Edit + beta: Hạ Lam
Cố Mính là khối thịt màu mỡ mà Phùng Cù nhập khẩu, mới ăn có một lần, còn chưa chiếm tiện nghi, hắn đã đồng ý đóng học phí cho cô, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng hồng không khỏi làm Phùng Cù sinh ra cảm giác đang làm cha, hắn cảm thấy ý niệm này càng ngày càng lớn.
Đã nghe qua mua trang sức quần áo, ô tô, nhà cửa cho di thái thái nhưng chưa từng nghe qua đóng học phí cho di thái thái.
Cố Mính cố ý làm hình tượng "Tiểu cô nương một lòng muốn học" trước mặt Phùng Cù, trong bữa cơm bất động thanh sắc mà khen hắn nhiều lần, như là, "... Thiếu soái so với cha của tôi tốt hơn nhiều, hắn chỉ biết đến tiền đồ của em trai tôi mà cảm thấy việc học của nữ tử tùy tiện là được!" hoặc, "... Tôi nhất định sẽ học thật tốt, không cô phụ sự giúp đỡ của ngài!" Tất cả đều là lời nói của con nít làm cho người khác buồn cười.
Nha đầu này một bên khen hắn, một bên khác nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái cảm kích, trong mắt toàn là tin cậy và không nỡ rời xa.
Hắn thực hưởng thụ ánh mắt sùng bái cảm kích của tiểu cô nương, huống hồ tiểu cô nương nói chuyện thẳng thắn, như một tờ giấy trắng, sau này bị hắn tùy ý bôi thành màu đỏ thẫm. Hắn cảm thấy Cố Mính quá mức ngây thơ, vừa ngốc vừa đáng yêu.
Hắn bác bỏ suy nghĩ lúc trước - tiểu nha đầu đơn thuần dốc lòng muốn học lại bị đưa vào hậu viện của hắn, chắc chắn xương cốt cũng không còn.
Ăn cơm xong, Phùng Cù hướng sô pha ngồi xuống, tiểu nha đầu thông minh như con mèo dựa vào khuỷa tay của hắn không nói lời nào.
Cố Mính có một đầu tóc đen mượt dài, không giống với nữ sinh đương thời phần lớn đều cắt tóc ngắn, giống như đã chịu quá nhiều bất công nên hận không thể chứng minh chính mình không thua kém nam giới. Cũng không giống các tiểu thư du học nước ngoài về, uốn thành một mái tóc xoăn, mà được thắt thành hai bím tóc thả trước ngực làm hiện ra một tia thẹn thùng, giống như thế giới dù có thay đổi thế nào thì cô vẫn là chính cô, tự mình trưởng thành.
Trong đầu Phùng Cù suy nghĩ công vụ, tay lại vuốt vuốt đầu cô, vuốt một hồi liền vuốt tới hai bím tóc.
Sờ sờ rất thoải mái.
Tóc của Cố Mính rất mềm, sờ vào nhất định sẽ nghiện, hai người yên tĩnh ngồi trên sô pha. Chờ hắn giải quyết xong công vụ, lực chú ý liền đặt ở người trong lòng, không biết khi nào cô đã nhắm mắt ngủ rồi, lông mi dày, làn da tuyết trắng, môi đỏ bừng, khuôn mặt nho nhỏ lộ ra đáng thương mang theo hương vị bị vứt bỏ, dẫn hắn hái.
Phùng Cù ôm tiểu nha đầu buồn ngủ cắn hai phát, lòng nóng lên, ôm Cố Mính nửa tỉnh nửa mộng đi lên lầu...
Hôm sau khi Cố Mính rời giường, Phùng Cù đã sớm ra ngoài, cô giãy giụa bò dậy, thầm mắng Phùng Cù cầm thú, "Eo của lão nương sắp phải chặt đứt!"Dù giá trị nhan sắc của hắn như Trần Khôn*, cởi da người ra thì trong xương cốt vẫn là cầm thú, chỉ lo mình tận hứng, không học được ôn nhu săn sóc gì hết.
