Chàng trai trẻ với bím tóc khịt mũi trước mặt tôi, nói: “Người sống?”
Tỷ tỷ trưởng thành khoảng ba mươi tuổi cau mày “Mấy ngày nay tôi luôn cảm thấy ở đây bất an, hóa ra là do cô ta.”
Một cụ ông ân cần nói: “Cô gái, ai cho cháu tới đây ở vậy? Cháu không phải bị lừa đấy chứ?”
Tôi vội vàng gật đầu “Đúng rồi ông ạ, tên môi giới nói chủ căn nhà này đi nghỉ ở nước ngoài rồi, họ nhờ hắn cho thuê nhà giùm. Cháu dọn đến mới phát hiện, mới phát hiện…”
Trước mặt họ với con ma trong nhà, tôi không biết nói gì cho phải.
Mấy con ma bàn nhau, phẫn nộ dâng trào: “Nhất định là tên Tiểu Hà Can đó!”.
“Ừ đúng đó đúng đó, hắn ta thực sự không phải thứ tốt lành gì!”
“Mọi người còn nhớ không, năm ngoái con trai tôi đi công tác nước ngoài vài tháng, có để lại chìa khóa nhờ hắn ta trông coi, vậy mà mới có mấy ngày hắn đã đưa người thuê nhà vào ở!”
“Cô gái nhỏ này nhất định bị hắn ta lừa gạt rồi! Tất cả nhà ở đây đều do người nhà chúng tôi mua cho người quá cố ở, ai lại đi cho thuê? Hơn nữa, gia đình này không thiếu tiền chút nào.”
Tôi nghe xong thì choáng váng, lẽ nào thực sự bị tên môi giới lừa gạt?
Con ma sát vách không nói lời nào, cứ chăm chú nhìn tôi, nhìn thấy anh mắt cậu ta tôi liền sởn cả da gà.
Ma sát vách hỏi tôi “Chị sắp chết hả?”
Bầu không khí lặng ngắt, tất cả mọi người, từ đàn ông, đàn bà đến trẻ nhỏ, họ đều chằm chằm nhìn tôi.
Tôi im lặng một lúc, rồi cúi đầu nói ừm: “Tôi chỉ còn sống chưa đầy nửa năm nửa thôi”.
Tỷ tỷ hơn ba mươi nghe thế thì có thiện cảm với tôi hơn, giọng điệu của cô ấy cũng thân thiện hơn nhiều “Hèn gì em có thể nhìn thấy tụi này”
Chị ấy nhìn về phía cánh cửa phía sau nói: “Chị nghe em đập cửa phải được một lúc rồi, em có phải là bị khóa cửa rồi hay không?”
Ông cụ bất mãn nói: “Cậu nhóc này, sao có thể ức hiếp người ta như vậy chứ!”
Ông ấy xông pha đi đầu tới, đập mạnh vào cửa nói: “Ma bên trong nghe cho rõ, mau mở cửa cho cô gái vào!”
Ma sát vách chỉ vào phòng “Người mới dọn vào đó, anh ta hơi quái gở, tính nết cũng rất khó gần. Anh ta hiếm khi giao thiệp với mấy người trong tòa nhà này lắm, nhưng dù sao, tụi này cũng nhất định sẽ giúp chị.”
Cậu quay đầu lại, hét lên “Cơ Cơ Diệu Diệu!”
Lời vừa dứt, một cặp song sinh khoảng bảy tám tuổi lanh lẹ chạy tới, chúng cười khúc khích rồi cơ thể xuyên qua bức tường không chút ngăn cản.
Một lúc sau cửa được mở chỉ với bằng một cú nhấp chuột.
Cặp song sinh giúp tôi mở cửa từ bên trong xong lại xuyên tường nhí nhố chạy đi chơi.
Ma sát vách vỗ vỗ vai tôi nói: “Mau vào đi, nếu anh ta lại bắt nạt chị, chị cứ nói cho tụi này biết.”
“Cảm ơn.” Tôi chân thành cúi đầu chào họ.
Một nhóm ma dõi theo tôi vào trong mới giản tán.
Tôi nhìn ra ngoài qua mắt mèo, mới chỉ trong vòng hai giây, hành lang đã khong còn một bòng người.
Ngay khi ngày mới vừa ló dạng, tôi đã gọi cho tên môi giới Tiểu Hà.
