Cuối cùng tôi vẫn tiếp nhận nó, thứ nhất, tôi không muốn để người xung quanh thực hiện được ý đồ, xem chuyện Lý Tam Hỷ như trò cười. Thứ 2, tôi nghĩ Lý Tam Hỷ mua đôi dày này thật không dễ dàng, nếu như không muốn số tiền này gần như mất trắng.
Đến phòng ngủ, tôi cẩn thận từng li từng tí một mà đem hộp mở ra, kết quả bên trong không phải dày, mà tổng cộng có hai đồ vật: một cái nhỏ, là tiền đồng; một cái to lớn hơn, là cái kìm.
Tôi còn ôm một tia hi vọng, cho rằng tiền đồng chắc là một cái kỳ trân dị bảo, là sản nghiệp tổ tiên gì đó, kết quả tôi mang cho người tôi xem, họ bảo đó là 2 đồng tiền. Tôi không hiểu hắn đưa tiền cho tôi là có ý gì đây? Tôi nhìn tới nhìn lui cũng hiểu nổi, sau đó dứt khoát đem đồ của hắn nhét vào trong rương.
Hai tuần sau đó, tôi cảm giác mình có chút hối hận. Tôi thật sự lần đầu tiên cảm nhận được sự điên cuồng khi kết giao bạn bè.
Hắn căn bản không hiểu được còn có phép tắc giữa bạn bè với nhau, hắn cũng không hiểu được giữa bạn bè còn có giới hạn. Hắn cùng tôi vừa gặp mặt liền nói “Hẹn hò”, hắn đưa tôi đồ vật liền nói “Tín vật đính ước”, thậm chí hắn có thể tùy tiện đụng vào tôi nói thành là “**” .(không hiểu )
Tôi không biết hắn nói những câu này là thuần túy cho vui hay còn là cái gì khác, tôi khuyến khích chính mình không thể nghĩ lệch hướng. Có thể sự nhiệt tình kia khiến tôi sợ hãi, hoặc là đụng phải vết thương của tôi, ban đầu có vẻ thích thú nhưng cứ kiểu này tôi thực sự chịu đựng không nổi.
Hắn mỗi ngày đều ở bên cạnh tôi, ăn cơm cùng với tôi, tôi đi nhà vệ sinh hắn cũng ở bên cạnh nhìn, nhìn từ lúc tôi cởi quần đến lúc tôi khóa quần, tôi đi tìm thầy hắn ở cạnh cửa bảo vệ, chờ từ lúc tôi vào đến lúc tôi ra, khi tôi mua đồ ăn hắn ở quầy thu tiền nhìn chằm chằm, nhìn tôi gửi tiền đến lúc tôi nhận được tiền thối lẻ.
Càng làm cho không người nào có thể chịu đựng chính là, hắn lúc ở chính giữa thời điểm đều không hé răng nói nửa câu, giống như từ trước đến nay chỉ là xảo ngộ. Hắn có thể ở bên cạnh cậu nói một ngày, nếu cậu cẩn thận, cậu sẽ thấy lúc hắn không nói chuyện với cậu, hắn vẫn cứ lầm bầm lầu bầu, hơn nữa còn rất phấn khởi. Nếu có người hỏi cảm thụ của cậu sau một ngày ở với hắn? Chính là sự bất hòa trong lúc trò chuyện.
Tôi vẫn biết, hắn có lẽ chưa từng có bạn bè, không hiểu được cùng người khác nói chuyện tán gẫu là như thế nào. Nhưng hắn mọi thời mọi khắc bên cạnh cậu đang im lặng, lơ đãng đột nhiên nhảy xổ ra một câu.”Này, tiểu đệ, thật là trùng hợp a!” Thật giống như cậu đang trên đường lái xe, phía trước là một mảnh trống trải, tâm trạng cậu đang đạt cảnh giới thoải mái cao nhất bỗng nhiên rơi xuống mấy trăm tấn đá, nếu không rơi trúng người cậu thì cũng sẽ dọa cho phát sợ không phải sao!
Chiều hôm đó, tôi đang cảm thấy tẻ nhạt mà hý hoáy xếp hình một đồng tiền giấy, Lý Tam Hỷ vẫn như thường ngày không động tĩnh nhìn tôi. Tôi không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm giác toàn thân da gà da vịt đều nổi lên hết cả, cứ có cảm giác sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.
Chờ đến lúc tôi trở lại trường học vào ngày thứ 2, rất nhiều bạn học đều vây quanh bàn của tôi, tôi nhìn qua Lý Tam Hỷ, hắn đang ở nơi đó ngẩng đầu ưỡn ngực như đang làm cái gì vĩ đại lắm. Trong lòng tôi có một cảm giác run rẩy, sợ hãi, đứng ở nơi đó không dám động đậy.
Trên bàn của tôi đầy rẫy tờ một đồng tiền giấy, hơn nữa đều gấp một cách đần độn hình tôim giác, chồng thành đống dày đặc, như một ngọn núi nhỏ. Tôi lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tôi quay đầu nhìn Lý Tam Hỷ, từ cổ đến đầu cả cái mặt đều đỏ.
“Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy người giàu có a!” tôi trừng đám nữ sinh đang xem trò vui mà rống, lại cẩn thận từng ly từng tí mà đem từng đồng tiền giấy bỏ vào trong cặp.
Lúc tôin học,Lý Tam Hỷ đứng chờ đợi tôi cảm động xông tới ôm ấp giống như thiếu phụ, tôi lập tức đứng yên ở đó chờ tất cả mọi người đều đi về hết mới bước tới gần hắn.
Bạn đang �
“ngày hôm qua tôi nhìn thấy cậu cứ yêu thích cầm tờ tiền một đồng không buông tay, sau đó tôi liền đem tờ 5 đồng đi đổi thành 50 tờ tiền một đồng. Đại ca biết cậu rất yêu thích nó, sau cứ thích cái gì, đại ca sẽ làm cho cậu cái đó.”
Tôi nhất thời nói không ra lời, tôi biết hắn là người vắt chày ra nước, một lần một bạn học mượn hắn 1 đồng tiền không trả, hắn liền đi bẩm báo chủ nhiệm, lần này là 5 đồng tiền ! Tôi nhất thời đối với suy nghĩ lúc trước thấy hắn phiền chán cảm thấy cực kỳ hổ thẹn. ngay lúc tôi đang cảm thán, hắn nói một lời đánh gãy sự suy diễn của tôi.
“gì chứ, năm đồng tiền thì lúc nào trả chẳng được, đều là người trong nhà, người một nhà không nói hai lời, huynh đệ chúng tôi còn tính toán làm gì chứ!”
Trong giây lát đó tôi đã thấy sự hổ thẹn đã hoàn toàn biến mất . Mẹ nó, tôi không muốn kiếm một người đổi cho tôi một đống tiền lẻ. Tôi quay đầu một phát không muốn nói gì.
Ngày đó Lý Tam Hỷ nhiều lần ở trên đường chặn đường, tôi đều đi vòng qua không thèm để ý đến hắn. Sau đó đến cái cổng nhỏ trường học, hắn cứ sừng sững đứng đó làm tôi cũng chẳng có cách nào mà lách qua.
“5 đồng tiền đúng không? Cho cậu, đây! Đừng tiếp tục phiền tôi.” Tính nhẫn nại của tôi đã tiêu hao hết.
“Tôi cũng không muốn cậu trả tiền lại cho tôi, tôi muốn mời cậu về nhà tôi ăn cơm.” Lý Tam Hỷ há to miệng khà khà cười.
“Đi nhà cậu ăn cơm làm gì?” Tôi tức giận nói.
“Tôi mời cậu đi a! chuyện là thế này, ngày đó cậu viết phong thư cho tôi, tôi mang về nhà, cho cả nhà chúng tôi đọc. Cha tôi, mẹ tôi, muội tôi, bà nội tôi, tôi, cả nhà năm người ngồi ở trên bàn phân tích hơn 2h, bà nội tôi ngay cả “Haier Brothers”( bộ phim hoạt hình của TQ ) cũng chưa xem nhưng lại cứ một mực nhìn chữ của cậu, cuối cùng đại gia đình nhà tôi đều nhận định cậu là người tốt. Vì lẽ đó tôi cho cậu tới nhà của tôi ăn, khà khà…”
Cái gì? Tôi cảm giác mình lúc đó còn kém không cắn lưỡi tự sát. Hắn dĩ nhiên lại mang lá thư đó cho mẹ hắn xem, còn toàn gia phân tích 2h, sau đó còn muốn tôi đến nhà hắn ăn cơm. Tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao Lý Tam Hỷ làm cái bộ dạng này. Nếu như thật sự đên đó, chỉ sợ lần này tôi thực sự bị giải phẫu a…
Ngày hôm đó tôi kiên quyết từ chối lời mời của hắn, nhìn hắn rất thất vọng, nhưng tôi cũng không thể làm gì khác. Tôi cứ nghĩ răng Lý Tam Hỷ sẽ sinh khí 2 ngày, tôi cũng có thể thoải mái 2 ngày. Chẳng ngờ, ngày hôm sau hắn vừa cười vừa nhảy nhót tưng bừng đến trước mặt tôi, ở xung quanh chuyển a chuyển, làm tôi có chút choáng váng.
Cũng không lâu sau đó, bạn học trong lớp tôi đều biết tôi là tiểu đệ của Lý Tam Hỷ, tối đó tôi về phòng bị Vương miệng rộng cười đến trời long đất lở, không chỗ dung thân. Vương miệng rộng vẫn cảm thán mà nói:’’ Lý Tam Hỷ rốt cục cũng hiện nguyên hình, không nghĩ tới lại trói được anh chàng đẹp trai của chúng tôi.”
Tôi biết bọn họ chỉ là đùa giỡn, chính tôi cũng không để trong lòng. Mỗi người bọn họ đều đem chuyện của Lý Tam Hỷ làm chuyện cười, hắn có nói nhiều hơn nữa thì cũng chỉ có cười với cười, chẳng ai chịu suy nghĩ hắn rốt cuộc sẽ như thế nào?
Nhưng tôi cũng phải suy nghĩ chuyện này, bởi vì tôi là người trong cuộc, tôi nhất định phải làm rõ ý tứ của Lý Tam Hỷ, bằng không đến cuối cùng tôi chết cũng không biết là chết như thế nào.