Tôi cảm thấy so với việc đám người kia hướng về hắn trêu đùa, bắt nạt hắn làm thú vui, hoặc đánh hắn để thể hiện oai phong Tôi cảm thấy so với những người kia lấy bắt nạt hắn làm vui, hoặc là thông qua đánh hắn để biển hiện oai phong của đàn ông thì bản thân tôi vẫn cảm thấy mình vẫn có nhân tính.
Có điều cũng bởi vì hắn, tôi cùng với những ngời bạn cùng phòng quan hệ càng ngày càng tốt. Tôi cũng sẽ phùng bụng cười to trong một hồi náo nhiệt, mỗi khi nghe người khác nói về hắn, tôi như ăn thuốc kích thích thi thoảng nói vài ba câu. Mọi người trong ký túc xá đều hoài nghi tôi có phải hay không hồi trược uất ức khiến tôi phát điên rồi, bây giờ nói. Bây giờ cứ một lần mở miệng nói chuyện sẽ kéo dài tới tận hơn 10h đồng hồ.
Khi đó Vương miệng rộng còn nhìn tôi nói: “gieo hành động, gặt thói quen, gieo thói quen, gặt tính cách, gieo tính cách, gặt số phận, Ngải Tử Hàm số mệnh của cậu sắp thay đổi rồi.”
Số mệnh năm 15 của tôi đang thẳng tắp đột nhiên rẽ sang hướng khác.
Trường học của chúng tôi là một năm đều phân một bạn khác nhau, lớp 9 năm ấy là năm sóng gió nhất đời tôi. Tôi mới bươc xuống cái giường ấm áp để đến trường, Vương miệng rộng đã từ đàng xa hướng bên này hét lớn/
“Tử Hàm a! Chúng tôi cùng Lý Tam Hỷ một tiểu đội.”
Tôi còn nhớ khi đó tôi cùng Vương miệng rộng đã ôm nhau mà khóc về tình cảnh bi thảm của tôi. Nửa năm , tôi mai danh ẩn tích nửa năm chính là chờ đợi ngày này a! Tôi không cần tiếp tục cả ngày lén lén lút lút như gián điệp ở ban của hắn đi lại, cũng không cần phải vì hấn mà bạn bè nói tôi đều xấn tới xấn lui, cái gì gọi là duyên phận? Ông trời cho hắn cơ hội, tạo ra cơ hội này, đây chính là duyên, chính tôi phải quý trọng cơ hội này, đây chính là phận.
Duyên đều đến rồi, không lẽ còn bắt phận chia xa sao?
Xem xong bảng danh sách lớp dán trên bảng thông báo của trường, tôi gần như gió xoáy mà bay nhanh về phía lớp mới. Tìm cái vị trí ‘’ thật thuận lợi’’ để ngồi xuống, cái gì gọi là thuận lợi? Chính là ngẩng đầu có thể thấy đươc người ra người vào, quay đầu có thể thấy rõ bảng đen, phải trái có thể nhìn thấy huynh đệ nào đó đang nghịch điện thoại di động, tóm lại là mắt nhìn hướng, tôii nghe tám phương, hội tụ đầy đủ.
Mọi người lục đục đến, Lý Tam Hỷ không tính là đến muộn, khi hắn đến, mọt nhóm người cả nam lẫn nữ đều ồn ào, người người kêu, người người châm chọc. Nhưng có vẻ Lý Tam Hỷ không để ý lắm, giống như tất cả mọi lời chê bai đó đều là thiện ý, hấn vẫn không để tâm mà ưỡn ngực ngẩng đầu tiến vào.
“Ngải Tử Hàm đi đâu rồi? tại sao lại ngồi dưới góc đấy hả? Nhanh ra đây cho tôi!” Tôi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thầy Ngưu trừng mắt to mắt nhỏ hướng về phía tôi. Tôi nhớ ra rồi, năm nay vừa lúc hắn dạy tôi.
“cậu là người mà chủ nhiệm lớp đã thông qua, năm nay cậu hãy làm lớp trưởng đi.” Thầy Ngưu hướng một bộ dạng thực tuấn tú nhìn về tôi mà nói, ngữ khí không cho phép phản kháng.
.
“không được, không phải năm nào cũng phải đều dân chủ bình đẳng mà bỏ phiếu sao? Thầy cứ nói như thế ai sẽ phục a?”
“Cậu yên tâm, tôi có cách!”
” bạn học bàn thứ nhất bắt đầu ghi tên đi, từ trên xuống dưới, lát tôi sẽ đến lấy!”
Sau đó thấy trên bản chính giữa là cái tên Ngải Tử Hàm, học sinh bàn tán, mọi người nhỏ giọng lầu bầu Ngải Tử Hàm là ai? Có người còn thẳng thắn đứng dậy tìm kiếm, tôi dùng sức nuốt nuốt nước miếng, thầy Ngưu, nửa lớp đều không biết Ngải Tử Hàm là ai, cậu lại cho tôi cái thông tin kém năm phiếu là tuyệt đối, cái này cũng quá vô lý đi..
Có điều hắn đã cho tôi một chức vị tốt, sau đó mọi việc thuận lợi, lớp cũng không dị nghị gì, thầy nói tôi lên mục giảng nói vài câu, tôi gần như hùng hục mà chạy lên.
“Tôi rất cảm tạ các bạn học tin tưởng tôi, tôi sẽ cố gắng làm tốt chức vị này….” Tôi đảo mắt vài lần về phía Lý Tam Hỷ. Hắn tựa hồ không nghĩ đến là đã biết tôi, vẫn ngồi thẳng tắp, hàm răng kiên định cắn cắn hàm môi dày, một bộ mặt kính phục, hơn nữa chỉ ngây ngốc làm một động tác, tôi thiếu chút nữa đã nhịn không được mà suýt phun máu mũi. Tiểu tử này đã quên, đã quên tôi đã từng đoạt lấy toàn bộ bạn gái xung quanh hắn .
Chính thức bước vào thời kỳ học tập, biểu hiện của Lý Tam Hỷ ngoài dự liệu của tôi. Nguyên lai hắn không chỉ là người chuyên nhặt rác, còn là một rổ văn, người tràn đầy khí tức nghệ thuật. Trên mục giảng, sau khi mang nhân vật trong truyển Thủy Hử phân tích muôn hình muôn vẻ, tôi lại một trận sững sờ, còn tệ hơn nữa, lúc hắn quay về còn bồi thêm một câu ‘’ đây là những điều tôi thấy được khi tôi đang học tiểu học, tôi nhớ không rõ lắm’’
�
Cứ đến giờ văn học văn hóa, cả thiên hạ đều thuộc về hắn, đối mặt với các bài văn đầy rẫy ngôn từ, hắn không cần xem chú giải mà vẫn ung dung dịch được. Tôi vẫn hoài nghi hắn có phải hay không được xuyên đến, tư duy còn đang ở thời cổ đại, huống hồ văn phong hắn căn bản chưa được khai phá.
Tôi cảm thấy qua một thời gian, lòng hiếu kỳ của tôi đối với hắn ngày càng mãnh liệt. Tôi không hiểu vì sao một người ở trong hoàn cảnh nào lại tạo ra một người co tính cách kỳ quái như vậy. Tôi cũng không hiểu tại sao mọi người xung quanh đều thích bắt nạt hắn, cười nhạo hắn, rõ ràng chính mình còn không bằng hắn, hơn nữa dưới cái nhìn của tôi, hắn là một người thật thà, chất phác.
Khi tôi đã không vừa lòng làm một người đứng xem, tôi liền trực tiếp xuất kích đi nghiên cứu nhân loại mới.
Ngày hôm đó, tôi mang sách ngữ văn cầm hẳn một buổi trưa, đem tất cả ngôn từ chú giải, nội hàm ý nghĩa viết hết một lần. Phí đi bao nhiêu công sức mới viết ra được một đoạn văn, xem như là phong thư đưa cho Lý Tam Hỷ. Nội dung chính là hi vọng tôi có thể làm bạn bè, hi vọng hắn cho tôi cơ hội. Câu đầu tiên đều thể hiện ra nội dung chính: “tôi nghĩ rằng gần đây rất : tương tư Lý Tam Hỷ, đêm không thể chợp mắt, trằn trọc trở mình…”
Tôi thần thần bí bí mà đem nó nhét vào trong ngăn kéo Lý Tam Hỷ. Chờ Lý Tam Hỷ đi vào, tôi cảm giác hô hấp của mình suýt ngừng lại. Cũng không phải tôi căng thẳng khi hắn nhìn tôi, mà là không thể đoán ra tiếp theo hắn sẽ làm gì, tôi sợ hắn kích động thái quá mà mang thư của tôi đứng trên mục giảng đọc, khi đó cũng không biết mặt mũi tôi còn để ở đâu a?
Lý Tam Hỷ bắt đầu ở trong ngăn kéo tìm giấy, kỳ quái, hắn làm sao biết trong ngăn kéo có giấy? Tôi hưng phấn nhìn hắn lấy thư của tôi ra, sau đó vò a vò, lại không chút do dự hịt hịt nước mũi, trái tim của tôi a, thật lạnh, thật lạnh lẽo. Nhưng cuối cùng hắn cũng tiếp nhận rồi, cái này so với dự đoán của tôi cũng coi như tốt một chút.
Sau đó tôi gần như viết 3, 4 cai phong thư liên tiếp, không phân biệt mà nhét vào trong cặp sách của hắn, hộp đựng bút, kẽ hở ở ngăn bàn, tôi cũng không tin hắn không nhìn thấy.
Sáng ngày thứ ba, tôi xác định hắn đã thấy được phong thư đó, nhìn biểu hiện của hắn có vẻ rung động. Tôi ngồi bàn 2, hắn ngồi ngay sau tôi, tôi vừa quay đầu lại, hắn vừa lúc cũng đang nhìn thẳng tắp về tôi, tôi hướng hắn mỉm cười, hắn cụng rất hiền hậu mà nở nụ cười, các cơ thịt đều nhăn thành một chỗ. Trong lúc đó, tôi hình như thấy được một tia ái muội, tôi quay đầu, cảm giác có một tí tẹo không thoải mái.