Phải không?
“Vâng.” Cô cúi đầu, tránh né ánh mắt của tổng giám đốc. Cô lo sợ chính mình bị ông thuyết phục ở lại, cũng lo sợ mình không thể chấm dứt được đoạn tình cảm kia.
“Cô tìm được công việc mới tốt hơn sao?” Ông nheo mắt hỏi. Cô ấy là nhân tài, hơn nữa làm việc siêng năng như vậy, mất đi nhân viên tốt này ông dĩ nhiên vô cùng không muốn.
Nhưng mà, thái độ của cô ấy hình như rất quyết tâm. Dù sao công ty ông không
có chỗ đứng trên thị trường, khó trách những người trẻ lần lượt bỏ đi.
“Vâng.” Cô cũng đã suy nghĩ trước đến việc này, bình tĩnh trả lời.
“Nếu như tôi trả lương gấp đôi. Cô có thể ở lại không?” Tổng giám đốc cũng không muốn bỏ một người tài giỏi như vậy, chấp nhận ra giá gấp đôi giành cô về.
“Không cần đâu ạ. Xin lỗi, tôi đã quyết định rồi.” Cô biết mình không tốt, chỉ là, nghỉ việc cô nhất định phải làm. Không thể không nghỉ.
“Có phải ở đây không tốt?”
“Không ạ. Tôi làm việc rất thoải mái. Nhưng mà...ở bên kia tôi được nhiều cơ hội hơn.” Mạc Nhược Nhi biết những lời này nói ra sẽ khiến người khác không vui,
nhưng có lẽ phải nói như vậy ông ấy mới để cô đi.
“Vậy à.” Giám đốc gật đầu, cũng không có ý định giữ người nữa, dứt khoát đồng ý.
“Được rồi. Cô làm ở đây một tuần nữa, tôi sẽ sắp xếp cho cô nghỉ.” Ông thở dài, quay đầu trở lại chỗ ngồi, tiếp tục xử lí công việc.
Ông mới vừa tuyển người mới, người cũ ngay lập tức xin thôi việc.
Trùng hợp vậy sao?
Mạc Nhược Nhi thấy giám đốc chăm chú vào cô việc mới nhẹ nhàng lui ra, lịch sự đóng cửa lại. Haiz, tương lai không làm việc nữa, cô sẽ đi đâu đây? Làm cái gì?
Mọi người nhìn thấy cô từ phòng làm việc tổng giám đốc bước ra, liên tục bàn tán.
“Nhược Nhi, có chuyện gì sao?” Cô Lý lo lắng hỏi.
“Em đã xin nghỉ việc.” Cô Lý trước giờ đối xử rất tốt với cô, bất ngờ bỏ việc như vậy, cô vẫn có chút không đành lòng.
“Hả?” Mọi người xung quanh đồng loạt bất ngờ, ngay lập tức hướng về phía cô truy hỏi.
“Có chuyện gì sao?” Đồng nghiệp A lên tiếng hỏi.
“Trước giờ vẫn rất tốt mà. Hay là cô gặp khó khăn, chúng tôi có thể giúp mà.” Đồng nghiệp B cũng chen chân vào.
...
Mạc Nhược Nhi cảm động nhìn những người trước mắt. Cô biết, nhiều đồng nghiệp không thích cô, nhưng là không bao giờ nghĩ đến, bọn họ thật lòng quan tâm cô như vậy.
Quyết định của cô có đúng không?
Nhất thời, Mạc Nhược Nhi có chút hối hận, cô cũng không muốn rởi khỏi nơi này một chút nào nha.
“Cám ơn mọi người. Em không gặp chuyện gì khó khăn hết. Chỉ là em tìm được công việc thích hợp hơn.” Cô tiếp tục sử dụng lý do cũ, bình thản nói với mọi người.
“Vậy sao. Ở đâu vậy?” Đồng nghiệp C thắc mắc hỏi.
“À, công ty rất lớn nha.” Mạc Nhược Nhi không nghĩ đến sẽ có người hỏi cô như
vậy, nhất thời không biết trả lời làm sao?
“Ở đâu?” Mọi người mong chờ câu trả lời của cô, nhất thời không khí nhốn nháo hẳn lên.
“À...” Cô cứng họng.
“Sao?” Vẫn nhất quyết không tha cho cô.
“Là ... là...Lý...Lý thị” Hình như ba mở công ty rất lớn thì phải, cô có nên lợi dụng không?
“Oa...Tốt như vậy.” Mọi người liên tục cảm thán, làm việc ở Lý thị, Mạc Nhược Nhi đúng là số mạng không tồi nha.
