Tôi còn nhớ rất rõ, ngày đó tôi kết hôn, cha ôm tôi đầy yêu thương, rồi dịu dàng nâng tay tôi lên, trao cho Tập Lãng. Một khắc đó, ông mỉm cười trao tôi lời “Chúc phúc” chân thành tha thiết, nhưng giữa những nếp nhăn nơi khóe mắt lại thấy được ông đương lần nữa che giấu tang thương cùng cô độc.
Chỉ là, tôi chưa bao giờ hiểu được nỗi cô độc của cha, cho đến ngày đó tôi trở thành vợ ~ người.
Sau khi về nhà, tôi nói với Tập Lãng, “Em muốn về quê Giang Tô thăm cha.”
“À, cũng tốt, tôi đi với cô.” Tập Lãng vừa xem báo, vừa thản nhiên nói.
“Không cần đâu, em có thể tự về, anh cứ lo công tác cho thật tốt.” Tôi cúi đầu, từ chối người.
Tuy Tập Lãng không nói gì, nhưng tôi biết, người không muốn nhìn thấy cha tôi.
Tập Lãng rất giống cha tôi, bọn họ đều là đàn ông tranh cường háo thắng, ham muốn đối với quyền lực cùng địa vị vĩnh viễn không bao giờ dứt. Lúc kết hôn, Tiểu Vũ làm phù dâu cho tôi, nó nhìn Tập Lãng cách đó không xa đang cùng bọn công tử trùm bất động sản thành phố A uống rượu nói chuỵện phiếm, rồi nói với tôi, Mộng Sơ, mày đang gả cho một con sói, một con sói chúa trên thương trường, một con sói khinh người trong hôn nhân.
Mà cha tôi, từ khi tôi nhớ được, cũng đã là một thương nhân thành công, ông khoác lên mình ánh hào quang rực rỡ, đứng trên đỉnh cao khiến mọi người ngưỡng mộ. Thế mà, ba năm trước, cha tôi lại vì tôi, giao toàn bộ tâm huyết đời mình cho Tập Lãng, ngay vào thời khắc sự nghiệp ông đang ở đỉnh cao.
Có điều, Tập Lãng cũng đã phải trả một cái giá rất đắc, người cũng đã đem thứ quý giá nhất đời mình đi thế chấp cho cha tôi, đó chính là —— tôn nghiêm của đàn ông!
“Tốt!” Tập Lãng lật xong một tờ báo, mới ngẩng đầu nhìn tôi, “Khi nào đi?”
“Ba ngày sau, một tháng năm nhiều người lắm, xe lửa hẳn sẽ rất chật.” Tôi nhìn người mà nói.
“Vội thế sao?” Người nhíu nhíu mày, cúi đầu xem đồng hồ đeo tay, đứng dậy nói, “Hôm nay không ăn ở nhà, cô với tôi đi bách hóa, xem ba cô thích cái gì, thì mua, nhân tiện ăn đại gì đó bên ngoài luôn.”
Tập Lãng nói xong đi về phía phòng ngủ, lúc ra người đã đổi quần thường màu xám xanh, giữ lại áo sơmi trắng, so với trang phục màu đen cả người đầy áp lực thường ngày, trang phục này nhìn qua lại có vẻ tươi mát quang đãng, tựa như khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị của người lúc này cũng dịu đi ba phần, khiến người ta thấy gần gũi hơn.
Tôi cười cười, đi tới, tự mình mở hai cúc áo đầu của sơmi người, khiến vạt áo hơi mở rộng, vừa đủ để lộ ra hai khung xương quai xanh khêu gợi nơi cổ. Thật đẹp, tay tôi bất giác từ xương quai xanh của người chậm rãi di chuyển xuống, dán nơi xương sườn ngực trái của người, dừng lại, chạm vào trái tim đang đập của người.
“Tập Lãng, anh thật đẹp!” Tôi ngẩng đầu, si ngốc ngắm khuôn mặt người, nói.
Tập Lãng ngẩn người, ánh mắt bỗng hóa lạnh, người khẽ cười, dùng sức bắt lấy tay tôi, đẩy tôi ra.
“Quên đi, Kiều Mộng Sơ, cái cô thấy bây giờ, mới là khuôn mặt xấu xí nhất đời này của tôi!” Tập Lãng ngữ khí lạnh nhạt, có phần tự giễu.
Người nói xong, khoác thêm áo khoác màu cà phê, vừa đúng che đi xương quai xanh khêu gợi, bước ra ngoài.
Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng người, chợt cảm thấy thế giới này, vốn là cô độc, tựa như cha mẹ, tôi, và cả Tập Lãng...
Chỉ là, chúng tôi đều không hiểu nỗi cô độc của nhau!