Theo số tuổi tăng lên thì họ học được ngụy trang ở trước mặt người lớn, trong bụng sóng biển cuồn cuộn nhưng cơn gió trên mặt lại bình lặng.
Đã từng bẻ hoa đào của Giang Trì Chu, cô đã dùng vô số biện pháp, chỉ có điều lần này cô đã rơi vào trong tay Giang Trì Chu!
Nghe anh đúng lý hợp tình mà chiếm lợi từ mình, khóe miệng Nhan Hi co giật, “Giang Trì Chu, mặt của anh đâu?”
Cô liếc nhìn đầu hơi ngửa ra, ánh mắt chạm đến cằm và sườn mặt của Giang Trì Chu, không thể phủ nhận, kẻ thù này của cô quả thực đẹp trai.
Sống mũi cao thẳng, đường cong xương cằm rõ ràng sắc sảo, khí khái anh hùng khôi ngô sáng sủa, tràn đầy sự trẻ trung và là style con gái thích nhất trong trường.
Nhan Hi khuyên bảo mình không thể bị vẻ bề ngoài này mê hoặc. Cô đang muốn chui ra từ trong lồng ngực của Giang Trì Chu thì lại bị anh kéo đến thêm gần.
Không cam lòng bị đối thủ một mất một còn chủ đạo trong mối quan hệ giữa hai người, Nhan Hi há mồm muốn nói ra chân tướng, “Em không…… Ơ Ơ……”
Lòng bàn tay nóng rực che mất non nửa khuôn mặt của cô, Giang Trì Chu lấy đôi chân dài đè lên mũi chân cô khiến cô không thể tiến lên, cả người cũng bị che lại.
Khuôn ngực rộng đã chắn hết tầm nhìn của Nhan Hi. Từ góc độ của người nhìn, cả hai cư xử thân mật như thể đang hôn nhau vậy.
Hoa khôi khóc lóc lắc đầu, khó có thể tiếp thu sự thật này nên cuối cùng che mặt đau lòng rời đi.
Biên Biên bước bằng đôi chân ngắn nhỏ xíu, đi vòng quanh hai người chủ theo hướng nghiêng nghiêng rồi nằm sấp xuống thè lưỡi.
Lần đầu tiên cô ý thức được sức lực của mình và Giang Trì Chu cách xa. Nhan Hi không cam lòng yếu thế, cô nắm chặt cổ tay của anh ép xuống, đột nhiên há mồm, hàm răng cắn vào ngón tay cái của anh.
“A……”
Đột nhiên bị cắn một phát, Giang Trì Chu đột nhiên rút tay về, ngón tay dính đầy nước bọt trong suốt lấp lánh, “Nhan Hi, em thuộc giống chó à?”
Nhan Hi cắn răng dỗi trả: “Em thuộc về anh!”
Ý cô vốn mắng Giang Trì Chu tương đương với Biên Biên nhưng cẩn thận nghiền ngẫm, lời này lại thay đổi ý nghĩa.
Ngón cái lau lau sợi chỉ trong suốt kia, Giang Trì Chu buông thõng tay không hề có áp lực tâm lý, khóe môi nhếch lên, dưới đáy mắt thoáng hiện lên ý cười không rõ, “Ồ, còn ngấp nghé anh à?”
“Xía” thừa dịp anh lơi lỏng, Nhan Hi nhanh chóng lui ra, “Nhan Hi em cho dù không yêu đương, cả đời làm chó độc thân cũng tuyệt đối không ngấp nghé anh!”
Biên Biên dưới chân ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen láy lộ ra vẻ khó hiểu: Cãi nhau thì cãi nhau, điểm danh nó là chuyện gì thế này?
Ồn ào thì ồn ào nhưng nhà thì vẫn phải về.
Nhan Hi đang cầm dây dắt chó nhưng lại thấy Biên Biên luôn muốn dựa sát bên cạnh Giang Trì Chu, cô phóng lời nói uy hiếp, “Biên Biên, cái đứa phản đồ nhà em, đêm nay không cho em thêm cơm.”
“Gâu gâu gâu!” Biên Biên kháng nghị.
Bên cạnh Giang Trì Chu liếc nhìn cô, khóe miệng toét ra, cười quá mức khoa trương, “Biên Biên làm tốt lắm, ngày mai khen thưởng mày gấp đôi thức ăn cho chó.”
