Buông ra môi lưỡi quấn quít, môi anh tìm đến cổ cô, đầu tiên là nhẹ nhàng hạ xuống từng nụ hôn khẽ, sau đó là in lại một rừng ấn ký thuộc về anh.
Cô ‘ưm’ một tiếng, lại bị loại đụng chạm thân mật này làm cho toàn thân đỏ ửng.
Bàn tay nhỏ bé nhịn không được vỗ về chơi đùa sợi tóc của anh, cảm giác giống như lông động vật nhưng không mềm mại như tơ giống cô, theo ngón tay mẫn cảm truyền đến.
Thì ra ngón tay cô cũng mẫn cảm như vậy, chỉ mơn trớn tóc anh thôi mà cũng làm cho tim cô đập rộn lên, cả người càng trở nên nóng như lửa.
Bỗng nhiên thân mình chợt lạnh, cô cúi đầu nhìn, phát hiện quần áo đã bị anh cởi ra, chỉ còn bộ nội y viền tơ bị anh nhìn rõ mồn một.
Cảm thấy ngượng ngùng cô nâng tay che lại cảnh xuân lõa lồ, nhưng mà ông xã cô lại cự tuyệt buông tha việc hưởng thụ quyền lợi này, chẳng những kéo tay cô ra, còn in lại một đám dấu hôn trên cơ thể cô.
Hàm răng khẽ cắn chặt môi dưới, cô không muốn tiếng thét bật ra khỏi miệng, không nghĩ tới tình hình càng thêm ái muội. Nhưng anh không muốn cô ngược đãi chỗ mà anh yêu thích.
Ngón cái đè môi cô lại, buông tha cánh môi bị gặm sưng đỏ. Mất đi kiềm chế, một trận tiếng rên rĩ bật ra khỏi cổ họng, hấp dẫn anh.
Bàn tay to đặt lên trên bộ ngực đẫy đà cách áo ngực viền tơ của cô, từ từ xoa bóp, lực tay nhẹ nhàng giống như là gãi ngứa, làm cho người ta không thể nào thỏa mãn.
Cơ thể càng ngày càng nóng, trong đầu bị tình dục cám dỗ, có một giọng nói thúc giục cô làm chuyện tình lớn mật, cô nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ của mình lên bàn tay to ngăm đen của anh, đôi mắt sương mù cầu xin nhìn anh “Dùng sức xoa bóp..... em...... em muốn!”
Cái đầu thông minh của Long Tuyền trong nháy mắt trống rỗng. Nếu không biết cô gái nhỏ trong lòng đã sống ở Paris hơn năm nhưng chưa từng nói đến chuyện yêu đương, anh nhất định sẽ hiểu lầm cô là loại phụ nữ rất thành thục trong chuyện giường chiếu.
Cơ thể của cô cực kỳ nhạy cảm, làm cho anh kìm lòng không đậu càng muốn nhiều hơn.
... ...... ...... ...... .....
Từ sau một đêm triền miên kia, Long Tuyền không bao giờ che giấu dục vọng của anh đối với cô nữa.
Ban ngày, anh dựa theo kế hoạch sớm định ra, cùng cô đi tham quan khắp đảo nhỏ trên Hawaii, chơi đùa những hoạt động nơi đó. Bình thường tuy rằng anh không nói nhiều, nhưng cô có thể rõ ràng cảm nhận được săn sóc cùng dịu dàng của anh.
Cho dù đã đi Hawaii nhiều lần, nhưng khi đi cùng với anh cảm giác lại hoàn toàn khác, thật sự rất vui vẻ!
Mà buổi tối anh lại trở thành bậc thầy báo đạo, dạy cô tình thú khuê phòng, vợ chồng thân mật, tình cảm mãnh liệt trên giường.
Mặc kệ cô khóc cầu xin tha thứ như thế nào đều không thể quấy nhiễu đến anh, nhất định làm đến hai người sức cùng lực kiệt anh mới đồng ý tẩy sạch cơ thể hai người, sau đó ôm cô ngủ thật say.
Tinh lực của anh cực kỳ tràn đầy, thật sự rất dọa người. Cô quả thật đã ‘trải nghiệm’ qua, kết quả hành trình vừa đúng của hai người, bởi vì anh mặc sức đòi lấy, không thể không sửa đổi, bởi vì cô thật sự mệt đến chết được, hai chân mềm nhũn không đứng được..... Ngay cả chuyện định chỉ ở lại Hawaii hai tuần lại bị anh kéo dài đến đúng ba tuần.
Nhớ tới chuyện kích thích ban đêm của hai người, mặt cô sẽ không nhịn được nóng bừng, may mắn hiện tại có ánh lửa chiếu sáng bốn phía, anh cũng không có phát hiện cô khác thường.
Tối nay là đêm cuối cùng của hai người, ngày mai bọn họ phải trở về.
Bởi vì Hawaii là một điểm du lịch nổi tiếng, cho nên cư dân trên đảo đã có thói quen mỗi khi trời tối sẽ đốt lửa, vui vẻ đưa tiễn du khách lui tới mỗi ngày.
