Từ xa, Mạc Nhược Nhi dễ dàng trông thấy một bóng dáng cao to, lịch lãm đang bước vào. Cô thừa nhận, Mục An Thâm rất đẹp trai, rất cuốn hút, mỗi khi đến gần anh, tim cô đều đập thình thịch.
Mạc Nhược Nhi theo phản xạ giơ tay lên, thu hút cái nhìn từ phía anh. Mục An Thâm nhanh chóng nhận ra, không nhanh không chậm đi về phía cô. Rất bình thản.
“Chào cô.” Mục An Thâm ngồi xuống ghế, nhanh nhẹn gọi phục vụ.
“Một ly Capuchino, cô đã gọi chưa?” Anh lập tức nói với phục vụ, sau đó quay sang hỏi cô.
“Oh...chưa. Như anh đi.” Cô cũng không rành lắm về từng loại cà phê, thôi thì gọi giống anh vậy.
“Hai ly Capuchino, cám ơn.” Anh nói. Sau khi người phục vụ đi khỏi, anh ngồi im lặng. Gương mặt lạnh lùng chậm rãi quan sát cô. Mạc Bích Hàn bỗng nhiên sợ hãi, bàn tay không ngừng co lại. Trời ạ, đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với nhau như vậy, tim cô lại đập thình thịch rồi.
“Em...có chuyện muốn thương lượng với anh.” Mạc Nhược Nhi chậm chạp nói từng chữ. Cô nhìn đi chỗ khác, tránh né ánh mắt của anh.
“Thương lượng?” Mục An Thâm ngạc nhiên, vốn dĩ đâ là chuyện ngoài tưởng tượng của anh. Anh ban đầu chỉ nghĩ đơn giản cô ta có gì muốn đưa cho anh, hay cái gì liên quan đến Noãn Nguyệt, thật không ngờ.
“Không phải. Là em cầu xin anh...cầu xin anh lấy..em.” Cô khó khăn nói. Chuyện này thực khó, dù biết trước kết quả nhưng Mạc Nhược Nhi vẫn cố chấp thử.
Chỉ cần cô có hi vọng, còn tốt hơn một mình ngồi chờ chết, đúng không?
“Cô nói cái gì?” Mục An Thâm muốn té ngửa, trố mắt nhìn cô. Người phụ nữ này, thế nào lại đột nhiên phát điên rồi.
“Xin anh, lấy em.” Cô vừa nói vừa cuối đầu, biểu hiện vô cùng thành khẩn.
“Xin lỗi, tôi không có thời gian đùa giỡn với cô.” Mục An Thâm đứng dậy, định nhanh chóng rời khỏi. Bỗng nhiên có một bàn tay nào đó nắm tay anh, ngăn cản bước đi.
“Xin anh, lấy em. Coi như em đang giúp Nguyệt Nguyệt. Cầu xin anh.” Cô nói khá lớn, nhanh chóng thu hút được mọi ánh nhìn từ người khác. Mục An Thâm chán nản thở dài, giờ phút rối ren như thế này anh lại gặp thêm chuyện khó xử này. Đi cũng không được, ở lại cũng không muốn, Mục An Thâm đành đứng im bất động tại chỗ.
“Chỉ cần anh lấy em, ba em có thể giúp đỡ công ty anh. Chỉ cần chúng ta lấy nhau, nếu anh không muốn sống chung, vậy thì sống riêng, em không ngại. Chúng ta kết hôn một năm, một năm sau anh có thể tự do.” Mạc Nhược Nhi ra sức khuyên anh, cô hi vọng, anh có thể suy nghĩ lại.
Nhưng có lẽ cô quên, Mục An Thâm là con người như thế nào?
“Cô là ai? Cô có cái quyền gì sắp đặt cuộc đời tôi.” Mục An Thâm lạnh lùng gằn giọng. Người phụ nữ đáng chết này, anh có quen thân với cô ta sao, lý do gì bắt anh lấy vợ. Còn nữa, công ty phá sản thì có sao, anh không thể có lỗi với Noãn Nguyệt.
“Em..” Đúng rồi, cô thì có cái quyền gì. Chỉ là..
“Được rồi. Hôm nay xem như tôi chưa từng gặp cô. Hi vọng cô biết, tôi là chồng của Noãn Nguyệt.” Anh hất mạnh tay cô ra, muốn bước đi nhưng bàn tay ấy lại nắm lấy lần nữa.
“Em không cần tổ chức đám cưới. Chỉ cần anh kí vào đơn kết hôn. Em không cần gì hết, chúng ta có thể giữ bí mật cũng được. Anh...em hứa sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh, cũng không ảnh hưởng đến anh. Nếu Nguyệt Nguyệt tỉnh dậy, em hứa...em không bao giờ nói cho cô ấy biết một chữ. Anh cũng có thể ở bên người anh yêu, đến lúc đó, chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa. Xem như anh vì Nguyệt Nguyệt, cũng là vì công ty, chẳng lẽ anh không muốn nhìn thấy công ty tiếp tục phát triển sao? Anh là người giỏi kinh doanh, chỉ cần anh lấy em, ba em..”
“Đủ rồi. Cô tưởng những điều kiện đó hấp dẫn tôi sao? Ừ, những điều cô nói có lợi cho tôi, nhưng cô quên rồi, tôi còn Noãn Nguyệt, tôi không muốn phản bội cô ấy.” Anh cắt ngang lời cô, đôi mắt nhìn sâu vào mắt cô, tràn ngập giận dữ.
“Không, anh không phản bội Nguyệt Nguyệt. Nếu như Nguyệt Nguyệt ở đây, cô ấy chắc chắn cũng sẽ làm theo em.”
“Vì cái gì?” Noãn Nguyệt làm theo lời cô ta, tưởng anh là thằng ngu chắc.
“Bởi vì..cô ấy yêu anh.” Và em cũng yêu anh.
“Haha, yêu?” Anh cười châm biếm.
“Đúng, anh có hiểu thế nào là yêu không? Chỉ cần anh được hạnh phúc, chỉ cần có thể cứu công ty anh, cô ấy có gì mà không thể hi sinh.” Em cũng vậy, cô thầm nói.
“Nguyệt Nguyệt sẽ không làm như vậy.”
“Cô ấy sẽ làm.”
“Cô..” Anh muốn ra ngoài, không muốn cùng cô ta tiếp tục tranh cãi.
“Xin anh.” Cô mệt mỏi nắm chặt tay anh. Ông trời ơi, con xin người, người có thể nào giúp con khiến anh ấy đồng ý không? Xin người.
“Chuyện của công ty, tôi sẽ tìm mọi cách cứu nó. Còn cô, hi vọng đừng tiếp tục làm phiền tôi nữa.” Anh mạnh mẽ rút tay ra, nhanh chóng rời khỏi.
Phục vụ bưng hai ly cà phê bọn họ gọi ra, nhưng chỉ thấy còn lại cô gái.
Mạc Nhược Nhi thất thần ngồi xuống ghế. Hết cách rồi, cô bây giờ phải làm sao?
Mục An Thâm, em phải làm sao anh mới có thể đồng ý lấy em.
Mục An Thâm.