Thúy Thúy không được cao, trông mũm mĩm giống trẻ con, sắc mặt hồng hào, không thể nói là xinh, nhưng thực sự rất đáng yêu. Đại Lâm cũng không cao, 1m73 , mảnh khảnh. Thúy Thúy xót anh, chỉ để Đại Lâm xách một nửa non, còn mình xách nửa già. Dù như thế, khi họ bước vào nhà, mẹ chồng đã gào lên: “Mẹ tôi ơi! Đại Lâm, con xách nhiều đồ như thế sẽ sụn lưng đấy, đưa cho mẹ nào!”
Rồi bà vội vàng đón lấy đồ, đưa vào bếp, Thúy Thúy xách còn nhiều hơn, cả cánh tay mỏi nhừ, tê dại. Trong phòng khách, bố chồng đang đọc báo, cậu em họ đang ăn dâu tây, dường như không ai chú ý đến cô, cũng không ai đến giúp cô xách đồ. Đại Lâm vừa kêu: “Mệt chết đi được!” vừa nằm vật xuống sô fa. Thúy Thúy gồng mình xách đống đồ vào bếp, mẹ chồng vội đến nói: “Thúy Thúy, con về rồi đấy à, mẹ đợi con nãy giờ, mẹ dạy con cách hầm xương như thế nào!”
Mẹ chồng là cô giáo, có cái uy của giáo viên, không thèm nghe Thúy Thúy nói gì, đã chỉ tay chỉ huy Thúy Thúy đi rửa xương sườn.
Thúy Thúy sáng sớm không ăn gì, bữa trưa thì đã nôn sạch, vì siêu thị cách nhà ba trạm xe bus, không nỡ đi xe, cứ thế xách đống đồ nặng trịch đi bộ về nhà. Lúc này, Thúy Thúy đã đói đến hoa cả mắt, vì tiết kiệm tiền, nên khi nãy ở siêu thị, thấy bao nhiêu đồ ngon cũng không nỡ mua. Đại Lâm thấy bụng cô kêu ùng ục, bèn nói: “Anh mua cho em cái bánh nhé.” Thúy Thúy biết lương của Đại Lâm cũng thấp, chỉ 1300 tệ một tháng, nên không nỡ mua, chỉ nói: “Tí nữa là về nhà rồi, em cũng không đói lắm!” Đại Lâm nói, vậy cũng được.
Lúc này, Thúy Thúy vừa mệt vừa đói, hai mắt mờ cả đi, sắp không đứng vững được nữa, bèn nói: “Mẹ ơi, con mệt lắm, con nghỉ một lát nhé, mẹ gọi anh Đại Lâm giúp mẹ đi!” Nói xong, cô quay người đi vào phòng khách. Mẹ chồng không nói gì, nhưng đập mạnh cái chậu đang cầm trên tay xuống bệ bếp.
Nghe thấy tiếng ồn, bố chồng ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, nói: “Thúy Thúy, con không giúp mẹ con nấu cơm à! Mẹ con đứng lớp suốt cả ngày rồi. Người già sức khỏe đâu có bì được thanh niên, không chịu được đâu…”
Thúy Thúy hơi bực, nghĩ bụng: “Bố biết mẹ mệt mà còn vắt chân ngồi đọc báo sao?” Nhưng những lời này quá hỗn xược, Thúy Thúy chỉ nghĩ thế thôi, cô đâu dám nói, chỉ trả lời: “Vâng, lát nữa con nấu cơm, con mệt quá, nghỉ một lát đã”.
Trong bếp vọng ra tiếng hét của mẹ chồng: “Đại Lâm!” Đại Lâm vừa lười biếng đứng dậy, vừa làu bàu: “Gì thế ạ, mệt chết đi được”, vừa chậm rãi bước vào bếp.
Mẹ chồng nói thì thầm với Đại Lâm rất lâu, trước tiên thể hiện sự không hài lòng của bà đối với Thúy Thúy, nói Thúy Thúy béo như thế, lại có sức, sao nỡ nhẫn tâm bắt Đại Lâm xách nhiều đồ như vậy, sau đó cao giọng nói: “Đại Lâm, con thấy rồi đấy, chỉ có mẹ đẻ con thương con nhất, người khác á, chẳng có ai, vợ cũng không, làm gì biết thương xót gì con? Nếu mẹ và con cùng đi mua đồ, mẹ chẳng nỡ để con xách đồ nặng trịch thế, cũng không nhìn xem con gầy thế nào, vợ con có biết xót con không?” Trong phòng khách, bố chồng rời mắt khỏi tờ báo, ngẩng đầu lên nhìn Thúy Thúy bằng ánh mắt khó chịu.
Thúy Thúy đỏ mặt, tức lắm, muốn nói gì đó, nhưng mồm miệng không được nhanh nhẹn, có lý mà không nói được nên lời, đành im lặng.
Đại Lâm cười hì hì, nói: “Mẹ, con biết rồi, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế gian!”
Sau đó, mẹ chồng hỏi nhỏ: “Đại Lâm, lúc thanh toán, con có chú ý xem trong ví tiền của Thúy Thúy còn bao nhiêu tiền?” Đại Lâm nói: “Thúy Thúy nói, cô ấy không có tiền, nên con thanh toán”.
Phì! Mẹ chồng đập mạnh chiếc chậu nhôm xuống bồn rửa, Đại Lâm kinh hoàng hỏi: “Mẹ, sao thế ạ?” Mẹ chồng nghiến răng gọi Thúy Thúy vào bếp, Thúy Thúy bị tiếng đập chậu của mẹ chồng làm cho kinh hồn bạt vía, vội vàng chạy vào bếp.
“Thúy Thúy, việc này tôi phải nói rõ với cô mới được, cô sao mà lắm mưu nhiều kế thế, trước đây, tôi thấy người ta nói cô thật thà ngoan ngoãn mới đồng ý cho hai đứa lấy nhau. Đại Lâm tốt nghiệp đại học, tướng mạo không chê vào đâu được, con cái nhà chúng tôi dạy dỗ đều ngoan cả, gia đình cũng tốt, bao nhiêu con gái nhà lành xinh đẹp bám đuôi, cô trông cũng bình thường, gia cảnh cũng không khá giả gì, còn béo ú giống như… Những điều này tôi không ghét bỏ gì, chỉ mong cô thật thà ngoan ngoãn, cưới cô một cách vẻ vang về nhà, không phải là để cô giở trò xấu bụng, hẹp hòi với chúng tôi đâu!”
Thúy Thúy giận đến run cả người, nước mắt tuôn rơi lã chã, nghĩ bụng: “Con cũng tốt nghiệp đại học, gia cảnh, gia giáo nhà con không tốt sao, lương của bố mẹ con cũng như lương của bố mẹ. Đại Lâm tuyệt như mẹ nói thật sao, Đại Lâm không cao, càng không đẹp trai, con dù không cao, nhưng so với nữ giới, cũng tạm được, còn với chiều cao 1m 73 của Đại Lâm, quả thực quá thấp, con trai Thanh Đảo cao 1m80 là thường. Thêm nữa, quen anh ấy bao năm, sao con chẳng thấy ai theo đuổi Đại Lâm!”
Mẹ Thúy Thúy dặn đi dặn lại Thúy Thúy không được cãi lại mẹ chồng, Thúy Thúy vụng đường ăn nói, mặc dù trong lòng nghĩ được, nhưng khi nói ra miệng thì cứ lắp ba lắp bắp. Thế nên, cô đành lúng túng đứng ngây ra đó, để mặc mẹ chồng chỉ trích. Cuối cùng, mẹ chồng không nói nữa, chỉ làm cho mọi đồ đạc trong bếp phát ra những âm thanh khủng khiếp. Đại Lâm lặng lẽ kéo Thúy Thúy, muốn để cô lên gác. Thúy Thúy quay người, mẹ chồng liền hét: “Đứng lại! Cô về nhà là muốn ăn cơm bày sẵn ra à! Mau đi rửa xương sườn!”
Thúy Thúy nhìn khuôn mặt trung niên được gìn giữ cẩn thận của mẹ chồng, nuốt nước bọt. Cô quay đầu lại nhìn Đại Lâm, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ từ phía anh. Đại Lâm miễn cưỡng bĩu môi, nhưng anh không dám gây chuyện với mẹ. Mẹ anh là giáo viên, rất uy nghiêm, hơn nữa việc gì cũng có chủ kiến, mọi việc to nhỏ lớn bé trong nhà đều do mẹ quyết, Đại Lâm cảm thấy phần lớn những quyết định của mẹ đều đúng, đều tốt cho gia đình, chỉ cần nghe theo lời mẹ là OK.
Anh nhìn Thúy Thúy đang sợ sệt, bất lực nói: “Thúy Thúy, mẹ bị bệnh tim, em đừng làm cho mẹ bực, em hãy ở đây giúp mẹ nấu cơm tối đi, anh đi tắm đây”. Nói xong, quay đầu đi luôn, rõ ràng anh cảm nhận được ánh mắt cầu cứu của Thúy Thúy, nhưng quả thực anh không thể giúp được. Điều anh có thể làm là mau chóng chạy trốn. Thực ra, anh yêu Thúy Thúy, yêu sự lương thiện thuần khiết của cô, yêu sự yếu đuối và khoan dung của cô, chỉ có điều, tình yêu của anh chỉ cần va phải cơn giận của mẹ anh, liền tự động co rút lại.
Thúy Thúy bất lực, gắng chịu đựng cơn đói cồn cào, gượng gạo rửa xương sườn đầy mỡ, nghe tiếng va đập giận dữ của mẹ chồng. Cơn đói giày vò khiến cô đau dạ dày, cô hơi choáng váng, nghe mẹ chồng làu bàu: “Thật là đồ không biết chi tiêu! Cô không biết tiếc tiền Đại Lâm bỏ ra sao? Thịt bò chín, mua liền một lúc những 5 cân, cô không sợ ăn no đến kềnh bụng mà chết à? Càng ăn càng béo, nhà cô quen để cho cô ăn thoải mái, xem xem còn vóc dáng gì không? Cá giếc mua những hai con, cô ở cữ hay là nạo thai?!”
Thúy Thúy không thể chịu đựng nổi sự lăng mạ, bèn nói lại: “Chính mẹ bảo con mua mà! Mua về rồi cái này không ưng, cái kia không phải, rốt cuộc là phải làm gì đây?”
“Tôi bảo cô mua, chứ không phải Đại Lâm mua!”
“Lẽ nào chẳng phải giống nhau sao ạ?”
“Giống cái con khỉ! Tiền của Đại Lâm là đưa cả cho tôi, cô đưa cho tôi đồng nào không? Con nhà giáo dục kiểu gì vậy? Làm sai, mẹ chồng nói vài câu còn cãi lại! Bố mẹ cô không học được mấy chữ, đầu không có não, không có giáo dục, nuôi dạy ra đứa con gái càng không có giáo dục! Nhà chúng tôi thật xui xẻo, vớ phải nhà thông gia chẳng ra gì…”
Tính cách của Thúy Thúy là, sỉ nhục tôi thì được, còn sỉ nhục bố mẹ tôi là điều không thể chấp nhận được! Lúc này đây, cô thực sự đã tức giận đến độ mất hết lý trí, nói không cần suy nghĩ: “Bà mới không có giáo dục đấy!” Nói xong liền ném mạnh cái chậu xuống đất, một chậu nước đầy mỡ và xương sườn chưa rửa xong bắn đầy vào người mẹ chồng, mẹ chồng nổi giận lôi đình, lao đến cào cấu Thúy Thúy. Thúy Thúy đầu óc quay cuồng hỗn loạn, tự vệ theo bản năng, cô cào vào mặt mẹ chồng.
Bố chồng, cậu em họ, Đại Lâm nghe thấy tiếng động liền chạy vào, mọi người đều kéo Thúy Thúy, mẹ chồng nhân cơ hội đó tát Thúy Thúy mấy cái bạt tai, sau đó chạy ra phòng khách, gọi điện sang nhà Thúy Thúy, lớn tiếng nhiếc móc mẹ Thúy Thúy.
Thúy Thúy đang cơn cuồng dại, bất chấp sự ngăn cản của Đại Lâm, lao đến giành lấy điện thoại của mẹ chồng, hai người lại lao vào cấu xé. Mẹ chồng không có sức bằng Thúy Thúy, bị Thúy Thúy giật vài túm tóc, bà già liền ngồi thụp xuống đất gào khóc rống lên.
Bố chồng, cậu em họ, Đại Lâm giữ chặt lấy Thúy Thúy, Thúy Thúy đã mất hết lý trí, giống như con hổ lên cơn điên cuồng, bố mẹ yêu thương cô từ nhỏ đến lớn bị mẹ chồng sỉ vả lăng mạ đến thế, là ai thì cũng đều phát điên lên thôi.
Đại Lâm đẩy mạnh Thúy Thúy ngã xuống đất, đầu Thúy Thúy đập vào tay vịn gỗ của ghế sô fa, giơ tay lên sờ đầu, cả đầu be bét máu.
Thúy Thúy ngẩn người, Đại Lâm cũng ngẩn người, mặc dù Đại Lâm vô cùng căm hận việc Thúy Thúy đánh mẹ mình, nhưng nhìn thấy Thúy Thúy đầu be bét máu, anh vẫn sợ hãi kinh hoàng.
Bố chồng tìm thấy miếng vải, định băng bó cho Thúy Thúy, Thúy Thúy đuổi ông đi, sau đó nhìn cả nhà họ bằng ánh mắt căm phẫn, rồi lấy di động, gọi 110 và 120 .
Đại Lâm muốn giật di động của Thúy Thúy, dù sao việc xấu trong nhà cũng không được để người ngoài biết, nhưng anh bị ánh mắt cuồng dại đầy thù hận của Thúy Thúy làm chùn lại.
Một lát sau, 110 và 120 đều đến, hàng xóm xung quanh đều chạy đến xem, mẹ chồng Thúy Thúy chửi bớt hết lượt tất thảy mọi người.
Thúy Thúy toàn thân run rẩy, cắn chặt răng, không nói lời nào. Lúc này, bố mẹ đẻ của Thúy Thúy cũng bắt xe chạy đến, vừa nhìn thấy đầu con gái toàn máu là máu, cả nhà lộn xộn, hoảng hồn thất sắc.
Mẹ Thúy Thúy giận giữ nhìn cả nhà Đại Lâm, muốn nói gì đó, nhưng mồm mép không được lanh lợi, không nói được gì, chỉ giữ mối căm giận trong lòng.
Khi Thúy Thúy băng bó vết thương trong bệnh viện, ông ngoại cũng đến, nhìn đứa cháu ngoại đáng thương, ông lão cầm gậy chống định đánh Đại Lâm. Bố mẹ Thúy Thúy mặc dù rất đỗi tức giận, nhưng cũng không muốn gây thêm thù oán đến độ không thể giải quyết được với gia đình nhà Đại Lâm, đành phải ngăn ông ngoại Thúy Thúy lại. Ông ngoại Thúy Thúy không nghe, vẫn nhất quyết muốn đánh Đại Lâm một trận. Mẹ Thúy Thúy bất lực, khóc nghẹn, nói: “Chúng nó sau này vẫn phải sống với nhau”. Băng bó vết thương xong, cả nhà đều bị đưa đến đồn công an, mẹ chồng Thúy Thúy không hổ là cô giáo, nói liến thoắng, mồm năm miệng mười. Thúy Thúy vừa khóc, vừa lắp ba lắp bắp kể lại sơ qua tình hình.
Cảnh sát cũng không phải là bù nhìn, vừa nghe đã hiểu ngay, hỏi mẹ chồng Thúy Thúy: “Hôm nay bà nổi giận là bởi vì bà bảo con dâu mua đồ, kết quả là con trai bà bỏ tiền ra, có phải vậy không?” Mẹ chồng Thúy Thúy lập tức nói: “Ôi, anh à, con dâu tôi không phải vừa đâu, con trai tôi tiền lương một tháng chỉ được 1300 tệ, tiền lương nửa tháng đã bị đứa con dâu khốn kiếp này tiêu mất rồi!”
Cảnh sát hỏi: “Những thứ đồ này chẳng phải bà bảo mua sao?” Mẹ chồng lườm nguýt sang Thúy Thúy, nói: “Làm con dâu, tiền lương không tiêu vào việc trong gia đình, lẽ nào để dành cho trai chắc? Chưa từng thấy đứa con dâu nào tính toán đến thế, kiểu giáo dục gì thế! Nó muốn tự tích lấy tài sản riêng của mình, không nỡ chi tiêu một đồng nào cho cái nhà này!”
Toàn bộ cảnh sát trong phòng đều nhìn người giáo viên nhân dân đang mồm loa mép giải bằng ánh mắt đầy khinh miệt.
Đại Lâm đỏ mặt, kéo mẹ, mẹ chồng hất tay ra, chửi: “Mày là đồ vô dụng! Lấy vợ về như lấy con ngựa hoang, ngay cả vợ cũng không bảo được, cả nhà họ Tôn bị mày bôi tro trát trấu vào mặt!”
Đại Lâm cũng không biết nói gì, ông ngoại Thúy Thúy bực mình: “Thật là bà già không biết điều! Nhà bà cưới con dâu hay nhà tôi cưới con rể? Tiền làm lễ cưới, chúng tôi đã đưa bà 20 vạn tệ! Cưới con dâu, nhà bà bỏ ra một đồng xu nào không?! Tôn Đại Lâm chính là con rể ở rể, còn kéo gì mà kéo!”
Đại Lâm trợn mắt, nhìn ông ngoại Thúy Thúy bằng ánh mắt đầy thù hận. Mẹ Thúy Thúy nhìn thấy ánh mắt của con rể, con vội vàng kéo ống tay áo ông ngoại, không để ông nói tiếp, khiến ông lão tức đến tím cả mặt.
Mẹ chồng Thúy Thúy cười nhạt, nói: “Số tiền 20 vạn tệ đó là nhà các người chủ động đưa ra, gọi là của hồi môn, con gái khuê phòng kết hôn gọi là gả chồng, chưa nghe thấy đàn bà có thể cưới chồng về nhà, thật nực cười! Con gái nhà các người cố sống cố chết muốn cưới Đại Lâm nhà tôi, tự nguyện đưa 20 vạn, đúng là đồ rởm! Phải các thêm tiền. Nhà các người nuôi đồ vô dụng, phải các thêm tiền. Con gái lớn gả chồng, rời khỏi con trai ta như rời khỏi cây đại thụ, lại chẳng thắt cổ mà chết? Hừ, con gái đều là đồ phải các thêm tiền!”
Không ai nói gì.
Ông ngoại tức đến độ không nói nên lời, bố mẹ Thúy Thúy xấu hổ vô cùng, không nói được gì.
Con gái mình đúng là phải các thêm tiền, hồi đó, Thúy Thúy yêu đắm đuối Đại Lâm, thề sống thề chết đòi cưới Đại Lâm, kết quả là nhà Đại Lâm không mất một đồng nào cũng cưới được Thúy Thúy, bây giờ lại còn nói cô là đồ phải các thêm tiền, nhà gái cũng thực sự không còn gì để nói. Thúy Thúy loạng choạng đứng dậy, sắc mặt trắng nhợt, đôi môi run rẩy, từ từ bước ra ngoài. Mẹ Thúy Thúy vừa khóc vừa kéo Thúy Thúy lại, sợ con gái nghĩ quẩn. Thúy Thúy lạnh lùng nói: “Con về nhà lấy giấy đăng kí kết hôn, bây giờ đi làm thủ tục ly hôn”. Tôn Đại Lâm bước lên, kéo tay Thúy Thúy, nói: “Em bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta về nhà nói chuyện”.
Mẹ Thúy Thúy cũng bị hoảng hồn bởi câu nói của con gái, vừa mới kết hôn đã ly hôn, chẳng phải để người khác cười cho sao? Bố Thúy Thúy cũng nói: “Thúy Thúy, con đừng làm bừa!”
Thúy Thúy hất tay Đại Lâm ra, vẫn đi ra ngoài, bị mẹ giữ chặt lại.
Thúy Thúy nói: “Mẹ, con không đem theo tiền, con phải về lấy đồ, chứng minh thư, giấy đăng kí kết hôn, mẹ đưa con ít tiền để bắt taxi”.
