• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Type-er: Gabeo

5.

Mười một ngày nghỉ phép đã tới, Điền mỹ nữ và Hạ Văn Kỳ đăng kí vào đoàn du lịch, mang theo Diệp Lê đi khu vui chơi ở thôn Phượng Hoàng tỉnh Hồ Nam. Thầy Nhất Đao Thiết thì đến bệnh viện khác chữa bệnh, Vu Nhã Chí về Hải Nam thăm người thân, chỉ có tôi là khổ, phải ở lại bệnh viện.

Nửa đêm, tôi ngồi trong phòng hộ lí kể chuyện ma cho chị em nghen.

Có một người đàn ông mặc áo quân phục rằn ri đi đến phòng đăng kí, tôi trông người này rất quen, thực ra là không chỉ quen, mà ngay cả chỉ nhìn lưng tôi cũng có thể nhận ra. Người đó đăng kí lấy số xong liền đi vào phòng nội khoa, tôi ma xui quỷ khiến thế nào cũng vội đi theo, ngườ đó vào phòng chẩn đoán, một lúc sau cặp nhiệt độ rồi ngồi hàng ghế nghỉ ngơi phía ngoài.

Người đó nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, hai má hồng một cách bất thường.

Theo như tôi nhớ, thì Diệp Bổng không mắc bệnh gì, đương nhiên tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của anh như bây giờ.

Tôi bước đến, gọi nhỏ: “… Diệp Bổng”. Sau khi gọi tên anh, từng tế bào trong cơ thể tôi dường như đều loạn cả lên, lúc thì sôi sùng sục, lúc thì reo vui, lúc lại đau đơn. Thì ra chỉ có thể gọi tên anh trong giấc mộng, còn ở ngoài đời thì sẽ có cảm giác này, tôi vui mừng nói líu cả lưỡi.

Diệp Bổng đột nhiên mở mắt ra, anh hơi bất ngờ, nhìn vào mặt tôi, không thốt nên lời.

“Diệp Bổng, anh không sao chứ!” Tôi sờ lên trán anh.

Anh nắm lấy tay tôi, anh cầm chặt quá khiến tay tôi đau nhói.

“Đường Quả?”

“Vâng.”

Tôi lấy cặp nhiệt độ trên người anh ra, chau mày, 39,7 độ, sốt cao rồi. Tôi đưa anh vào phòng nghỉ ngơi của trực ban, rồi chạy đến phòng bác sĩ lấy thuốc, chờ cho người anh hạ sốt từng chút từng chút một, tôi chạy đi chạy lại toát cả mồ hôi. Vẫn là duyên phận không thể chạy trốn, lần trước là anh chăm lo cho tôi lúc tôi bị sốt cao, lần này là tôi chăm sóc cho anh.

Chỉ là tôi không hiểu, một mình anh, nửa đêm chạy đến bệnh viên mà không có ai đi cùng.

Lúc trời sắp sáng, truyền được hai chai nước hoa quả, cơn sốt của anh mới được thuyên giảm, hàng lông mi dài của anh vẫn khép chặt, giống như những chú bướm đang đậu, trông thật đẹp và bình yên, bộ dạng của anh như chẳng màng tới việc thế sự bên ngoài.

Cô y tá đứng đó, cái cô Trương Tử nam suốt ngày thích cãi vã đó hỏi tôi: “Đường Quả, cái người đẹp trai mà cô đưa tới nằm ở phòng nghỉ là ai thế?”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Cha của con trai tôi.”

Mặt cô trắng bợt ra, đánh rơi cả sổ ghi bệnh xuống sàn: “Cậu im miệng cho tôi, không muốn nói ra thì thôi, nói ra chẳng câu nào đúng cả.” Nói xong cô rên lên một tiếng rồi quay ngoắt đi sang phòng bệnh nhân xem xét. Tôi cũng kêu lên, quay trở lại phòng nghỉ ngơi.

Diệp Bổng vẫn chưa tỉnh, tinh thần dường như bị suy sụp nặng.

“Diệp Bổng, anh thấy khó chịu chỗ nào? Chút nữa nhà ăn mở cửa em sẽ đi mua ít hoành thánh về cho anh ăn, rất thơm đấy.”

“Cảm ơn em, anh đã khỏe rồi.” Diệp Bổng nhìn tôi một lượt “Em giờ đã là bác sĩ thật sự rồi.”

