“Em nghe không nhầm đâu.” Diệp Cương nhìn điệu bộ ngập ngừng của cô, cười nói.
“Sao anh lại tự ý quyết định? Em có biết làm gì đâu, anh đi mà tìm người có kinh nghiệm ấy.” Cô trợn mắt nói.
“Em không sợ giữa anh và Quách thư ký sẽ xảy ra chuyện gì à?” Diệp Cương nói.
“Nhưng còn công việc của em thì sao?”
“Cửa hàng sách cổ ấy của em cứ để cho nhân viên mới làm đi, yêu cầu người ta làm thêm giờ. Anh sẽ tăng lương lên gấp đôi. Đây chỉ là tình huống tạm thời thôi mà, nể mặt em lắm, anh mới đồng ý cho Hứa thư ký nghỉ đấy.” Diệp Cương thương lượng với cô.
Thư Dĩ Nhu nhìn Diệp Cương, có cảm giác không kịp hiểu chuyện đã bị dồn vào bẫy rồi.
“Như thế không được ư?” Diệp Cương vuốt ve hai má cô, thấp giọng hỏi.
“Tất nhiên rồi.” Cô nhíu mày, rất không thích bị ép buộc.
“Thư tiểu thư, Quách thư ký tuy là người được việc, nhưng cô ấy cứ ở mãi bên Giám đốc cũng không hay. Do đó mới phải nhờ đến cô.” Hứa Dịch Luân vội vàng lên tiếng phụ họa vào.
“Những việc gì giúp được tôi cũng đã làm rồi, thêm việc này nữa, cũng đành vậy…” vì Hứa thư ký nhìn cô với vẻ mong mỏi, nên cô có thể nói khác đi được sao?
“Có Thư tiểu thư ở, nhất định là không vấn đề gì rồi.” Hứa Dịch Luân vui vẻ nói.
Diệp Cương ôm lấy vai cô, tay hắn vuốt theo mái tóc dài của cô xuống đến tận eo lưng Thư Dĩ Nhu.
Cô đẩy tay hắn ra, khẽ nói: “Chẳng lẽ anh vừa thấy Quách thư ký thì sẽ biến thành rắn độc à? Anh cần gì phải nói thế đâu, chỉ làm em thêm đề phòng anh thôi”.
Hứa Dịch Luân gượng cười, không dám bình luận gì thêm.
Diệp Cương đảo mắt, vẻ muốn cười nói: “Chưa có ai cho rằng anh là người dễ sống chung và chính anh cũng không muốn người ta cho rằng anh dễ dàng cùng chung sống”.
“Đồ quái dị.” Cô bật cười, bình luận.
“Xin lỗi, tôi phải đi đã, quên mất chưa gọi điện lại cho vợ tôi để báo tin này, cô ấy hẳn sẽ rất vui.” Hứa Dịch Luân vội vã ra về.
“Anh về đi, mọi chuyện cứ thế mà làm.” Diệp Cương dặn.
Thư Dĩ Nhu nhìn theo bóng Hứa thư ký trong lòng bỗng thấy vô cùng xúc động. Nhân lúc cô không chú ý, ai đó lén đến gần ôm chặt lấy cô.
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt gần ngay sát của Diệp Cương, đôi mày thanh tú nhướng lên.
Diệp Cương dùng ngón cái vừa nâng cằm cô lên vừa vuốt nhẹ.
“Đừng suy nghĩ nữa, em chính là người nuôi dạy thú trời cho anh đấy.” Diệp Cương nói.
“Em không muốn làm người nuôi dạy thú, em muốn làm chủ hiệu sách cổ cơ.” Thư Dĩ Nhu lầm bầm trong miệng, làm cho Diệp Cương bật cười thành tiếng.
Khi cô nhìn hắn cười sảng khoái, mọi lo lắng đều bay biến đi hết. Đúng thế, cô nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Bọn họ đã thoát chết trong gang tấc như thế, bây giờ có thể được ở bên nhau là điều vô cùng đáng mừng rồi. Huống chi, chỉ cần có thể được nhìn thấy hắn, cô đã vô cùng vui vẻ. Có lẽ cô thực sự yêu hắn rồi, vì mỗi khi nghĩ về hắn, cô đều thấy mình lơ lửng trên chín tầng mây. Thư Dĩ Nhu mỉm cười vui vẻ, đôi mắt phượng trong sáng như ánh trăng nhìn về phía hắn làm hắn không nhịn nữa ôm cô vào lòng, hôn lên đôi môi đang cười của cô…
Một tuần sau!
Mười giờ tối, Thư Dĩ Nhu lén lút về nhà. Chính xác mà nói, là trở lại nhà của Diệp Cương.
Bởi vì thư ký tạm thời Quách Hương Vân từ Đài Loan tới thay thế cho công việc của Hứa thư ký đã rời Nhật Bản vào ngày thứ ba sau khi đã đau khổ gửi gắm ông chủ lại cho cô, hy vọng cô có thể phục vụ được ai đó.
Lý do là Diệp Cương khi mới ngủ dậy rất hay tức giận, ăn cơm trưa cũng bực bội với cô (Quách Hương Vân), ăn tối cũng thế, cho mãi đến khi hắn đi ngủ vẫn chưa hết…… Ách, dường như chỉ cần mọi chuyện có liên quan đến sự giúp đỡ của Quách thư ký đều làm Diệp Cương nổi cơn tức giận.
Thế mới biết Hứa thư ký là người vô cùng trầm ổn, gặp biến không sợ hãi, vì hắn đã theo Diệp Cương mười năm, luôn hiểu những mệnh lệnh của, bất cứ sự việc gì xảy ra đều có tính toán các phương án ứng phó. Nhưng Quách Hương Vân thì không có được bản lĩnh ấy. Cho nên, chỉ cần nhìn thấy Diệp Cương thì đã lúng túng đến mức chữ tác đánh chữ tộ, thành ra mới xảy ra cơ sự này!
Ba người bọn họ như tạo thành một tổ hợp: Diệp Cương là bom nổ chậm, Quách Hương Vân chính là ngòi nổ, còn Thư Dĩ Nhu là ngườu tháo dỡ bom mìn.
Nhưng bình thường Thư Dĩ Nhu không hề e dè người nào đó tính nóng như lửa, nhưng lúc này lại lén lén lút lút đi vào nhà, còn chột dạ nhìn về phía phòng khách nữa.
Không có người!
Ông trời giúp ta rồi! Thư Dĩ Nhu nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới chính thức bình tĩnh lại.
Chiều nay cô đã báo cho Diệp Cương biết là mình sẽ tham gia cuộc gặp gỡ thân mật – giống như đi coi mắt tập thể ấy – do một người bạn thân thiết của cô: Linh Tử giới thiệu, Diệp Cương đã nhìn cô với vẻ tức giận vô cùng, dọa cô không dám thở nữa.
Nhưng cô đã giải thích với hắn đó chỉ là cô muốn giữ gìn mối quan hệ bạn bè lâu năm với Linh Tử – khách hàng truyền thống kiêm bằng hữu của cô.
Cô đã quên mất phải hủy bỏ cuộc gặp gỡ này, nhưng thời gian ngắn như thế thì Linh Tử cũng không thể tìm được người khác thay thế. Hơn nữa người Nhật Bản làm việc rất nguyên tắc, đã ghi rất rõ danh tính trên giấy mời rồi, nên cô không thể làm cho Linh Tử mất mặt được. Thư Dĩ Nhu liếc nhìn về căn phòng tối om của Diệp Cương, rón ra rón rén về phòng mình.
Cửa phòng đột nhiên bật mở!
“Em đã về rồi à?” hắn đang ngồi ở bàn làm việc của cô, tay khoanh lại trước ngực, nét mặt không đổi sắc nhìn cô.
Thư Dĩ Nhu đứng sững lại tại chỗ, giống như kẻ trộm bị bắt quả tang.
“Lại đây” Đôi mắt sắc bén của Diệp Cương nhìn cô rồi hắn vươn tay ra.
Thư Dĩ Nhu bình thường cũng không phải là người hành động nhanh nhẹn, bây giờ lại bị dọa đến kinh sợ, vốn đã chậm lại càng thêm chậm, mất một lúc mới đến gần bên hắn.
Diệp Cương ngắm nhìn cô vẻ đánh giá: tối nay cô mặc một chiếc váy dài in hoa, khoác ngoài thêm một cái áo ấm màu trắng và quàng khăn quàng cổ bằng lụa màu xanh. Nữ nhân này trông bộ dáng thật ngọt ngào, lãng mạn đúng là đến chỗ hẹn hò có khác. Nhìn vẻ mảnh mai, thanh tú của cô cùng với nét mặt mỹ lệ ấy, chỉ cần là đàn ông thôi là sẽ nảy sinh ngay ý định muốn bảo vệ cô.
“Gặp mặt vui vẻ chứ?” Hắn cao giọng hỏi.
Thư Dĩ Nhu nghĩ lại về cuộc gặp gỡ hôm nay bèn bật cười, khi nhìn đến sắc mặt của Diệp Cương càng lúc càng xấu, càng buồn cười hơn.
“Nghe chừng có vẻ rất vui” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Thư Dĩ Nhu vỗ nhè nhẹ lên hai má của hắn, kiên nhẫn đợi đến khi hắn nguôi nguôi giận mới chậm rãi nói: “Quan hệ tìm hiểu có ba giai đoạn: đầu tiên là bên nam và bên nữ sẽ cùng nhau đối thoại trong hai phút”.
“Hai phút?” Diệp Cương bắt đầu cảm thấy hơi hơi yên tâm.
“Vâng, hai phút là đủ để trả lời một vấn đề rồi, rồi sau đó lại luân phiên đến bên nam.” Cô nhìn hắn vẻ vô tội.
Diệp Cương lúc này mới thật sự hiểu được tâm tư của người bạn gái trước kia.
Từ trước, hắn luôn dồn hết sức lực và tâm trí cho công việc, làm cho bạn gái của hắn cứ nghi ngờ hắn đã thay lòng đổi dạ, đối với hắn không hề có cảm giác được an toàn……
Thế nên bây giờ hắn đang bị quả báo đây!
“Thế còn giai đoạn thứ hai, thứ ba thì sao?” Nếu không hỏi cặn kẽ hết mọi chuyện, hắn sẽ không yên lòng được.
“Người con trai nếu thích người con gái nào đó thì sẽ nói chuyện với cô ấy lâu hơn, tâm đầu ý hợp, rồi chuyển sang đến tâm sự cùng nhau…” Thư Dĩ Nhu cúi đầu, ấp a ấp úng nói.
“Có phải có rất nhiều người đối với em muốn trải qua giai đoạn thứ hai và thứ ba?” Hắn nheo nheo mắt, trầm giọng hỏi.
“Bởi vì đi cùng có rất nhiều người nên nói chuyện rất rôm rả. Nhưng vì ai cũng vội, nên cuối cùng em chỉ phải trả lời ba câu hỏi thôi.”
“Câu gì?”
“Làm sao em lại có ý tưởng kinh doanh sách cổ? Chỗ nào bán đồ ăn Trung Quốc? Bàn về dưỡng sinh.” Thư Dĩ Nhu nhẹ nhàng trả lời, cô vỗ lên cánh tay hắn như muốn trấn an.
Chao ôi, tất cả những điều ấy đều là sở trường của cô. Diệp Cương có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của gã đàn ông nọ: mắt sáng rỡ lên, trong đầu đã tính đến chuyện tiếp theo với cô.
Tuy rằng Thư Dĩ Nhu lớn lên ở Nhật Bản, nhưng mẹ cô vẫn dạy cô nghe nói đọc viết tiếng Trung lưu loát, thậm chí cách nấu nướng theo kiểu của người Hoa cô cũng làm tốt. Ví dụ như món canh cá sở trường của cô, hắn rất thích, đến mức như nghiện rồi.
“Anh vẫn còn giận à?” Cô mát xa gáy cho hắn, đến khi hắn nguôi giận mới thôi.
“Thế hôm nay có mấy người đưa danh thiếp cho em?” Cô vừa quay đi, hắn đã hỏi với theo. Cuộc gặp mặt tìm hiểu này nếu hai bên vừa lòng nhau thì khi kết thúc không phải hai bên sẽ trao đổi danh thiếp cho nhau để tiện bề liên hệ lại hay sao?
“Em không đếm, với lại em cũng không đưa danh thiếp của mình cho ai cả. Điều ấy rất quan trọng à?” Cô khó hiểu hỏi lại.
“Vậy chúng ta cùng nhau đếm xem sao.” Diệp Cương mở túi, lấy ra ví đựng danh thiếp, càng đếm nét mặt hắn càng trầm xuống.
Tất cả có mười ba cái danh thiếp, mà toàn thể cuộc gặp mặt có hai mươi lăm người là nam!
“Rất có trình độ! Toàn là bác sỹ, luật sư, hầu như đều đã tốt nghiệp đại học.” Hắn lạnh lạnh lùng liệt kê.
“Nhưng có liên quan gì đến em chứ? Vì em đã có anh rồi mà.” Cô vỗ nhẹ lên đầu hắn.
“Vậy sao em còn đi gặp gỡ họ làm gì?” Diệp Cương tức giận hét lên.
Thư Dĩ Nhu bị hắn làm cho kinh sợ đến nhảy dựng lên, vội dùng tay ôm ngực, liếc hắn một cách oán giận.
“Chiều nay em đã giải thích rồi còn gì. Chị Linh Tử rất quan tâm đến em, nếu tự nhiên em hủy bỏ cuộc gặp gỡ tức là em coi thường chị ấy. Anh cũng thấy là em chỉ ăn mặc bình thường như thế này, chứng tỏ là em không để trong lòng cuộc gặp mặt này.” Cô trả lời.
Hắn nắm lấy tay cô, môi nhếch lên, trong mắt ánh lên vẻ sung sướng như đứa trẻ con giữ được thứ đồ mà mình thích.
“Anh biết mình nóng tính, nhưng chẳng qua điều này vượt quá mức tưởng tượng của anh, nên anh không kiềm được. Anh biết mình không độ lượng tí nào, đã làm em sợ”. Hắn miễn cưỡng giải thích.
“Không sao, em không để ý đâu.” Thư Dĩ Nhu nhìn đại nam nhân này giải thích, đôi môi mềm mại mỉm mỉm cười, đôi tay nhỏ bé nắm lấy đôi tay lạnh giá của hắn, rồi vội lục tìm khăn ấm trong ngăn tủ, lấy ra một cái. “Hôm nay trời khá lạnh, anh phải để ý giữ ấm, ít ra cũng quàng khăn vào, tránh cho gáy lại bị đau lại.”
“Mặc ấm quá, đầu óc rất không minh mẫn.” Hắn nắm chặt lấy tay cô, không muốn buông ra.
“Tối rồi, anh còn muốn làm việc gì nữa. Chính vì anh làm việc nhiều quá, không để cho đầu óc được nghỉ ngơi nên gây ra khó ngủ, làm cho dạ dày không co bóp, tiêu hóa không tốt, dẫn đến bị sái cổ thôi. Tật xấu này của anh không sửa thì không tốt….”
Diệp Cương không để cô nói hết câu, liền ôm cô vào lòng. Ôm thân thể mềm mại của cô, hắn thấy lòng mình ấm áp hẳn lên.
Thư Dĩ Nhu dựa vào lồng ngực ấm nóng của hắn, tìm được tư thế thoải mái nhất mà cuộn người lại. Giờ đây cho dù trời có sập xuống, cô cũng không sợ.
“Có em ở bên, mọi bệnh tật của anh đều khỏi hẳn.” Hắn ghé sát tai cô thì thầm.
“Ngứa em…” Cô cười nhẹ trong lòng hắn. Diệp Cương cúi xuống, hôn lên môi cô. Rất nhanh chóng, Thư Dĩ Nhu bị cuốn theo nụ hôn nóng bỏng của hắn, ôm lấy cổ hắn, hôn lại hắn.
Cảm giác được Thư Dĩ Nhu như hết hơi, Diệp Cương dừng lại, nhìn thần thái mê man của cô, nói:
“Anh sẽ không cho phép em được rời khỏi anh”.
“Đến ngày kia là Hứa thư ký từ Đài Loan quay lại, em sẽ quay về hiệu sách của mình.” Tuy cô rất vừa lòng với nhân viên mới của mình.
“Anh muốn em tiếp tục ở lại bên anh.” Diệp Cương nghiêng người về phía trước, ép cô dán chặt lưng vào cái bàn phía sau.
“Em cũng có công việc và cuộc sống riêng của mình mà”.
Diệp Cương không nói nữa, chạm chóp mũi của hắn vào mũi cô, yên lặng.
Nhìn hắn ở gần như thế, Thư Dĩ Nhu giấu mặt vào ngực hắn, tim đập mạnh lên đến mức cô có cảm giác hắn cũng nghe thấy.
Hắn cười thành tiếng khi thấy cô cố tình tránh ánh mắt của hắn. Cô khép mắt lại như chờ đợi nụ hôn, hắn nhẹ nhàng cúi xuống, môi hắn phủ lên môi cô, thì thầm: “Lấy anh nhé.”