Bọn họ ai cũng muốn một lần vào Lý thị tham quan, chỉ là, người ta là tập đoàn quốc gia, làm sao có thể muốn vào là vào được. Không ngờ cô ấy bình thường ít nói như vậy, nhưng bản lĩnh thì không đơn giản.
“Chúc mừng cô.”
“May mắn nhé.”
“Làm việc siêng năng nha. Nếu tôi bị công ty sa thải, sẽ đến tìm cô, cho một chân vào nha.”
“Cố lên.”
Ai cũng quan tâm đến cô nên không chú ý rằng, ở phía trước, Mục An Thâm khó chịu nheo mày.
Cô ta tốt số như vậy? Vào đến Lý thị rồi sao?
Haha, Lý thị, tập đoàn lớn hại anh mất đi công ty, xem ra, trùng hợp thật.
Cô ta thì có tài năng gì, chắc là ngủ một đêm với người nào đó, cơ hội thăng quan tiến chức mới trội hơn người khác?
Mục An Thâm chán ghét nhìn xuống, anh nhìn thấy cô ta cười, hạnh phúc lắm sao? Ban đầu, anh vốn không quan tâm đến người này, chỉ là sau vụ “cầu hôn” kia, anh bắt đầu không thích cô .
Không thể hiểu nổi, bạn mình đang hôn mê ở bệnh viện, mà bản thân lại đơn phương cầu hôn chồng sắp cưới của cô ấy. Trên đời này có ai mặt dày như cô ta sao?Nguyệt Nguyệt trước đây tốt với cô ta như vậy, lại không biết quí trọng, muốn cướp người sao? Nằm mơ đi.
Mục An Thâm lắc đầu, lần nữa chú ý vào công việc, hạng người này, anh căn bản không nên quan tâm đến.
Nguyệt Nguyệt, em thật đáng thương. Tốt với cô ta như vậy, người này lại không biết tốt xấu cầu xin anh cưới cô ta.
Bệnh thần kinh.
***
Buổi chiều, Mục An Thâm vui vẻ xách hoa và trái cây đến bệnh viện thăm Noãn Nguyệt. Sau khi tan tầm, anh thường về nhà chuẩn bị cháo, tắm rửa sạch sẽ một chút. Buổi tối anh thường ngủ lại đây, trải mộ tấm niệm lót lưng, một cái gối là có thể an tâm ngủ đến sáng. Anh không muốn về nhà, một phần vì sợ Nguyệt Nguyệt một mình không ổn, một phần vì về nhà anh cũng cô đơn. Vậy dứt khoát ngủ ở đây vậy.
Anh thật sự không muốn tin Nguyệt Nguyệt lại trở thành “người thực vật”. Rõ ràng anh cảm nhận được cô ấy vẫn thở đều, vẫn nghe được những gì anh nói mà.
Anh cũng lên mạng tìm hiểu về bệnh này, thực ra đây chỉ là hôn mê dài hạn, một ngày nào đó Nguyệt Nguyệt có thể tỉnh lại, cô ấy có thể trở lại bên anh.
ChỈ cần Mục An Thâm kiên trì tâm sự, bên cạnh cô ấy, khả năng tỉnh lại là rất cao. Không phải sao? Vì vậy, ngoại trừ thời gian làm việc, phần còn lại anh đều dành hết cho cô. Chỉ mong, cô ấy nhận ra tình cảm của anh, mau chóng hồi phục.
Anh thật sự rất nhớ bộ dáng cô cười, nũng nịu với mình. Nếu có kiếp sau, anh cũng muốn tiếp tục bên cạnh Nguyệt Nguyệt, bồi cô hạnh phúc.
Mang tâm trạng vui vẻ đến trước phòng bệnh, Mục An Thâm bỗng nhiên phát hiện điều gì đó không ổn. Phòng của cô là hai người, vì không muốn để cô thiệt thòi, Mục An Thâm chọn nơi thoải mái nhất. Chỉ là công ty hiện tại cũng mất rồi, phòng tốt nhất không thể cho Nguyệt Nguyệt, lòng Mục An Thâm vô cùng có lỗi.
Tuy phòng cô là hai người, nhưng người bệnh trước vừa mới rời khỏi, nhất thời căn phòng chỉ còn mình cô ấy. Mục An Thâm dĩ nhiên không an tâm để vợ sắp cưới một mình, nhưng nếu không đi làm, bọn họ làm sao tiếp tục sống nha.
Anh bước lại gần, trái tim tim bỗng nhiên đập mạnh. Mục An Thâm liên tục nói với chính mình, không sao, cô nhất định không xảy ra chuyện gì. Chắc có lẽ là bệnh nhân mới đến phòng bọn họ.
