Anh biết đó là một nụ hôn.
Lặng lẽ thoáng qua trong giây lát, chỉ còn mùi hương như có như không của thiếu nữ chậm rãi tản ra bên cạnh.
Làm một chuyện to gan, Nhan Hi lui một bước ra sau, chống mũi chân xuống sàn nhà rồi nhẹ nhàng hạ gót chân xuống, hoàn toàn giẫm chân trên mặt đất.
Giang Trì Chu ngước mắt, ánh mắt miêu tả cẩn thận gương mặt của cô, từ mặt mày đến chóp mũi, lưu luyến đến chiếc cằm trơn bóng.
Là cô gái anh quen thuộc lại làm ra một việc không ngờ tới như vậy.
Ngoài dự đoán.
“Đây là cái gì?” Anh nghiêng người, đối mặt trực tiếp với Nhan Hi không có một xíu nhút nhát.
“Giảm bớt đau đớn.” Cô nhanh chóng chớp mắt, lộ ra mấy phần lanh lợi nhiệt tình.
“Em giảm đau không?” Giang Trì Chu cười rộ lên trong phút chốc, cái lý do này cũng không khỏi quá sứt sẹo.
Nhan Hi phồng má, không tán đồng cũng không phủ nhận.
Đầu hơi gục xuống, Giang Trì Chu nhìn cô chăm chú.
Đôi môi cô gái ửng hồng tựa hai cánh hoa xinh đẹp ướt át khiến người ta không kìm được muốn hái.
Nghĩ đến đây, Giang Trì Chu cúi người về phía trước, trong mắt anh cất chứa ý cười, “Vậy phải hôn môi mới có thể.”
Tiếng hỗn loạn xung quanh truyền vào trong tai, chỉ có câu nói kia rõ ràng nhất, cả người cô ngẩn ra, một tay che kín miệng lại.
Giang Trì Chu thẳng sống lưng, anh trở lại giới hạn cô cho rằng an toàn, suy nghĩ nói ra một câu, “Anh nói là trong nước bọt chứa nhiều loại amylase và chất kìm khuẩn, có tác dụng giải độc miễn dịch, giảm nhiệt giảm đau.”
“Biết, biết rồi.” Cô gái chột dạ nắm chặt ba lô rồi chạy.
Nhìn bóng lưng quen thuộc kia, Giang Trì Chu nhíu mày hơi buồn bực.
Chưa bao giờ gặp được một vấn đề chưa được giải quyết như vậy.
Căn cứ vào những phản ứng khác nhau của Nhan Hi khi đối mặt với anh, cũng không bài xích anh, thậm chí là thích.
Nhưng cô lại rõ ràng từ chối để mối quan hệ giữa hai người thăng cấp.
Nhỏ kia, trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Nhan Hi vẫn chưa chạy xa, đứng ở cổng chính bệnh viện, chờ anh ra ngoài, còn lập tức khinh bỉ, “Anh đều chậm hơn rùa đen.”
Nói như vậy, tốc độ của Giang Trì Chu không những không nhanh hơn, ngược lại thả chậm bước chân, thật sự là đi đường còn chậm hơn rùa đen.
Biết anh cố ý lề mề, Nhan Hi tức giận túm cánh tay, kéo sang ven đường bắt xe, “Đi đi đi, chúng ta đến cửa hàng trang sức, em muốn mua khuyên tai.”
Từ nay về sau, cô cũng là người có thể đeo hoa tai đẹp tùy thích.
Trên hứng thú, Nhan Hi một hơi mua vài đôi, còn săn sóc người đi theo bên cạnh, “Chu Chu, anh thích cái này không?”
“Đại đi.” Anh không có yêu cầu với thứ này.
Nhan Hi chọn cho anh hai đôi khuyên tai, còn rất hào phóng thay anh tiền trả.
Tuy rằng hiện tại còn không thể đổi khuyên tai nhưng cô nhìn trong lòng đã thỏa mãn.
Bối cảnh màu be trong cửa tiệm vô cùng thích hợp để chụp ảnh, Nhan Hi giơ di động lên, camera nhắm ngay mình, chụp hai tấm hình lỗ tai rồi gửi cho cho Vệ Giảo Giảo tỏ vẻ mình đã xỏ lỗ tai.
