Nói tới đây cặp mắt hắn đã đỏ, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
- Xuân Bách thấy vậy hỏi: " Thê tử ngươi đã chết rồi sao? Nàng ta bị bệnh chết?"
Hắn nhìn Xuân Bách cười giọng bất lực nói trong tuyệt vọng và đầy sự căm hận: " Ta là Cát Lạc Nhĩ Khúc, thê tử ta là Doãn Doanh Doanh ta và nàng ấy vốn sống gần biên giới Tây Vực làm buông bán nhỏ, hai năm trước do giao tranh biên giới bọn ta đã đi lưu lạc tới tỉnh Phong Xuân mong tìm được chốn bình an để đón đứa con đầu lòng. Không ngờ chốn bình an không thấy mà lại khiến cho thê tử cùng đứa con chưa chào đời của ta phải bỏ mạng". Nói tới đây tiếng nghiến răng càng nặng hơn, cặp mắt hắn ta cũng đã đỏ ngầu.
- " Đầu đuôi câu chuyện có liên quan đến tên Dão Nhi Thức mà ngươi ra tay ở Tửu Lầu sao?" Tôi chen vào hỏi.
Tên Cát Lạc Nhĩ Khúc nhìn tôi con mắt toát lên đầy lửa hận nói: " Hắn ta chết trăm ngàn lần cũng không hả được cơn giận của ta. Lúc ta và thê tử vừa vào tỉnh Phong Xuân không bà con thân thích, không có việc làm trên người chỉ còn một ít ngân lượng trang trải đỡ qua ngày. Được hai hôm ta quyết định đi tìm việc làm trong tỉnh, ta xin việc khuân vác gạo tuy là công việc nặng nhọc nhưng cũng giúp bọn ta kiếm sống được qua ngày. Tới cách đây ba tháng, khi thê tử ta đi chợ ghé qua chỗ ta đưa cơm thì gặp tên Dão Nhi Thức cũng tới bàn chuyện làm ăn với chủ tiệm. Ta không ngờ tên đó lại nhắm trúng thê tử ta. Ta không biết được sau buổi chiều bọn ta đi về, hắn cho người theo dõi tới nhà. Sáng hôm sau ta đi làm tên Dão Nhi Thức đó đã tới nhà bắt thê tử ta đi......... Ta thật ân hận ".
- " Sau đó vì sao thê tử ngươi lại bị gϊếŧ " Xuân Bách hỏi tiếp.
- Cát Lạc Nhĩ Khúc nói tiếp: " Tên Dão Nhi Thức bắt nàng ta về khách điếm tính làm nhục nàng nhưng nàng đã không khuất phục đã đập đầu vào tường tự vững. Mặc dù hắn là thương nhân nhưng thế lực quen biết của hắn với nha môn tỉnh Phong Xuân rất thân thiết, ta đã tới nha môn cáo trạng nhiều lần thì tên quan phủ đó cũng mắt nhắm mắt mở còn đánh ta hai mươi gậy vì tội quấy rồi công đường. Ta căm hận nhưng vì thấp cổ bé họng không thể trả thù cho thê tử cùng hài nhi chưa chào đời ngày nào ta cũng say rượu trở thành một tên khùng khùng điên điên ở tỉnh Phong Xuân cho tới một ngày trong lúc đang say ngồi ngoài cánh rừng có một người tự xưng là Đạo gia tái thế hắn ta nói bằng giọng Tây Vực đã chỉ ta phương cách báo thù cho thê tử, thậm chí tên Đạo gia tái thế còn chỉ ta cách chế độc từ cây Chi Ô Đầu và hứa sẽ báo ta biết khi nào tên Dão Nhi Thức quay lại đây. Ta ôm mộng báo thù nên đã lên gần Thành Xuân Lạc nới có nhiều cây Chi Ô Đầu mọc đồng thời xin việc tại trại ngựa để kiếm sống ấp ủ chờ thờ cơ."
- " Ngươi không thắc mắc tên đó là ai sao? Mới lần đầu gặp mà ngươi tin hắn vậy à? " Xuân Bách hỏi.
- Cát Lạc Nhĩ Khúc đáp lại: " Ta lúc đó bị hận thù làm mờ mắt, không cần biết tên đó là ai chỉ cần giúp ta trả được thù cho thê tử ta đều nghe hắn hết. Không ngờ sau một tháng tên Đạo gia tái thế đó quay trở lại trại ngựa nơi ta làm, hắn ta bảo tên Dão Nhi Thức nửa tháng nữa sẽ tới Thành Xuân Lạc bàn chuyện buôn bán, hắn ta sẽ mời tên đó tới Tửu Lầu nói chuyện còn việc của ta là tìm cách bỏ độc vào bình rượu. Ta không nghĩ kế hoạch của tên Đạo Gia đó lại chót lọt như vậy, hắn ta nhanh như chớp ngay khi tên Dão Nhi Thức bị độc ngắm ngã từ trên lầu xuống tên Đạo Gia cũng bay ra khỏi cửa sổ ta thấy vậy cũng lẻn vào đám đông đi ra ngoài để tránh bị tình nghi".
- Tôi hỏi: " Ngươi có thể mô tả hình dáng hắn không? ".
- Cát Lạc Nhĩ Khúc trả lời: " Được ".
Sau khi hỏi xong tên nghi phạm tôi và Xuân Bách đi tới nhà xác để tổng hợp lại các tình tiết vụ án thì gặp Trần Khánh Bang đi vào, hắn ta hối hả như kiểu nhà đang cháy cần dập lửa.
- " Ngộ tác Thành không xong rồi, ngoài cửa nha môn có một thi thể bị quấn chiếu Đại Nhân kêu Ngộ tác Thành ra ngoài đó khám nghiệm".
Trần Trung nghe xong liền ôm đồ nghề chuẩn bị sẵn miệng lắp bắp: " Quái lạ, đó giờ chưa có thấy thi thể ở trước nha môn bao giờ ai lại để tử thi như vậy?".
Tôi quay sang nhìn Xuân Bách dường như Tiểu Bách hiểu ý tôi nên đã nói Khánh Bang lại nhà lao để trông chừng tên Cát Lạc Nhĩ Khúc. Còn tôi Xuân Bách và Trần Trung đi ra cửa nha môn xem tình hình.