Nhưng càng tiến lại gần hơn, tim lại càng đập nhanh hơn. Anh nhìn thấy bác sĩ lẫn y tá lần lượt ra vào phòng bọn họ. Anh hồi hộp nhìn vào bên trong.
Tim Mục An Thâm dừng lại.
Bàn tay đang cầm bịch trái cây to nhất thời buông lõng xuống, từng quả táo nhẹ nhàng lăn dài trên mặt đất.
Anh không quan tâm, đôi mắt dường như chỉ nhìn về hướng đó. Nguyệt Nguyệt của anh, cô ấy...
Bác sĩ dùng điện áp mạnh đặt vào ngực Ôn Noãn Nguyệt, bởi vì dùng lực quá mạnh mà trên áo lấm tấm mồ hôi, nhưng bệnh nhân vẫn không có dấu hiệu hồi phục nhịp tim.
Vị bác sĩ ngay mệt mỏi buông đồ xuống, nói nhanh với ý tá bên cạnh.
“Chuẩn bị phòng phẫu thuật.” Nói xong, ông bước ra ngoài. Mục An Thâm lập tức nắm lấy cánh tay bác sĩ, khó nhọc hỏi.
“Cô ấy...Cô ấy như thế nào rồi.” Anh lo lắng nhìn người trước mắt, chỉ mong câu trả lời “cô ấy không sao” thôi.
“Xin lỗi, tôi hiện tại rất bận. Anh là người nhà. Vậy mau chóng làm thủ tục phẫu thuật. Nếu không cô ấy sẽ nguy hiểm.”
Vị bác sĩ không quan tâm anh như thế nào, lập tức rời đi. Ông còn nhiều việc như vậy, không có thời gian an ủi anh ta. Việc cần làm là cứu sống cô gái kia, như vậy mới tốt.
Mục An Thâm ngây người nhìn Noãn Nguyệt được ý tá đẩy vào phòng phẫu thuật, giờ phút này, anh thật sự không thể nào bình tĩnh được nữa. Có ai nói cho anh không, chuyện gì xảy ra, Nguyệt Nguyệt của anh tại sao lại như vậy.
Anh bất giác đi theo y tá kí tên gì đó, anh cũng không biết đây là thứ gì? Mục An Thâm ép mình tỉnh táo lại, nhưng khi nhìn thấy từng chữ trong tờ giấy mỏng kia, anh không thể nào tự chủ được.
Nếu trong lúc phẫu thuật xảy ra tình trạng chết lâm sàn, bệnh viện sẽ không chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Chết?
Tim Mục An Thâm ngừng đập, anh lo sợ quay đầu, nhìn về căn phòng phẫu thuật đang sáng đèn kia. Anh không muốn tin, người thân duy nhất của anh đang nằm trong đó. Anh không muốn.
Từ lúc nào, Nguyệt Nguyệt đã trở thành người thân, là sinh mệnh của Mục An Thâm. Anh không có thứ đáng giá cả, chỉ có một cô gái tên Ôn Noãn Nguyệt thôi, ngay cả hạnh phúc duy nhất mà ông trời cũng nhẫn tâm cướp lấy sao?
Nếu như, nếu như ngày mai không được nhìn thấy cô ấy, anh phải sống tiếp như thế nào? Có cái gì đáng để anh lưu luyến ở đây sao?
Bình tĩnh, anh hạ lệnh với bản thân. Mục An Thâm không thể cứ như vậy ngã xuống được, Nguyệt Nguyệt còn bên trong, anh là chỗ dựa duy nhất của cô, không thể yếu mềm được.
Nếu như người bên trong là anh, cô ấy bây giờ có phải cũng rất đau không.
Nguyệt Nguyệt, không sao, em chịu đau một chút, sau đó sẽ được nhìn thấy anh thôi. Em nhớ không, em từng hứa, nếu anh không còn yêu em, em sẽ dùng mọi cách khiến anh tiếp tục yêu em. Nếu anh không cần em, em cũng sẽ như con gấu nhỏ quấn lấy anh không buông.
Được rồi, Nguyệt Nguyệt, em không cần làm như vậy. Anh bây giờ rất yêu em, cũng không muốn rời xa em, vậy nên, em có thể giữ lời hứa không?
Ôn Noãn Nguyệt, không phải lúc trước em luôn tự tin nói em yêu anh sao, vậy bây giờ, anh thật lòng muốn nghe, em có thể nói cho anh nghe?
Nguyệt Nguyệt, anh ra lệnh cho em, cuộc đời này nhất định không được rời xa anh. Có nghe thấy không?
Em đã vì anh làm bao nhiêu chuyện rồi, vậy thì, làm một chuyện nữa được không? Trở về bên anh được không.
Xin em.
Nguyệt Nguyệt.