“Vâng, nhưng em vẫn chỉ là thực tập sinh thôi, học khoa gây mê.” Giọng tôi trở nên mạnh mẽ, “Anh có muốn biết vì sao em học khoa gây mê không?”

“Anh không muốn biết.”

Diệp Bổng chẳng có chút lịch sự nào cả.

May cho anh tôi là bác sĩ, đối xử với người nhà bệnh nhân rất tốt, cho dù bị người nhà bệnh nhân mắng, tôi cũng chỉ cười mà chịu đựng, để đại diện cho hình ảnh tốt đẹp của y tá trong bệnh viện. Phó viện trưởng mà cũng còn phải đích thân tuyên dương tinh thần phục vụ của tôi nữa là.

Tôi lấy lại bình tĩnh và cười nói: “À, em đã giúp anh kê thuốc rồi, anh mang thuốc về nhà uống rồi dưỡng bệnh nhé.”

Quai hàm của Diệp Bổng đều động đậy, anh mở to mắt nhìn tôi một cách lạnh lùng.

Chẳng biết anh đang giận gì nữa.

Một lúc sau, anh nói: “Người yêu của em đâu?”

“Anh ấy về Hải Nam thăm bố mẹ rồi, em cũng muốn đi Tam Á, đứng trên bờ biển ngắm mặt trời chiếu xuống, nhưng thầy Nhất Đao Thiết đi công tác rồi, nói em phải chờ ở đây, tháng sau phát lương, ông sẽ cho em thêm tiền thưởng coi như là bù đắp cho em.” Tôi vui vẻ nói, không quên động viên anh, “Anh biết thầy Nhất Đao Thiết rồi đấy, là cái người Lương thiên lí đó, cái người đã đưa Thúy Thúy cho em đấy, à, anh còn nhớ Thúy Thúy chứ?”

Sắc mặt anh càng kém đi: “Không nhớ.”

Tôi vui mừng nói càng nhiều, lúc bối rối nói càng nhiều, hình như tôi kể gì với anh cũng nói rất nhiều.

Diệp Bổng cuối cùng không chịu nổi: “Em đi đi, hôm qua đã làm phiền em rồi.”

Tôi đi đến cửa quay lại nhìn anh rồi đóng của lại, tôi đột nhiên thở dài: “Anh bị ốm sau không đến bệnh viện, anh đến đây làm gì?”

Diệp Bổng cũng quay đầu lại, bộ dạng thẹn quá hóa giận: “Bình an!”

Tôi mặt dày cười lớn: “Anh không phải là không muốn xa em đấy chứ?”

Nói thật, tôi thật ra chỉ mồm mép thế thôi, nghĩ gì nói nấy. Diệp Bổng bỗng ngây ra, cắn môi, mặt bỗng dưng đỏ bừng, bộ dạng xấu hổ rồi đột nhiên chạy đi. Tôi cũng đúng ngây người ra, cũng không loại trừ khả năng này.

Một lúc sau cô y tá Lí Âm Âm chạy đến tìm tôi kiểm tra phòng bệnh, nhìn sắc mặt tôi liền hỏi: “Cậu ngây người ra làm gì thế?”

Tôi chợt bừng tỉnh: “Mau ăn cho no uống cho đã, có ân báo ân có oán báo oán, trời sắp sập đến nơi rồi.”

“Cậu đang nói bậy bạ cái gì thế nhỉ, đầu óc toàn là hoang tưởng thôi.”

“Có một người nói với tớ rằng, nếu muốn tôi yêu cô, trừ phi là trời sập đất lún không còn ngày tháng.”

“Á à, tỏ tình rồi à?”

“Vẫn chưa, bị xem thường, anh ta chê tớ phiền phức.”

“Người đàn ông mà không chê cậu phiền chắc phải dùng kính hiển vi mới tìm được.”

“Đồ con kiến!”

Âm Âm chỉ vào tôi rồi cười vang: “Đừng có đứng ngẩn ngơ ở đó nữa, đi vào phòng bệnh thôi, ở gường số 7 có một anh chàng chưa có bạn gái, có nhiều tiền lắm, tớ phải mau để anh ta gặp mặt và nhận sự chăm sóc chu đáo của y tá Tiểu Lý này.”

Ái chà, tiểu nha đầu này cũng âm thầm hành động rồi đây.

Tôi lại vui vẻ ngay lại, dùng giọng đầy tình cảm của chị Lâm Chí Linh trong “Xích Bích”: “Âm Âm, đứng lên đi.”