Biên Biên vui vẻ dạo qua một vòng ngay tại chỗ.
Nhan Hi: Móa nó!
Cô nhìn chằm chằm Biên Biên dưới chân, biết vậy chẳng làm.
Lúc ấy vì để xua đuổi tất cả những đào hoa xung quanh Giang Trì Chu nên cô cố ý để Biên Biên và Giang Trì Chu vun đắp tình cảm, kết quả mối quan hệ của họ trở nên tốt đẹp hơn, bé phản đồ này cũng trực tiếp coi anh là chủ nhân!
Ngọn lửa phẫn uất lúc này đều là năm đó nước tràn vào đầu, cái loại biến chất. Cô khẽ hừ một tiếng, “Em về nhà nói với dì báo cáo anh yêu sớm.”
“À, đi thôi, mẹ anh nhất định sẽ cảm thấy con dâu tương lai của mẹ có chỗ dựa rồi.” Anh hoàn toàn không hoảng hốt.
Nghĩ đến cũng phải, mẹ Giang được gả đến chỗ tốt, chồng bà cưng chiều tâm đầu ý hợp, hoàn toàn không bài xích con trẻ yêu sớm.
Trước đó lúc Triệu Thu Tĩnh cảnh cáo cô không được phép yêu sớm, mẹ Giang còn ở một bên thay Triệu Thu Tĩnh làm công tác tư tưởng, nói cái gì mà vườn trường có tình yêu hồn nhiên nhất……
Nghĩ đến đây, trong đầu Nhan Hi hiện lên hình ảnh Giang Trì Chu ôm lấy cô, bên hông tựa như còn sót lại nhiệt độ đốt cháy người. Cô canh cánh trong lòng chuyện bị chiếm hời, “Anh không thích người ta, còn đến công viên hẹn hò với người ta làm chi?”
“Hẹn hò?” Giang Trì Chu cãi một tiếng, chây lười vỗ nhẹ lên đầu cô, “Nhan Hi, sao em không chọc tức chết giáo viên ngữ văn đi.”
Đa số con gái đều có ý thức bảo vệ mái tóc mình, không thích người khác đụng vào nhưng dường như cô vẫn chưa ý thức được không ổn.
Trên đường từ công viên trở về, hai cái miệng gần kề cũng không nhàn rỗi một phút nào, ồn ào nhốn nháo bất chợt đã đến cửa nhà.
Hướng hai nhà khác nhau, lúc Nhan Hi xoay người, Biên Biên không chịu đuổi theo. Thấy nó lắc lư cổ nhìn Giang Trì Chu, Nhan Hi hít một hơi thật sâu rồi đưa sợi dây dắt chó vào trong tay Giang Trì Chu, “Đưa anh, đồ làm phản này em không cần!”
Dứt lời, cô kiêu ngạo giẫm lên nhịp bước khí phách rời đi. Lúc xoay người, đuôi ngựa thật dài vô tình xẹt qua lòng bàn tay Giang Trì Chu, cảm xúc mềm mềm ngưa ngứa thoáng qua rồi biến mất.
Tầm mắt lướt qua nhìn về chỗ rẽ phía trước, Giang Trì Chu dừng lại tại chỗ vài giây, ánh mắt cụp xuống rồi khom lưng vuốt bộ lông mềm mại của Biên Biên, xoa nhẹ hai lần.
“Biên Biên, chị của mày thật buồn cười.”
Biên Biên: Anh mới buồn cười, cả nhà anh đều buồn cười!
*
Chỉ còn một tuần nữa là mùa thu khai giảng, Nhan Hi vội vàng dọn dẹp phòng cùng với mẹ.
Nhà cửa được quét tước sạch sẽ, vỏ chăn rèm cửa được thay mới tinh, lúc này Triệu Thu Tĩnh mới vừa lòng gật đầu, “Ngày mốt Nhiễm Nhiễm tới đây, con bé có tính cách hướng nội, lũ trẻ bọn con dễ nói chuyện, đến lúc đó con hỏi một chút xem con bé còn cần gì không.”
