3
Trác Nguyệt chọn tổ chức lễ cưới vào ngày quốc tế Lao động 1-5, đúng là một ngày quê mùa, tổ chức tại nhà hàng Dục Giang 6 sao của thành phố B.
Hàng xe đón khách toàn của những hang nổi tiếng làm người ta phải nuốt nước miếng thèm thuồng, dòng xe lượn một vòng quanh thành phố. Vì những món thiết khách của nhà hàng 6 sau không thiếu gì cao lương mỹ vị, tôi bèn đồng ý theo Diệp Bổng tới đấy thưởng thức. Ở nhà hàng ấy tôi bắt gặp một Diệp Bổng hoàn toàn lạ lẫm, tôi chưa từng nhìn thấy anh ăn mặc chỉnh tề như vậy, anh khoác trên người bộ Âu phục, trên ngực cài một đóa hồng trông như chú rể vậy.
Anh đẹp tới mức xiêu lòng, còn đẹp gấp vạn lần tên chú rể ngu ngốc kia.
“Lúc nào anh mới thành chú rể nhỉ?”
“Chú rể có việc bận chưa tới kịp, cho nên cho phép tôi thay mặt chú rể.” Diệp Bổng chỉnh lại thắt lưng, “Thế nào? Đẹp không?”
Nụ cười tỏ ra đắc ý, tôi gật đầu, cổ họng nghẹn lại, trái tim dường như bị bóp nghẹt. Tôi cố chấp đi yêu Diệp Bổng, người con gái ấy lại nhẫn tâm vứt bỏ anh. Tôi cúi đầu bước theo anh vào nhà hàng ấy. Trần nhà toàn bộ ốp kính, trông rất sang trọng, cô dâu chú rể nắm tay nhau, dưới sự giới thiệu của ngườ chủ trì họ tiến hành giây phút thiêng liêng, hạnh phúc nhất của cuộc đời.
Nghi lễ kết hôn trang trọng hình thức, nào là cảm ơn bố mẹ, cảm ơn cuộc đời, rồi thì cảm ơn ông trời, nói tới mức hai bên gia đình cứ thế nước mắt lưng tròng. Tôi nghiên đầu nhìn Diệp Bổng đứng kế bên, môi hơi nhếch lên, ánh mắt lấp lánh, bàn tay khẽ run lên lộ ra cảm xúc của anh lúc này.
Lòng anh giờ như dao cắt, nghi thức cuối cùng, cô dâu chú rể bước lên sân khấu trao nhẫn cưới. Tôi bất chấp những ánh mắt những người xung quanh, như một vệ sĩ lầm lũi đi theo Diệp Bổng, mặc những tiếng cười và xì xào bàn tán sau lưng. Khi Diệp Bổng trả lịa chiếc nhận cho Trác Nguyệt, anh cất tiếng chân thành: “Cô Nguyệt, anh rể, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Trác Nguyệt ngấn lệ: “Cảm ơn anh, Tiểu Bổng, lời chúc phúc của anh thật sự rất quan trọng với em.”
Anh tiếp tục mỉm cười, sau cùng lặng lẽ bước khỏi sân khấu, nghi thức buổi lễ lại tiếp tục. Nhiều người như vậy, đang chứng kiến hạnh phúc của hai người. Tôi không kìm được nữa kéo Diệp Bổng ra ngoài, anh lặng lẽ bước theo tôi, không hỏi tôi đang đi đâu, cũng không dừng bước, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Nước mắt tôi lã chã rơi, tôi nhìn bông hoa trên ngực áo anh, kẽ rung nhẹ như đang cố chịu đựng, nhẫn nhịn trái tim đang thổn thức bên trong.
“Thật quá đáng! Cô ta thật quá đáng! Cô ta có tư cách gì mà nhận lời chúc phúc của anh chứ? Dựa vào cái gì?”
“Đừng khóc…” Diệp Bổng ôm chặt tôi, tôi như bị bóp nghẹt, “Anh như thế này, không xứng đáng.”
Tôi ôm lấy anh, cảm thấy hơi thở phập phồng của anh, và cả nước mắt nữa.
