Bố của Kiều Nam lập tức sắp xếp vợ trước tiên về nước nhìn xem - người giúp việc ở nhà ngày hôm qua gọi điện thoại nói cho bọn họ Kiều Nam lại đập phòng khách nát nhừ, sau đó lại đi đâu không biết tung tích.
Đập hư chút đồ đạc là chuyện nhỏ, bố Kiều Nam chủ yếu lo lắng con trai út dưới cơn thịnh nộ sẽ làm chuyện gì tự thương tổn đến bản thân cậu.
Giờ phút này La Mỹ Sinh há miệng muốn bắt chuyện với cậu, rồi lại cảm thấy không biết nên nói cái gì, bởi vì bà rất rõ ràng Kiều Nam hẳn là không có kiên nhẫn nghe mình giải thích.
Đứa nhỏ này căm thù bọn họ rất nhiều năm, từ khi bà gả vào nhà họ Kiều đến giờ còn chưa thấy cậu có sắc mặt tốt lần nào. Chẳng qua lúc đó tuổi cậu còn nhỏ, mọi người đều cho rằng cậu chỉ tạm thời không thích ứng, hơn nữa bố cậu công tác bận rộn, không ai để tâm đến chuyện này.
Đến sau này nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề thì đã chậm.
Anh cậu còn đỡ một chút, sau khi qua thời kỳ phản nghịch thì anh dần dần nhận ra chính mình có thành kiến, cũng dần dần thay đổi thái độ.
Kiều Nam lại hoàn toàn không tỉnh ngộ, đối tượng căm thù của cậu mở rộng từ mẹ kế đến bố, cuối cùng ngay cả người anh trai thân thiết từ nhỏ cũng không tránh thoát.
Nói thật La Mỹ Sinh đại khái cũng biết một ít nguyên nhân, lúc trước bà và bố Kiều Nam mới kết hôn, bởi vì đều có công tác mà không có thời gian chăm sóc hai đứa nhỏ. Kiều Nam và anh trai Kiều Thụy bị gửi sang nhà họ hàng nhờ chăm sóc một thời gian, không nghĩ cũng biết các thân thích trong đại gia tộc có bao nhiêu tin đồn nhảm nhí.
La Mỹ Sinh rất bất đắc dĩ, bởi vì cho tới bây giờ vẫn có rất nhiều người ở sau lưng khua môi múa mép nói bà đã đi theo bố cậu từ lúc mẹ cậu chưa qua đời. Kiều Nam mỗi lần nhìn thấy bà đều không thèm che dấu mà biểu lộ chán ghét, còn có mỗi lần ở cạnh bố và anh trai cũng nói chuyện không đến ba câu lại bắt đầu ra tay đập nát đồ đạc. Có thể nghĩ đến hình tượng của người nhà ở trong mắt cậu như thế nào.
La Mỹ Sinh suy nghĩ rất nhiều chỉ trong nháy mắt, sau đó dưới sự cân nhắc quyết định an tĩnh như gà. Đứa nhỏ này thật vất vả về nhà, thái độ còn lạnh như băng sương, lỡ như chọc giận cậu làm cậu lại chạy ra ngoài đua xe, uống rượu, bố và anh cậu lại phải lo lắng.
Vì thế La Mỹ Sinh chấm dứt giằng co, bà lùi ra sau một bước, biểu lộ ra thái độ chịu thua.
Mộc Tưởng Tưởng còn chưa có suy nghĩ cẩn thận nên làm sao: "????"
Trên mặt cô không hề biến hóa, đầu óc lại hoạt động bằng vận tốc ánh sáng, liều mạng nhớ lại tin tức Kiều Nam từng kể. Đối với người nhà của nhau, hình như lúc ấy bọn họ giao lưu thế này:
Mộc Tưởng Tưởng: "Nhà tôi ngoài bố mẹ ra còn có đứa em trai, khi cậu quay về sẽ thường xuyên tiếp xúc với bọn họ. Nhưng mà không sao cả, bình thường tôi không thích nói chuyện, cậu cố gắng giảm bớt giao lưu với bọn họ là được."
Lúc ấy Kiều Nam nói như thế nào nhỉ?
À, hình như lúc ấy cậu nói như vậy:
"Hừm, thế thì tốt quá, tôi cũng không thích nói chuyện với người nhà tôi."
Sau khi nói xong, cậu còn đầy mặt châm chọc nhìn chằm chằm trần nhà cười lạnh một tiếng.
Hồi ức xong.
Bởi vậy Mộc Tưởng Tưởng bắt đầu phân tích, sau mấy giây nhanh chóng đưa ra kết luận: Cách cô và Kiều Nam giao lưu với người nhà hẳn là không có quá lớn khác biệt.
Vì thế trước khi La Mỹ Sinh hoàn toàn xoay người rời đi, cô muốn bổ cứu một chút trường hợp tĩnh mình do mình im lặng tạo ra. Cô bèn giơ tay chống tủ giày, vừa đổi giày vừa lên tiếng như không có chuyện gì:
- Con về rồi.
La Mỹ Sinh:!!!!???
Bà nhanh chóng xoay người lại như con quay bị đánh, kinh ngạc nhìn về phía con riêng.
Nhưng vì cố gắng diễn tự nhiên, lúc này Mộc Tưởng Tưởng đang nhìn xuống giày, không hề xem bà.
La Mỹ Sinh gần như cho rằng câu chào hỏi giống như người nhà bình thường vừa rồi là ảo giác của mình. Nhưng không ngờ ngay sau đó, con riêng đổi giày xong lại vừa đi hướng thang lầu vừa mở miệng lần nữa:
- Con về phòng.
Không có giương cung bạt kiếm, không có ác ngữ tương hướng, không có châm chọc mỉa mai!
La Mỹ Sinh giờ phút này từ đáy lòng cảm thấy "được sủng ái mà sợ hãi", cổ họng bà thậm chí cứng lại, nói không ra lời. Cho đến khi bóng dáng cao ráo của cậu sắp biến mất khỏi tầm nhìn, bà mới như từ trong mộng mới tỉnh lại mà trả lời:
- Con... Con nghỉ ngơi sớm một chút!
Bà vốn tưởng rằng sẽ không được đáp lại, nhưng sau một lát từ chỗ ngoặt thang lầu truyền đến âm thanh trong trẻo:
- Con biết rồi.
Chỉ ba chữ ngắn gọn khiến hốc mắt bà nóng lên, La Mỹ Sinh nhéo mũi, phải rất nỗ lực mới tránh cho nước mắt mình rơi như mưa.
*********
Mộc Tưởng Tưởng đi vào phòng sách, trong lòng nói nguy hiểm thật, cô cũng không rảnh lo mở ngăn kéo tìm bài tập nghỉ đông mà nhanh chóng lôi di động ra.
[Mộc: "Mẹ kế của cậu đã về rồi."]
[Kiều Nam: "!!??"]
Một giây sau điện thoại vang lên chuông cuộc gọi đến, Mộc Tưởng Tưởng bắt máy.
Kiều Nam: "Sao lại về rồi? Không phải họ nói hết tháng giêng mới quay về à?"
Mộc Tưởng Tưởng: "Cậu hỏi tôi?"
"......" Kiều Nam dừng một chút, "Bà ta có làm phiền cậu không? Đừng phản ứng bà ấy."
Mộc Tưởng Tưởng nhớ lại, xác định chính mình chỉ nói mười hai từ trong toàn bộ quá trình, mức độ kiệm lời so với trước mặt người nhà cô chỉ có hơn chứ không có kém, lo lắng nói: "Tôi hầu như không nói chuyện với bà ấy, có lãnh đạm quá mức không?"
Kiều Nam nghe vậy yên lòng: "Không sao, lãnh đạm là được rồi."
Hai người trẻ tuổi căn bản không ý thức được tin tức mà mình trao đổi có gì sai lầm, cứ như vậy kết thúc cuộc gọi. Mộc Tưởng Tưởng nhận định mình phân tích không có vấn đề gì, vì thế yên lòng, bắt đầu làm bài tập nghỉ đông của Kiều Nam để thả lỏng tâm tình.
*********
Kiều Nam cúp điện thoại xong nhẹ nhàng thở ra, lúc nãy khi nhìn đến tin nhắn WeChat của Mộc Tưởng Tưởng, cậu xém chút nữa nhảy cẫng lên ngay lúc ăn cơm.
Bây giờ biết được nguy cơ toi mạng đã biến mất, cảm xúc của cậu cũng lơi lỏng trở lại. Cậu đang đứng thẳng cũng thay đổi tư thế thành ngồi xồm cạnh bồn hoa.
Đương nhiên là do cuộc gọi này không thể diễn ra trước mặt người khác.
Ban đêm ở xóm nghèo đen như mực, dường như ngay cả đèn đường cũng tối hơn so với nơi khác, gió lạnh ập vào mặt, Kiều Nam cân nhắc chuyện trong nhà mình, cảm xúc nôn nóng lại dâng lên lần thứ hai.
Vì thế cậu duỗi tay sờ sờ, móc thuốc và bật lửa từ túi quần ra định hút một điếu để bình tĩnh lại.
Kết quả vừa định mở bao thuốc ra, cách đó không xa phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng không quá khẳng định kêu gọi:
- Tưởng Tưởng?
Kiều Nam theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên trên người ăn mặc quần áo bông dày dặn từ nơi xa đi tới. Trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt bà dưới ánh đèn đường, đầu óc cậu lập tức căng thẳng.
Bà Mộc kết thúc một công việc làm thêm cuối cùng của hôm nay mới trở về. Thấy người ngồi xổm bên bồn hoa thế nhưng chính là con gái của mình, bà không khỏi mỉm cười ôn nhu kèm chút lo lắng đến gần cậu. Bà sờ khuôn mặt lạnh băng do bị gió đêm thổi của cậu:
- Đứa nhỏ ngốc, trời lạnh thế này con ngồi xổm bên ngoài làm gì?
Kiều Nam liều mạng giấu bao thuốc trong tay ra phía sau lưng:
- À...
Bà Mộc đã tự mình tưởng tượng ra đáp án, áy náy vuốt lỗ tai của con gái, còn tháo khăn quàng trên cổ mình quàng lên cho cậu:
- Con đang đợi mẹ về nhà à? Mẹ xin lỗi, hôm nay về muộn quá.
Khăn quàng cổ còn mang theo nhiệt độ cơ thể vòng ở trên cổ, một loại mùi hương nhàn nhạt lại vô cùng kỳ diệu - xa cách nhiều năm lại giống như đã từng quen biết - có lẽ có thể được gọi là mùi hương của mẹ bao trùm lấy cậu.
Đầu óc Kiều Nam hoàn toàn chết máy, một bàn tay cậu bị người phụ nữ còn sến súa hơn ông Mộc dắt, hai người cùng đi về phía cửa nhà.
Lực dắt tay cậu kỳ thật rất nhỏ.
Nhưng giờ phút này, Kiều Nam lại cảm thấy chính mình không cách nào tránh thoát.
Nửa tiếng sau, Mộc Tưởng Tưởng đang múa bút thành văn thì nghe được tiếng điện thoại rung lần thứ hai, cô liếc mắt về phía màn hình di động.
[Kiều Nam: "Cậu! Nợ tôi!"]
Lại nữa.
Mộc Tưởng Tưởng cau mày nhắn lại mấy dấu chấm hỏi.
Một lát sau lại nhận được mấy bức ảnh gửi đến, Mộc Tưởng Tưởng click mở, có chút sửng sốt vì không ngờ tới được.
Trong hình là một bao thuốc bị niết đến nhăn dúm dó nằm trong thùng rác, thoạt nhìn bộ dáng rất đáng thương.
[Kiều Nam: "Ở trong phạm vi hoạt động của bố mẹ cậu, OK?"]
Mộc Tưởng Tưởng cầm di động xóa xóa sửa sửa, sau nửa ngày lại vẫn chỉ trả lời mấy chữ:
[Mộc: "Cảm ơn cậu."]
Lại nữa! Nhắn như vậy người khác biết trả lời thế nào? Kiều Nam ngồi xổm trước thùng rác, vò một đầu tóc dài đến lung tung rối loạn, cảm thấy bây giờ mình giống người bị thiểu năng trí tuệ. Nhưng cuối cùng cậu vẫn không ném di động, chỉ đáp trả một câu lạnh buốt:
[Kiều Nam: "Không cần cảm ơn, chỉ là tôi muốn cắt tóc ngắn nên trao đổi đồng giá với cậu mà thôi."]
Cắt tóc?
Mộc Tưởng Tưởng ngẩn người, cũng không cảm thấy phản cảm, tùy tay trả lời:
[Mộc: "Được! Vậy ngày mai đi cắt."]
Sau khi tin nhắn này gửi đi không thấy Kiều Nam nhắn lại, Mộc Tưởng Tưởng đợi trong chốc lát, thấy màn hình điện thoại không hề sáng lên liền tiếp tục vùi đầu vào đại dương tri thức.
Cô cúi đầu múa bút thành văn, không phát hiện cửa phòng sách chỉ hờ khép lại bị chậm rãi đẩy ra một chút, một bóng người đang ở bên ngoài nhìn lén cô qua khe cửa.
Đúng là mẹ kế của Kiều Nam - La Mỹ Sinh.
Sau khi cơn kích động qua đi, bà hồi ức thái độ của con riêng đối với mình, đã vui vẻ đồng thời cũng không khỏi có chút lo lắng.
Bà lo lắng con riêng có xảy ra vấn đề gì không, nghĩ tới nghĩ lui sau quyết định cứ đi trộm nhìn một chút xem sao.
Kết quả chỉ một cái liếc mắt, thế nhưng làm bà thấy được hình ảnh không thể tưởng tượng như vậy!
Tiểu thiếu gia nhà họ Kiều! Thế nhưng! Vô! Cùng! Thành! Thật! Làm! Bài! Tập!
La Mỹ Sinh cảm thấy hoảng hốt, bà mơ màng xuống lầu, đầu óc trống rỗng mà gọi điện thoại cho chồng.
Vài giây sau, ống nghe truyền đến giọng nói của bố Kiều Nam - người đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trên thương trường lúc này cũng vô cùng khiếp sợ:
"Cái gì? Mình nói cái gì?! Nam Nam thế nhưng bắt đầu học tập?!"
La Mỹ Sinh run giọng trả lời: "Đúng vậy! Hơn nữa hôm nay thằng bé còn chào hỏi với tôi! Vô cùng thân thiện mà chào hỏi!"
"Trời ạ!"
Đôi vợ chồng ở hai bên bờ đại dương này bắt đầu cách điện thoại ôm đầu khóc rống.
Luôn có cảm giác mình nghe được kỳ quái thanh âm nào đó, Mộc Tưởng Tưởng:????
Chắc là ảo giác? Cô dùng nắp bút gãi gãi thái dương, lại tiếp tục đắm chìm ở trong biển bài tập - bởi vì tên súc sinh nào đó suốt kỳ nghỉ đông chưa từng động một chữ cho nên tích góp đề vô cùng dày.
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo bá: Tại sao phải cai thuốc? Tại sao ông đây phải cai thuốc?