Vì thế chưa đầy 6 giờ sáng, Kiều Nam đã bị ánh mặt trời xuyên thấu vào chiếu tỉnh
Cậu ngồi ở trên giường, tiếng tạp âm của bánh xe và bước chân người nghiền áp trên mặt đất vô cùng rõ ràng mà từ ngoài phòng chui vào lỗ tai. Sau khi ngủ một đêm đầu cậu càng thêm rối loạn sốt ruột. Cậu lại lần nữa vô cùng rõ ràng nhận thức đến bản thân đã thay đổi sinh hoạt.
Nóng máu!
Cậu vò đầu bước xuống giường, lúc thay quần áo cậu lại đỏ mặt lên, tăng tốc độ hoàn thành.
Mười phút sau, Kiều Nam thay một chiếc áo thun dài tay đơn giản và một chiếc quần jean, vụng về buộc tóc. Nhiệt độ ngoài trời so với ăn mặc của cậu có vẻ quá mức lạnh thấu xương, nhưng cậu vẫn mở cửa sổ ra, chống tay lên bệ cửa rồi nhẹ nhàng nhảy từ trong phòng ra ngoài.
Sau đó cậu vững vàng đáp xuống vành đai xanh sát cửa sổ.
Quy quy củ củ đi cửa chính còn xem như giáo bá sao, nói giỡn.
Vành đai xanh ở khu xóm nghèo chỉ là hình thức, Kiều Nam dẫm lên đất vàng kéo duỗi sơ qua, sau đó cẩn thận tránh đi luống hành lá, tỏi do các hàng xóm trồng, chạy chậm dọc theo đường phố.
Mới bắt đầu chạy lạnh muốn chết, tháng giêng nhiệt độ âm, gió lạnh quất vào mặt phát đau. Nhưng sau năm phút, tốc độ máu vận chuyển dần dần tăng nhanh giúp thân thể chống cự lại hoàn cảnh xấu bên ngoài, thậm chí còn hơi hơi toát mồ hôi.
Kiều Nam cảm thụ được tim mình đập nhanh hơn và hô hấp càng dồn dập, hắc tuyến đầy đầu. Cậu quả nhiên không hề đánh giá cao con một sách kia chút nào, không hề.
Chạy chậm không đến mười phút, thế nhưng có thể khiến thân thể này cảm nhận được điểm tới hạn áp lực của cơ thể. Dĩ vãng ít nhất cậu phải nâng sáu lần 70kg tạ mới có thể sinh ra hiện tượng này.
Giáo bá có kỷ lục cao nhất là một đấm đánh ra 142kg, cậu tính toán thời gian ít nhất cần tiêu phí để mình luyện ra được lực lượng như vậy một lần nữa, quả thực muốn lập tức gọi điện thoại cho Mộc Tưởng Tưởng yêu cầu thêm một ít bồi thường.
Vì thế đúng 7 giờ, di động của Mộc Tưởng Tưởng để đầu giường lại rung lên liên tục.
Mộc Tưởng Tưởng làm bài tập đến rạng sáng, lúc này đang nửa mộng nửa tỉnh. Cô lo lắng có tình huống khẩn cấp, giãy giụa một lát vẫn phải giơ tay lấy điện thoại. Cô miễn cưỡng mở cặp mắt nhập nhèm ngái ngủ, sau đó liền thấy một đống lớn tin nhắn vớ vẩn.
[Kiều Nam: "Ê"]
[Kiều Nam: "Dậy chạy bộ."]
[Kiều Nam: "Tối hôm qua trước khi ngủ có rèn luyện không?"]
[Kiều Nam: "Đâu rồi?"]
Mộc Tưởng Tưởng bò dậy, xụ mặt gõ bàn phím
[Mộc: "......"]
[Kiều Nam: "...... Cậu quên rồi?"]
[Kiều Nam: "Cậu quên rồi!"]
[Kiều Nam: "Cậu tỉnh lại một chút!"]
[Mộc: "Bốn giờ sáng nay tôi mới ngủ."]
[Mộc: "Vì làm bài tập mà cậu một chữ cũng chưa viết."]
[Mộc: "Cho nên, tiết vật lý đầu tiên."]
[Mộc: "Tối hôm qua chuẩn bị bài đến đâu rồi?"]
[Kiều Nam: "............"]
Mộc Tưởng Tưởng mặt không có cảm xúc gì mà nhìn chuỗi dấu ba chấm thể hiện cứng miệng không trả lời được, thấy đối phương hình như không muốn nói tiếp, vì thế cô bỏ lại một câu muốn đi tắm, sau đó ném điện thoại trên giường.
Chờ đến lúc cô cũng không lắm ngượng ngùng mà xử lý ổn thỏa bản thân, cũng chọn lựa xong quần áo cần mặc từ phòng để quần áo to đùng của Kiều Nam, đề tài đã sớm thay đổi.
[Kiều Nam: "?????"]
[Kiều Nam: "Này!!!"]
[Kiều Nam: "Cậu đừng làm chuyện gì kỳ quái với thân thể của tôi!!"]
Mộc Tưởng Tưởng kéo ra bức màn, giũ chăn rồi phô ở trên giường vuốt phẳng, cảm nhận được độ ấm từ hệ thống sưởi sàn nhà truyền đến chân thông qua thảm mềm. Cô ngồi trên sô pha bên cửa sổ, đón tia nắng ban mai và âm thầm nghĩ lại, rốt cuộc gu hồi lớp mười của mình ra vấn đề gì.
Nhưng cho dù hồi ức bao nhiêu lần, trong đầu cô không ngừng hiện lên vẫn là lúc lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, gương mặt vô cùng tuấn tú không chút để ý của cậu.
Khi đó Kiều Nam là nhân vật nổi tiếng mà học sinh Anh Thành thảo luận say sưa nhiều nhất. Cậu không thiếu bạn bè, ra ngoài đều có người trước sau vây quanh. Vô luận đứng ở nơi nào, bên cạnh đi cùng người xuất sắc thế nào, cậu luôn luôn là tiêu điểm chính giữa của quần thể.
Một người như vậy.
Mộc Tưởng Tưởng không nói gì mà cúi đầu nhìn về phía màn hình.
Cảm thấy hình tượng của cậu trong lòng cô giây phút này hoàn toàn vỡ vụn.
Sáng nay còn có một chuyện đáng nói, đó là Mộc Tưởng Tưởng lại lần nữa gặp phải mẹ kế của Kiều Nam.
Không biết La Mỹ Sinh dậy lúc nào, tóm lại bữa sáng đã bày đầy trên bàn. Tuy nhiên lúc nhìn thấy Mộc Tưởng Tưởng xuống lầu, bà cũng không chủ động ra tiếng. Đến lúc Mộc Tưởng Tưởng thay giày nâng đầu lên mới phát hiện bà đang do dự đúng ở phòng ăn.
Mới đầu Mộc Tưởng Tưởng thực giật mình, nhưng nhanh chóng trấn định trở lại. Bởi vì tối qua cô đã đột kích tổng kết nhằm vào đối phương ứng đối nên lúc này cô cũng không bỡ ngỡ, chỉ vừa đổi giày vừa vô cùng tự nhiên mở miệng chào hỏi:
- Chào buổi sáng!
Lời vừa nói ra, ánh mắt ảm đạm của đối phương nháy mắt sáng lên.
Tối hôm qua sau khi gọi điện thoại cho chồng xong, La Mỹ Sinh kích động cả đêm không ngủ được, đã vui vẻ vì con riêng đột nhiên thay đổi thái độ, lại sợ hãi đoạn hòa bình trân quý này chỉ là do mình lý giải lầm lẫn.
Nghĩ tới nghĩ lui bà cũng không biết nên làm gì mới tốt, cuối cùng vẫn quyết định nhân cơ hội này thử kéo gần khoảng cách với con riêng. Vì thế rạng sáng 5 giờ bà đã dậy, sau đó đi đến chợ bán thức ăn gần nhất.
Cháo cá lát, bánh bao nhỏ, bánh chẻo áp chảo, bánh quẩy, sủi cảo chiên, bánh trứng,... Bà không biết nấu cơm, chỉ có thể mua gần như toàn bộ bữa sáng bà nhìn thấy về nhà. Bà vô cùng vô cùng muốn nhận được chút đáp lại, nhưng mà sau khi nỗ lực mấy tiếng, ngay lúc hình bóng cô xuất hiện thì bà vẫn không tự chủ được muốn lùi bước.
Khi đối phương xuống lầu mặt không có biểu cảm gì, bộ dáng lạnh như băng sương, so với trạng thái dễ giận trước đây quả thực càng khó có thể đến gần. Cẩn thận ngẫm lại, ngày hôm qua hình như bà cũng chỉ nhận được mấy câu đơn mà thôi. La Mỹ Sinh vô cùng lo lắng, nếu bà lý giải sai đối phương thái độ, như vậy hôm nay xum xoe sẽ rất có khả năng biến khéo thành vụng.
La Mỹ Sinh ngơ ngốc đứng trong một góc nhìn con riêng mắt nhìn thẳng rời đi, trong lòng mất mát, nhưng lại chỉ có thể tự an ủi bản thân: "Không sao! Ít nhất đây là tốt bắt đầu."
Nhưng không nghĩ tới lúc bà đã tuyệt vọng thế nhưng lại lần nữa nghe được đối phương chào hỏi.
- Chào... Chào buổi sáng! - La Mỹ Sinh thậm chí là kinh hoảng, bà kiềm chế cảm xúc, lắp bắp hỏi:
- ... Định đi ra ngoài à?
Mộc Tưởng Tưởng thấy bộ dạng đáng thương vô cùng của bà, do dự một chút vẫn "Ừ" một tiếng.
Sau đó cô liền nghe được bà ta càng thêm cẩn thận mở miệng:
- Có đói không? Dì mua đồ ăn sáng về, trước khi ra ngoài... Có muốn... Ăn một chút không?
Sau khi ăn xong hai cái bánh bao nhỏ, Mộc Tưởng Tưởng lại bước ra cửa. Cô có cảm giác không đúng chỗ nào đó, mẹ kế của Kiều Nam hỏi han ân cần tha thiết đến làm người gần như không chịu nổi giống như thủy triều như vậy dào dạt từ cửa chính trào ra. Chờ đến cô bước ra thang máy đi đến trên đường cái, di động lại kêu một tiếng âm báo tin nhắn:
[95588: Số đuôi tài khoản **** quý khách ngày 01/03 nhận được chuyển khoản từ người dùng có số đuôi tài khoản **** số tiền 100000.00 tệ, số dư tài khoản hiện tại là 100299.50 tệ, xin chú ý kiểm tra và nhận, kịp thời xem xét thẩm tra đối chiếu kim ngạch < Ngân hàng Công Thương>]
*********
Lúc Kiều Nam thấy tin nhắn cũng rất mờ mịt, hiện tại Mộc Tưởng Tưởng dùng chính là di động và sim của cậu, đương nhiên là liên kết với tài khoản của cậu. Cẩn thận xác nhận bên chuyển khoản có số tài khoản quen thuộc sau cậu còn gãi gãi đầu:
- Hôm nay đâu phải ngày gửi tiền tiêu vặt đâu?
Lại còn chuyển một lần nhiều như vậy, còn rất hiếm có.
Tiền tiêu vặt......
Mộc Tưởng Tưởng nhớ lại một chuỗi dài số không đó, cất di động, không lời gì để nói.
Kiều Nam suy nghĩ trong chốc lát cũng không cân nhắc rõ ràng phụ huynh đột nhiên chuyển tiền tiêu vặt là có dụng ý gì, chỉ có thể quy kết đến nguyên nhân mấy ngày trước cậu chia sẻ cẩm lý trên Weibo. Vì thế cậu không nhiều lời nữa, chỉ đi phía trước dẫn đường đưa Mộc Tưởng Tưởng đến tiệm cắt tóc mà mình thường xuyên đến.
Nhà tạo mẫu tóc trong tiệm nhận ra gương mặt của khách quen, lập tức tiến lên đón chào. Mộc Tưởng Tưởng bị một đám người xa lạ vây quanh, không nhịn được nhíu mày, chỉ về phía Kiều Nam, lãnh đạm nói:
- Người này cắt.
Tự xưng là tổng giám kiểu tóc Tony nhanh chóng nhìn qua đầu tóc đuôi ngựa bị buộc lung tung rối loạn, sau đó lộ ra tươi cười:
- Ái chà, cô gái này có làn da trắng như vậy, khuôn mặt lại nhỏ nhắn, thật là làm kiểu tóc nào cũng hợp hết.
Trên mặt Kiều Nam không hiện ra vui mừng khi được khích lệ, cậu hào sảng mà ngồi xuống một chiếc ghế dựa, nói:
- Cắt.
Sau đó khoa tay múa chân một đoạn trên đầu.
- Chừa chừng này là được.
- Như vậy có ngắn quá không? Tôi cảm thấy kiểu đầu cuộn sóng đang mốt gần đây cũng rất dễ xử lý, còn hợp với mặt của cô..."
Còn chưa dứt lời, tiếp thu đến đối diện liếc đến ánh mắt, tạo mẫu Tony nháy mắt im tiếng.
- Tôi nói cắt. Cứ cắt ngắn như vậy. - Thiếu nữ trong gương tháo mắt kính xuống, tức khắc có thể rõ ràng thấy được đầy mặt lệ khí. Gương mặt nguyên bản thanh tú điềm đạp lập tức hiện ra một loại uy áp khó tả, làm người cảm thấy nếu không nhanh chóng thỏa mãn yêu cầu của cô sẽ lập tức bị đánh.
Người trong tiệm dần dần nhiều lên, Mộc Tưởng Tưởng chờ trong chốc lát sau nhịn không được ra ngoài thông khí, cô ngồi ở ghế dài bên canh hoa viên vừa phơi nắng vừa phát ngốc, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Kiều Nam không kiên nhẫn trừng mắt nhà tạo mẫu tóc lúc nãy.
Đó là mặt cô, Mộc Tưởng Tưởng ở trong gương nhìn mười mấy năm, nhưng trong giây phút đó lại xa lạ đến làm cô không dám nhận.
Thì ra khí thế mạnh mẽ như vậy cũng không cần dựa vào thân thể cường tráng.
Nửa tiếng sau, cô từ bóng hình đi ra khỏi cửa tiệm tìm được đáp án.
Một đầu tóc dài đã biến mất, thay thế chính là kiểu đầu có hai bên sườn đầu đinh bị cạo gần như trọc, đỉnh đầu tóc cũng không dài lắm, cuốn trông rất tự nhiên, vô cùng nhẹ nhàng mà đáp xuống thái dương, căn bản không ngăn cản được đôi mắt tràn đầy kiệt ngạo của cậu.
Vốn dĩ rất mảnh khảnh thiếu nữ lập tức cao lớn lên, dường như thân cao đều không hiểu sao nhiều ra mấy centimet, thế cho nên cậu đứng lười nhác ở trước cửa tiệm như vậy, khí thế vẫn khiến người khác cách xa không dám chống đỡ.
Những khách hàng đi ngang qua cậu vào tiệm hầu như đều quay đầu lại đánh giá, cậu cũng không cảm thấy mất tự nhiên chút nào. Thậm chí có mấy người nhìn chằm chằm quá lâu, cậu lập tức quay đầu lại mắng:
- Nhìn cái r*m!
Khiến cho mấy thanh niên nhuộm tóc nhiều màu dường như rất hổ báo lập tức sợ hãi hốt hoảng bỏ chạy.
Hình ảnh này quả thật giống như cảnh trong mơ.
Ánh mặt trời lan tỏa, chiếu xuống đôi lông mày đang không kiên nhẫn nhăn lại của cậu, sau đó Mộc Tưởng Tưởng nghe được giọng nói quen thuộc phát ra ngữ điệu xa lạ:
- Này, có định đi không? Cậu cắm rễ trên ghế à?
Vài giây sau, Mộc Tưởng Tưởng đứng lên.
Kiều Nam xách theo mắt kính, lắc lắc đầu, vừa đi vừa chửi m* nó:
- Đúng là thiểu năng trí tuệ, nói cầm tông-đơ ủi đầu đinh hết, cả đám nghe không hiểu tiếng người, còn chừa lại một dúm như vậy cho gà ăn à?
Mộc Tưởng Tưởng giấu đi hoảng hốt tầm mắt, cô nhìn mặt đất, tâm tình phức tạp, bỗng nhiên mở miệng:
- Kỳ thật trông rất xinh đẹp, rất hợp với cậu.
Không khí im lặng hai giây.
Giây tiếp theo, Kiều Nam đột nhiên tăng nhanh tốc độ:
- Thần... Thần kinh à.
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo bá: Cẩm lý Đại vương!! Tôi tới làm lễ cảm ơn ngài!! Sau khi chia sẻ cẩm lý bố tôi bỗng nhiên chuyển cho tôi mười vạn tệ tiền tiêu vặt!!