Tôi muốn hắn ta cho một lời giải thích thỏa đáng, có khi tới giờ này vợ chồng chủ nhà ở nước ngoài còn chưa biết rằng căn nhà đã được Tiểu Hà cho thuê với tên của họ.
Tôi còn ở đây thêm nữa có khi sẽ làm phiền những linh hồn đang yên nghỉ bên trong.
Tôi phải đi.
Điện thoại Tiểu Hà đổ chuông nhiều lần nhưng không có ai bắt máy.
Tôi phải tìm đến tận công ty của hắn ta, hỏi han từ đồng nghiệp của hắn mới biết hắn đã nghỉ việc từ hôm kia.
Đó không phải là ngày sau khi tôi chuyển đến hay sao!
Một người nào đó trong công ty nói với tôi rằng tiền đặt cọc và tiền thuê nhà mà Tiểu Hà nhận được không phải giao cho công ty, tất cả đều bị hắn ta biển thủ hết rồi.
Hơn nữa, căn nhà tôi đang ở không thuộc danh sách của công ty họ, họ nói họ không thể giúp gì được.
Tiền thuê nhà và tiền đặt cọc trong sáu tháng là rất nhiều.
Hai năm trở lại đây, tôi liên tục phải vào viện, tiền chi cho viện phí đã gần hết, giờ lại thêm tiền tìm nhà, không dư dả bao nhiêu.
Với thể trạng nửa sống nửa chết của tôi bây giờ, tìm được việc thật sự rất khó.
Cùng đường bí lối, tôi phải liên lạc với chị gái năm cuối quen hồi trung học.
Nhờ sự giúp đỡ của tôi mà chị ấy mới tóm được người mình thích. Chỉ biết ơn tôi rất nhiều, từng nói nếu tôi cần giúp đỡ cứ đến gặp chị ấy.
Năm sáu năm qua tôi không hề gây phiền hà gì tới chị ấy. Năm nay chị ấy mới lấy chồng, nghe nói đã mở một thẩm mỹ viện quy mô lớn, tôi tính hỏi chỉ xem có thể cho tôi làm việc gì ở đó không.
Tôi gặp được tiền bối, chị ấy nói tôi phải bắt đầu học nghề trước đã.
Lương tuy không cao nhưng có thể giải quyết được tình trạng khó khăn hiện giờ của tôi.
Tôi suy nghĩ một chút, đợi tôi nhận được hai tháng lương ở đây, cộng với số tiền còn lại trong thẻ là tôi có thể chuyển ra khỏi căn nhà kia được rồi.
Đến khi đi làm về, tôi giải thích hoàn cảnh của mình với căn nhà trống, còn hứa sẽ dọn ra ngay khi tôi tiết kiệm đủ tiền.
Tôi biết anh ta nhất định sẽ nghe thấy.
Đổi lại, tôi còn hứa mỗi ngày tan làm sẽ mang về cho anh ta mấy món ngon ngon.
Trước khi đề xuất điều kiện trao đổi này tôi đã tìm ra lý do vì sao thức ăn trong nhà luôn bị hỏng.
Chuyện bắt đầu từ một ngày nọ, cặp song sinh đến chơi với tôi.
Tôi mang sữa với bánh quy ra mời chúng, Cơ Cơ Diệu Diệu hạnh phúc ăn mấy món nhẹ mà tôi đưa cho.
Bọn nhỏ về chưa được bao lâu thì tôi phát hiện mấy món ăn nhẹ mà tôi mời chúng vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi cầm nó lên nếm thử, trong miệng tràn ngập mùi đốt tiền giấy quen thuộc.
Vậy nên cuối cùng tôi đã hiểu-
Đồ ăn tôi mua trước đây luôn dở chứng hóa ra là do tên ma nam vô danh tiểu tốt này ở nhà ăn trộm.
Xem ra anh ta khá tham ăn.
Từ đó tôi kê được đơn thuốc phù hợp.
Ngày đầu tiên tan làm, tôi mang cho anh ta một chiếc hamburger kẹp thịt bò.
Ngày thứ hai tan làm, tôi mang cho anh ta một hộp gà rán với trà sữa.
Ngày thứ ba tan làm, tôi mang cho anh kẹo hồ lô ngạo đường.
Mấy ngày nay ma nam không dọa tôi nữa.
Rõ ràng anh ta đã chấp nhận lời đề nghị sống chung này.
Cứ thế tôi tiếp tục sống ở đây trong hòa bình!