“Nếu người anh yêu là em thì thật tốt biết bao.” Tôi nhìn đám mây bồng bềnh trôi trên bầu trời: “Em sẽ không bao giờ làm tổn thương anh”.
Chúng tôi đều đã mệt mỏi ròi, anh hận vì người mà anh yêu không phải là tôi, tôi hận vì mình không thể làm cho anh yêu, nếu như hai chúng tôi yêu nhau, thì sẽ là tình yêu vĩnh cửu, chứ không phải là vĩnh biệt.
Anh hôm nay thật yếu đuối, anh cần một chỗ dựa, và đó là tôi.
Thế là tôi tự mình đặt một phòng khách sạn, lấy hóa đơn mang tên vợ chồng Trác Nguyệt rồi dìu Diệp Bổng bào.
Trên hàng lang khách sạn anh có thể giữ cho mình tỉnh táo, nhưng vào phòng lập tức vào nhà vệ sinh đóng của nôn thốc nôn tháo, anh hận tới mức muốn nôn hết mọi thứ ra. Tửu lượng của anh không được tốt lắm, hồi cấp 3 tôi đã từng chứng kiến, anh uống tới mức mặt đỏ bừng bừng, trông như một đứa trẻ lớn, muốn xả nỗi bực tức với tôi. Hôm nay anh cần phải uống say, mượn say để xả hết những ấm ức và đau buồn.
Ngoài cửa sổ có bóng đêm đã dần buông, ánh đèn vàng leo lắt. Đợi anh nôn hết, tôi rót cho anh chút nước ấm. Anh nằm trên giường, một lát sau đã ngủ say, chỉ có đôi mày vẫn chau lại, như trong giấc mơ vẫn phải chịu đựng nỗi đau khôn cùng. Hơi thở của Diệp Bổng nồng nặc mùi rượu, hai hàm răng nghiến chặt, hàng lông mi khẽ rung như đôi cánh bướm đen còn động sương đêm.
Tôi dùng khăn sạch lau mồ hôi cho anh, mặt anh đỏ lên như sốt, đôi mắt mở to như chưa hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt ấy mơ hồ ươn ướt, cứ thế nhìn tôi chăm chú, mang trong đấy một chút cảm giác tội lỗi mê hồn.
“Diệp… Diệp Bổng…” tôi cảm thấy nguy hiểm cận kề, “Anh khó chịu không? Muốn uống nước không?”
Ánh mắt anh gợn chút hoảng loạn, dường như bản năng trong anh trỗi dậy, Diệp Bổng đã không còn tỉnh táo rồi, phải chạy cho thoát thân thôi! Mình sẽ bị xé xác mất! Tôi lùi một bước: “Diệp Bổng, anh bình tĩnh đã, em đi lấy một chút giấm!” vẫn chưa chạy, thế là bị Diệp Bổng kéo lại, nhấc bổng lên giường. tuy nhìn anh rất đau, nhưng quán quân của trường ngày thường mức độ luyện tập kinh người, sức của anh dẻo dai, còng hai tay tôi vào mọt bên, đôi môi nồng cháy cứ thế hôn tới tấp lên mặt tôi.
“Diệp Bổng, anh sẽ hối hận, tỉnh táo lại đi!”
Đúng vậy, khi tỉnh lại anh nhất định sẽ hối hận, sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi, phải… nói tóm lại đối với tôi điều này chỉ có lợi không có hại. Thế nhưng với Diệp Bổng mà nói, đây là tai nạn, cứ coi như anh không cẩn thận, hành sự trong lúc không tỉnh táo. Cho dù tôi có tốt hơn nữa, nhưng anh không cần, như vậy thì có ích gì chứ.
Tôi không muốn làm gánh nặng của anh.
Tôi cố hết sức đạp anh ra, nhưng chẳng mấy chốc hai chân tôi bị khóa chặt, muốn chắn anh, liền bị anh ôm ghì hôn như điên dại.
Nụ hôn của Diệp Bổng như ngọn lửa, cháy bừng bừng, lưỡi anh như một con rắn len lỏi cuốn chặt trái tim tôi.
Tôi bị ngọn lửa ấy thiêu đốt ý chí, vùng vẫy thêm một lúc rồi buông xuôi, mặc cho anh chìm đắm trong dục vọng của bản thân. Tôi nghĩ tôi không sợ mình dại dột trao thân cho anh, chỉ là tôi sợ một Diệp Bổng hung hăng, mạnh mẽ. Đôi bàn tay điêu luyện của anh cứ thế từng lớp từng lớp lột bỏ y phục trên người tôi, chẳng mấy chốc hai chúng tôi như hai ngọn lửa rừng rực cuốn vào nhau. Sau khi vào đại học, tôi cũng từng cùng bạn bè trong kí túc xá xem những phim Nhật có cảnh nóng, còn lôi hết những bạn đã có lần tiếp xúc thân mật đầu tiên ra tìm hiểu quá trình, cô bạn đó thường nhìn mấy đứa trẻ con chúng tôi và kể với giọng từng trải: “Đức Chúa trời thật khôn ngoan, đầu tiên là cái cảm giác đau tới tận xương tủy, sau đấy làm ta biến thành thiên sứ, bay lên trời, cảm giác sung sướng tột cùng”.
Tôi đã bị lần tiếp xúc da thịt này làm cho đê mê, tôi chưa từng nhìn thấy Thượng đế, cũng không biến thành Thiên sứ. Tôi đau đến điên người, trong tìm tràn trề cảm xúc vỡ òa ra, chỉ biết dùng những ngón tay ghì chặt lưng anh, cắn anh, khóc to bên tai anh.
Nhưng Diệp Bổng không hề nhẹ tay đi, cuối cùng anh nấc lên và chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại trời đã bừng sáng, trong phòng vệ sinh nước xối ào ào, tôi lập tức tỉnh lại, tay loạng quạng tìm quần áo, vội vàng lẻn đi.
4.
“Những ngày tiếp theo, do điện thoại hết tiền nên tôi thường xuyên để nó ở nhà.”
Diệp Bổng tháng sau có kì nghỉ, do đó tôi không lấy gì làm lo lắng, tôi muốn anh có thời gian yên tĩnh để suy nghĩ, đề phòng việc anh chạy tới quyết định cùng tôi về quê chăm sóc vườn qua với tâm trạng hối lỗi. Tôi sợ nhất điều này, tôi căn bản không cần điều ấy. Nhưng Diệp Bổng sẽ đồng ý ở bên tôi, tôi biết, bởi vì tôi hiểu anh.
Tôi đã theo đuổi anh bao nhiêu năm như vậy, lần đầu tiên muốn trốn tránh anh, thật nực cười.
Lão Đường khi ăn sáng tự nhiên hỏi: “Có phải con và Hạ Văn Kỳ chia tay rồi không?”
Mặt tôi tái đi, suýt chút nữa chết ngất ra đấy: “Bố đừng đùa thế chứ.”
Lão Đường phẩy tay, ra vẻ xấu hổ: “Thôi không phải giấu nữa, bố với mẹ con là người những ông bố bà mẹ chân chính, tuyệt đối không phải bị dụ dỗ vì món thịt kho tàu của bố Hạ Văn Kỳ và bánh chẻo của mẹ anh ta đâu.”
“Bố rõ ràng là vì món thịt kho tàu của bố anh ta và bánh chẻo của mẹ anh ta mà!” Tôi nhảy cẫng lên, đằng đằng sát khí chỉ tay vào mũi ông bố yêu quý: “Lão Đường, bố nghĩ ngơi cho khỏe khoắn, con đi học! Buổi tối con đi làm thêm về muộn, con sẽ ở nhà Hạnh Tử!”
Lão Đường trề môi nói to: “…Con gái điệu của tooi tối nây đi ngủ lang.”
Điền mỹ nữ thở dài: “Vậy là sắp có cháu ngoại rồi!”
Có những ông bố bà mẹ thế này tôi không biết là hạnh phúc hay bất hạnh đây. Họ tin tưởng tôi coi trọng trinh tiết, biết giữ mình là đúng. Thế nhưng quá tin tưởng biến thành khinh suất. Tôi gờ đây đã không còn là đứa con gái hồn nhiên như họ tưởng tượng rồi, tôi giờ đây đã là một người phụ nữ, chỉ có điều trong mắt người khác tôi vẫn hoàn toàn trinh trắng.
Sau khi tan học, tôi tới cửa hàng bắt đầu công việc, buổi chiều ánh mặt trời hắt hiu, khách trong cửa hàng thưa thớt.
Tôi ngáp dài ở cửa, bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng gió sượt qua mang tai, vẫn chưa kịp nhìn rõ vị khách trước mắt đã nghe thấy tiếng cười của nhân viên phục vụ: “Chào mừng quý khách tới với cửa hàng, xin bước cẩn thận, mời quý khách đi hướng này.”
Người khác hiếm hoi ấy không bước vào cửa, đứng ở cửa, không có bất kì phản ứng nào. Tôi ngẩng đầu.
Nhìn thấy Diệp Bổng đang nhìn mình chăm chú, tôi giật mình lùi lại một bước, suýt chút nữa đâm sâu vào tủ quần áo phía sau, bị Diệp Bổng dùng bàn tay rắn chắc đỡ lại.
Anh thở phào một cái, miệng cười méo xệch: “Cô chủ, em đừng có lần nào cũng gây ra những chuyện làm người khác đứng tim thế này chứ, không bị bệnh tim cũng bị em dọa tới mắc bệnh mất thôi.”
Bà chủ Lam Băng đang ngồi ở bàn thu ngân chu miệng huýt lên một hồi sáo. Các bạn đồng nghiệp ở quầy phục vụ đều phá lên cười.
Diệp Bổng nở nụ cười tươi rói: “Thật là ngại, mọi người có phòng đơn nào không, cô gái này muốn xin tôi mười phút.”
Bà chủ Lam Băng lạnh lùng bỗng bật cười: “Đi đi, cô nương của nhà chúng tôi chỉ bán thân, không bán tài.”
Tất cả mọi người đều cười nghiêng ngả, tôi nghiến răng, nghĩ tới mối quan hệ chẳng lấy gì làm thân thiết giữa mình và Diệp Bổng, mặt tự dưng nóng bừng bừng, trợn mắt nhìn mọi người, dẫn Diệp Bổng vào phòng đơn. Tôi cầm menu đưa cho anh, nói nhỏ: “Ăn gì, em mời?”
“Không bận à?” Diệp Bổng nhìn tôi, không biết có phải do ánh điện không, mặt anh như đỏ lên: “Tại sao em tắt máy mãi thế?”
“À, em hết tiền nạp điện thoại rồi”.
“Anh nạp cho em năm trăm đồng, em không biết mở máy xem à?”
“… Em không có tiền nạp thì mở máy làm gì?”
Diệp Bổng mở to mắt nhìn tôi âu yếm: “Quả Quả, em biết anh sẽ nạp tiền cho em mà, em chắc chắn biết.”
Đúng vậy, tôi biết kiểu của Diệp Bổng, tôi vội vàng chống chế: “Đó chỉ là một sơ suất, anh đừng để tâm.”
“Em đừng sợ, anh không có ý định đến đây để xin lỗi.” Trong không gian nhỏ hẹp, Diệp Bổng dừng lại, mà nhìn chăm chú vào ánh nến trên bàn, “Nhưng anh thì định phải có trách nhiệm với em.”
“Em không cần trách nhiệm.” Thay chân tôi trở nên thừa thải, “Ý… ý của em là, em hoàn toàn tự nguyện, thật đấy… nếu không phải trong trường hợp ấy anh sẽ chẳng bao giờ cần đến em. Chỉ là em cảm thất trong chuyện này không có lợi cho anh, có lẽ đấy không phải một việc tốt, cho nên, hãy quên em đi.”
Tôi vẫn còn nhớ rõ, rất lâu sau đấy… bức dán tường màu đỏ phản chiếu lên bộ trang phục giáo sinh màu xanh của anh, anh nắm chặt tay, cả thân hình anh toát lên một vẻ đẹp mê hồn. Tôi cứ ngồi đấy đoán xem anh đang nghĩ gì, cái gọi là trách nhiệm, nếu tôi không nhận, cảm giác tội lỗi trong anh sẽ không vơi đi. Tôi chỉ đang cố gắng để anh hiểu rằng, tôi không để ý đến điều đấy, cho nên anh cũng không cần bận tâm. Trong thời buổi quan niệm tình yêu ngày càng thoáng hơn, việc này là hết sức bình thường, không có gì đặc biệt.
Rất lâu sau, Diệp Bổng mới ngẩng đầu lên, không còn là anh mắt quyến rũ, mê hồn nữa, ánh mắt anh trống rỗng không biểu lộ cảm xúc gì.
Anh nói: “Quả Quả, qua đây”.
Tôi không dám bước qua mà lùi một bước.
“Chúng ta sau này đừng bao giờ gặp lại nhau nữa nhé, như vậy không tốt cho cả hai chúng ta”. Diệp Bổng đột nhiên nói.
“Ừ.” Tôi gật đầu, chỉ cần anh luôn vui vẻ là tốt rồi.
“Giống như những người xa lạ.” Diệp Bổng lạnh lùng nói, “Sau này ai đi đường nấy”.
Tôi gắng gượng gật đầu.
“Thế này được chưa?”
Tôi không nói gì. Anh đi đi, đi tới nơi nào không có em, đến nơi mà anh muốn đến. Lần ra đi này xa xôi cách trở.
Diệp Bổng đứng dậy, tôi né sang một bên nhường lối.
Anh bước tới trước mặt tôi, đột nhiên giơ tay đóng sầm cánh cửa, ghì chặt tôi vào tường, cúi đầu, nghiến răng: “Thật sự có thể không?” anh khẽ nâng cằm tôi lên, “Lời nguyện cầu tết năm ngoái của em là gì? Em đã viết gì trên blog, phải nắm chặt Diệp Bổng trong tay, sau đấy sẽ lấy anh ấy. Em biết không? Trang blog ấy của em bị bạn cùng phòng anh in ra cho cả lớp đọc., không biết dễ hay khó. Nhưng chưa tới nửa năm em đã thay đổi rồi sao? Lên giường xong là em không cần anh nữa sao? Được!”
Tôi chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần: “Có phải anh định đùa em?”
Diệp Bổng lùi một bước, mắt anh tối sầm lại: “Cuối cùng em vẫn không tin?”
“Không”. Tôi nhảy lên ôm chặt lấy anh, “Diệp Bổng em chỉ là không muốn làm khó anh, em yêu anh, thật sự rất yêu anh.”
“Thế chúng ta hẹn hò nhé!”
“Hả?”
Anh chau mày: “Không được à?”
Tôi vội vàng gật đầu.
“Em ngoan đấy”. Diệp Bổng hôn lên trán tôi, rồi vuốt nhẹ lên tóc, “Không được nghĩ linh tinh, việc mà anh đã quyết định, không có gì gượng ép. Anh đồng ý là tình yêu của anh với em hiện giờ chưa đủ, nhưng chẳng mấy chốc anh sẽ yêu em, anh đảm bảo. Cứ thế đã, anh phải về rồi, anh chỉ được nghỉ ba tiếng.”
Tôi không biết lời đảm bảo của anh có ý nghĩa gì, nhưng tôi thực sự tin tưởng anh.
Lúc ra ngoài Diệp Bổng vẫn nắm tay tôi. Nghe Trương Miên bảo Diệp Bổng là hạng “lật sách” có nghĩa là lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh trở mặt trước mặt tôi, hôm nay nhìn thấy việc động trời này mới thấy khả năng diễn xuất của anh sánh ngang với Thần Châu Lục Hiệu.
Tôi ra cửa tiễn anh, anh nở nụ cười tươi như hoa, làm cho tất cả phục vụ nam ở đấy cũng phải điên đảo. Đợi anh đi xa rồi, Lam Băng ghé sát tai tôi: “Cưng, chính xác mười phút, không quá một giây, anh chàng đẹp trai này thật tuyệt, hai người nói chuyện gì thế?”
“Chuyện tình yêu”. Tôi giơ hai tay lên trời: “Kính thưa các đồng nghiệp yêu quý, tôi đã bắt đầu yêu! Hôm nay tôi mời mọi người.”