Một lần nữa chuyển sang màn ảnh lại nhịn không được tự chụp hai tấm, thưởng thức dung nhan xinh đẹp của bản thân.
Giang Trì Chu đột nhiên thò lại gần, chụp được nửa khuôn mặt.
Chàng trai để tóc ngắn, xỏ lỗ tai bên trái rất rõ ràng.
“Giang Trì Chu, nếu sau này anh không tìm được công việc thì dựa mặt mà kiếm cơm đi.” Tiện tay chụp, tuy rằng chỉ có nửa khuôn mặt, nhưng cô vẫn không nhịn được cảm thán, giá trị nhan sắc này quả thực là ông trời thưởng cơm ăn.
“Gửi anh.”
“Như thế nào, anh cũng muốn thưởng thức ảnh của mình à?”
“Đâu ra nhiều lời như vậy, gửi cho anh.”
“Xía!” Còn dám ghét bỏ cô nói nhiều.
Nể mặt hôm nay chịu đau với cô, Nhan Hi không so đo với anh mà chọn những tấm ảnh mới nhất rồi gửi đi.
Bởi vì ấn quá nhanh, ngón tay chạm vào ảnh selfie của mình bên cạnh. Chờ lúc phát hiện, hai bức đều đã xuất hiện ở trên màn hình.
“A, em ấn nhiều thêm một tấm.” Nhan Hi nhỏ giọng kêu lên.
“Vậy à, anh còn tưởng rằng em cố ý đấy.” Giang Trì Chu nhìn cô, nghiêng điện thoại sang bên phải, lưu ảnh tự sướng của một người trước hết.
“……” Thật sự chỉ là một cái trượt tay thôi mà.
“Em không tự luyến như vậy, cảm ơn.” Nói xong, thật sự thu hồi tấm ảnh selfie kia.
Thiếu niên bên cạnh dùng một tay quẹt album thêm hai tấm ảnh mới, rất vừa mắt anh.
*
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ.
Tống Phi Dương mê chơi lại bắt đầu hẹn trong nhóm, “Mọi người ra ngoài chơi đê, đã lâu không gặp.”
Tống Phi Dương và nhóm Hạ Tân Thừa thi đại học tỉnh khác, lễ Quốc Khánh mới trở về một chuyến, lần sau chỉ sợ phải chờ đến năm mới.
Từ Du trái lại ở tại đại học C nhưng khác chuyên ngành với Giang Trì Chu, có nhóm bạn của mình nên cũng hiếm khi cố ý hẹn ra ngoài chơi.
Ngày thứ ba, mọi người sắp xếp hành trình của cuộc hẹn, Nhan Hi cũng gọi Thẩm Tiếu Ngôn ra ngoài.
Khi bọn họ nhìn thấy Nhan Hi và Giang Trì Chu một trước một sau đi vào thì luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Vành tai lóe lên chút ánh sáng bạc, hoả nhãn kim tinh Tống Phi Dương liếc mắt một cái đã phát hiện ra sự khác thường của bọn họ, “Ô kìa, hai bạn đây là? Khuyên tai couple à?”
“Súng bắn ra đều như vậy.” Đối mặt với nhóm người quen này, Nhan Hi hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng, còn có thể mặt không đổi sắc đánh trả.
Thẩm Tiếu Ngôn theo sau còn chưa làm rõ mọi người đang cười cái gì thì đã bị Nhan Hi kéo đến một bên.
Tầng nơi họ hẹn nhau hôm nay là một phòng chơi bida.
Có người chơi bida, cũng có người ở bên cạnh ngồi chơi game.
Còn có mấy cô gái là bạn những người khác dắt lại đây, họ ngồi trong khu vực nghỉ ngơi và cầm trên tay một ly nước trái cây.
Sau khi chia lớp, thời gian Nhan Hi và Thẩm Tiếu Ngôn ra ngoài chơi cũng không nhiều lắm, nhưng các cô vẫn luôn duy trì một mối liên hệ kỳ diệu.
Trên mạng nhìn thấy thứ thú vị sẽ chia sẻ cho nhau, tán gẫu sẽ không hỏi có ở đó không mà sẽ gửi trực tiếp đến những điều muốn nói, đối phương trả lời hay không cũng chẳng quan trọng.
Tóm lại, là một kiểu hình thức ở chung cực kỳ ăn ý lại vui sướng.
Thẩm Tiếu Ngôn nắm ống hút cuốn lên đầu, nhẹ nhàng quấy, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn, “Cậu thật sự không đi qua à? Giang Trì Chu nhìn cậu vài lần rồi.”
Hai năm qua chị em tình thâm biết không ít bí mật của đối phương, Nhan Hi ở trước mặt cô ấy cũng không cảm thấy thẹn thùng, cứ việc nói thẳng, “Hôm nay tớ không muốn đánh, nếu cậu muốn chơi thì có thể qua đó theo chân bọn họ cùng chơi.”
Nắm lấy ống hút xoắn hai cái, Thẩm Tiếu Ngôn lắc đầu, “Thôi đi, tớ không có hứng thú với thứ đồ kia.”
Cô ấy tới nơi này chỉ đơn thuần là thích xem náo nhiệt mà thôi.
“Cho nên cậu cũng đừng lấy tớ nói giỡn.” Nhan Hi cắn ống hút, cái miệng nhỏ nhấm nháp nước trái cây vào trong miệng, hương thơm ngào ngạt tràn ngập cổ họng.
“Cũng phải, cậu có đi hay không đều được.” Thẩm Tiếu Ngôn mở tay ra, nghiêng người ra sau, “Dù sao, nên xem còn phải xem.”
“Khụ khụ khụ…” Nhan Hi thiếu chút nữa bị sặc nước trái.
Thấy cô thất thố, nụ cười trên mặt Thẩm Tiếu Ngôn càng tăng lên, đôi tay chống cằm nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, cắn từng chữ rõ ràng truyền ra, “Mặc kệ cậu đứng ở chỗ nào, ổng đều sẽ không tự giác nhìn về phía cậu.”
Trên bàn bida.
Giang Trì Chu nắm cây cơ cúi người áp lên mặt bàn, bước chân di chuyển, cánh tay vuông góc với cây cơ, đầu gậy ở phía trước quả bóng màu đỏ đánh quả bóng cuối cùng.
“Wow.” Giữa sân có người cố ý phát ra tiếng ồn ào.
Cầm ly đồ uống, hai người tò mò đi qua đó, Thẩm Tiếu Ngôn vỗ bả vai cô ra hiệu cho cô lên bàn.
Những quả bóng có màu sắc khác nhau trên bàn không biết từ khi nào đã tạo thành hình trái tim.
*
Còn bốn ngày nữa là kết thúc kỳ nghỉ theo quy định, học sinh 12 đã kết thúc kỳ nghỉ trước tiên.
Gần đây Giang Trì Chu ở nhà, chờ đến tiết tự học buổi tối của Nhan Hi kết thúc thì anh tự mình đi đón.
Bởi vì là tan học tiết tự học buổi tối nên thời gian này Tiêu Nhiễm không thể tránh đi, chỉ có thể ba người đồng hành.
“Đây.” Giang Trì Chu xách theo một túi nilon trong suốt hé mở một nửa, bên trong có vài chai Yakult to bằng lòng bàn tay.
Lấy ra một chai từ giữa đưa cho Nhan Hi, lại lấy ra một chai đưa cho Tiêu Nhiễm.
“Tôi?” Lần đầu tiên nhận được đồ ăn từ Giang Trì Chu, Tiêu Nhiễm hơi kinh ngạc, còn chưa tin đây là thứ cho cô ấy.
Giang Trì Chu gật đầu.
Lúc vươn tay nhận, cánh tay hơi đong đưa, cho đến khi niết chặt chai nhỏ kia vào lòng bàn tay thì Tiêu Nhiễm mới cảm nhận được cảm giác chân thật.
Trước kia Giang Trì Chu cũng sẽ đưa Nhan Hi rất nhiều thứ, nếu là đồ ăn vặt, Nhan Hi sẽ chia sẻ cho cô ấy một ít.
Hôm nay lại là Giang Trì Chu tự tay đưa tới, trực giác nói cho cô ấy không đơn giản.
Cho đến khi một ngày trước khi kết thúc kỳ nghỉ bảy ngày, Giang Trì Chu quả nhiên tìm được cô ấy.
“Chị của tôi ở phòng.” Vừa mới bắt đầu cô ấy không làm rõ, cho rằng đối phương tới tìm Nhan Hi.
Lại nghe anh phủ nhận, “Không, tôi tới tìm em.”
Trong lòng Tiêu Nhiễm lộp bộp.
Thời gian hai người nói chuyện cũng không lâu, sau khi Tiêu Nhiễm trở lại phòng, trong đầu vẫn cứ văng vẳng những lời mà vừa rồi Giang Trì Chu để lại.
“Em và em ấy ở chung thời gian đã lâu, nếu ngày thường gặp phải tình huống gì thì phiền em kịp thời liên hệ cho tôi.”
“Đương nhiên, để hồi báo, em có thể đưa ra yêu cầu với tôi.”
“Cảm ơn.”
Đây ước chừng là lần đầu tiên Giang Trì Chu đơn độc tán gẫu kiên nhẫn và khách khí với cô ấy “Lâu” như vậy.
Chẳng qua, đề tài đều quay quanh Nhan Hi.
Cuối cùng, cô ấy đồng ý lời thỉnh cầu của Giang Trì Chu, đồng thời từ chối thù lao anh cung cấp.
Giang Trì Chu có thể cho cô ấy đơn giản là có liên quan tới tiền, cô ấy sẽ không lấy danh nghĩa của Nhan Hi mà đánh đổi lợi ích của bản thân.
Chỉ là hơi hâm mộ, những đóa hoa sinh trưởng trong nhà kính lúc nào cũng được nâng niu trên tay và che chở.
Thật tốt.
*
Mùa đông năm nay đến sớm hơn những năm trước, đi trên đường gió lạnh thổi vào mặt, rét buốt không có nhiệt độ.
Bên ngoài rơi xuống cơn mưa nhỏ bay lả tả, Nhan Hi bung dù về đến nhà, lúc đổi giày mới phát hiện trên giày đã bị nước mưa phất phơ làm ướt.
Vẫn chưa sũng nước, chỉ chút bọt nước đi vào từ mặt bên ngoài.
Thay dép đi trong nhà, cô lấy khăn giấy ra để lau và gác ủng đi tuyết lên trên kệ giày.
Cùng lúc đó, trên lỗ tai cô vẫn luôn đeo tai nghe Bluetooth, hai lỗ tai ửng đỏ đông lạnh tương phản rõ rệt với chiếc tai nghe màu trắng tinh.
Trở lại phòng, cô gỡ tai nghe xuống, giọng nói vọng ra bên ngoài, đôi tay che lại lỗ tai xoa để làm ấm.
“Trước đó anh đăng ký cuộc thi Thiết kế Phần mềm Internet dành cho sinh viên toàn quốc, đều xong hết chưa?”
“Ngày mai hết hạn hả? Vậy nhanh.”
“Tiền thưởng rất phong phú, Chu Chu anh nhất định phải cố lên.”
“Cái gì? Thắng cũng không cho em ké cơm, quỷ hẹp hòi.”
Mới vừa vào khu dân cư đã nhận được cuộc điện thoại gọi đến của Giang Trì Chu, mang tai nghe lên thì trò chuyện, Giang Trì Chu đã đăng ký tham gia Cuộc thi Phần mềm Internet cả nước, đây là điều mà cô chú ý hơn gần đây.
Trong một cuộc thi cấp quốc gia, nếu bạn giành chiến thắng trong bảng xếp hạng, bạn không chỉ có thể nhận được giấy chứng nhận danh dự mà còn nhận được tiền khen thưởng có giá trị.
Giấy chứng nhận lấy về trường học có thể thêm điểm, cũng có lợi cho các cuộc bình chọn khác trong trường đại học.
Tính thế nào cũng là chuyện tốt, tiền đề là có thể giành được hạng.
Nghe anh nói, mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, kiểm tra xong là có thể nộp lên.
“Còn đang kiểm tra chương trình hả? Vậy anh còn ở chỗ này tám với em.” Nhan Hi cười anh lười biếng.
Giang Trì Chu đáp: “Có người kiểm tra.”
Bọn họ thi đấu theo nhóm, phân công hợp tác, hiện tại là Lâm Ngang đang xử lý kết thúc công việc
Nhan Hi mới vừa nằm xuống ghế thì tiếng mẹ cô từ bên ngoài triệu hồi, “Hi Hi, ra ngoài ăn cơm.”
“Dạ, con biết rồi.” Nhan Hi cất giọng đáp lời, người ở đầu dây bên kia cũng đã nghe được, hai người ăn ý kết thúc cuộc trò chuyện.
Trên bàn cơm, vẫn là ba người cô và mẹ với Tiêu Nhiễm.
Nhớ tới hai ngày nay ba chưa về, Nhan Hi quan tâm hỏi: “Mấy ngày nay ba rất bận hở mẹ?”
Ba Nhan làm việc ở bệnh viện lớn, ngày thường đã rất bận rộn, mấy ngày nay lượng công việc dường như đột ngột tăng lên, hai buổi tối cũng chưa về.
“Ba con nói gần đây bệnh viện có một bệnh nhân rất nặng……” Triệu Thu Tĩnh thuận miệng nhắc tới một câu, cũng không muốn để con trẻ biết quá nhiều công việc phiền lòng, hai ba câu đã lướt qua.
Đến buổi chiều, hai người Nhan Hi và Tiêu Nhiễm cùng nhau về trường học lên tiết tự học buổi tối.
Trên đường đi, Nhan Hi dụi mắt nhắc mãi với người bên cạnh: “Hôm nay mí mắt phải của chị giật giật, trong lòng hoang mang rối loạn……”
“Đây đều là giả.” Tiêu Nhiễm chỉ có thể như vậy an ủi cô.
“Chỉ mong vậy.” Nhan Hi hít sâu một hơi, vuốt lồng ngực bất an rồi lầm bầm lầu bầu, “Ổn định, đừng đập loạn!”
*
Đại học C.
“Đã xảy ra vấn đề với cài đặt chương trình trước đó, chúng ta phải tìm ra lỗ hổng ngay từ đầu và khắc phục nó ngay lập tức.” Lâm Ngang đã phát hiện lỗ hổng của hệ thống trong lần kiểm tra cuối cùng, lập tức sửa chữa BUG, lại phát hiện vấn đề hơi khó giải quyết.
Tưởng Duy Hứa nhắc nhở bọn họ, “Ngày mai là hạn cuối của tác phẩm dự thi, tranh thủ thời gian.”
Hồ sơ tóm tắt tác phẩm và sáng kiến thiết kế phần mềm chờ nộp lên đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, hiện tại lỗ hỏng của phần mềm cần được sửa chữa, sau đó còn phải chỉnh sửa lại một lần nữa, hao phí không ít thời gian.
Tuy rằng là thi nhóm nhưng lần này Giang Trì Chu bỏ ra tâm huyết và sinh lực nhiều nhất, gần đây không thể nghỉ ngơi cho tốt, lại gặp được tình huống khẩn cấp.
Đầu óc vận chuyển nhanh chóng, cảm giác mỏi mệt cũng đang tăng lên, Lâm Ngang nhắc nhở anh, “Giang Trì Chu, ông nghỉ ngơi trước một chút, bằng không sẽ càng dễ mắc sai lầm.”
Hạn nộp ngày hôm qua là 12h trưa mai, bọn họ tính thời gian, đặt đồng hồ báo thức sáng để sáng mai dậy sớm, hiệu suất cũng cao hơn mệt mỏi thức khuya.
Lúc trạng thái tinh thần tốt xử lý công việc, làm ít mà hiệu quả nhiều.
Ký túc xá tắt đèn, nằm ở trên giường, có lẽ vì trong lòng đang nghĩ đến công việc còn dang dở nên chẳng thể ngủ yên.
Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, anh rơi vào khốn cảnh trong sương đen, chỉ nghe thấy tiếng khóc liên tục không ngừng truyền vào trong tai.
Mơ hồ thấy một bóng người, anh chạy về phía trước, đuổi theo nguồn phát ra âm thanh, cuối cùng cũng thấy rõ mặt người nọ.
Là Nhan Hi.
Cô không ngừng khóc thút thít, rất thương tâm.
Người trong bóng đêm đột nhiên mở bừng mắt, mở điện thoại ra xem, 11 giờ 50 phút đêm.
Cảnh tượng trong mơ đã cắm rễ sâu vào trong đầu, tiếng khóc bi thương hãy còn văng vẳng bên tai.
“Em ấy đang khóc.” Môi mỏng đóng mở âm thầm thốt ra bốn chữ.
Đầu đinh tựa vào đầu giường mình chơi điện thoại nghe được động tĩnh thì xốc màn giường lên xem, thấy Giang Trì Chu giơ điện thoại lên bò xuống giường theo cầu thang.
Cho rằng anh đi WC, đầu đinh dời tầm mắt tiếp tục xem phim.
Lúc mở cửa phát ra động tĩnh rất nhỏ, Giang Trì Chu đẩy cửa ban công ra, đứng ở toilet gọi điện thoại cho Nhan Hi.
Thời gian này hẳn là cô đang nghỉ ngơi, nếu nhận được điện thoại bị đánh thức, nói không chừng sẽ mắng anh đến máu chó đầy đầu.
Điều đó không quan trọng, chỉ cần chứng minh cô ổn là được.
“Tút … tút…” tiếng chuông vang lên vài lần, điện thoại vẫn không có ai nghe máy.
Chẳng hiểu sao nhịp tim trong lòng anh nhanh hơn vài phần, Giang Trì Chu rất bất an.
Mở danh bạ ra, tra đến số điện thoại Tiêu Nhiễm, chần chờ một lát, anh vẫn nhấn quay số điện thoại.
Vẫn cứ là tiếng chuông vang lên hồi lâu chưa trả lời, đang lúc anh muốn cúp máy đổi số thì đối phương rốt cuộc cũng bắt máy ở một giây cuối cùng, “Alo.”
“Tiêu Nhiễm, ngại quá trễ như vậy còn quấy rầy em, tôi muốn hỏi……”
Vấn đề còn chưa nói ra thì anh đã nghe thấy tiếng khóc từ đầu bên kia qua điện thoại.
Anh chắc chắn rằng là Nhan Hi.
“Nhan Hi đã xảy ra chuyện gì?” Sốt ruột dò hỏi, cả trái tim anh đều thắt lại.
Tiếng thở dài ưu sầu thật mạnh của Tiêu Nhiễm phát qua điện thoại, “Là, là dượng……”
Bệnh viện đưa tới một người bệnh rất nặng, bác sĩ chăm sóc 24/24 giờ vẫn không cứu được tính mạng bệnh nhân hấp hối, cảm xúc người nhà nóng nảy, trong lúc giằng co, bác sĩ Nhan vô ý bị đẩy ngã, đập đầu xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Sự cố phát sinh vào khoảng 11 giờ tối, Triệu Thu Tĩnh nhận được điện thoại cũng rất hoảng sợ, lúc ấy hai học sinh trong nhà vừa mới chuẩn bị đi vào giấc ngủ nghe được tiếng động trong phòng khách, thấy Triệu Thu Tĩnh sốt ruột ra ngoài, hỏi đến cùng mới biết được việc này.
Ngày thường đều nghe được trong miệng ba Nhan cứu người vô số, hiện giờ nằm ở bên trong lại chính là ông.
“Dượng, tình huống hiện tại không tốt lắm.” Đây vẫn là lý do thoái thác uyển chuyển.
Nghe nói ba Nhan bị đẩy ngã, ngay tại chỗ đứng dậy không nổi, ý thức không rõ bị đưa vào phòng cấp cứu.
Mẹ con nhà họ Nhan lo lắng không thôi, Nhan Hi muốn an ủi mẹ, nhưng lúc nhìn thấy mắt mẹ đỏ hoe thì mình cũng không kìm được khóc thành tiếng.
Xem xong một bộ phim, đầu đinh đang chuẩn bị tắt điện thoại đi ngủ đột nhiên nghe được tiếng động truyền từ phía cửa, cậu lại lần nữa xốc màn giường lên, quay đầu nhìn, vẫn là Giang Trì Chu.
“Anh Giang, ông muốn làm gì?” Không phải bởi vì không ngủ đủ giấc mới phải bị ép buộc nghỉ ngơi sao? Sao buổi tối rồi còn không ngủ được?
Ánh đèn huỳnh quang trên màn hình điện thoại chiếu sáng lên cằm Giang Trì Chu, thấy đầu đinh còn chưa nghỉ ngơi, khi mở cửa thuận miệng hỏi một câu: “Ký túc xá khi nào đóng cửa?”
Đầu đinh gãi đầu, nghĩ đến hôm nay là chủ nhật, vì thế trả lời: “Hôm nay hẳn là…… 12 giờ.”
Giang Trì Chu gật đầu, tiếp tục nói: “Vậy phiền ông chờ đóng cửa, tôi phải về nhà, không cần để cửa.”
“Không phải, ông muốn về nhà vào lúc này hả?” Đầu đinh đột nhiên tăng cao âm lượng, ý thức được sẽ ồn đến bạn cùng phòng khác nên nhanh chóng che miệng.
“Trong nhà có chuyện, tôi không có thời gian giải thích, ông nhớ rõ đóng cửa, cảm ơn.” Giang Trì Chu không ngừng chút nào, kéo cửa sắt ký túc xá ra, nhanh chóng rời đi.
Giọng nói cố đè đến mức thấp nhất vẫn đánh thức Tưởng Duy Hứa, từ trong miệng đầu đinh biết được Giang Trì Chu muốn chạy về nhà ngay bây giờ, Tưởng Duy Hứa nhíu mày thật sâu, “Điên rồi, 12 giờ…… Hiện tại về nhà, chuyện bao lớn.”
Tòa nhà ký túc xá vào thứ bảy và chủ nhật sẽ đóng cửa lúc 12 giờ tối, cổng trường mở 24/24.
Nếu bị dì quản lý nhìn thấy ra ngoài vào thời gian này thì chắc chắn sẽ bị tra khảo lại.
Phiền toái.
Giang Trì Chu nghiên cứu địa hình, thấy dì quản lý ký túc xá định ra ngoài đóng cửa thì anh nhanh chóng thừa bóng đêm chạy ra.
Thời gian này gần như không có xe nào đi ngang qua cổng trường, Giang Trì Chu hẹn xe trực tuyến, một chiếc taxi trống tình cờ đi qua, anh vẫy tay ra hiệu, xe trống dừng lại.
May mắn thời gian này con đường rộng lớn, không có xe cộ ùn tắc, chạy thẳng đường. Báo địa chỉ bệnh viện địa xong, nếu không có gì thì từ trường học qua đó ước chừng 40 phút.
Sau khi lên xe, anh lại lần nữa gọi điện thoại cho Tiêu Nhiễm, “Em có thể kêu Nhan Hi nhận điện thoại không? Tôi không gọi được vào điện thoại em ấy, cảm ơn.”
“Chờmột lúc, tôi đưa điện thoại cho chị.” Tiêu Nhiễm đi đến trước mặt hai mẹ con đang lo lắng sốt ruột, nhẹ nhàng vỗ vai Nhan Hi nhắc nhở cô xem di động.
Tiêu Nhiễm lưu tên anh trong điện thoại là “Giang Trì Chu”, vừa xem là hiểu ngay.
Nhan Hi cắn môi, kinh ngạc rất nhiều, cô cầm điện thoại đứng lên đi về phía bên kia bức tường.
Ngoại trừ chiếc điện thoại vừa bị lấy đi, đánh giá hai tay Nhan Hi trống trơn, Tiêu Nhiễm bỗng nhiên ý thức được, bởi vì khẩn trương lo lắng mà ngay cả di động cô cũng quên mang theo.
“Giang Trì Chu……” Thân thể mảnh mai co rút trong góc tường, lúc gọi tên, tiếng khóc có vẻ run rẩy, “Em sợ.”