Đó là một ngày cuối tuần, cô đến đây ca hát. Không may cho lắm là dưới sân khấu hay trong hậu trường đều không thấy Kinh Phục Châu. Cô vẫn hát những bản nhạc xưa bằng tiếng Quảng, có điều đã thay chiếc váy khác, một chiếc váy màu đỏ, nửa trên hở vai, nửa dưới chỉ vừa che hết mông.
Không biết có phải do bão sắp đến hay không mà người người đều đến đây tránh bão, hôm nay rất đông khách. Mắt An Nguyện đảo khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng người quen thuộc kia. Bài hát kết thúc rất nhanh, cô trở lại phía sau, phát hiện túi xách của mình bị lục lọi lung tung, chiếc ô mang theo lúc này nằm dưới đất, không biết bị ai giẫm lên, trên nền vải màu đen có dấu giày rất rõ. Gã đàn em vẫn đi theo Kinh Phục Châu đang đứng trước bàn trang điểm nói gì đó với các cô gái khác, An Nguyện đi đến, xung quanh liền trở nên yên lặng.
“Cô An Nguyện, thật ngại quá, bởi vì hành tung của cô quá đáng ngờ nên tôi đã kiểm tra đồ của cô một chút.”
A Dương nói thế nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là ngại ngùng. Sắc mặt An Nguyện khá nặng nề, lớp trang điểm còn nguyên trên mặt khiến đôi mắt vốn lạnh lùng của cô toát lên vẻ sắc bén. “Ồ, vậy có tìm được thứ gì khả nghi không?”
“Không, cho nên tôi mới nói ngại quá.” A Dương nói xong thì mỉm cười, sau đó cúi người sửa sang qua loa túi xách của cô. Lan Hiểu đứng một bên, lúc này đi đến sau lưng An Nguyện, nhỏ tiếng nhắc cô: “Thôi đi, không có gì là được, đừng đắc tội anh ta, anh ta là người bên cạnh anh Châu.”
Đương nhiên cô biết đó là người bên cạnh anh Châu, cho nên cô càng phải đắc tội gã.
Đưa một tay chống nạnh, An Nguyện cau mày, làm ra vẻ đanh đá, không chịu bỏ qua. “Vậy tôi cũng ngại ngùng hỏi một câu, tôi làm gì mà khiến anh cảm thấy khả nghi? Đại ca, anh nói đi, để sau này tôi còn biết mà sửa.”
Ba phần chanh chua, bảy phần hờn dỗi. A Dương cũng mỉm cười, không né tránh. “Hơn một tháng nay, mỗi tối cô đều xuất hiện ở bãi đỗ xe, có thể giải thích tại sao không?”
“Tôi đến đón bạn cùng phòng, tôi không yên tâm để cô ấy về khuya một mình.” Sắc mặt An Nguyện trở nên nhẹ nhõm, cô dựa vào bàn trang điểm, hai tay khoanh trước ngực, liếc xéo anh ta. “Sau đó không đủ tiền sinh hoạt nên vào đây làm.”
Cô nói rất thẳng thắn, tư liệu điều tra được quả thật có viết cô mồ côi cha mẹ, sinh viên đại học chi tiêu không ít, cô ra ngoài kiếm tiền cũng là chuyện dễ hiểu. A Dương không nói gì thêm, gật đầu. “Tôi đã hiểu lầm rồi.”
“Một câu hiểu lầm là xong à.” An Nguyện cúi đầu ngắm nghía móng tay mình, thờ ơ nói: “Tuy tôi đến chỗ của anh kiếm tiền, nhưng tôi không bán mình cho anh. Trong túi xách là đồ đạc của tôi, anh nói soát là soát mà không thèm báo trước một tiếng, còn giẫm hư ô của tôi, một câu ngại quá là xong à?”
Ý của cô là gã phải xin lỗi. Lan Hiểu ở bên cạnh níu cánh tay cô, bảo cô thôi đi thôi đi, nhưng An Nguyện vẫn hất mặt lên, nhìn anh ta với vẻ gây hấn. “Tôi chỉ là một sinh viên, không hiểu những quy tắc giang hồ của các anh. Nhưng nếu thấy tôi chỉ là một cô gái yếu đuối mà bắt nạt, vậy giang hồ cũng dễ lăn lộn quá nhỉ?”
A Dương nhất thời bị bẽ mặt. Đương nhiên gã sẽ không đi xin lỗi một cô nhóc, hơn nữa đồ của cô là do Kinh Phục Châu sai lục soát, gã cũng chỉ là bất đắc dĩ. An Nguyện không vội, cô tìm một cái ghế, ngồi sang một bên, vẻ mặt hoàn toàn không thức thời.
Không khí rất căng thẳng, ai cũng không chịu nhượng bộ. Ngoài cửa bỗng vang lên âm thanh nho nhỏ, Kinh Phục Châu gọi một tiếng A Dương, sau đó chậm rãi bước vào. “Ai bảo cậu đụng vào đồ của người ta? Xin lỗi đi!”
Người trước đó sai lục soát là anh, bây giờ giả vờ là người tốt cũng là anh. A Dương không còn cách nào khác, cúi đầu nói với An Nguyện một câu “xin lỗi”. Mày An Nguyện giãn ra, vẻ cố chấp không bỏ qua cho người khác lúc nãy cũng biến mất, thậm chí còn mỉm cười với Kinh Phục Châu. “Vẫn là ông chủ hiểu lý lẽ.”
Đây là lần đầu tiên họ đối mặt nói chuyện với nhau. An Nguyện ngồi trên ghế, ngửa đầu, cần cổ tạo thành đường cong thanh thoát. Kinh Phục Châu đứng trước mặt cô, hai người chỉ cách nhau mấy bước. Anh nhìn cô, nghe giọng cô xong thì khẽ gật đầu. “Cấp dưới không hiểu chuyện, em đừng để trong lòng.”
An Nguyện cũng cười nhưng không nói gì thêm. Phòng hậu trường không lớn, bởi vì sự xuất hiện của Kinh Phục Châu mà trở nên yên tĩnh lạ thường. Kinh Phục Châu cứ tưởng cô sẽ nói gì thêm nhưng không ngờ cô chỉ nói đến đó rồi đi lướt qua người anh, cầm lấy chai nước tẩy trang trên bàn. Trước khi cô biến thành người của thế giới khác, Kinh Phục Châu hỏi khẽ một câu: “An Nguyện?”
Sắc mặt cô gái trong gương có vẻ hơi ngạc nhiên, vẻ ngạc nhiên ấy khiến cho sự lạnh lùng của cô giảm bớt, mang theo chút hồn nhiên. “Hả?”
Khẽ cong môi, tâm trạng của Kinh Phục Châu bỗng vui vẻ lạ thường. “Là hai chữ nào?”
Anh tưởng rằng cô sẽ giống như những người khác, dùng cụm từ để giới thiệu tên của mình. Dù sao thì đối với người xa lạ, cách ấy vừa lịch sự lại vừa phù hợp. Nhưng An Nguyện lại cất bước đi đến trước mặt anh, đôi chân trắng nõn nà lắc lư trước mặt ánh theo động tác của cô, khiến anh nheo mắt lại.
Cầm bàn tay Kinh Phục Châu lên, An Nguyện cúi đầu dùng ngón tay nhẹ nhàng viết lên tay anh. “An, Nguyện…”
Cô viết tên mình lên lòng bàn tay anh. Anh cúi đầu, gần đến nỗi có thể nắm lấy vai cô. Kinh Phục Châu cảm thấy hơi căng thẳng, lòng bàn tay tự nhiên toát mồ hôi, lúc ấy anh vẫn chưa biết thì ra cảm giác ấy được gọi là rung động.
Ngay trong khoảnh khắc thất thần ấy, An Nguyện ngẩng đầu lên. Dường như không ngờ được khoảng cách giữa hai người lại gần đến thế, cô vô thức lùi ra sau một bước, hàng mi giả chớp chớp, che giấu cảm xúc thật sự nơi đáy mắt. Kinh Phục Châu vẫn giơ tay ra, dường như cảm giác ngón tay cô vẽ lên bàn tay anh vẫn chưa biến mất, hơi ngưa ngứa, hơi tê dại.
Khoảnh khắc ấy anh bỗng nhiên có một ý tưởng rất điên rồ: Có lẽ cô gái trước mặt đang muốn quyến rũ tôi, có lẽ cô ấy đứng ở bãi đỗ xe lâu như vậy là vì để quyến rũ tôi.
Nhưng cô cần gì phải phí công tốn sức như vậy, lần trước ngay lúc anh theo cô vào hậu trường thì ý đồ của anh đã quá rõ ràng, vậy mà cô lại làm như không thấy. Cô gợi lên sự tò mò của anh, nhưng lại không đến gần hơn, đợi anh ổn định được cảm giác ấy thì cô lại đến trêu ghẹo anh.
Đầu óc anh đang suy nghĩ lòng vòng còn An Nguyện lại không biết. Trong không khí hơi ngượng ngùng ấy, cô hỏi: “Anh nhớ rõ chưa?”
“Cái gì?” Kinh Phục Châu nhìn cô.
Anh rất hiếm khi cố ý nhớ tên họ của ai, nhất là phụ nữ. Như đã dự đoán được từ trước, An Nguyện cười lắc đầu. “Không có gì, tôi phải thay quần áo, ông chủ không định ra ngoài sao?”
Nghe được câu này, Kinh Phục Châu cười ngả ngớn. “Có cần tôi giúp không?”
Ánh mắt An Nguyện bỗng trở nên nghiêm túc. Anh ta đang trêu ghẹo, cô biết. Nhưng cô phải trả lời sao bây giờ? Nói không cần? Thế thì mất hứng quá. Cô phải khiến anh cảm thấy cô là người đặc biệt, hoặc chính xác hơn là kiểu người anh thích. Vì thế cô quay người lại đưa lưng về phía anh, vén tóc sang một bên. “Vậy anh giúp tôi kéo khóa đằng sau lưng xuống đi, vừa hay tự tôi làm không tiện lắm.”
Trong này còn có những người khác nhưng lúc này họ đều hiểu ý mà đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Rõ ràng Kinh Phục Châu ngẩn người ra, nhưng cũng chỉ trong một giây, anh lại nở nụ cười. “Được thôi.”