Edit: Tây Họa
❀❀❀❀❀
Mấy tháng không thấy, Phùng Cù gặp lại Cố Mính tự nhiên lại cảm thấy hụt hẫng.
Khuôn mặt của kẻ lừa đảo hồng nhuận, hình như cao hơn một chút, mặc sườn xám màu trắng, tóc dài hơi rối, môi hồng răng trắng, duyên dáng yêu kiều, như hoa mới nở, vô cùng xinh đẹp.
Hắn đứng trước cửa, hơi thấy hối hận khi nghe được tiếng bước chân liền xúc động muốn ra đón cô– hắn nên ngồi im trong phòng, rồi chờ cô thấp thỏm gõ cửa chứ?
Chỉ có điều đã ra đây rồi, dù thế nào khí thế cũng không được để thua.
Hắn đè nặng âm thanh, như chứa sự giận dữ: "... Em còn biết đường về hả?"
Cố Mính đứng cách vài bước, vô tội: "Thiếu soái, thật sự xin lỗi, tôi cũng không muốn về đâu mà do bị Đường phó quan bắt cóc về."
Phùng Cù: "..." Mới vừa gặp đã thấy ngột ngạt, gan con nhóc này càng ngày càng lớn.
Phùng Cù chưa bao giờ thấy ngòi bút văn nhân lợi hại, cũng như người chỉ biết dùng nắm đấm không hiểu được sự lợi hại của lời ăn tiếng nói, tuy lấy lý thuyết phục người rất đắc ý nhưng tốt nhất nên dùng bạo lực, vừa nhanh lại vừa tiện.
Phùng Cù hừ lạnh một tiếng, xoay người vào phòng, không nghe được tiếng bước chân của người phía sau, hắn hơi bực bội: "Còn không mau vào-"
Đường Bình đứng sau Cố di thái vò đầu bứt tóc, ước gì mình có thể đẩy cô một phát.
Nhưng cố tình Cố di thái còn chậm rãi sửa sang lại, như không nghe ý hối thúc của Thiếu soái, một hồi lâu mới đi vào phòng.
Bên trong truyền ra giọng nói của Thiếu soái: "Đóng cửa!"
"Rầm!" một tiếng, Đường Bình lập tức chân chó đứng canh cửa, sợ chậm một giây thôi Cố di thái chạy mất.
Phòng này lúc trước có lẽ là phòng xử lí công vụ, có bàn làm việc to, sô pha bàn trà tiếp khách, không gian rất lớn, hiện giờ sát tường chăng bày biện gì mà chỉ có chiếc giường, Phùng Cù hình như tận dụng phòng này vừa nghỉ ngơi vừa làm việc.
Phùng Cù đứng dựa vào cái bàn, vẫy tay: "Lại đây."
Nếu là lúc trước, Cố Mính có lẽ đã sớm nhảy nhót chạy qua, cố gắng sắm tròn vai một di thái thái si mê Thiếu soái, chẳng qua hôm nay cô quay người ngồi xuống sô pha: "Thiếu soái, nếu thật sự bắt cóc tống tiền đi chăng nữa thì phải cho ngụm trà chứ."
Vậy mà Phùng Cù cũng không hề tức giận, tự mình pha trà cho cô, thuận thế ngồi xuống đối diện cô, thái độ giống như người lớn trong nhà đối xử với đứa con vô cớ gây rối trốn nhà đi bụi: "Làm giáo viên tiểu học vui không?"
Lần trước Phùng Cù có hỏi qua vấn đề này trong thư, chỉ là Cố Mính xem xong liền ném trên bàn không hồi âm lại, không ngờ Phùng Thiếu soái bám riết không tha, nhất định phải nghe được câu trả lời.
"Là một trải nghiệm vui đó chứ."
"Chơi đủ rồi thì trở về đi."
Cố Mính suýt thì cười ra tiếng: "Thiếu soái thấy tôi ra ngoài để chơi đùa à?" Cô cười tự giễu: "Đúng vậy, đúng thật là Thiếu soái dẫn tôi đi Thượng Hải chơi, nhưng mà không phải Thiếu soái bỏ tôi lại sao, hiện tại kêu người bắt cóc tôi về để làm gì?"
Nhìn cô thì là bộ dáng chưa hết giận hoàn toàn, chỉ là việc này trong lòng Phùng Cù cũng có áy náy, nói chuyện không khỏi mềm mỏng: "A Mính, lúc ấy tình huống gấp gáp, sự việc đột ngột tới, tôi cũng không nên bỏ lại em."
"Đừng đưng! Ngài đừng nhận lỗi với tôi! Ngài chỉ cần chừa cho tôi một con đường sống, để tôi tự sinh tự diệt là tốt lắm rồi."
"Làm giáo viên tiểu học ấy à?" Phùng Cù cố ý hỏi,trong lòng lại suy nghĩ, nha đầu quỷ, không vạch trần em để xem em còn làm chuyện xấu gì nữa.
À, cô phải làm một người độc lập tự chủ mà.
Đầu năm nay các tỉnh đều nháo đòi độc lập, ngay cả Trung ương Chính phủ Bắc Bình đều bó tay, cùng lắm thì di thái thái đứng lên muốn độc lập, Phùng Cù khoan dung nghĩ.
Cố Mính uống ngụm trà nóng cho thanh cổ họng, chuẩn bị tư thế kháng chiến dài lâu: "Giáo viên tiểu học cũng là một nghề nghiệp, không được sao?"
"Được được được! Sao lại không được chứ! Em thích làm cô giáo tiểu học thì sau khi về tôi lập tức mở trường tiểu học , cho em làm hiệu trưởng, thế nào?"
Nói chuyện với Phùng Cù chưa nay chưa từng dễ, Cố Mính nghi ngờ hắn bị thứ gì kỳ quái bám vào người – bá đạo tổng tài cưng chiều nữ nhân đưa xe đưa nhà đưa trang sức châu báo quần áo đẹp thức ăn ngon, bây giờ thì tặng luôn cái trường học.
Hành động kiểu gì thế này?
"Đây là bồi thường của Thiếu soái vì lần trước bỏ lại tôi à? Tôi thấy hoàn toàn không cần thiết. Cuộc sống sinh hoạt ở Thượng Hải khiến tôi rất hài lòng, định cư ở đó, nếu Thiếu soái không có chuyện gì nữa hay là kêu Đường phó quan đưa tôi về đi?" Cố Mính đứng thẳng dậy, tuy biết bản thân sẽ không dễ thoát thân nhưng nhân cơ hội này thể hiện thái độ của mình.
Cô mới vừa bước tới cửa, Phùng Cù tức hộc máu đuổi theo, một tay vịn lên cửa chặn cô lại: "Ai cho em đi?"
Cố Mính xoay người, mới định há miệng cãi lại thì môi đã bị chặn.
Tách ra mấy tháng, Phùng Cù mới nhìn thấy cô đã cảm thấy khô nóng, đè người lên cửa, ước gì nuốt được luôn vào bụng, cho đến khi đầu lưỡi truyền đến cảm giác đau nhói, trong miệng có vị máu, mới thở hổn hển buông lỏng cô ra.
"Em –"
Cố Mính lau máu trên môi, không chút sợ hãi nhìn hắn: "Thiếu soái nghĩ tôi là cái gì? Dù là đồ chơi không lên được mặt bàn, hay chó mèo trong nhà, đã vứt bỏ rồi còn muốn nhặt lại hả? Kêu thì tới đuổi thì đi chắc?"
Cô không giống lúc trước, trong đầu Phùng Cù hiện ra bộ dáng ngoan ngoãn của cô, chẳng sợ đã đọc qua nhiều bài báo cô viết nhưng luôn làm người sinh ra một ỏ giác, cứ như Dung Thành công tử không phải là con người thật sự của cô.
Đây là lần đầu tiên cô kiên quyết từ chối hắn, Phùng Cù lại một lần thấy được văn phong kiêu ngạo và sắc bén của Dung Thành công tử trên người cô.
Vốn nên bực bội nhưng hắn lại ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn cô, lộ ra ý cười kỳ quái: "Em nói em là cái gì?" Nhẹ nhàng nhốt cô trong ngực.
Hắn não cả ruột, cảm thấy cánh tay bị thương lúc này đúng là không đúng thời điểm, nếu không đã có thể ôm chặt cô.
Cố Mính phát hiện, Phùng Cù vậy mà lươn lẹo, hắn đá vấn đề ngược lại cho cô, còn muốn chiếm tiện nghi của cô.
"Vậy Thiếu soái cảm nhận thế nào?" Cô cười không có ý tốt, ánh mắt khiêu khích, như là dục cự còn nghênh, chờ tới lúc Phùng Cù muốn hôn cô lần nữa, cánh tay bỗng thấy đau nhức, lui vội về sau: "Nha đầu hư hỏng!"
Thì ra nha đầu này khiến hắn tới gần xong dùng sức nhéo chỗ bị thương của hắn một cái. Đau tới mức mắt hắn đầy sao, không phòng bị suýt chút là kêu đau ra tiếng.
Băng vải màu trắng rất nhanh bị máu thấm đỏ, Cố Mính ngoài ý muốn: "... Không phải bị gãy tay à?"
Trán Phùng Cù toát cả mồ hôi, không khỏi bật cười: "Bị súng bắn, em muốn nhìn không?"
Cố Mính thấy hắn vẫn không tức giận thì càng đắc chí: "Cũng được, để tôi nhìn chỗ bị thương một chút rồi nắn lại cho ngài."
"Còn nắn nữa?" Phùng Cù ngồi trở lại sô pha, tay phải tháo băng: "Em có thâm thù đại hận với tôi thế sao?"
Cố Mính cũng biết mình không thể rời Ngọc Thành sớm được, dù sao hắn cũng bị thương, không cần phải cạch mặt nhau, cô ngồi xuống đối diện Phùng Cù, chống cằm xem hắn tháo băng: "Kỳ thật chưa tới nổi hận, chỉ là thấy thất vọng thôi. Dù chỉ làm mối duyên mỏng manh cũng hy vọng được bảo vệ trong hoàn cảnh nguy hiểm. Nhưng rõ ràng bản thân không phải người quan trọng, cảm thấy không cần thiết ở bên Thiếu soái nữa thôi."
Băng vải bị tháo ra, trên cánh tay có vài cái lỗ, vốn đã được cầm máu hết rồi nhưng bây giờ lại chảy máu, Phùng Cù quen tay quen chân lấy cái hòm thuốc ra, tìm một bình thuốc đổ bột cầm máu lên.
Có lẽ chuyện này đã tích tụ trong lòng hắn mấy tháng nay, phát hiện cô thật lòng nói chuyện với hắn, mà không phải là thái độ giả bộ thâm tình như trước, trong lòng cảm thấy hơi vui.
"... Vậy nếu tôi nói không cho em đi thì sao? Em sẽ làm hành động với Đường Bình như lúc trước, thà chết chứ không chịu đi à?"
Cố Mính cười "phì" ra tiếng: "Mạng của tôi quý như vậy, còn có đổi một vị trí cho cha nữa, khoảng thời gian về sau có thể có lợi ích to hơn, đi tìm chết làm chi? Tôi chỉ muố hù dọa Đường Bình chơi thôi."
Phùng Cù bị thái độ "thành khẩn' của cô chọc cười: "Em không dùng chiêu này với tôi thì tốt."
"Thiếu soái sợ tôi tìm đường chết à?"
"Không, tôi sợ đến lúc đó giật được súng của em ma sau đó còn phát hiện ra bên trong không có viên đạn nào, lúc đó phải gọi là quá xấu hổ." Hắn cúi đầu chuyên chú băng lại vết thương.
Cố Mính: "..." Chắc chắn là hắn ta không ở hiện trường lúc đó chứ?
Cô bỗng cảm thấy sau lưng lành lạnh, trước kia ỷ vào Phùng Cù xem nhẹ cô, cô cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng lời nói cảu hắn hôm nay khiến cô sinh ra một loại ảo giác – hình như hắn rất hiểu con người cô.
Cô thử hỏi: "Tôi rời Dung Thành hơi vội, có nhiều đồ còn chưa thu xếp nữa, chắc Thiếu soái không đem đi bỏ hết đi?"
Phùng Cù đang khó khăn vật lộn với cái băng vải, ngay cả răng cũng dùng tới, nâng nâng cằm ý kêu cô hỗ trợ rồi hắn mới trả lời cô.
Cố Mính rất tự nhiên quấn lại băng cho hắn, vừa tiện quan sát vẻ mặt của Phùng Cù, lúc này mới thấy hai mắt hắn hơi hồng, dưới mí mắt còn xuất hiện quầng thâm, không biết bao lâu rồi chưa ngủ ngon, có lẽ là do bị thương nên khí sắc nhìn không khỏe lắm.
Hắn nói: "Em muốn để tôi kiếm người đem bỏ hết đồ của em à?" Hắn ra vẻ tự hỏi: "Đây là một ý kiến hay. Lần trước từ Thượng Hải về Dung Thành chưa kipj ngủ một đêm đã lao ra tiền tuyến rồi, hay là chờ tôi về rồi ném dùm cho?"
Cố Mính nóng nảy: "Đừng đừng! Tôi tự mình lấy là được rồi!" Trong phòng ngủ cô giấu không ít bản thảo truyện người lớn và của Dung Thành công tử nữa.
❀❀❀❀❀
Họa: đất diễn anh nhà ít quá trời luôn, thua cả nam phụ, nhân vật phụ luôn ạ 😔
Danh Sách Chương: