Một người khác chạy ra sau lưng rồi chọc một ngón tay vào gáy anh ta, Thương Dương như chim sợ cong cành nhảy dựng lên gào thét.
“Anh sao thế? Thấy trúng gì hả?” Tôi quan tâm hỏi.
Thương Dương tựa cửa trượt người xuống, ngây ngốc rùng mình ớn lạnh..
Đột nhiên anh ta thẳng thừng cúi đầu xuống, nhìn vào mấy ngón tay của mình.
Một chất lỏng màu đỏ tươi đang từ từ tràn ra từ khe cửa phía sau anh ta, là máu, chúng tự như có ý thức, vây quanh anh ta từ mọi phía.
Thượng Dương bỏ chạy, té cớt té đái.
Trong tiểu khu yên tĩnh, tiếng hét gầm trời của anh ta vang vọng khắp nơi.
Tôi lạnh lùng nhìn bộ dạng luộm thuộm của anh ta, hiểu rõ sau này anh ta sẽ không bao giờ quấy rầy tôi nữa.
Hàng xóm ma quái đều ra mặt nói chơi còn chưa đã mà, tôi cười nói với bọn họ, em không thể mỗi ngày đều đem người sống đến trêu chọc.
Họ nói: “Cái tên cặn bã này xứng đáng bị bọn này dạy cho một bài!”
Bọn họ cả ngày đều ở trong chung cư, hiếm khi kiếm được niềm vui, Thượng Dương đi rồi, bọn họ vẫn chưa đủ đã.
Chỉ có ma nam sát vách vẫn thờ ơ suốt quá trình.
Ngay sau khi Thương Dương rời đi, anh ta liền khóa cửa trở lại bình thường.
Tôi bước vào nhà, đâu đâu cũng không thấy bóng dáng ma nam.
Thường thì mỗi ngày tôi đi làm về anh ấy đều đứng ngay cửa đón chào tôi, giống như một chú cún con đang chờ chủ về tan sở về vậy á.
Hôm nay gặp tình huống này, e là đã làm anh ấy không vui rồi.
Tôi cảm thấy không hiểu ra sao, nhưng không còn cách nào, vẫn phải dỗ dành anh ấy trước đã.
Tôi lục tung mọi phòng cuối cùng mới thấy anh ấy đang ở trong bồn tắm.
Ma nam nửa nằm bên trong, hai tay ôm ngực tức giận thở phì phò.
Tôi nói “Anh đang tắm hả?”
Ma nam quay đầu liếc tôi một cái “Người chết không cần tắm.”
Tôi ngồi trên thành bồn tắm, cười cười hỏi: “Zị anh ngồi đây làm gì?”
Anh càng bày vẻ khó ưa, ngoảnh mặt làm ngơ với tôi.
Tôi hỏi: “Đúng rồi anh có biết người ở bên ngoài vừa rồi là ai không?”
Vẻ mặt ma nam co giật “I don’t care.”
Xem ra anh không thấy Thương Dương.
Tôi do dự một lúc, thình lình hỏi một câu: “Này, thân thể anh có được hay không?”
Ma nam cau mày, nghe không hiểu ý tôi.
Tôi có chút xấu hổi khi nhắc đến vấn đề này, nhưng dù sao cũng nói tiếp: “Chính là phương diện kia đó.”
Ma nam sững sờ một lúc, sau đó ngồi dậy, giơ hai chân ra khỏi bồn tắm.
Anh tức giận nói sau lưng tôi: “Khúc Linh Linh, em thật là!”
Không biết do thiếu từ ngữ hay ngại ngùng, anh không nói nên lời.
Tôi thích nhất là nhìn bộ dạng anh ấy mỗi lần như này, hahha cười nhìn anh đi ra khỏi phòng tắm.
Ma thì không thể nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng được, làn da của họ luôn phủ một màu xanh xao bất thường.
Nhưng nếu mà anh còn sống thì hẳn từ đầu đến chân anh đã đỏ bừng bừng, hệt như món dê om.
Tôi đột nhiên nhịn cười, nghĩ đến mấu chốt vấn đề, che miệng nói vẻ hoài nghi: “A, anh sẽ không … sẽ không đến giờ vẫn còn là một mầm non đấy chứ?”
Bóng dáng ma nam bất định, bi thảm quay đầu trừng mắt nhìn tôi, xoay người đi ra một góc rồi lập tức biến mất không còn tăm tích.