*Trần Khôn (tên tiếng Anh: Aloys Chen), sinh ngày 04 tháng hai 1976, là nam diễn viên, ca sĩ người . Anh từng giành được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất tại LHP Bách Hoa, LHP Hoa Biểu, và một đề cử cho Nam diễn viên xuất sắc nhất tại LHP Kim Mã. Trần Khôn được công chúng biết đến từ bộ phim truyền hình "Như sương như hoa lại như gió" năm 2001 và bộ phim "Balzac và cô thợ may Trung Hoa" năm 2002. Anh nổi tiếng quốc tế từ bộ phim The Knot (Vân Thủy dao) năm 2006 và bộ phim giả tưởng "Họa bì" năm 2008 (Ed: bộ truyện "Như sương như hoa lại như gió" cũng hay cực, vì quá hay nên tớ PR luôn =)) )(Nguồn: wikipedia)
Làm trò trước ánh mắt quan tâm của dì Lâm, còn muốn giả vờ thẹn thùng, cúi thấp đầu đỏ mặt, vô cùng có trách nhiệm sắm vai một tiểu di thái thái trung trinh nhào vào lòng Phùng cầm thú, "Thiếu soái hắn đi khi nào? Trước khi đi... hắn có nói cái gì không?"
Dì Lâm hôm qua đã lĩnh hội chỉ số thông minh tỉ lệ nghịch với nhan sắc của Cố di thái, không chừng rất mau thiếu soái sẽ chơi chán mà ghét bỏ, trong lòng cũng có vài phần đồng tình với cô.
"Thời điểm thiếu soái đi có phân phó: để tài xế trong nhà đưa di thái thái đi học, chờ tan học rước về."
Vẻ mặt Cố Mính cảm kích, "Thiếu soái thật tốt!" Nội tâm lại phỉ nhổ, "Sói đội lốt người, cặn bã xã hội phong kiến còn sót lại!"
Đếu nói rằng nam nhân có thể phân biệt rõ ràng giữa tình yêu với du͙ƈ vọиɠ, mà vị thiếu soái này chính là đại diện cho nhân tài kiệt xuất.
Tất nhiên nội tâm của Cố Mính cũng không phải tốt, lương tâm vốn đã không còn, nhưng mà trước nay không quá để ý đến nam nhân có tiền hay không có tiền, cố vốn là người có tiền, căn bản cũng không khinh thường mấy người bạn trai cũ. Bất quá người dùng đậu phộng gϊếŧ chết cô là Phùng Cù, hắn đối xử với người bên gối vô tình như vậy, cô sẽ không vì ôn nhu của hắn trước mắt mà quên mất bộ dáng thật sự của hắn.
Cố Mính ăn xong cơm sáng, dì Lâm kêu người đem tất cả các sách giáo khoa lại cho cô xem, các thân vệ dùng để khiêng súng bây giờ lại khiêng hai cái rương vào, mở ra nhìn, được bày biện chỉnh tề, làm việc chu đáo thỏa đáng.
Cố Mính thay một bộ sườn xám, lấy sách giáo khoa từ trong rương, ngồi trên ô tô của phủ thiếu soái đi đến trường Sư Phạm. Bước chân vào trường thoát ra khỉ đám người trong phủ, Cố Mính không khỏi chần chừ - phòng học nằm chỗ nào?
Trong truyện gốc, Cố tiểu thư thiên chân nhát gan bị Cố Bảo Bân lừa gạt vào phủ thiếu soái hung hăng lăn lộn hai lần, thế là bị dọa, khi nói chuyện với Phùng Cù cũng không lưu loát, triệt để phạm lỗi. Căn bản là không dám đề cập đến việc đi học, sống ở phủ thiếu soái một ngày bằng một năm, thập phần buồn khổ, sau đó cùng tiểu tình lang nói hết tâm sự, từ đó cuộc sống thành bia đỡ đạn bắt đầu.
Trong lúc cô đang do dự trên vai bị người nọ vỗ một cái, tiếng cười thanh thúy của thiếu nữ vang lên bên tai cô, " A Mính, cậu làm gì mà ngẩn người vậy? Mất hồn mất vía." Cô gái có đôi mắt to để sát gương mặt của mình vào mà nhìn cô, mặt đầy ý cười.
"... Không có gì. Tớ đang nhớ xem có bài tập về nhà hay không thôi."
Đầu óc Cố Mính nhanh chóng chuyển động, nghĩ không ra nữ bạn học trước mặt là ai. Trong sách chỉ viết trường nữ sinh Sư Phạm sơ lược, vốn không đề cập đến khuê mật của Cố tiểu thư hay là đồng học - tác giả quá bủn xỉn, đất diễn của Cố tiểu thư tính ra cũng không nhiều.
"Cậu có nhớ nhầm phải không? Cuối tuần này cả lớp đi tham gia hôn lễ của Ngô nữ sĩ, làm gì có cho bài tập?"
Hai người nắm tay tay trong tay về phòng học, gặp mấy đồng học khác mới biết được vị này là bạn ngồi cùng bạn với cô tên Quản Mỹ Quân, tính cách rộng rãi, cha làm một công chức rảnh rỗi ở hệ thống chính phủ, cấp bậc cũng ngang hàng với Cố Bảo Bân, bất quá sản nghiệp tổ tiên để lại sung túc nên cuộc sống mỗi ngày cũng thư thái.
Cố Mính ở trường học một ngày, ý niệm trong đầu không ngừng hỗn loạn, trong sách chưa từng xuất hiện Quản Mỹ Quân, điều này làm cho cô có một tia hy vọng - có lẽ cô có thể thoát khỏi vận mệnh mà trong sách đã viết.
Thời điểm tan học, xa xa đã nhìn thấy ô tô phủ thiếu soái, tài xế mặc bộ chế phục màu trắng, đứng một bên ô tô chờ cô. Quản Mỹ Quân kéo tay cô nói chuyện ríu rít không ngừng, Cố Mính lạng lẽ ra hiệu cho tài xế, đi theo Quản Mỹ Quân đi dạo nhà sách.
Trở lại phủ thiếu soái, Phùng Cù còn chưa trở về, ngược lại dì Lâm đối với cô bộ dáng muốn nói lại thôi, "Di thái thái, buổi chiều tài xế không đưa ngài về, nếu ngài xảy ra tai nạn, thiếu soái mà truy cứu thì thật phiền toái."
Cố Mính ngược lại cho rằng địa vị của mình trong lòng Phùng Cù cũng không quan trọng bao nhiêu, nhiều nhất là người được bao nuôi, cô ra vẻ ảm đạm, "Đồng học của tôi đều biết tình huống trong nhà, họ biết không có khả năng ô tô sẽ tới rước tôi. Nhưng đột nhiên có ô tô đến rước, tất cả đều sẽ cảm thấy kỳ quái, tôi sợ các cậu ấy tra hỏi. Dì Lâm, sau này tôi đi học liền ngồi xe điện hoặc xe kéo đi học là được, không cần ô tô đón đưa."
Dì Lâm nghĩ thầm, "Nếu là người khác, có thể đưa nữ nhi đến phủ thiếu soái thì gọi là vinh. Cố thự trưởng cam tâm tình nguyện đem người dâng cho thiếu soái nhưng đương sự tựa hồ... Di thái thái thật làm người khác hổ thẹn, là người đường hoàng."
Phùng thiếu soái là đệ nhất công tử ở Dung thành, luân quyền thế, tiền tài, dung mạo đều đứng đầu. Tương lại hắn đương nhiên phải cưới danh môn khuê tú, một cái tiểu thư nho nhỏ của thự trưởng tất nhiên không thể làm đại phu nhân, chỉ có thể hạ mình làm di thái thái.
Hai người nói vài câu ngắn ngủi, Cố Mính ăn qua loa rồi lên lầu làm bài tập, cô phải nhanh chóng làm quen với chương trình học của Cố tiểu thư, cũng phải học, "Cách để đảm đương Phùng thiếu soái" cho người nào đó đóng học phí cho cô nhìn được kết quả học tập miễn cho hắn chặt đứt con đường học tập của cô, sau đó đem cô nuôi dưỡng như một thú cưng trong hậu viện.
Lúc Phùng Cù trở về đã tám chín giờ, trên người còn có nhàn nhạt mùi rượu, bước vào phòng đầu tiên đón hắn là không gian yên tĩnh, chỉ duy nhất di thái thái ngồi trước cửa sổ ngồi đọc sách.
Tình huống có chút quỷ dị.
Hắn uy vũ mạnh mẽ giẫm lên quân ủng bước tới, từ sau lưng ôm lấy bả vai đơn bạc của di thái thái, vùi đầu vào tóc của cô mà hít một hơi, "Thơm quá. Chỗ khác có phải cũng thơm như vậy?"
Trong lòng Cố Mính mắt trợn trắng lên, bắt được móng vuốt của hắn đang tác loạn, nhỏ giọng nói, "Thiếu soái ngài uống say? Chi bằng trước đi tắm một lát, ta đi kêu dì Lâm chuẩn canh giải rượu cho ngài."
Phùng Cù thăm dò trên bàn cầm lên notebook nhìn lướt qua, nhìn thấy chữ viết thanh tú đoan chính, vậy mà cũng rất có khí khái, hôn một ngụm bên má cô, cười trêu, "Quả nhiên khó lường, nữ nhân nhà ta cư nhiên muốn làm nữ giáo viên?"
Miệng lưỡi trêu đùa giống như đang trêu đùa với chó, mèo.
Cố Mính nhíu mày đẩy hắn, "Thiếu soái mau đi tắm rửa đi, trên người mùi rượu thật khó ngửi."
Tâm tình Phùng Cù hình như rất tốt, cười lớn duỗi tay đem đầu của cô ấn vào ngực mình, làm cho cô ngửi mùi giống trong miệng hắn, "Mùi rượu ở đâu? Em có phải ngửi lầm?"
Cố Mính, "Thiếu soái nói không có thì không có."
Ngài là đai gia có súng, lớn lên lại đẹp, quyền định đoạt cũng là của ngài!
Phùng Cù đã tắm xong ra tới, kéo cô lên giường ngủ, đêm nay vậy mà fij thường yên tĩnh, cũng không bậy bạ làm ầm ĩ, còn dặn dò cô, "Muốn học thì phải học thật tốt nhưng đừng đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày hoặc nổi lên tâm tư khác."
Con cẩu họ Cố đem những lời này ở trong lòng đọc lại ba lần, cũng chưa suy nghĩ cẩn thận lại "tâm tư khác" là cái quỷ gì, rất muốn hỏi trắng ra nhưng mà cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Hôm sau khi rời giường cô nghe được dì Lâm nói Doãn Châu Châu du học nước ngoài mới về, hai ngày nữa muốn mở tiệc tẩy trần.
Tác giả có lời muốn nói: Ái đọc dự phòng châm:
Bổn văn nam nữ chủ đều không phải tuyệt đối ý nghĩa thượng người tốt...... Tiểu hắc thỏ VS đại ma vương.
Ta trước kia sở hữu văn nam nữ chủ đều là trung trinh, tam quan đoan chính, thuần khiết nam nữ vai chính, viết nhiều sẽ có mệt mỏi cảm giác, lần này muốn nếm thử không giống nhau nam nữ chủ, coi như tác giả lương tâm tạm thời lạc đường, tam quan uy cẩu, mới có thể hoa sức lực đắp nặn nhân vật như vậy đi.
Có lẽ là tuổi lớn, không hề cảm thấy thế giới này phi hắc tức bạch, mà là thừa nhận thành nhân thế giới có rất nhiều bất đắc dĩ, có rất nhiều quy tắc trò chơi cùng kịch bản, có màu xám mảnh đất, cũng có...... Màu xám thuộc tính người.
Thích nói cầu hoa hoa cất chứa, nếu thật sự không thích, coi như bọn họ cùng ngài không hợp chụp, cười cho qua chuyện đi, đừng với này hai hóa ôm có quá lớn hy vọng, này hai hóa tam quan lương thuyệŧ đức quan toàn bộ không đạt tiêu chuẩn lạp, cũng đừng dùng người bình thường đạo đức tiêu chuẩn tới công kích nam nữ chủ lạp, sẽ ảnh hưởng tác giả quân càng văn tính tích cực, yên lặng bỏ hố thì tốt rồi sao.
Ngàn vạn đừng một bên xem một bên ở văn hạ phun tào, nói vậy tác giả quân khẳng định sẽ điên mất.
PS: Tấu chương cũng có bao lì xì rơi xuống, nhớ rõ lưu lại trảo ấn nga.
Buổi tối còn có canh một
Phần này là của editor:
Một ngày hai chương thật sự quá mệt, tớ còn lười không edit lại lời tác giả nên bê luôn cả đoạn y xì. Còn chưa dò lại chính tả, ngữ pháp nữa, sai chỗ nào báo tớ để chỉnh lại nha.
Hôm nay đăng hai chương nên mai hoặc mốt sẽ không đăng để nghỉ ngơi. Cổ tớ sắp gãy mẹ rồi.
Danh Sách Chương: