Trong ký ức mơ hồ thuở tôi còn nhỏ, mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường vô cùng nhã nhặn trầm tĩnh, mặt mày nhàn nhạt không đáng yêu cũng chẳng xinh đẹp, nhưng cha lại rất yêu bà. Thế mà năm ấy tôi bốn tuổi, mẹ mắc bệnh nặng qua đời, cha tôi ôm cứng thi thể bà không ăn không uống, cũng chẳng nói gì, chỉ ngơ ngác ôm. Khi đó, tôi ở bên cạnh sợ đến mức khóc òa, ông lại mải đắm chìm trong bi thương của bản thân, dường như chẳng nghe thấy.
Mãi chạng vạng hôm đó tang lễ mẹ kết thúc, cha bế tôi ngồi trước bia mẹ, khẽ nghẹn ngào: “Xin lỗi, anh sai rồi…” Trong gió đêm của khu mộ, ông ôm tôi thật chặt, đầu tôi dúi sâu trong ngực ông, lại nghe thấy ông nói, “Sơ Sơ, cha chỉ còn có con thôi, sẽ đối với con thật tốt…”
Có đôi khi, tôi thậm chí còn thấy hâm mộ mẹ, tôi nghĩ bà có thể coi như là một người phụ nữ hạnh phúc. Bởi vì, sinh mệnh của bà tuy ngắn, nhưng lại chiếm trọn lấy mong nhớ suốt đời của cha.
Yêu một người, có lẽ là một loại nỗ lực; mà được một người yêu, cũng là một loại thỏa mãn!
Tập Lãng tiếp nhận công ty của cha, như cá gặp nước, người một lòng dốc sức cho sự nghiệp, công ty của cha dưới sự quản lý của người đột nhiên phát triển mạnh, dần dần đứng đầu thành phố A.
Mà quan hệ giữa tôi với người, lại vẫn cứ quanh quẩn quẩn quanh như vậy.
Tôi những tưởng rằng sau khi kết hôn, tôi là vợ của người, là người bên gối người, là bạn đời của người, tình cảm của chúng tôi sẽ từ từ ấm áp lên, cho dù chẳng phải thứ tình yêu mà tôi muốn, thì cũng sẽ trở thành một loại tình thân ủi an lòng người.
Có điều, hoàn toàn chẳng phải như thế.
Ngày sinh nhật tôi hai mươi tuổi đó, người lảo đảo lết cơ thể say như chết mà về, vừa vào nhà liền ngã vật xuống sô pha, ngủ đến mê mệt.
Đêm kỷ niệm tròn hai năm kết hôn đó, tôi một mình uống cà phê đắng đợi người đến hơn nửa đêm, người lại một đêm không về.
Càng đừng nói đến lễ tình nhân, lễ Giáng Sinh, đêm thất tịch, Trung Thu,… Mấy ngày lễ to to nhỏ nhỏ, người dù có nhớ hay không, cũng sẽ chẳng hề quan tâm, tựa như người chẳng thèm để ý đến tôi.
Mới đầu tôi còn thấy mất mát, nhưng rồi dần dà, tôi cũng quen.
Chỉ là, không biết bản thân đã quen chờ đợi, hay là đã quen không mong chờ gì nữa.
Tiểu Vũ bạn tôi nói, vậy thật không công bằng, tôi cần phải làm ầm lên với người một trận, nó cho rằng đàn ông phải là nơi cho đàn bà hả giận, chứ không phải khiến đàn bà nổi giận.
Nhưng mà tôi không dám, tôi tình nguyện bấm bụng nhận lấy sự thờ ơ của Tập Lãng đối với tôi, bởi vì, tôi quan tâm người.