ra? Chỉ có thể ngu ngơ nhìn cả người xanh tím khóc thét lên.

''Ngươi có biết chúng ta là ai không? Lại dám ra tay đánh người!'' Người mặc áo xanh không cam lòng kêu gào.

Lập tức Triệu Hằng thưởng hắn hai bạt tay: ''Ta muốn các ngươi lập tức bồi tội với vị cô nương này, cũng thu hồi lời nói vừa rồi.'' Hắn gia tăng tức giận.

''Chúng ta đều nói sự thật, tại sao lại phải xin lỗi!'' Người áo tím mạnh miệng nói.

Lần này không cần Triệu Hằng ra tay, Tiểu Trụ Tử chủ động thưởng hắn hai bạt tay: ''Muốn chết!'' Bọn họ chọc phải người không nên dây vào, lần này chết chắc.

''Các ngươi thật to gan, cha ta là Đô Úy kinh thành Dương Xương Thành, ta muốn bắt tất cả bọn ngươi lại.'' Người áo tím lớn tiếng kêu la.

''Hừ! Thì ra là đứa con bất tài của Dương Xương Thành.'' Triệu Hằng hừ nói.

''Ngươi..... Chết chắc! Cha ta sẽ làm thịt ngươi.'' Người áo tím còn không biết tai vạ đến nơi còn kêu la.

''Đúng, cha ta cũng là quan lớn trong kinh, Liêu Tông Nghiêm, hắn sẽ không mặc cho các ngươi khi dễ ức hiếp nhi tử bảo bối của hắn.'' Đến lượt người áo xanh báo ra danh hiệu.

''Thúc thúc ta là Vương Cổ Triều, cũng chính là ca ca ruột của Vương quý phi, ngươi đừng không biết điều, ta kêu hắn giết ngươi.'' Người áo lam chỉ Triệu Hằng kêu la.

''Vương Cổ Triều, Liêu Tông Nghiêm, Dương Xuân Thành, thì ra các ngươi cũng có lai lịch, xuất thân không tầm thường nhỉ!'' Hắn cười lạnh.

''Biết là tốt rồi, nếu biết sợ, thì mau xin lỗi các công tử, có lẽ chúng ta sẽ suy nghĩ tha cho ngươi khỏi chết!'' Người áo lam đắc ý nói.

''Giọng điệu thật lớn!'' Hắn nhíu mày: ''Tiểu Trụ Tử, phái người đi mời ba vị đại nhân, bảo bọn họ tự mình đến đón người.''

''Ngươi thật to gan! Dám kêu phụ thân chúng ta tự mình tới, lần này càng tốt, ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ chết!'' Người áo xanh nói.

''Thật sao?'' Mặt hắn bình tĩnh: ''Tiểu Trụ Tử, đi nhanh về nhanh, trước đừng tiết lộ thân phận.'' Hắn ngồi xuống cạnh đám người uống trà.

Tiểu Trụ Tử lĩnh mệnh, "Hưu'' một tiếng không còn bóng người.

Mặt mũi ba vị công tử bầm dập hai mặt nhìn nhau, tiểu tử này đang giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ hắn không sợ chết?

Bọn họ kiềm chế tò mò và tức giận, dù thế nào đi nữa thì chỗ dựa vững chắc của bọn hắn sẽ tới, đến lúc ba vị đại nhân đều tới, bọn họ không sợ trời không sợ đất, cho rằng tiểu tử này có bản lĩnh thông thiên cũng khó thoát khỏi cái chết.

Ba người đều tự tìm ghế ngồi xuống, ba đôi mắt ngạo mạn chỉnh tề trừng mắt về phía Triệu Hằng đang bình tĩnh.

Triệu Hằng khinh thường hừ lạnh, không để ý tới bọn họ, chỉ toàn lực lo lắng cho người trước mắt. Chỉ thấy nàng đến giờ vẫn tái mặt, từ đầu đến cuối không rên một tiếng, cắn chặt môi đến bật máu. Đều do ba tên đáng chết này, hắn tuyệt đối không tha cho bọn hắn.

Hắn ra hiệu cho Châu Nhi đang lo lắng bên cạnh bưng cho nàng chén nước, để cho nàng đừng cắn môi nữa, nàng nhận nước, cũng không đụng tới mà để xuống ngay, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Hắn đau lòng khổ sở:'' Nam Nhi, bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt.''

Nàng cúi thấp đầu, vẫn không nói gì, muốn thu lại nước mắt sắp chảy ra.

Nàng bị thương, rất rất đau lòng, những người này quá tàn nhẫn, sao nhẫn tâm đả thương người như thế, cười trên nỗi đau của người khác, hắn sẽ đòi lại công đạo cho nàng, hắn oán giận bất bình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK