Hạ Noãn: Lâm Hàn đâu ạ?
Chị họ cố ý thừa nước đục thả câu: hiện tại cậu ấy có việc, không thể phân thân, bảo chị qua đây đón em trước.
Hạ Noãn: à, thế làm phiền chị rồi.
Chị họ: Hạ Noãn này, có phải hồi trước em học ở trường cao trung R không?
Hạ Noãn: vâng, đúng vậy.
Cô không hiểu được nụ cười trên mặt chị họ.
Hạ Noãn: sao thế ạ?
Chị họ: không có gì ~ không có gì ~~~
Ặc… chắc là có gì rồi…
Kỳ lạ là chị họ không đưa Hạ Noãn đến biệt thự cường hào của bọn họ, mà dừng tại trước cổng của một công viên.
Chị họ: ngại quá, chị bỗng nhiên sực nhớ anh rể em bảo chị đi qua tìm anh ấy một chuyến, chị gọi điện cho Lâm Hàn bảo cậu ấy sang đây đón em nhé.
Hạ Noãn im lặng…
Có nói dối cũng có thể đừng cho cô nhìn ra không… đây rõ ràng là…trêu đùa cô…mà?
Ban đêm rất yên tĩnh, dường như có thể nghe được tiếng dế mèn kêu trong bụi cỏ.
Bỗng nhiên, ầm một tiếng.
Trên không trung xuất hiện pháo hoa rực rỡ, từng cái một tô điểm bầu trời đêm xinh đẹp này. Hạ Noãn ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn pháo hoa xinh đẹp, mạch suy nghĩ lập tức bay rất xa.
Hình như khi cô vẫn còn học năm nhất cao trung, cũng ở công viên này, đêm đó ba mẹ vắng nhà, một mình cô ra ngoài ăn cơm rồi đến công viên chơi.
Hình như cũng vào mùa này, có pháo hoa xinh đẹp như vậy.
Ờ, đúng rồi, hình như còn có một chàng trai…
Không biết khi nào, Lâm Hàn đi tới bên cạnh cô, anh ôm cô từ phía sau, mở vạt áo khoác ra, bao bọc cô trong lòng.
Cằm anh khẽ khàng gác lên đầu cô, cánh tay ôm chặt eo cô.
Hạ Noãn: em nói này…
Lâm Hàn: ừm, em muốn nói gì?
Hạ Noãn: chuyện ấy…có phải trước kia chúng ta đã từng quen biết không?
Lâm Hàn không đáp cười ngược lại: trước kia là hồi nào?
Hạ Noãn: anh biết còn hỏi!
Lâm Hàn ôm cô càng chặt hơn, nhiệt độ của nhau xuyên qua quần áo chậm rãi truyền tới.
Giọng anh trên đầu cô chậm rãi vang lên: đâu chỉ là quen biết.
Hửm?
Anh điềm tĩnh cất lời, giọng nói mát lạnh như dòng nước: là thích, rất thích.
Người nào đó mất bình tĩnh đỏ mặt…
Cô ung dung nhích người kề sát lồng ngực của anh: ừm…rất thích… Cô cũng vậy…
-Hết-