Bế bồn hoa màu xanh đặt lên cửa sổ, Nhan Hi cũng không quay đầu lại đã xua tay, “Con biết rồi, mẹ à, mẹ đã nhắc mãi chuyện này với con không dưới mười lần.”
Nhiễm Nhiễm là con gái của dì cả cô, tên đầy đủ là Tiêu Nhiễm, cũng trạc tuổi cô, sinh nhật chỉ kém nhau một ngày. Thành tích của Tiêu Nhiễm cũng không tệ lắm, hiện giờ thi đậu cùng trường cấp ba với cô thì càng có duyên phận hơn.
Nhà Tiêu Nhiễm ở xa nên đi học không tiện, do nguyên nhân gia đình mà không có tiền thuê nhà. Trường trung học Số 1 có học phí cao, trọ ở trường ăn cơm cũng phải dùng thêm tiền nên dì cả không biết phải sắp xếp cho con gái như thế nào.
Không thể phân ra sức lực dư thừa để chăm sóc đứa con gái thứ ba này, vì thế dì cả cảm thấy buồn rầu, thế là Triệu Thu Tĩnh chủ động ôm nhiệm vụ này lại đây.
Không phải bởi vì nhiều chuyện mà là muốn báo ân.
Triệu Thu Tĩnh luôn nói: “Năm đó điều kiện trong nhà không tốt, dì cả của con bỏ học làm công nuôi dưỡng mẹ và cậu con đi học nên ăn không ít khổ.”
Vì em trai em gái, dì cả sớm lấy chồng nhưng chỉ là vận khí không tốt lắm, mức độ cuộc sống hiện tại cũng không thể cải thiện được mà toàn dựa vào sự giúp đỡ của anh chị em.
Dì cả không phải là người có lòng tham, luôn sợ gây phiền toái cho bọn họ. Triệu Thu Tĩnh càng cảm thấy thẹn với chị gái, bởi vậy ôm chuyện chăm sóc đứa cháu gái này.
Nhan Hi cũng không xa lạ gì với em họ Tiêu Nhiễm, ngày lễ ngày tết đều có thể gặp mặt nhưng chẳng qua tính cách của Tiêu Nhiễm hướng nội, Nhan Hi lại quá nhanh nhẹn nên hai người không thể nào thổ lộ tình cảm.
Nói tóm lại, Nhan Hi có ấn tượng không tồi với đứa em họ này, sau này có người đi học tan học chung với cô, vậy cũng rất thú vị.
Ngày hôm sau, Nhan Hi lại đến cửa hàng mua xe với mẹ.
Là chiếc xe đạp được chuẩn bị cho Tiêu Nhiễm đi học, Nhan Hi bằng chính sức thưởng thức của mình mà chọn chiếc màu hồng phấn. Triệu Thu Tĩnh tin tưởng không hề nghi ngờ mức độ thưởng thức của con gái nên nói thỏa giá cả rồi trực tiếp trả tiền.
Để thuận tiện, Nhan Hi trực tiếp cưỡi xe về nhà. Khi cô tiến vào khu dân cư chuẩn bị tìm vị trí dừng và khóa xe lại thì bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Giang Trì Chu đang trông con nít!
Nhà họ Giang có khách tới, người lớn hẹn nhau đi ra ngoài đi dạo phố, để lại hai thần thú cho Giang Trì Chu.
Thiên Đạo quả là luân hồi, luôn có người giày vò anh.
Cô biết một bí mật của Giang Trì Chu, người này có vẻ đều hờ hững với mọi chuyện, cũng chán ghét phiền toái nhưng vô cùng dung túng với người mình để ý.
Bên tai tất cả đều là tiếng cười ríu rít của trẻ con, Giang Trì Chu nhíu mày, trong tay nắm một cây kẹo mút đi dỗ, “Ăn kẹo đi, yên tĩnh cho anh!”
Hai đứa trẻ bị mua chuộc yên tĩnh vài giây, một đứa rút ra một cây kẹo mút từ trong tay Giang Trì Chu.
Nhưng bắt được đồ vào tay, hai đứa trẻ lại nghịch dại không chịu khống chế, tiếng vui đùa giống như âm thanh ma thuật vờn quanh.
Giang Trì Chu giơ cây kẹo mút lên cao và hỏi tụi nhỏ: “Đây là cái gì?”
“Kẹo.”
“Này lại là cái gì?”
“Cũng là kẹo!”
“Rất tốt.” Anh bóc trước một cây rồi lại lột ra một cây, hai tay trái phải cầm riêng rẽ trước mặt hai đứa nhỏ rồi ngậm vào trong miệng, “Hai đứa tiếp tục ầm ĩ, kẹo này anh thay hai đứa ăn.”
Dựa vào thị lực cực tốt, Nhan Hi thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, đặc biệt kiêu ngạo!
“Cạch” khóa lại xe đạp, Nhan Hi chậm rãi đi tới với tâm tư chế giễu, “Giang Trì Chu, anh có biết xấu hổ không đó, đoạt kẹo với con nít.”
Mí mắt Giang Trì Chu nhướng lên, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với sự xuất hiện của cô, ngược lại kích cô, “Em đến rồi à?”
Nhan Hi thích con nít, nhìn thấy trẻ con nhà người quen thì đều muốn chọc ghẹo, lúc này cô không chối từ, bước đến gần bọn trẻ và cười tủm tỉm chào hỏi, “Bạn nhỏ, chị dẫn mấy đứa đi chơi, thế nào?”
Bên cạnh vang lên tiếng “thở hổn hển”, giọng điệu Giang Trì Chu khẽ lên cao, cố tình sửa đúng, “Loạn bối phận, kêu là dì.”
Nhan Hi khảy tóc, cười dịu dàng thân thiện trước mặt bọn trẻ, “Đừng nghe anh ấy nói bừa, cứ gọi là chị, chúng ta còn nhỏ.”
Nhưng mà lúc này, Giang Trì Chu từ từ giơ những cây kẹo chưa mở trong tay lên, hai đứa trẻ thông minh sửa miệng trong giây lát, “Dì.”
Khóe miệng Nhan Hi co giật, không thể vượt qua rào cản trong lòng nên lớn tiếng uy hiếp, “Giang Trì Chu, chờ xem!”
Tuyệt đối đừng để cô nắm lấy cơ hội, bằng không nhất định sẽ khiến anh đẹp mặt!
*
Tháng chín khai giảng, các khuôn viên trường rộng lớn khôi phục lại cảnh tượng náo nhiệt, người báo danh lúc bấy giờ tích lũy khởi động.
Bầu trời bị bao trùm bởi cái nắng chói chang, hơi nóng từ mặt đất lan tỏa ra, trên sân thể dục vẫn như cũ có người đầu đầm đìa đổ mồ hôi đuổi theo và giành lấy quả bóng.
Thi đấu tiến hành được một nửa, chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh liên tục rung lên. Nhìn thấy bọn họ vừa vặn dừng lại nghỉ ngơi, người xem nhắc nhở, “Chiếc điện thoại di động màu đen này đang đổ chuông.”
Mọi người sôi nổi nhìn sang, Giang Trì Chu biết là điện thoại của mình nên thả ra đôi chân dài đi ra khỏi sân bóng, trêu chọc những cô gái xem mặt nhìn dáng người âm thầm kích động.
Toàn bộ cuộc trò chuyện chỉ kéo dài mười giây, anh trước sau im lặng, một câu cũng chưa nói. Sau khi cúp máy, anh lại nói với đồng đội mình phải đi.
Bóng rổ đang đánh đến hăng say, Giang Trì Chu lại nói phải đi, đồng đội rên rỉ giữ lại, “Ôi, anh Giang, mình sắp thắng đến nơi rồi! Không thể thiếu mày.”
Giang Trì Chu không chút nghĩ ngợi giơ tay vẫy chào ra sau, vẫn là rời đi.
Đồng đội bên cạnh chồm tới rồi thuận miệng hỏi: “Này, anh Giang anh đi đâu đấy?”
Anh đáp: “Tìm người.”
Chưa bao giờ gặp được tinh huống một cuộc điện thoại là có thể lập tức gọi Giang Trì Chu đi từ sân bóng rổ, anh em đội bóng rổ rất nghi ngờ, “Ai vậy?”
Một tin nhắn mới sáng lên hiện lên trên màn hình điện thoại, ngón tay Giang Trì Chu vừa trượt, giải khóa vân tay, đôi môi mỏng đóng mở phun ra khí nóng.
“Bà cô.”