• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt cô hiện lên vẻ ảo não, khiến Long Tuyền biết cô đã hoàn toàn tỉnh táo.

Quả nhiên, vẻ mặt ảo não trên gương mặt nhanh chóng đổi sang vẻ bất an, tất nhiên là đang giả vờ.

"Lão công, ngại quá, vừa rồi em luống cuống rồi." Cô cố gắng bày ra hình tượng phụ nữ dịu dàng, hy vọng anh ta có thể quên đi mặt đanh đá kia của cô.

Âm thầm thở khẽ một tiếng, "Không có gì." Anh xốc chăn ra, xuống giường, cầm lấy áo ngủ treo ở cuối giường mặc vào.

Trừng mắt nhìn theo bóng lưng trần, cô sợ hãi vội vàng nhấc chăn lên,... may mắn, may mắn, tuy là áo ngủ trên người có chút lộn xộn nhưng nên còn vẫn còn, không nên còn cũng vẫn còn.

Nói cách khác, ngày hôm qua anh ta và cô chưa ... làm chuyện kia?

Ngày hôm qua là đêm tân hôn của bọn họ, mà anh ta lại lựa chọn nhịn xuống? Cô còn tưởng rằng anh ta sẽ thừa cơ cô say rượu, mà muốn cô ... Được rồi, cô thừa nhận, cô cố ý uống say, bởi vì cô thật sự không biết phải đối mặt như thế nào với đêm tân hôn của mình.

Tuy là cô biết, nhưng không có nghĩa là cô có dũng khí làm cùng một người đàn ông xa lạ!

Ít nhất, cô cũng chưa hiểu rõ Long Tuyền đến mức làm chuyện đó cùng anh ta, chính là cô đang sợ, không dám cùng anh ta làm cái này, làm cái kia, lật qua, lật lại.

Cô vùi mặt vào chăn, nhịn xuống muốn hét chói tai.

Làm sao bây giờ? Trực tiếp nói với Long Tuyền: "Này, tôi chưa chuẩn bị tâm lý tốt, chờ tôi chuẩn bị tốt, chúng ta sẽ làm chuyện ân ái kia!"

Không nên không nên, như vậy rất giống đại tỷ đang uy hiếp người, chỉ sợ cô vừa nói xong, Long Tuyền liền muốn cô mang quần áo trở về nhà của mình.

"Lão công, người ta xấu hổ, có thể đợi người ta chuẩn bị tốt rồi làm không?" Như vậy sao? Vẫn là không cần, cô sợ chính mình còn chưa nói xong, cô liền ói trước mặt anh ta.

Thế này không được, thế kia cũng không được, làm thế nào mới được đây? Cô chán nản than vãn.

"Em có khỏe không?" Giọng nam trầm vang lên trên đầu cô, buộc cô vội vàng ngẩng đầu lên, nở nụ cười dịu dàng yếu ớt, "Em không sao."

Sai rồi, hiện tại cô sắp phát điên rồi!

"Không sao thì tốt, đúng rồi, em nhanh đi rửa mặt chải đầu đi, chúng ta phải đến sân bay." Long Tuyền sau khi rửa mặt chải đầu, ngoài giọng điệu nghiêm nghị, thật ra, anh ta vẫn rất đẹp trai.

Lôi Kỳ Nhi đã nhìn qua nhiều soái ca mỹ nữ, cũng nhịn không được hơi thất thần vì vẻ đẹp trai của anh ta, nhưng mà chỉ là trong chớp mắt mà thôi.

"Đến sân bay? Vì sao phải đến sân bay?" Cô gần như là hét lên, vì sao đột nhiên muốn đến sân bay?

"Đi Hawai, vì chúng ta muốn đi nghỉ tuần trăng mật." Long Tuyền không bị dọa bởi tiếng hét của cô, ngược lại chậm rãi giải thích cho cô.

Đi nghỉ tuần trăng mật? Là tuần trăng mật khuyến khích vợ chồng làm chuyện ân ái sao?

"Em không muốn đi sao?"Anh nhíu mày.

Cô vội vàng lắc đầu, "Không không không, em đương nhiên là muốn đi! Có cô gái nào lại không muốn đi tuần trăng mật?" Nhưng cô vẫn không muốn cùng anh ta làm, cho nên không muốn đi tuần trăng mật! Trong cô đang hò hét, nhưng một câu khác hiện lên trong đầu, chặn đường lui của cô, không thể khiến cho kim chủ không vui, không thể khiến cho kim chủ không vui...

"Em đi rửa mặt đã." Không dám hành động nhiều trước mặt anh ta, cô mượn cớ tránh đi, để cho chính mình có thời gian thích ứng.

Cô cho rằng bản thân đã che giấu cảm xúc tốt khi ở cùng anh, nhưng cô đã quên, Long Tuyền không giống với đàn ông bình thường, anh đã sớm nhìn thấy sự khẩn trương cùng bất an của cô.

Anh thật sự thất bại, không phải sao? Bằng không sao vợ mới cưới của anh, cô gái mà anh yêu lại sợ khi phải sống cùng anh?

Nhưng rất nhanh anh có cơ hội thay đổi sai lầm này.

Ngày đầu tiên tới Hawai, Lôi Kỳ Nhi quang minh chính đại lấy lý do lệch múi giờ mà ngủ cả một ngày, tránh phải tiếp xúc thân mật với anh.

Nhưng vì ngủ cả một ngày, nên sáng sớm hôm sau cô tỉnh dậy từ sớm, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy tấm lưng của Long Tuyền.

Anh vô cùng đẹp trai, khiến cho cô dù là nhà tạo hình chuyên nghiệp, đã nhìn quen các loại tuấn nam mỹ nữ cũng nhịn không được mà muốn ngắm kỹ hơn.

Đáng tiếc anh luôn nghiêm mặt, trên mặt không có ý cười, bằng không thì nhất định sẽ mê hoặc một đống phụ nữ, cô đột nhiên cảm thấy anh luôn nghiêm túc như vậy cũng không phải là chuyện không tốt, ít nhất, sẽ không có một đám phụ nữ tranh chồng với cô.

Lông mày của anh rất dày, mũi dọc dừa, môi có chút mỏng nhưng không phải là rất mỏng, là loại rất thích hợp để hôn, cô muốn biết, khi hôn lên sẽ có cảm giác thế nào?

Cô ngây ngốc nhìn theo môi của anh, Lôi Kỳ Nhi không ngăn được sức tưởng tượng của mình.

Bỗng nhiên, hai cánh môi kia chuyển động ... "Kỳ Nhi?" Giọng nam hơi trầm do vừa tỉnh ngủ, có chút hấp dẫn khó nói lên lời, khiến cho tim cô lạc nhịp.

"Ách, chào buổi sáng!" Có chút xấu hổ nhìn anh, cô ngây ngốc nở nụ cười, vẫy tay với anh, chào buổi sáng.

Anh chưa mở mắt ngay, vẫn nhắm như cũ, chỉ là ôm lấy cánh tay của cô, khiến cô gần lại anh.

Nhiệt độ cơ thể nóng hổi từ anh truyền tới, hô hấp của cô tăng nhanh, nhớ tới lời của bạn cô, sáng sớm là thời điểm dục vọng của đàn ông mãnh liệt nhất, người đàn ông của các cậu ấy sáng sớm tỉnh lại liền túm lấy các cậu ấy làm chuyện thân mật.

Chẳng lẽ anh cũng "động dục" như vậy? Chẳng lẽ cô tránh được đêm qua, sáng nay lại không chạy được vận mệnh bị ăn sạch sao?

"Hôm nay muốn đi đâu chơi đây?" Khác với suy nghĩ của cô, anh không có hôn cô hay cởi quần áo của cô, chỉ chậm rãi hỏi.

Anh cứ ôm cô như vậy, chỉ là cảm nhận nhiệt độ ấm áp của cơ thể đối phương mà thôi.

Hành động của anh làm cô cảm thấy nghi hoặc, rõ ràng cô nhận thấy được dục vọng của anh, bởi vì không thể bỏ qua phần cứng rắn đang để sát bụng dưới của cô, nhưng anh không có hành động gì với cô để giải quyết cái vấn đề kia, chỉ là ôm chặt lấy cô, giống như ... như để xác định cô đang ở bên cạnh anh.

Anh thật là khó hiểu.

"Kỳ Nhi?" Không thấy cô trả lời, Long Tuyền mở mắt, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô, "Sao vậy?"

"Không, không có gì." Cô lắc đầu, sợ chính mình sẽ mở miệng hỏi anh, vì sao lại có những hành động thân thiết, ái muội với cô; nếu thật sự hỏi, chỉ sợ đến lúc đó cô nhất định sẽ bị anh ăn thật.

"Thật không?"

"Thật!" Cô dùng sức gật đầu, muốn thể hiện lời nói của mình là thật.

"Như vậy, hôm nay em muốn đi đâu chơi?" Bọn họ có thời gian hai tuần, có thể hưởng tuần trăng mật ở Hawai, còn dư vài ngày, bọn họ có thể bay đến Las Vegas chơi vài ngày, cho nên toàn bộ hành trình đều tự do, không cần lướt qua..

Vấn đề của anh lại khiến cô mơ hồ hơn, không phải những người đàn ông mạnh mẽ thường thích tự quyết định sao? Sao lại ngược lại như vậy, anh lại hỏi cô muốn đi đâu chơi?

"Chưa ngủ đủ sao?" Thấy cô vẫn ngây ngốc như vậy, phản ứng chậm chạm, hơn nữa cô lại thích ngủ, Long Tuyền cho rằng cô ngủ chưa đủ, "Chúng ta ngủ thêm một lúc nữa, sau đó quyết định đi chơi chỗ nào sau." Anh đề nghị.

"Không, không cần, em ngủ đủ rồi." Ngủ suốt như vậy, cô cảm thấy lưng đau eo mỏi, cho nên cô vội vàng lắc đầu, "Em chỉ là không nghĩ được Hawai có địa phương nào tốt để chơi thôi." Không muốn để anh phát hiện ra suy nghĩ của mình, cô cố ý nói dối.

Thật ra, trước đây khi còn đi học cô đã đến Hawai vài lần rồi, nơi này có chỗ nào để chơi, cô đã sớm biết, cũng đã chơi thử, chỉ là những lần trước cùng bạn học nửa đi làm, nửa đi du lịch đến đây, không dùng tiền của nhà, cho nên dù là người nhà của anh, cũng không biết là cô từng đến Hawai.

"Hôm nay đi lướt sóng, được không?" Chọn một hoạt động cô có hứng thú, quả nhiên, anh thấy hai mắt cô sáng lên.

Phát hiện chính mình thể hiện quá mức hưng phấn, một chút kín đáo cũng không có, cô lập tức thu lại biểu tình, thủ thỉ nói: "Nhưng mà em không biết lướt sóng..."

Cái này không phải là nói dối, tuy cô đã đến vài lần, cũng đã thử lướt sóng vài lần, nhưng tư chất của cô không tốt, hơn nữa cái ván lướt sóng kia có thù oán với cô, cô mới đứng được một lát liền bị lật ngã xuống nước.

"Không sao, anh sẽ dạy em."

Cái, cái gì? Anh vừa mới nói cái gì? Anh muốn dạy cô?

Lôi Kỳ Nhi trừng mắt, không dám tin nhìn anh, "Anh...Anh biết lướt sóng? Học từ khi nào?"

Khóe môi Long Tuyền hơi nhếch lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang kinh ngạc của cô, "Khi học đại học, cùng một số sinh viên Úc đi chơi, thuận tiện học luôn." Khi học đại học anh rất thích các hoạt động trên nước.

"Em cho rằng...Khi đó anh đang vội vàng chuẩn bị đến công ty học việc." Bởi vì em trai của cô khi đang học đại học, liền bị ba hạ lệnh đến công ty học tập tiếp nhận một xí nghiệp.

Hai mắt anh hơi tối lại, không nói cho cô biết, không phải đến khi lên đại học anh mới tập tiếp nhận Long môn, mà từ khi anh còn nhỏ đã bắt đầu rồi.

"Đợi ăn sáng xong, chúng ta liền đi lướt sóng." Buông cô ra, anh không muốn để cho cô thấy nét bi thương trong mắt anh khi nhắc đến quá khứ.

Do anh buông ta, cảm giác lạnh ùa đến, khiến cô rùng mình một cái, vừa rồi ở trong vòng tay ấm áp của anh, cô hoàn toàn không có cảm giác được thì ra nhệt độ trong phòng lại thấp như vậy, trong nháy mắt anh buông tay ra, nhiệt độ trong phòng khiến cô muốn dán lấy anh, không muốn cách anh quá xa.

Trên thực tế, cô thật sự vươn tay, giật mình nhìn tay của mình, cô vội vàng thu "phản đồ" này lại, tránh cho "nó" làm ra chuyện mất mặt.

Ông trời, cô tự nhiên lại nhớ nhiệt độ cơ thể của người này, chẳng lẽ cơ thể so với lý trí của cô đã sớm chấp nhận anh?

"Kỳ Nhi?" Anh khẽ gọi, gọi thần trí vì ngạc nhiên mà đang ngơ ngác của cô lại, "Em thật sự không sao chứ?" Trong mắt anh, cô có thể nhìn thấy sự lo lắng và quan tâm.

Người đàn ông này lo lắng cho cô, nhận ra điều đó, không hiểu vì sao tim cô đập nhanh hơn, giống như cô vừa chạy 1000m xong vậy.

"Kỳ Nhi?"

"Em...Em không sao, chỉ là, chỉ là có chút đói." Cô vội vàng nói dối, nói sang chuyện khác đồng thời chuyển tầm nhìn ra chỗ khác, không nhìn tiếp vào mắt anh nữa.

Trong mắt Long Tuyền thoáng qua sự thất vọng, cô không thân với anh, không nói ra tâm sự với anh là chuyện bình thường, anh tự an ủi chính mình như vậy.

Nhưng tâm trạng vẫn vô cùng không tốt! Vì không muốn cô nhìn thấy tâm trạng của mình, anh đi vào phòng tắm, "Chúng ta đi rửa mặt trước, sau đó đi ăn sáng."

"A... Được." Cô nghi hoặc nhìn bóng lưng của anh, anh vừa rồi...Giống như là tức giận, phải không? Cô nói gì hay làm gì khiến anh tức giận sao?

Không có đáp án, cô rầu rĩ đi sang một căn phòng khác rửa mặt, lặng lẽ cầm lấy bàn chải đánh răng.

Trừng mắt nhìn chính mình trong gương, cô tiếp tục suy nghĩ, nhưng cô không phát hiện, trước giờ không hay để ý đến cảm xúc của người khác, vậy mà vì anh không hiểu sao tức giận lại khiến cô phiền não không thôi.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK