Thúy Thúy nghĩ rất lâu, sau đó kinh ngạc nhận ra, trong tim cô, Đại Lâm không còn quá quan trọng nữa. Trước đây, lúc nào cô cũng nghĩ cho anh, không làm anh khó xử, nếu như trước đây, mẹ Đại Lâm bị tạm giam, Đại Lâm lo lắng phát khóc, thì Thúy Thúy chắc chắn sẽ bồn chồn không yên. Nhưng giờ đây, thậm chí Thúy Thúy còn không muốn nghĩ đến cái người có tên là Đại Lâm nữa.
Thế thì, có ly hôn không? Nhưng 20 vạn tệ của bố mẹ tính sao đây? Ngày hôm sau, Thúy Thúy gọi điện đến cơ quan xin nghỉ ốm. Suốt một ngày, Đại Lâm cũng không gọi điện đến hỏi thăm. Nhưng chính Thúy Thúy lại hy vọng lúc này Đại Lâm không quấy rầy cô. Bố mẹ Thúy Thúy sốt ruột, luôn miệng hỏi Thúy Thúy, sao không thấy Đại Lâm gọi điện đến?
Thúy Thúy không nói gì, bố mẹ hỏi mãi, Thúy Thúy bèn nói: “Bố mẹ, con thực sự không muốn tiếp tục sống thế này nữa, con muốn ly hôn, số tiền 20 vạn tệ, con sẽ nghĩ cách lấy lại”.
Mẹ Thúy Thúy vừa nghe xong đã bật khóc, nói Thúy Thúy có lớn mà không có khôn, không hiểu chuyện, chính Thúy Thúy là người có lỗi trước, sau khi kết hôn vẫn còn ngủ nướng, không dậy sớm nấu bữa sáng, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị cười nhạo sao? Mới cưới có mấy ngày đã đánh mẹ chồng, bây giờ mọi người đều biết chuyện cả rồi, sau này bố mẹ còn có thể ngẩng mặt lên được không? Đi ra ngoài sẽ bị người ta chỉ trỏ đàm tiếu? Đại Lâm cũng không phải cố ý làm cô bị thương, ai bảo cô lúc đó đang đánh mẹ anh chứ?
Đàn ông nhìn thấy người khác đánh mẹ mình, có thể bình tĩnh được sao? Chồng đánh vợ thì không có gì ghê gớm cả, nhưng con dâu đánh mẹ chồng thì không được phép, là đại nghịch bất đạo, sẽ bị sét đánh! “Thúy Thúy, con mau đến cúi đầu nhận lỗi với mẹ chồng con, sau đó mẹ và bố con cũng đến nói đỡ cho con, để Đại Lâm mau đón con về nhà, con mới lấy chồng có mấy hôm đã về nhà bố mẹ đẻ ở, hàng xóm sẽ xì xào bàn tán sau lưng, nhà mình mất mặt lắm”.
Thúy Thúy nói: “Thì bố mẹ cứ có gì nói nấy là được”. Bố Thúy Thúy bực mình, nói: “Bảo mẹ con ra ngoài nói con mới cưới chồng đã cào rách mặt mẹ chồng à? Con không định làm người, chúng ta thì vẫn muốn đấy!” Thúy Thúy lì mặt tranh luận với bố, nhưng cuối cùng cô không nói lại được với bố, tức đến nỗi mím chặt môi, không nói thêm gì nữa.
Mẹ Thúy Thúy vẫn còn than vãn: “Thực ra, mẹ Đại Lâm nói cũng đúng, nhà Đại Lâm to như thế, muốn lấy một cô vợ ngon lành cũng không khó. Nhưng con thì sao? Người phụ nữ đã ly hôn chỉ là cọng cỏ, có thể tìm được người như thế nào chứ? Mẹ và bố con cả đời mới góp được ngần ấy tiền, đưa cả cho con rồi, nếu con cưới lần nữa, mà nhà trai không có nhà, muốn mua chung nhà với con, nhưng nhà ta đã cạn sạch tiền. Còn nếu người ta đã có nhà cửa xe hơi, ai lấy người đã ly dị chứ? Con đừng oán mẹ kêu than, mẹ buồn rầu suốt cả đêm không ngủ, đều là vì lo cho con. Mẹ Đại Lâm có tệ đến đâu đi chăng nữa, nhưng Đại Lâm có tình cảm với con, chưa đến mức không thể không ly dị, thì chớ có để chuyện đó xảy ra. Con à, ly hôn thì người phụ nữ chịu thiệt thòi. Ôi, nếu quả thực không được, con và Đại Lâm ra ngoài sống vậy…”
Thúy Thúy nhìn khuôn mặt tiều tụy vàng vọt của mẹ, hiểu được rằng tấm lòng của mẹ đều là vì lo lắng cho cô. Hơn nữa, mẹ nói cũng đúng, một người phụ nữ ly hôn, ăn nói vụng về, không có tài năng gì nổi trội, cũng chẳng phải xinh đẹp cho lắm, ly hôn rồi, có thể tìm được người thế nào đây? Nếu phải lấy mấy người trung niên bụng to dung tục, cô cam tâm được sao?
Thúy Thúy khóc, nói nghẹn ngào: “Mẹ, con không ly hôn nữa!”
Mẹ chồng Thúy Thúy vẫn bị tạm giam, những ba ngày, theo lời của cảnh sát là, “Ở đồn công an mà bà còn dám xé quần áo của nữ cảnh sát trẻ, còn có vương pháp gì không?” Ba ngày, lúc đầu mẹ chồng Thúy Thúy gào khóc, hét lên đòi gặp chủ tịch thành phố kêu oan, không ai thèm để ý đến bà. Đại Lâm gọi điện thoại đường dây nóng đến chủ tịch thành phố. Người phụ trách đường dây nóng của chủ tịch thành phố rất có trách nhiệm, hỏi thăm tình hình biết được bà ta ở đồn công an vô duyên vô cớ túm lấy áo của nữ cảnh sát trẻ còn định đánh nữa, bèn bĩu môi, nói với cảnh sát: “Thời đại này, kẻ như thế còn dám bò đầy đường kêu oan”. Cảnh sát cười vang.
Ở Trung Quốc, một việc vốn nhỏ như hạt vừng, truyền qua truyền lại, biến thành quả dưa hấu, thêm mắm thêm muối là bản tính của con người. Thực ra, mẹ chồng Thúy Thúy cũng chỉ định nắm áo của nữ cảnh sát, vừa mới chạm vào áo, đã bị đẩy ra xa. Mẹ Thúy Thúy cảm thấy bị oan, nên ở nơi tạm giam hò hét đòi kiện lên Trung ương, chẳng ai chú ý đến bà. Đại Lâm cũng ngẩn người, anh không có số điện thoại của chủ tịch thành phố.
Lúc đầu, mẹ chồng Thúy Thúy tức giận không ăn nổi cơm, ngày hôm sau muốn ăn thì không ai cho bà. Hỏi thì được trả lời: “Hôm qua đưa cơm cho bà, bà ném đi, tôi còn đưa cơm cho bà thì tôi bị dở hơi chắc?” Đến tận buổi chiều, mới được đưa cho mấy chiếc bánh bao chay.
Sau ba ngày, ra khỏi nơi tạm giam, bà lão về nhà, đi còn không vững vì tức giận quá.
Bà chửi cả nhà Thúy Thúy xong, lại chửi nhà Thúy Thúy suốt ba hôm nay không những không đến thăm bà, ngay cả cuộc điện thoại cũng không có. Thật không có lương tâm!
Bà khóc lóc kể lể với hàng xóm xung quanh: “Bà nói xem, ở Thanh Đảo còn có thể có bà mẹ chồng như tôi sao? Bán nhà của mình đi, mua cái nhà to thế này cho con dâu, mới có mấy ngày, các bà xem, mặt mũi tôi bị nó đánh be bét máu, tóc cũng bị giật rụng tả tơi, còn đưa tôi vào tạm giam, tôi thực sự không thể sống nổi nữa!” Nói xong, bà đứng dậy, lao đầu đến bức tường cách con trai và chồng gần nhất. Đại Lâm cuống cuồng giữ chặt lấy bà, khóc nói: “Mẹ, con xin lỗi, tại con cưới nhầm vợ, đều là lỗi của con”.
Hàng xóm đều tản đi, mỗi người nói một kiểu. Có người chỉ thích xúm vào xem, có người bênh vực mẹ chồng, có người cười nhạt”.
Tưởng tôi là kẻ ngốc chắc, bà mẹ chồng này mặt mày gian xảo, gò má cao, môi mỏng, đôi mắt gian, đi đường ngẩng cao đầu, kiêu căng lắm. Con dâu nhà bà ta, tôi đã gặp rồi, vừa nhìn là biết cô gái thật thà chất phác, tính hay thẹn thùng, vừa nói đã đỏ mặt, nói mẹ chồng ức hiếp nàng dâu tôi còn tin, nói nàng dâu ngược đãi mẹ chồng, định lừa ai chứ! Nếu bà ta là người tốt, sao lại bị tạm giam ba ngày, nếu bà ta tử tế, không phạm pháp, cảnh sát sao phải gây khó dễ với bà?
Mọi người nghe xong đều gật đầu: “Có lý, không thể nghe lời một phía”.
Ở nhà, mẹ chồng lại chửi bới lãnh đạo trường học, lúc đó, bố Đại Lâm đến gặp lãnh đạo nhà trường của bà, hy vọng có thể bảo lãnh bà ra, nhưng thời đại ngày nay, ai muốn tự chuốc họa vào thân? Ở trường, tên tuổi của bà vốn đã không được tốt, tính tình nhỏ mọn hẹp hòi, luôn muốn ăn hơn người khác, bây giờ ai còn ngốc nữa? Để cho người ta lấn lướt?
Đơn vị phân chia đồ cuối năm, có cá, có tôm, khoảng 2kg, nhưng bà ta thì sao? Vừa nghe thấy phân chia đồ cuối năm, đã đem cân ở nhà đi, đồng nghiệp vừa chuyển đồ từ trên xe xuống, đã đóng thành từng túi. Bà chen vào, cân từng túi một, sau đó chọn túi nặng nhất, dù chỉ nặng hơn một lạng cũng phải lựa chọn thật kỹ.
Những đồng nghiệp trẻ thấy bà là giáo viên già, thấy khó chịu, nhưng cũng không dám nói gì. Giáo viên có tuổi thì nói cạnh khóe bà, bà bèn tranh luận với họ, sau đó làm cho họ bực quá mà bỏ đi.
Lần này, mọi người vừa cảm thấy bà mua nhà cho con dâu, làm được một việc tốt, có chút chuyển biến về cách nhìn đối với bà, không ngờ mới mấy ngày mà bà đã bị tạm giam. Những người hay thăm dò thông tin đi hỏi thăm tình hình, mới hiểu rõ ngọn ngành, đều bàn luận nói, xem ra giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.
Cuối cùng nhà trường cũng không ai đi bảo lãnh cho bà ra. Mẹ chồng Thúy Thúy chửi đến cuối cùng, tức quá khiến huyết áp tăng, ra lệnh cho con trai không được phép đón Thúy Thúy về nhà. Đại Lâm ba ngày không gặp Thúy Thúy, không biết vết thương của cô ra sao, rất nhớ cô. Mặc dù, trước mặt mẹ, anh nói đã chọn nhầm vợ, nhưng những lời đó chỉ đơn thuần an ủi mẹ thôi, trong lòng anh vẫn rất yêu Thúy Thúy, tình cảm suốt 5, 6 năm, lại mới cưới, ai có thể bỏ mặc được?
Anh lén gọi điện cho Thúy Thúy, Thúy Thúy nói giọng lạnh lùng, bảo mọi người đều bình tĩnh, rồi gác máy.
Đại Lâm cười, hôm đó Thúy Thúy nói ly hôn, anh không tin chút nào, nói trên mặt trời có đô la Mỹ, anh còn tin, nói Thúy Thúy có thể rời khỏi anh, có đánh chết anh cũng không tin. Anh rất tự tin tình yêu của Thúy Thúy dành cho anh, dùng lời của Quỳnh Dao để miêu tả: Núi không có đỉnh, trời đất hợp làm một cũng không thể đoạn tuyệt với chàng.
Thúy Thúy nguôi giận là được. Đại Lâm hơi hối hận, hôm đó lẽ ra anh không nên bỏ đi, để Thúy Thúy đối diện với mẹ chồng, chỉ một lát sau đã xảy ra ẩu đả. Nếu hôm đó anh ở lại, có thể sẽ không tồi tệ đến thế này.
Đại Lâm thầm nghĩ, nếu sau này mẹ có gây khó dễ Thúy Thúy, anh nhất định sẽ đứng bên Thúy Thúy, bảo vệ cô. Vợ mới là người chung sống cùng anh cả cuộc đời.
Cậu Đại Lâm nghe tin chị gái được thả, vội cùng vợ đến thăm bà. Cậu em họ ra chào một tiếng, rồi quay người bước đi.
Mẹ Đại Lâm bắt đầu khóc lóc kể lể với em trai về hành vi độc ác của con dâu, bị em trai ngắt lời, nói: “Đừng khóc lóc vô ích nữa, có sức và thời gian thì nghĩ xem làm thế nào để kiếm được 10 vạn tệ cho Bá Bá”.
Bá Bá chính là cậu em họ, vẫn ở nhờ từ bé ở nhà bác gái. Bố cậu tham ăn nhác làm, không nghề ngỗng gì, lấy bà vợ cũng chẳng ra sao, không nghề nghiệp, cả ngày đi hết nhà này đến nhà khác đưa chuyện.
Kết hôn được gần hai năm, thì sinh ra Bá Bá. Hai vợ chồng tranh cãi nhau mãi về việc ai được đi chơi, ai phải ở nhà trông con - kết quả là, ai đi việc nấy, bỏ mặc đứa con nằm một mình trên giường, khóc đến khản cả giọng cũng chẳng ai thèm quan tâm.
Bà nội Bá Bá mất sớm, ông nội lại đi bước nữa, bà ngoại, ông ngoại bận chăm các cháu khác, Bá Bá tự mình quanh quẩn trên giường đến năm hai tuổi.
Mẹ Đại Lâm thực sự không thể để như vậy mãi, bèn ôm Bá Bá về. Bố mẹ Bá Bá không chịu bỏ ra một đồng xu nào, còn thỉnh thoảng giở trò hoạnh họe. Về sau, thấy Bá Bá khôn lớn khỏe mạnh, cao hơn 1m80, tấm lưng to rộng, béo gấp đôi Đại Lâm, hai vợ chồng mới chịu ngậm miệng.
Mẹ Đại Lâm thường nói: “Ai cũng bảo tôi so đo tính toán, tôi nuôi dưỡng hai đứa đi học đại học, dễ dàng lắm sao? Bố Đại Lâm kiếm được bao nhiêu tiền chữ? Hai ông bà già nhà bố Đại Lâm, tháng nào mà chẳng lấy từ chỗ tôi hơn nghìn tệ chứ? Tôi tiết kiệm ăn tiêu là vì cái gì chứ?...
Bây giờ, Bá Bá đã tốt nghiệp đại học, muốn ra làm riêng, nói chỉ dựa vào chút tiền lương còm thì không ăn thua, cậu còn phải kiếm tiền để mua nhà cưới vợ chứ. Bố mẹ cậu không có tiền mua nhà cho cậu, nhà Đại Lâm sau khi mua xong căn nhà này cũng cạn sạch tiền rồi.
Bá Bá muốn chung với mấy người bạn mở quán Internet, địa điểm cũng khá đẹp. Bá Bá cần 15 vạn tệ, mẹ Đại Lâm đã lấy từ tiền hồi môn của Thúy Thúy ra 5 vạn tệ đưa cho Bá Bá, nhưng vẫn còn thiếu 10 vạn tệ, phải làm sao đây?
Bố Bá Bá há to miệng nhai táo, bắn cả nước bọt ra ngoài, nói: “Chị, sao chị ngốc thế? Ông ngoại Thúy Thúy có một cửa hàng, tiền cho thuê mỗi tháng cũng đã 4 nghìn tệ, chỉ bảo ông lão chết đi, đồ của nhà ông chẳng phải của Đại Lâm cả sao? Mẹ Đại Lâm lườm ông ta, nói: “Tưởng tôi ngốc chắc, cứ cho là ông ngoại Thúy Thúy chuyển nhượng cửa hàng, thì cũng cho Thúy Thúy, chẳng đến lượt Đại Lâm, hơn nữa, chẳng phải Thúy Thúy còn có một bà dì nữa sao!”
Bố Bá Bá bĩu môi: “Chị ngốc hay tôi ngốc? Dượng của Thúy Thúy là thương nhân, nhà đầy tiền, còn để ý đến cái cửa hàng con con này sao? Cho Thúy Thúy chẳng phải là cho chị sao?”
Đại Lâm cảm thấy không ổn lắm, nói: “Cậu, không hay lắm, ông ngoại Thúy Thúy vẫn còn khỏe, sao ông có thể đồng ý chuyển nhượng cho cháu chứ? Hôm đó, suýt nữa còn đánh cháu một trận. Cậu đừng nghĩ nữa, không được đâu”.
Mẹ Đại Lâm suy nghĩ rồi nói: “Thúy Thúy chẳng phải muốn làm to chuyện sao? Đại Lâm, không được đi đón nó, cứ để nó ở nhà mẹ đẻ, thời gian dài, nó sẽ không chịu được đâu, sẽ cầu xin con đi đón nó. Con yên tâm, những chuyện này, đàn ông không sốt ruột, chỉ có phụ nữ nóng ruột thôi. Con có thể tìm được một cô gái trinh, nó thì không đáng giá một xu nữ, đợi nhà nó quay đầu lại cầu xin chúng ta, chúng ta sẽ ra điều kiện, lấy được cửa hàng của ông ngoại nó. Sau đó sẽ để bán đi để mở quán Internet cho Bá Bá”. Đại Lâm xanh cả mặt: “Mẹ! Mẹ quá đáng quá! Mẹ mong con trai mẹ ly hôn phải không?”
Bá Bá vẫn ở trong phòng lắng nghe từ nãy giờ cũng bước ra, nói: “Bác, như vậy không được đâu. Chuyện hôm đó, chính bác ức hiếp chị dâu, chị ấy cũng thật đáng thương. Mặc dù, cháu không thèm để ý gì đến chị, nhưng nói thật lòng, chị ấy là một người con gái cũng khá được, bác đừng vì chuyện của cháu mà phá vỡ cuộc hôn nhân của anh chị. Bây giờ, muốn tìm con dâu như chị không dễ đâu, bác chưa nhìn thấy các bạn nữ trong trường đại học của cháu, đứa nào cũng giống như quỷ dạ thoa vậy…”
Bố Bá Bá mắng cậu: “Ngậm miệng! Ngậm miệng! Người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm gì!” và cố tình đuổi cậu đi. Mẹ Đại Lâm vui vẻ đi ra ngoài, huyết áp cũng không cao nữa, bà đi đến trung tâm môi giới nhà dò hỏi xem cửa hàng của ông ngoại Thúy Thúy đáng giá bao nhiêu tiền. Khi nghe tin đáng giá mấy chục vạn tệ, mẹ chồng Thúy Thúy sắc mặt rạng rỡ, cảm giác thân người nhẹ bẫng, chỉ muốn khiêu vũ ba lê trên đường, nếu không nhìn thấy dáng vẻ đi bộ và khuôn mặt nhăn nheo của bà, thực sự có thể tưởng bà mới chỉ mười tám tuổi. Tám mươi vạn tệ cơ đấy! Bà thực sự không thể ngờ, cái cửa hàng bình thường thế mà có thể đáng giá 80 vạn tệ! Đừng có thấy nhà Thúy Thúy ăn mặc giản dị, tài sản không ít đâu. Vừa rồi, mẹ Đại Lâm tiện thể hỏi luôn nhà ở của ông ngoại Thúy Thúy và của bố mẹ cô, bởi vì địa điểm tốt, nên tính gộp lại, không ngờ lại đáng giá 200 vạn tệ! 280 vạn tệ chính là của Đại Lâm con trai bà rồi, thế thì bà không vui sao được! Mẹ Đại Lâm vui đến nỗi tim sắp nở tung ra, hát: “Ngày trời sáng chính là ngày giải phóng” rồi bước vào nhà, đứng ở phòng khách, lập tức tuyên bố tin tức quan trọng, đó là cái tin khiến mọi người đều vui mừng hớn hở, khiến đôi mắt phát sáng...
Bố Đại Lâm ngồi trên ghế sô fa, gật gật đầu, giả vờ không quan tâm, nhưng lại bảo Đại Lâm pha cho ông bình trà loại trà Phổ Nhĩ mà thường ngày ông tiếc không nỡ uống. Đại Lâm vừa nghe đến con số 280 vạn tệ, cũng đần người ra, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Anh vẫn luôn muốn lập nghiệp, nhưng không có vốn, nếu như có 280 vạn tệ, anh cũng có thể mở công ty riêng, được làm ông chủ rồi! Cậu, mợ Đại Lâm cũng chụm đầu vào nhau, lầm rầm tính toán hồi lâu, sau đó nói nhà của họ nhỏ, cần phải đổi căn nhà to hơn. Bá Bá cũng cần phải cưới vợ, phải mua một căn nhà, còn phải mở quán Internet, số tiền 280 vạn chắc cũng tạm đủ.
Bố Đại Lâm và Đại Lâm mặt trầm xuống, bố Đại Lâm đặt mạnh ấm trà xuống, hạ giọng nói: “Tham lam! Vô liêm sỉ!” liền đứng dậy bước đi. Mẹ Đại Lâm cũng hơi khó xử, muốn cho em trai một nửa, nhưng lại sợ chồng mắng. Đại Lâm lườm cậu hồi lâu, nói: “Mẹ, số tiền 280 vạn tệ còn chưa đủ cho con lập nghiệp đấy! Sao mà người ngoài đã có dự định rồi?”Cậu mợ Đại Lâm hừ mũi, nhẹ nhàng nói: “Muốn lập nghiệp cũng không nhìn lại xem bản lĩnh của mình thế nào! Không có kinh nghiệm, không có năng lực, không có quan hệ xã hội, chẳng có gì cả, một con mọt sách, chẳng biết gì, còn đòi lập nghiệp?! Chỉ có biết ném tiền qua cửa sổ!”
Đại Lâm mặt đỏ bừng bừng, cãi nhau với cậu, mẹ Đại Lâm lập tức khuyên giải. Còn Bá Bá không thể nghe nổi nữa, bèn đi ra nói: “Các người có biết vô liêm sỉ là gì không? Có tài thì tự mình kiếm tiền, đừng có muốn ăn sẵn của người khác! Ông ngoại của chị dâu vẫn còn khỏe lắm. Bố mẹ người ta cũng mới chỉ ngoài 50, các người nằm mơ giữa ban ngày, đúng là đầu óc không bình thường!” Mọi người trong phòng đều nhìn cậu bằng ánh mắt căm giận. Bá Bá nhìn người này, liếc người kia, quay người trở về phòng, tiện tay đóng sập cánh cửa lại.