Lí Âm Âm tức tối bước đi: “Đường gọi tớ là Âm Âm, tớ ghét Âm Âm!”

Sau ngày hôm đó, Diệp Bổng cũng biến mất.

Tôi thấy đó như là một giấc mơ, trong giấc mơ của tôi anh vội vàng đến rồi cũng vội vàng đi như cơn gió.

Vào cái thời trẻ tôi vì tình yêu mà bất chấp tất cả, anh đáp ứng tất cả những mong muốn của thiếu nữ như tôi, mang đến cho tôi hôn nhân, mang đến cho tôi một món quà đáng yêu, và cũng đoạn tuyệt tình cảm với tôi một đi chẳng quay đầu lại. Thưng, trong lòng tôi vẫn luôn có bóng hình người đàn ông ấy, tình yêu của tôi dành cho anh là vô bờ bến, bởi vì trong cuộc tình ấy, tôi là người vui vẻ chấp nhận dù có bị vùi dập trong bụi trần.

Chỉ đến lần xuất hiện này của anh, nhìn anh cũng khiến tôi hồn bay phách lạc một một thời gian.

Có điều, cũng chỉ là thế này mà thôi.

Tôi đã nói rồi, tiếp tục, hoặc là vĩnh viễn sẽ không gặp lại.

Chúng tôi đã chọn con đường vĩnh viễn sẽ buông tay.

6.

Thời tiết cuối tháng 10 cuối cùng cũng mát hơn, cũng đến ngày giỗ của ông Đường rồi.

Tôi đề nghị xin nghỉ làm vài ngày trước, ở trường cũng xin nghỉ xong rồi chuẩn bị về quê vài ngày, chúng tôi cũng muốn về thăm ông. Mộ của ông Đường ở quê, ông bà vẫn còn khỏe mạnh, đều thấy mấy cái hộp nhỏ ở nhà tang lễ không hay ho gì, liền bảo các bác ở quê mang thi thể của ông Đường về quê chôn cất, tôi cũng đồng ý. Người ở quê coi trọng việc an nghỉ của người chết, mời cả thầy phong thủy ở quê đến xem, đặt mộ ở nơi trời đất giao hòa, hấp thu tinh hoa của trời đất ở tít trên đỉnh núi. Báo đài đều nói kiểu chôn cất thi thể người chết ở chỗ như thế này, phần lớn đều biến thành con quỷ da trắng, trời tối sẽ bật dậy ăn thịt người.

Sau này tôi mới biết phía bên kia của ngọn núi là đất của quân đội, mỗi lần có tiếng súng diễn tập quân sự ở trên ngọn núi này đều vang mấy ngày mấy đêm, lúc trẻ con lên núi hái lá trà còn nhặt được rất nhiều vỏ đạn rồi mang về bán lấy tiền. Nghe nói đường núi của những sơn trang khác rất gồ ghề, nhưng bên này đi thăm mộ lại rất bằng phẳng, đến cỏ cũng chẳng mọc được.

Điền mỹ nữ nghe xong mấy ngày chẳng ngủ được, nói bố con nhát gan, nằm ở nơi đó tối tối nghe tiếng súng nó, chết cũng không yên lòng.

Nhưng ở quê di chuyển mộ phần là một chuyện lớn, tôi đã khuyên mấy lần rồi, nói rằng ông Đường thích nơi nhộn nhịp, nghe thất âm thanh là vui rồi, bà Đường liền từ bỏ ý định đấy. Nhưng ngày giỗ hàng năm, bà đều muốn ở lại thêm vài ngày, lên núi bày một mâm thức ăn và nói chuyện với tôi.

Cỏ trên núi mọc lên tươi tốt, tiếng chim kêu thánh thót, bầu trời trong lành đến không ngờ.

Trước kia đi một ngày, tôi đến siêu thị mua một ít quà cho hai bác, Vu Nhã Chí cũng đi cùng, cầm tay tôi đút vào túi áo, tôi cũng vui vẻ đi cùng anh.

Chúng tôi đi dạo trong siêu thị một người đẩy xe, mua được được một đống đồ ăn dinh dưỡng.

Đến quầy tính tiền, anh rút ra thẻ tính tiền của mình để trả, tôi cũng chẳng ngăn lại, chỉ là một chút đồ vặt thôi mà.

Về đến nhà, Điền mỹ nữ không ở nhà, đồ đạc đã được sắp xếp gọn gàng để trong phòng khách, tôi rót cho anh một cốc nước, rồi ngồi xuống gọt hoa quả.

“Bố của em tại sao lại mất?”

“Em chưa nói với anh à.”

“Ừ.”

“Anh chắc cũng chưa hỏi?”

“Đúng, cái này không được lịch sự cho lắm.” Anh nói, “Với lại em cũng sẽ rất buồn.”

Tôi chầm chậm gọt vỏ.

Anh nói: “Xin lỗi em.” “Anh nói với em, những chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, đừng nhắc lại nữa, quan trọng là tương lai sau này. Cho nên em mới cho rằng đó là điều đương nhiên không kể với anh, kể cả chuyện của bố em, đương nhiên kể cả Tiểu Lí.” Tôi dừng gọt hoa quả, nhìn lên tấm ảnh ông Đường treo trên tường với gương mặt mỉm cười không oán không hận, “Thật ra em biết, anh không muốn tìm hiểu quá khứ của em.”

Vu Nhã Chí có phần ân hận, rướn lông mày lên.

Tôi nhún vai: “Anh không hề yêu em.”

“Vậy em thì sao?”

“Ít nhất em cũng đã từng cố gắng.”

“Sau đó thì sao?” Giọng của Vu Nhã Chí to lên một cách khó hiểu, có vẻ như rất giận dữ, “Không yêu nữa đúng không?”

Là không còn yêu nữa, tôi nhìn anh, tinh thần có phần hỗn độn, rồi lặng lẽ cúi xuống gọt hoa quả.

“Ha…” Anh nằm dài xuống ghế sô pha nhìn lên bức tranh trên tường.

Tôi đặt hoa quả đã gọt đến trước mặt anh. Vu Nhã Chí không thèm đón lấy, ngoảnh mặt đi. Hành động của anh không biết là đang định làm gì, tôi tuyệt đối không phải là loại người không biết nói lí lẽ “Tôi không yêu anh nhưng anh bắt buộc phải yêu tôi”. Tôi không phải loại người mặt dày mày dạn níu kéo quấy rầy không buông, người đàn ông nào bị tôi yêu mới là bạc mệnh sống không bằng chết.

Vu Nhã Chí đứng dậy cầm lấy áo khoác, sắc mặt có phần trắng bệch ra, chuẩn bị ra về.

“Ơ kìa, Vu Nhã Chí.”

Anh đặt tay lên vai tôi, người tôi bị ép ngồi xuống ghế, gương mặt của anh sát gần tôi, có chút nản lòng: “… Anh đã yêu em rồi.”

Anh bỏ đi, còn lại tôi ngồi ngẩn người trên ghế ăn hoa quả.

Trước khi giới thiệu tôi cho Vu Nhã Chí, cô đã giới thiệu rất nhiều cô gái khác cho anh. Có một lần cô gọi tôi sang giúp cô chuẩn bị cơm, tôi vào nhà bếp nhặt rau, cô thì tự hào ngồi ở phòng khách nói chuyện quan hệ của Trung Mỹ với Vu Nhã Chí, thỉnh thoảng anh mới đáp lại, nói chuyện thật khô khan. Tôi ngồi trong bếp cười đến nỗi sắp vỡ cả bụng, cuối cùng Vu Nhã Chí chạy biến đi, sau đó cô mới chạy qua nói với tôi, cậu nghiên cứu sinh họ Vu thật đẹp trai, nhưng thật ra chỉ là con mọt sách học mãi thành thằng ngốc mất rồi.

Cũng hay là tôi và Vu Nhã Chí đều là học sinh của thầy, khi đã trở nên quen thân, cô đột nhiên một ngày đả thông tư tưởng, ngày qua ngày sinh tình cảm mới là tình yêu chân chính, liền mai mối cho hai chúng tôi.

Cũng chỉ khi ở bên nhau, chúng tôi mới có hứng thú nói đến tình yêu gì đó.

Chúng tôi giống đôi bạn thân thiết hơn.

Bây giờ anh nói với tôi, anh đã yêu tôi.

Lương Triệu Vỹ trong phim “2046” có một câu nói kinh điển rằng: Cái thứ gọi là tình yêu, thời gian mới là mấu chốt. Quen biết nhau quá sớm hay quá muộn, đều không được.

Đúng là, đều chẳng thành.

Diệp Bổng với tôi đã không thành.

Tôi và Vu Nhã Chí cũng chẳng có kết quả gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK