Kim Jong Gyu nghiến răng ken két, "Kim Taehyung, có tin hôm nay không chỉ bản mặt của anh bầm dập, trên mạng còn tràn ngập dòng tít: "Idol nhóm nhạc xu hướng bị đấm sấp mặt do gạ gẫm trẻ vị thành niên" không?"
Có tiếng ho sù sụ vang lên, không nhìn cũng biết Kim Eun Jin vừa bị sặc nước.
Taehyung nghệt mặt: "!!!" Quá khứ phải chăng tôi đã quá vị tha... Các bạn ARMY, như mình từng nói, quả nhiên "hiền cũng là một loại tội" >.
Năm học lớp sáu, Taehyung bàng hoàng nhận ra thứ luôn khắc ghi trong trái tim mình không chỉ đơn thuần hai tiếng "gia đình". Trớ trêu đến khi ngộ ra mới biết tâm khảm đã có ngoại lệ, ngoại lệ ấy mang tên Kang Hyun Jung. Với cô ấy, không quên được mà cũng không muốn quên, cảm xúc ươm mầm bao năm đâu thể nói buông là buông nói bỏ là bỏ. Bởi có lẽ Kang Hyun Jung giống như ánh sáng thần kỳ, người ấy không chỉ là bạn thanh mai - bạn thân duy nhất mà anh nhận thức từ năm ba tuổi, cũng là người bạn cùng anh học tập, là người duy nhất thấu hiểu nỗi lòng ẩn sâu bên trong một Kim Taehyung hoàn hảo, đồng thời còn là hải đăng chỉ điểm giúp định hướng lại đoạn đường... Để rồi mai sau trong lúc trả lời phỏng vấn, anh không thể lừa phỉnh lỏng mà khẳng định rằng, "...Nếu không có cô ấy, giờ này tôi vẫn là kẻ tầm thường, sống một cuộc đời tầm thường theo như viễn cảnh tôi từng suy nghĩ...Nếu không có cô ấy thì sẽ không có V Bangtan Soyeondan(BTS) như bây giờ."
Trong quá khứ, người ấy là tất cả đối với Taehyung. Thời khắc lạc lõng một mình ở sân bay anh mới biết thì ra bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều.
"Taehyungie, cậu sẽ chờ tớ chứ?"
"Không, trước lễ trưởng thành tớ sẽ đi tìm cậu."
Đến khi định thần, một chiếc khăn tay đã xuất hiện trong tầm mắt. Nhờ mối quan hệ của gia đình nên một cậu bé không có phận sự như Taehyung mới được đứng cạnh ngay sát khu vực đường băng. Chẳng biết có phải đang độ vào đông, hay do cơn gió phản lực của chiếc máy bay vừa mới cất cánh mà anh cảm thấy toàn thân run rẩy tựa như rét lạnh.
Kang Hyun Jung đến một đất nước xa xôi, lại vì việc riêng mà sẽ tạm thời cắt đứt liên lạc... không dám trả lời chắc chắn sau bao nhiêu năm mới quay trở về. Từ giờ cậu ấy sẽ bước ra khỏi cuộc sống của mình, Taehyung giật mình vì cảm nhận được vị của nước mắt. Đã lâu lắm rồi anh mới bật khóc, hoàn toàn quên đi lời hứa "tớ sẽ kiên cường" chỉ mới dứt khỏi đầu môi.
Đúng là đồ thất hứa vô dụng!
Taehyung trong lòng nhạo báng bản thân. "Kiên cường" trong lời hứa của anh bao gồm cả việc tớ không chấp nhận thực tại, cũng là tớ sẽ từng bước đánh đổi, thậm chí là chống đối bố để theo đuổi đam mê, cho dù trong một khoảnh khắc, anh mới chợt ngộ "đam mê" là gì.
"Taehyungie, giọng hát của cậu..." Kang Hyun Jung thở dài, "Cậu còn phủ nhận mình không có khả năng ư?"
...
"Tớ mất bố mẹ, mất anh trai, mất tất cả rồi, giờ chỉ còn lại hoài bão tự mình gây dựng sự nghiệp tương lai."
...
"Taehyungie, tuần sau tớ sẽ sang Pháp, không chỉ là để tránh khỏi phiền phức liên quan đến việc kế thừa tài sản, cậu biết đó còn là kinh đô thời trang mà."
...
"Taehyungie, không chỉ có tớ, cậu biết điều cậu thực sự muốn gì mà."
...
"Taehyungie, tớ luôn hy vọng dù ở bất cứ đâu cũng có thể nhanh chóng tra được tin tức của cậu, hoặc là được nhìn thấy cậu dưới vai trò là một ca sĩ trên TV."
...
"Taehyungie, tớ với cậu cá cược được không? Xem sau này ai mới là người thành danh trước nhé."
"Ừm." Taehyung không chút do dự gật đầu, "Vậy phần thưởng của người thắng, hình phạt của kẻ thua là gì?"
...
Taehyung mỉm cười ủ rũ nhận lấy khăn tay, trong lòng một mảnh hỗn loạn. Lạ quá, hình như có điều gì đó đang dần thay đổi. Bất động dõi mắt về phía chân trời xa xa, có rất nhiều chuyện ngay chính thâm tâm cũng không thấu tỏ rõ ràng.
Hyun Jung từ giờ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới đúng như những gì cậu ấy mong muốn, vậy mà tại sao khoảng trời tự do lại khiến anh cảm thấy ngột ngạt? Có phải anh đã quá ích kỷ rồi không? Taehyung không thể trả lời nhưng việc duy nhất anh có thể làm là chờ đợi. Chờ đợi cậu ấy trở thành một nhà thiết kế đại tài... Hy vọng đến ngày gặp lại, cả hai đã đủ trưởng thành và không héo tàn vì những kìm kẹt trong tuổi ấu thơ.
"Thiếu gia, giờ học tiếp theo sẽ bắt đầu vào nửa tiếng nữa."
Gió thổi hong khô nước mắt. Đóng băng tuyến lệ như chưa có gì xảy ra.
"Cháu biết." Taehyung quay đầu nhìn ra phía sau rồi chợt sải bước, "Phiền bác liên lạc với giáo sư giúp cháu, hôm nay cháu muốn được nghỉ ngơi."
Quản gia ngạc nhiên sau cùng cũng vui vẻ gật đầu. Người ngoài hiếm ai biết rõ dung mạo của đại thiếu gia nhà họ Kim, nhưng việc nghe qua vị tiểu thiên tài này là người quy củ, học hành xuất sắc, lấy "học" làm trọng, yêu "học" đến phát điên phần lớn đều truyền vào lỗ tai thích hóng truyện của bọn họ. Không ai biết người chăm sóc vị thiếu gia này là quản gia Hwang thỉnh thoảng cũng đau lòng tiếc thay, thời gian biểu do chính tay ông ghi lại đầy ắp các môn học, thời gian nghỉ ngơi chỉ được tính trên từng phút từng giây, thiếu gia cùng lắm chỉ hơn đứa con nhỏ của quản gia hai năm tuổi, vậy mà tuổi thơ lại làm bạn với sách vở bóng đèn, thử hỏi một người dù không là cha nhưng tận mắt thấy cậu lớn lên có ai là không đau lòng. Việc thiếu gia tự mình xin nghỉ đúng là cầu còn không được. Thế nên chủ tịch Kim bắt đầu bị bán đứng từ đây, mấy năm sau nếu không phải tình cờ phát hiện, không biết đứa con trời đánh cùng vị quản gia mà ông hết sức tin tưởng còn định thông đồng dối gạt ông đến bao giờ.
Tuy vậy đó đã là chuyện của ba năm sau. Taehyung hiện tại đang ngồi yên vị trên xe ô tô, ngắm nhìn các tòa nhà cao tầng nối nhau san sát, cửa kính sáng loáng dưới ánh mặt trời. Chục năm trước đây Daegu còn là một thôn quê, không ngờ đến giờ đã phồn thịnh đến mức này. Nếu mọi thứ xung quanh đều đang tích cực thay đổi, phải chăng cứ mãi yên vị một chỗ bản thân sẽ bị lỗi thời? Anh vốn luôn nghe theo bố, mặc niệm kỳ vọng của ông thành một phần trong cuộc sống, nhưng anh không vui lòng, cũng không thể khống chế thêm được ước mơ. Việc trở thành doanh nhân hay tiếp quản chiếc ghế chủ tịch hội đồng không phải là lẽ sống của anh.
Không khó để nhận ra một người hoạt ngôn như thiếu gia đang suy nghĩ miên man. Tưởng người ở đằng sau vẫn còn buồn vì chuyện của tiểu thư Hyun Jung, quản gia Hwang thật tâm mở lời, "Thiếu gia, cậu có muốn đến khu vui chơi không?"
Taehyung cảm động, lại nhớ bố chưa bao giờ dẫn anh đi chơi thì bèn mở lời, "Vâng, vậy làm phiền bác rồi ạ."
Taehyung được đến trung tâm giải trí lần đầu tiên vào năm mười hai tuổi. Bác quản gia trông giống một người cha hơn là người đang bảo vệ. Anh đã từng ước rằng giá như đây là người thân sinh của mình thì tốt biết bao, nhưng rồi lại dễ dàng bác bỏ vì nhận ra bản thân đang quá ích kỷ. Tuy chủ tịch Kim khiến một đứa trẻ như anh có cảm nhận thế giới này quá khó khăn, nhưng đứng trên cương vị của một người cha, ngoài thúc ép học tập, ông chưa bao giờ la mắng đứa con trai nhỏ, thậm chí là cưng chiều đến tận trời đến nỗi hai đứa tiểu quỷ chỉ biết bĩu môi bất mãn.
Cũng trong ngày đầu trốn học, Taehyung cảm thấy tội lỗi bủa vây. Nghĩ rằng bố hiện đang bận tối mắt tối mũi ở tập đoàn, còn anh thì bỏ dở buổi học ngồi lặng ở đây... Taehyung chỉ biết lắc đầu cười khổ. Bác quản gia luôn giữ chừng mực, tưởng rằng đã có thể thân thiết nhưng giờ lại giữ khoảng cách an toàn, đứng cách so với anh năm mét. Taehyung chán nản ngồi xuống bãi cỏ, hóa ra con người sẽ chẳng thể vui được khi một mình lạc lõng giữa biển người mênh mông.
Bầu trời trong xanh cao vời vợi, Kang Hyun Jung rời đi bỏ lại tình cảm đầu đời sớm đã ươm mầm của Taehyung, nhưng lại ươm cấy cho anh khát vọng không thể dập tắt.
Phía xa, nhóm nhảy đường phố thu hút sự chú ý của đông đảo mọi người. Taehyung do dự không dám đến gần, chỉ biết ngồi lặng ở đó quan sát tất thảy. Bóng lưng của những đứa trẻ che chắn tầm nhìn, khiến anh chỉ loáng thoáng thấy được những bóng dáng uyển chuyển qua những khe hở. Kể từ lúc đó anh đã nhận thức để hoàn thành ước mơ thì cần phải biết vũ đạo. Trời đã về chiều, không biết đã qua bao lâu, nhưng khi nhóm nhảy cúi chào khán giả rồi mọi người cũng dần tản đi hết, thứ đọng lại sâu trong ký ức của anh chính là những giọt mồ hôi nóng hổi. Mất sức nhưng được công nhận, cái giá của những tràng vỗ tay đối với những người nghệ sĩ đã là phần thưởng quý báu lắm rồi. Taehyung mơ về một tương lai rực rỡ trong ánh hào quang, trong viễn cảnh ấy, lóe lên trong tâm trí anh chính là bóng dáng mơ hồ của những con người còn chưa rõ mặt. Khi đó, từ xa lạ họ đã trở nên thân quen, từ những con người vô danh từng bước trở thành những ngôi sao sáng rực rỡ trên nền trời tối thẳm.
