Có lẽ là do vấn đề góc độ, trong tấm ảnh, Lâm Hàn ôm lấy đầu Hạ Noãn tựa như nâng niu vật báu, cơ thể cao to của anh hơi khom xuống, nghiêng đầu vừa lúc che chắn gương mặt cô gái. Thế nhưng, mọi người tinh mắt lập tức nhìn ra, nữ sinh này chính là Hạ Noãn hoa khôi của khoa!!!
Vì thế, trên đường đi học Hạ Noãn bị đủ loại người quen chào hỏi. Cũng may bên cạnh có Tiểu Man vạn năng cùng Đại Tịnh sắc mặt dữ dằn.
Rốt cuộc ngồi xuống chỗ ngồi trong phòng học, Hạ Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Giáo viên giảng dạy giải tích toán học là một ông thầy tóc hoa râm, thầy đang tổng kết kỳ thi giữa kỳ. Lúc Hạ Noãn nghĩ rằng có thể an toàn tan lớp, thầy nói: ai là Hạ Noãn?
Hạ Noãn rụt rè đứng lên.
Nhất thời, mọi người trong phòng đều nhìn sang đây.
Có người nhỏ giọng thảo luận: trông rất đẹp, hèn chi Lâm đại thần thích cô ấy…
Đúng vậy đúng vậy, không biết bọn họ ở bên nhau khi nào, nếu không xem BBS, tôi cũng không biết lại có tin giật gân đến vậy…
Hạ Noãn mím môi, tỏ vẻ điềm tĩnh nhìn thầy giáo.
Thầy cười ha ha nhìn cô: ừm, đề thi lần này tôi cho rằng rất khó, không ngờ vẫn có một người được tròn điểm!
Hạ Noãn cũng tươi cười nhìn thầy, trong lòng thầm nói: thầy ơi…thực ra chúng ta có thể trò chuyện khi tan lớp mà…
Thầy tiếp tục: à, xem ra con người không chỉ thông minh, ngoại hình cũng xinh đẹp. Hồi trước, Lâm Hàn cũng từng chọn lớp này, cũng là người duy nhất trong cả lớp được tròn điểm!
Cả phòng bỗng nhiên lặng ngắt như tờ…
Thầy tiếp tục: ừm, hai em đúng là trai tài gái sắc.
Hạ Noãn im lặng… thời đại này thầy cũng lặn xem BBS sao?
Đại Tịnh ở dưới thầm thì: quả nhiên ở bên nhau, động đến cả giáo viên, đại thần mà…
Sau khi tan học, Hạ Noãn thu dọn rất chậm chạp, chậm đến nỗi trong phòng học chỉ còn cô và túi sách, Tiểu Man và Đại Tịnh vừa ra khỏi phòng học, cố ý chạy vào cười nói với cô: hai người có việc đi trước…
Thế là còn chưa ra khỏi phòng học, Hạ Noãn chợt nghe thấy thầy giáo đang nói chuyện với một nam sinh.
Sao em lại tới đây? À, tôi biết rồi, tới đón bạn gái hả?
Đối phương hình như khẽ cười.
Âm thanh của thầy vẫn như trước: ừ, ánh mắt của em không tồi.
Hạ Noãn bần thần ra khỏi phòng học, thì ra…thật là…Lâm Hàn…
Nhìn thấy mọi người trên hành lang thường xuyên liếc mắt nhìn qua, Hạ Noãn nắm tay Lâm Hàn chạy ra ngoài.
Trời ơi… để cô biến thành trong suốt đi…
Lâm Hàn bị Hạ Noãn lôi tới băng ghế bên hồ, thấy cô thở hổn hển, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô: cơ thể em có tố chất kém vậy, không được.
Hạ Noãn tức giận trừng mắt liếc anh: anh tới làm gì?
Ý cười nơi đáy mắt Lâm Hàn càng sâu hơn: “Tới đón em, sau đó”, anh cố ý khựng lại, khiến cô tò mò ngẩng đầu nhìn, “Cùng anh ăn tối.”
Ngồi tại băng ghế còn chưa lấy lại hô hấp bình thường, Lâm Hàn đụng phải người quen, cũng là nhân vật nổi bật trong trường —— một trong bốn hot boy của trường, Hàn Tiêu của khoa nghệ thuật.
Hàn Tiêu liếc nhìn Hạ Noãn một cái, nói với Lâm Hàn: bạn gái?
Lâm Hàn không trả lời, nhìn cô với vẻ đầy thâm ý.
Hàn Tiêu chợt mỉm cười: thật không hổ là Lâm đại thần, lại theo đuổi được hoa khôi của khoa.
Lâm Hàn cũng cười, trong giọng điệu còn có vẻ vô lại khiến cho Hạ Noãn muốn đè bẹp anh: ừ, cám ơn.
Cám ơn cái gì! Cô đồng ý hồi nào!!!
Được rồi…có vẻ vậy, thật ra…thật ra hình như cô …cũng không bài xích…danh xưng bạn gái Lâm đại thần…
Trời…cô cũng giống Dương Tiểu Man rồi, dại trai…