Nghe xong tôi quay lại nhìn Xuân Bách nói: " Ừ, anh đang nghĩ với khả năng những người ở đây rất khó có thể bắt được hung thủ do vì tử thi đó đã bị đứt đầu cho dù có bị gϊếŧ trước khi thả xuống nước đi chăng nữa thì phổi hoặc dạ dày tử thi đó cũng sẽ có nước huống chi đã ngâm trong nước nhiều ngày như vậy, thời gian xác định tử vong cũng sẽ bị chênh lệch khá nhiều do ảnh hưởng từ môi trường nước và nhiệt độ. Anh thấy cậu Ngộ tác trẻ đó tuy là có nhiệt huyết nhưng án này thật sự rất khó ".
- Xuân Bách quàng tay qua vai tôi nói: " Vậy anh có tính giúp cậu ấy không?".
- " Anh..." Tôi đáp.
- Xuân Bách lấy ngón tay chặn trước miệng tôi nói: " Em biết anh đang lưỡng lự không biết nên ở lại giúp ngộ tác đó hay đi với em vào ngày mai. Nếu anh cảm thấy việc anh ở lại sẽ giúp người bị hại lấy lại được công bằng thì anh nên làm điều mình cho là đúng. Em không suy nghĩ, cũng không giận anh đâu".
- " Tiểu Bách, anh cảm ơn em đã suy nghĩ cho anh, nhưng anh không ích kỉ với vụ án như vậy sẽ ở lại khá lâu ảnh hưởng tới việc em gặp người thân của mình, anh sẽ đi cùng em cho dù có như thế nào anh cũng sẽ ko để em một mình. Anh chỉ yêu cầu em một việc, mai tới trưa hãy xuất phát anh sẽ đi tìm ngộ tác đó nói vài lời hi vọng những kinh nghiệm đó sẽ giúp cậu ta phá án này dễ hơn". Tôi vừa nói vừa ôm Xuân Bách vào lòng, bàn tay xoa xoa lưng cậu ấy.
- " Thôi không nói nữa, chúng ta đi nghỉ thôi" tôi nói rồi đi khóa cửa phòng tắt đèn ngủ.
Đêm đó thật sự tôi không ngủ được cứ trằn trọc suốt, mỗi lần nhắm mắt lại nhớ cảnh tượng thi thể đó chết, cảnh ngộ tác đó khám nghiệm và sự hiếu kỳ của bản thân đối với vụ án, đầu tôi lại nghi hoặc không biết vết cắt trên cổ là do hung thủ cố tình cắt đầu hay khi nạn nhân bị gϊếŧ quăng xuống nước va phải thứ gì làm cắt mất đầu. Tôi suy nghĩ phải chi tìm được đầu nạn nhân thì sẽ dễ hơn cho việc xác định nguyên nhân cái chết đồng thời cũng xác định danh tính nạn nhân mà giới hạn được phạm vì điều tra.
Tuy nằm trên giường nhưng mắt tôi vẫn mở, người trong lòng tôi đã ngủ từ lâu. Tôi không dám trở mình vì sợ đánh thức Xuân Bách, cậu ấy đã đi đường khá mệt sức khỏe lại không tốt nên cần phải ngủ đủ giấc để nhanh lấy lại sức. Trằn trọc mãi tới gần sáng tôi mới nghỉ mắt được một chút thì nghe tiếng Xuân Bách nói ngoài cửa với Đại Bát.
- " Đại ca anh có thể ở lại đây vài hôm không, đệ đi mấy bữa nay rất mệt, cả người đệ đã ê ẩm cả rồi còn đi tiếp nữa đệ sẽ bệnh mất". Xuân Bách nói.
- Đại Bát nghe xong đáp lại với giọng lo lắng: " Đệ không sao chứ? Có cần ta tìm đại phu khám cho đệ không?".
- Xuân Bách nói: " Đại ca quên đệ là Đại phu sao? Tự đệ sẽ trị cho đệ, huynh yên tâm đệ nghỉ vài hôm sẽ đỡ chúng ta sẽ lên đường về nhà".
- " Ừm vậy đệ nghỉ ngơi thêm đi, lát nữa giờ Thìn xuống ăn sáng".
Xuân Bách đóng lại cửa tiến lại phía giường, tôi mở mắt ra nhìn cậu ấy nói:
- " Em không nên nói dối Đại Bát như vậy, tối qua anh đã nói với em rồi chúng ta sẽ đi vào trưa hôm nay. Anh đã có cách giúp cậu Ngộ tác trẻ đó".
- Xuân Bách nắm tay tôi miệng cười nói: " Anh đừng nói dối em, tối qua anh gần như không ngủ, em nằm kế bên biết cả. Em tiếp xúc với anh lâu như vậy tính anh em không rõ sao, dù gì em cũng đã nói với đại ca rồi nên khi nào thu xếp xong mình sẽ đi. Em rất muốn gặp cha mẹ nhưng nghĩ cảnh nếu có người thân mình gặp tình huống như thi thể kia em cũng sẽ bất chấp đòi lại công đạo cho họ. Anh rửa mặt đi rồi mình đi ăn sáng".
- Tôi đáp: " Ừm, anh cảm ơn em Tiểu Bách. Anh sẽ nhanh chóng giúp Ngộ tác đó nhanh thôi".