Định kiến của tôi về ma đã bị anh ấy triệt để hoàn toàn rồi.
Tôi cứ nghĩ tới liền mắc cười.
Mở vòi hoa sen lên tắm, tôi nhìn xuống cơ thể mình.
Mấy cô gái khác đều sợ lên cân vì sợ mình quá nặng, còn tôi, một năm nay không dám lên cân là vì bản thân bị sụt kí trầm trọng.
Có thể trong tương lai, tôi chỉ còn là một nắm tro tàn nhỏ trên bàn thờ.
Đợi tôi ra đi rồi, ma nam, những người hàng xóm, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Tôi tắt vòi hoa sen, với lấy khăn tắm trên tường.
Vừa một chân bước ra khỏi vòi tắm, tôi liền cảm thấy choáng váng, rõ ràng là mở mắt, nhưng trước mắt lại là hai mảng đen.
Tôi đã quen với tình trạng này, đó là phản ứng phổ biến nhất của tôi mỗi lần phát bệnh.
Tôi loạng choạng vài bước, ngã xuống gạch phòng tắm, tạo ra một tiếng “bịch” nhỏ.
Lúc nghe thấy ma nam ngoài cửa hỏi mình có chuyện gì, tôi nói không ra lời, bóng tối trước mặt như dày thêm, nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.
Trong bóng tối, tôi nghe thấy bên ngoài phòng tắm có rất nhiều người đến.
Họ nhanh chóng đi vào phòng tắm, hai nữ y tá đỡ tôi dậy và hỏi tôi “Là em đã gọi xe cấp cứu đến sao?”
Tôi còn đang bàng hoàng thì một nữ y tá nhìn thấy bắp chân tôi liền thì thào: “Sao lại ngã đến mức này, nhà chị không có ai à?”.
Tôi chậm rãi lắc đầu.
Chắn hẳn ma nam đã giúp tôi gọi cấp cứu.
Tôi cử động chân một chút, đau đớn đến mức rít lên.
Bác sĩ bên ngoài nói: “Bị gãy rồi, mau thu dọn đồ đạc đến bệnh viện.”
Y tá giúp tôi vào phòng ngủ thay quần áo, tôi đóng cửa lại, bọn họ ở bên ngoài đợi trước.
Tôi mở tủ tìm quần áo để mặc, cảm nhận được khí lạnh đang đến gần sau lưng mình, quay đầu lại thì thấy ma nam đang lo lắng.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút xấu hổ, không hẹn mà cùng quay mặt đi hướng khác
Nguyên nhân là vì, lúc này đây tôi chỉ mặc một cái áo choàng tắm, bên trọng hỏng có gì hớt.
Lúc ngã xuống mới nhớ ra mình không có gì trên người, lúc y tá đi vào thì cũng chỉ mang một cái khăn tắm, hẳn là cũng nhờ anh chuẩn bị trước.
Tôi nhẹ ho khan một tiếng, dái tai hơi nóng nói: “Chuyện này… cám ơn anh.”
Ma nam thẳng thắn đáp: “Không có gì.”
Tôi nhìn anh ấy.
Anh ấy cũng nhìn tôi.
Sau đó tôi lịch sự hỏi: “Em phải thay quần áo, anh tránh ra được không?”
Anh dường như không nghĩ tới tôi nói chuyện này, ba chân bốn cẳng quay người đi.
Tôi trùm một chiếc váy lên người để tiện đến bệnh viện điều trị gãy chân.
Lúc tôi mở ngăn kéo tìm thẻ bảo hiểm, ma nam đột nhiên gọi tôi lại: “Linh Linh.”
Đây là lần đầu tiên anh ấy gọi tên tôi như vậy.
Không giống như đợt viết tên bằng máu trên gương dọa tôi sợ trước đây, cũng không giống đợt nói tôi không giống con gái.
Lần này, anh ấy không gọi họ tôi, giọng điệu ôn hòa đáng thương xen lẫn sự lo lắng mơ hồ.
Trong đời tôi hiếm khi được đối xử dịu dàng như vậy, đối diện với anh, trái tim tôi như được xoa dịu, nhẹ nhàng như dòng suối được sưởi ấm bởi nắng xuân.
“Em có thể mang cái đó theo được không?”
Anh chỉ vào cái hũ của mình cạnh giường.
Spoil chương sau: ma nam biến mất 😊