Mẹ chồng Thúy Thúy ngồi trên ghế, vắt chân chữ ngũ, vênh váo nói: “Cô dọa ai chứ? Tôi làm nghề gì nhỉ? Loại học sinh nào tôi cũng trị cho đến nơi đến chốn, chút trò vặt của cô có ăn thua gì? Thôi đi, từ khi chưa cưới tôi đã nhìn quá rõ rồi, cô không thể rời xa Đại Lâm nhà tôi đâu! Con gái đã gả chồng như bát nước đổ đi, chưa nghe thấy nước bẩn đổ đi hãy còn có giá? Cô tưởng cô vẫn là con gái trinh đấy chắc, bây giờ cô không đáng giá một xu, cô ly hôn đi, tôi còn sợ cô không ly hôn đấy! Đại Lâm có thể tìm được một cô gái trinh khác, còn được của hồi môn! Của hồi môn của cô có 20 vạn tệ, Đại Lâm tìm vợ mới, có thể có của hồi môn 50 vạn tệ! Cô ly dị đi? Ha… ha… Trừ ông già 60 bại liệt mù mắt, ai còn cần cô chứ, cũng không nhìn xem bộ dạng của mình thế nào!”
Một cô cảnh sát trẻ nổi giận đùng đùng, đập bàn, nói: “Đây là đồn công an, bà nghĩ là nhà bà chắc? Nói năng linh ta linh tinh! Mau ra ngoài, còn có việc gì không? Không có thì ra mau!”
Thúy Thúy cười cảm ơn chị cảnh sát.
Mẹ chồng Thúy Thúy nổi giận, lao đến chị cảnh sát, hét lên: “Cô nói linh tinh gì thế?” Vừa nói vừa giơ tay túm lấy áo người ta. Ở trường học, hống hách quen rồi, đây là động tác theo thói quen.
Anh cảnh sát đứng bên đẩy mạnh mẹ chồng Thúy Thúy ra. Một anh cảnh sát khác nói: “Bà xé quần áo của cô gái trẻ ra làm gì? Bị đồng tính à? Đã lớn ngần này tuổi mà không biết xấu hổ à?”
Cả nhà Đại Lâm mặt tím bầm.
Nữ cảnh sát lấy còng tay, còng mẹ chồng Thúy Thúy lại, tội danh là “đánh cảnh sát”.
Cả nhà Thúy Thúy ra khỏi đồn công an. Thúy Thúy vừa đói vừa bị thương, mắt hoa lên, đứng không vững. Nữ cảnh sát đó và một nam cảnh sát tiễn Thúy Thúy ra, nữ cảnh sát nhìn Thúy Thúy đang choáng váng, không mở nổi mắt ra, trong lòng cũng xót xa, giúp cô chỉnh lại quần áo, nói: “Bây giờ ra khỏi đồn công an, lời chị nói với em là đứng trên lập trường cá nhân, là lời nói của phụ nữ đối với phụ nữ. Chị nói này, không phải mỗi người đàn ông đều xứng đáng để em hy sinh cả đời đâu, nhân lúc còn trẻ, hãy mau quay đầu, nếu không cẩn thận bước đến bên vực sâu, đương nhiên là sai lầm, nhưng có thể dừng lại bên vực cũng chưa muộn, dám thừa nhận em đã nhìn nhầm người chẳng phải là việc gì đáng xấu hổ cả, em thật thà hiền lành, không đấu lại được gia đình nhà họ đâu. Em hãy nghĩ cho kĩ những lời chị nói, chị toàn tiếp xúc với kẻ xấu, loại người nào chị cũng gặp rồi, nhà em toàn người hiền lành chất phác, đừng đấu với bọn họ”.
Thúy Thúy nhìn khuôn mặt tươi sáng của nữ cảnh sát dưới ánh đèn đường, lau nước mắt trên mặt, gật đầu rồi nói: “Cảm ơn chị! Cảm ơn chị!”
Thúy Thúy bất chấp sự khuyên ngăn của mẹ, lấy đồ đạc của mình, quay về nhà bố mẹ đẻ.
Thúy Thúy trùm kín chăn khóc đến khi trời sáng, mẹ Thúy Thúy cũng than ngắn thở dài suốt đêm, ông ngoại Thúy Thúy chửi cả đêm... Một đêm không ngủ…