Đứa bé cầm gậy tiên nữ chạy chơi trên bờ cát, màu bạc loang loáng theo động tác của bọn nhỏ, làm cho bờ cát vốn dĩ tối như mực lại nhiễm một sắc thái náo nhiệt khác.
Tựa vào bên người Long Tuyền, tâm tư của cô cũng không có ở trên những khuôn mặt ngây thơ, nhỏ nhắn tươi cười kia.
Cô biết, Long Tuyền là tổng giám đốc của công ty Long thị, một ngày kiếm tiềm bạc tỷ, mà cô cũng biết, anh thân là tổng giám đốc nhất định có chuyện gì xảy ra cũng phải tự ra mặt giải quyết.
Cho nên, anh sẽ rất bận.
Có lẽ anh sẽ giống như ba cô, bận đến thời gian gặp mặt vợ con cũng không có, cả ngày bị nhốt trong văn phòng lớn, đối mặt với từng phần văn kiện, mở cuộc hội nghị này đến cuộc hội nghị khác, để mẹ một mình phòng không.
Nghĩ đến khả năng sắp sửa đối mặt với tình huống đó, đột nhiên cô sinh ra loại cảm giác không muốn về. Cũng chỉ có ở đây anh mới có thể thật sự bỏ xuống thân phận tổng giám đốc, từng giờ từng phút ở cùng cô.
Chỉ là cô cũng biết, chuyện này chỉ là vọng tưởng của cô mà thôi.
Anh không thể nào bỏ mặt công ty Long thị lâu được, vài ngày nay anh không ngừng nhận điện thoại từ công ty gọi tới, cô biết, Long thị không thể không có anh.
Cho nên cô đã định làm một người vợ oán than trong nhà rồi!
"Làm sao vậy?"
Theo câu hỏi của anh làm cô phát hiện bản thân đã thở dài ra tiếng.
Cô lắc lắc đầu “Không có gì, chỉ là có chút luyến tiếc nơi này.” Là không muốn bỏ, nhưng nhiều hơn là tình hình đáng thương mà tương lai cô phải đối mặt.
"Nếu em thích, sau này chúng ta lại đến.” Anh hứa hẹn.
Nhưng lại không biết thời điểm lần sau là khi nào? Cô không tiếng động nghĩ.
"Tiểu Kỳ” Long Tuyền nâng mặt cô lên, trong mắt cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng cô lại không mở miệng.
Quan hệ của hai người xem như tiến triển rất nhanh trong mấy tuần lễ ở đây. Lúc đối mặt với anh, cô sẽ không còn cứng ngắc hoặc mất tự nhiên, chỉ là..... Cô chưa từng chủ động thổ lộ tâm sự cùng anh. Mà anh cũng chỉ có thể đoán từ ánh mắt cô.
"Tuyền, khi trở về anh sẽ rất bận, đúng không?” Tuy rằng đã sớm biết được, nhưng cô muốn hỏi ra.
"Ừ." Bởi vì anh đã bỏ mặc chuyện trong Long Môn ba tuần lễ rồi, nói như vậy văn kiện cần anh kiểm duyệt chỉ sợ chất cao như núi.
Anh thành thật thừa nhận, vẫn làm cô không vui vẻ nổi.
Ghét, người đàn ông này vì sao luôn thành thật như vậy? Cũng không biết nói một ít lời ngon tiếng ngọt dỗ cô, hoặc là nói: Dù có bận anh cũng sẽ rút thời gian ở cùng với em. Đối với sự im lặng của anh, cô không thể nào tức giận được.
Nếu nói cô không có cảm giác với anh, vậy nhất định là gạt người, vì cô không phải là loại phụ nữ tùy tiện lên giường làm tình cùng người khác. Muốn chạm vào cô, trước hết phải làm cho trái tim cô rung động.
Mà anh lại làm cô động lòng, mở cửa trái tim cô, cho phép chạm vào cô.
Cô có thể xác định, cô thích anh, thích sự đối xử dịu dàng của anh, cũng thích tính cách bá đạo của anh. Nhưng cô còn chưa thể khẳng định được có phải bản thân đã yêu anh rồi hay không.
Nếu như sau khi trở về anh thật sự bận đến thời gian nhìn cô cũng không có, như vậy cô có thể khẳng định, cô tuyệt đối sẽ không yêu anh! Ngay cả thời gian bồi dưỡng tình cảm cũng không có, còn nói gì đến yêu hay không yêu?
"Vậy em có thể nhân lúc anh đi làm, trở về giúp đỡ bạn em khai trương công ty được không?” Cô cùng bạn cô mở một tiệm salon, chịu trách nhiệm phục vụ toàn thân cao thấp bao gồm kiểu tóc hóa trang, phối hợp trang phục, mà cô là nhân viên chuyên về tóc.
Khi bạn tốt biết cô muốn kết hôn, có thể không thể trở về giúp, ôm lấy cô khóc thương mấy tiếng. Nguyên nhân là có rất nhiều khách hàng đến chỉ định muốn cô thiết kế kiểu tóc cho bọn họ. Cô vừa rời khỏi, tiệm lỗ mất một khoảng lớn thu vào. Cô bạn thật sự rất đau lòng.
"Nếu như em không cảm thấy mệt.” Anh cũng biết, tính cách của cô hoạt bát hướng ngoại, không có khả năng bắt cô ngoan ngoãn làm một người vợ rảnh rang không có việc gì làm.
"Cám ơn anh.” Anh không có bảo thủ bắt bà xã không được ra ngoài kiếm tiền, lại là một ưu điểm khiến cô có cảm tình.
Lời cảm ơn của cô làm cho mày anh nhăn lại. Anh không thích cô nói mấy lời khách sáo này, làm anh cảm thấy hai người thật xa cách, không phải là quan hệ vợ chồng thân mật.
"Ừ." Chỉ là có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chậm rãi hóa thành một tiếng ‘ừ’ nhẹ.
Anh quá tham lam, muốn cô yêu anh, thầm nghĩ làm hết tất cả mọi chuyện để lấy lòng cô. Không đồng ý cũng không dám nói ra hoặc làm ra chuyện khiến cô không vui.
Bởi vì quá mức quan tâm ngược lại làm cho anh do dự, không cách nào quyết định bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Thân là môn chủ Long Môn, anh có thể mặt không đổi sắc đối diện một đám người như hổ như sói rình rập công ty, cũng có thể trò chuyện vui vẻ giải quyết từng chuyện từng chuyện hắc ám đẫm máu trong bóng tối, đáng tiếc, đối mặt với cô, một người phụ nữ mềm yếu, không có một chút uy hiếp, lại làm cho anh không thể tiến thêm một bước.
Mùi vị uất ức này, chỉ có mình anh hiểu.
"Buổi tối tốt lành, tiên sinh, phu nhân, xin hỏi tôi có thể chụp hai người một tấm ảnh không?” Bỗng dưng phía sau bọn họ truyền đến một giọng nói Tiếng Anh lễ phép tràn đầy hưng phấn.
Bọn họ đồng thời quay đầu lại, đó là một cư dân da ngăm đen trên đảo. Anh ta nhiệt tình cười với bọn họ “Bởi vì hai vị rất xứng đôi, xung quanh hai vị là tình cảm thâm tình nồng đậm làm cho tôi nhịn không được muốn thay hai vị chụp lại khoảnh khắc tràn đầy tình cảm này.” Anh ta tiếp tục nói.
Thâm tình? Cô và Long Tuyền? Anh ta đang nói lời chê cười gì vậy?!
Dường như bị nụ cười của anh ta đá động, Lôi Khả Nhi khẽ cắn môi đỏ mọng để bản thân không cười ra tiếng.
Ở thời điểm cô còn chưa xác định mình yêu anh, người đàn ông này lại nói xung quanh bọn họ là thâm tình? Thật sự là một chuyện cười lớn!
Cô ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh. Trong mắt anh chỉ có lạnh nhạt, ở đâu ra thâm tình?
"Có thể chụp ảnh không?” Cô mở miệng, hỏi người đàn ông không có phản ứng gì kia.
"Em muốn?” Anh hỏi lại cô.
"Em muốn hay không không quan trọng.” Dù sao cũng chỉ là tấm hình mà thôi, coi như là một dấu chấm tròn kết thúc chuyến du lịch tuần trăng mật của hai người bọn họ.
Thấy anh gật đầu, cô nở một nụ cười cực kỳ yếu ớt, nói với người đàn ông kia “Vậy thì làm phiền anh rồi.”
"Không thành vấn đề!" Người đàn ông cười vui vẻ, vội vàng chụp vài cái, cũng đưa tấm hình anh ta tự nhận là đẹp nhất, miễn phí đưa cho bọn họ. “Cảm ơn hai vị.”
Người đàn ông kia sau khi nói cảm ơn đã lập tức rời đi, Lôi Kỳ Nhi cúi đầu, nhìn tấm hình chụp trong tay. Anh thật sự rất đẹp trai, cùng với người mẫu nam lãnh khốc trên tạp chí còn đẹp hơn. Mà trong ảnh chụp, cô cười thật ngọt ngào hoàn mỹ, nhưng vẫn không khó phát hiện trong nụ cười của cô nhiễm lên vẻ chua sót mờ nhạt.
Cô không dời mắt được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn tấm hình chằm chằm.
Không ngờ mình cũng có ngày này, nhìn người đàn ông trong tấm hình đến u mê. Cô tự giễu nghĩ, cho đến khi bên người truyền đến giọng nói của anh.
"Sáng mai còn phải đáp máy bay. Trở về thôi!”
"Được.” Cô nhẹ nhàng trả lời, để mặc anh cầm tay cô, đi về phía khách sạn hai người ở.
Mà tay của cô vẫn nắm chặt tấm hình kia, không buông tay.