Không ai có quyền đánh thuế giấc mơ, nhưng từ lâu tạo hóa đã mặc định vinh quang chẳng bao giờ được gặt một cách dễ dàng. Taehyung biết anh phải bắt tay vào một điều gì đó, ngay lúc này.
Đến khu vui chơi giải trí kết quả thu được là gì? Không phải là kem mà cũng chẳng là cảm giác lâng lâng do những trò chơi đem lại... Ba tiếng đồng hồ trôi qua Taehyung chỉ là mạnh mẽ nhận thức, từ giờ, mọi thứ quanh anh đang dần thay đổi.
Hyun Jung thân yêu, cảm ơn vì đã giúp mình nhận ra bản thân là ai trên thế giới này!
...
"Bà ơi, cháu muốn trở thành một ca sĩ."
Đã qua bao năm mà căn nhà nhỏ lạc lõng giữa khu dân cư giàu có vẫn giữ được vẻ ấm cúng. Kỳ thực nếu không đi ra bên ngoài thì chẳng ai nghĩ vẫn còn tồn tại trường hợp hy hữu ấy. Cho dù con gái lấy chồng giàu có, mảnh đất cằn cỗi ngày xưa vào thời điểm này sau khi được quy hoạch nhanh chóng trở nên sốt giá, được giới nhà giàu thi nhau tranh mua, dần dần trở thành một trong những chốn nhà tầng biệt thự, chỉ cần di chuyển mấy bước là đã bắt gặp xe sang... Vậy mà vẫn còn có người không hề coi trọng vật chất xa hoa, điển hình là ông bà ngoại của Taehyung, dù mẹ anh khuyên nhủ thế nào cũng không chịu chuyển chỗ ở, thậm chí còn không chấp nhận lời đề nghị cải tạo căn nhà của cậu con rể. Thế nên trong mắt cháu trai, ông bà là người tuyệt vời nhất, chắc tại Taehyung thích sự giản dị và mộc mạc ở nơi đây, nơi mà tuy không trang trọng nhưng cũng đủ để anh cảm nhận được sự bình yên trong tâm hồn.
"Bà nhớ cháu từng nói muốn trở thành một doanh nhân thành đạt." Lời của người bà kính yêu không làm Taehyung chột dạ, vì căn bản khi đó còn có mặt bố, đây chính xác là lời để anh làm hài lòng ông, "Chưa thực hiện được đã muốn bỏ ngỏ rồi ư?"
Sau thoáng trầm lặng ngắn ngủi, Taehyung mỉm cười đáp lại ánh mắt hiền từ ở phía đối diện, thật khó có thể tưởng tượng đây là những lời mà đứa trẻ mười hai tuổi có thể nói ra.
"Mấy hôm nay cháu đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc cháu đang sống cho cuộc đời cháu, hay là đang sống để làm hài lòng kỳ vọng của cha?" Đôi mắt Taehyung rất sáng, chí ít là lúc này, anh không biết nó rực rỡ đến mức nào, "Cuối cùng cháu cũng phát hiện đã là con người thì phần lớn ai cũng ích kỷ. Cháu muốn một tay ôm trọn hai việc, nhưng rồi cháu lại giả sử nếu như bản thân mình đi sai hướng, sau này có còn cơ hội sửa đổi lại không? Đông đảo doanh nhân trên thế giới này trở nên thành đạt sau tuổi bốn mươi, nhưng còn ca sĩ, liệu lửa đam mê có còn cháy đến năm cháu bốn mươi tuổi không?"