Nhưng một tiếng “Ngươi đang làm cái gì?” của Đồng Vũ Thu dọa đến y
Vội vàng cuộn lại bức hoạ, lại cố tình đánh nghiêng một bên giá nến.
Ngọn lửa bốc cao, Trần Tuyệt cuống quít buông tay ném bức hoạ cuộn tròn vào đó.
“Ngươi xem ngươi kìa, sao lại không cẩn thận như vậy, để ta xem xem có đau không nào?”
Đồng Vũ Thu kéo tay Trần Tuyệt, vội vàng cầm cốc trà trên bàn hất vào bức họa.
Từng vệt nước in trên bức họa, trên bức họa in đầy vệt nước trà vàng ố ngập chìm trong lửa là hình vẽ một nam tử với nụ cười thật tươi.
Bức họa tàn, người trên bức họa cũng vì thế mà không thể nào tìm thấy nữa, giống như mờ mịt mất tích trong biển người.
Trong một khắc, ánh mắt Đồng Vũ Thu từ ôn nhu hóa thành thô bạo, ngực phập phồng gấp gáp, tức giận trừng hai mắt.
Thật cẩn thận nâng lên bức hoạ cuộn tròn, từ kẽ răng rít lên thứ âm thanh khản đặc “Ai cho phép ngươi chạm vào?”
Trần Tuyệt hiển nhiên không thể theo kịp sự biến hóa này, kinh ngạc nhìn Đồng Vũ Thu đang ngồi xổm dưới đất nhìn mình rống giận, một trận mờ mịt.
“Ai cho phép ngươi chạm vào y? Ai cho phép ngươi chạm vào y!”
“Ta chỉ là… chỉ là muốn tìm sách đọc…” Trần Tuyệt lúc này mới tỉnh táo lại.
“Đọc sách? Một nam xướng cũng biết đọc sách sao?” Đồng Vũ Thu hừ lạnh một tiếng, lại nói “Cút, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa”
“Thiếu gia… Ta…”
“Nghe không hiểu sao? Ta nói, cút!” Đồng Vũ Thu quay lưng về phía Trần Tuyệt “Quản gia, đuổi tam công tử về Ngọc Tiêu uyển!”
Theo Nghị gia rời thư phòng, Trần Tuyệt nhịn không được quay đầu nhìn Đồng Vũ Thu vẫn ôm bức họa ngẩn người, trong mắt hắn dâng đầy lệ.
“Đừng nhìn nữa, ngươi đã phạm sai lầm lớn rồi.” Nghị gia kéo Trần Tuyệt, đóng cửa thư phòng “Để thiếu gia một mình đi, miệng vết thương của ngươi cũng nên mau chóng bôi thuốc”
Trần Tuyệt nghe vậy nhìn vào tay phải của mình, bây giờ mới phát giác, đúng là thật rát, vết bỏng đau âm ỉ.
“Tam công tử, đừng trách thiếu gia, thiếu gia cũng có nỗi đau riêng”
“Ta sao có thể trách hắn? Đều là lỗi của ta.” Trần Tuyệt trong lòng trống rỗng, lại không biết nên hình dung mọi chuyện ra sao.
“Nghị gia, người trên bức họa chính là thanh mai trúc mã của thiếu gia?”
“Đúng vậy, Liễu công tử nhỏ hơn thiếu gia ba tuổi, từ nhỏ cùng thiếu gia lớn lên, thiếu gia và y một bước cũng không rời”
“Sao sau này lại xa nhau?”
“Thiếu gia năm mười tám tuổi theo lão gia ra ngoài lo công việc, khi trở về chợt nghe nói Liễu thiếu gia cùng người nhà đi sơ tán, không tìm lại được ”
“Vậy thiếu gia có đi tìm y không?”
“Đã tìm ba năm, cứ có thời gian rảnh thiếu gia lại đi khắp thiên nam địa bắc mà tìm”
Nghị gia lắc đầu thở dài “Liễu thiếu gia nếu còn sống, có lẽ cũng đã lớn bằng ngươi, đáng thương cho một hương môn công tử, từ đó sinh tử chưa biết, đáng tiếc đáng tiếc”
Trần Tuyệt nói “Có phải hay không đã chết rồi?”
“Khẽ chút, đừng để thiếu gia nghe được, những lời này một chữ cũng không thể nói ra” Nghị gia che miệng Trần Tuyệt “Trước kia có một nha hoàn, cậy được thiếu gia sủng liền kiêu, một lòng nghĩ thiếu gia sẽ cưới nàng làm thiếp, ai ngờ chỉ vì một câu ‘Người chết sao có thể so với người sống’, liền bị thiếu gia bán vào thanh lâu! Thiếu gia rất quyết tâm tìm Liễu công tử kia, ngươi đừng ngốc nghếch khoét sâu vào vết thương ấy!”
Nghị gia cảm thấy Trần Tuyệt rất thân cận, tuy không rõ nguyên nhân, nhưng trong lòng biết vậy, ngay cả chính gã cũng không hiểu được là vì sao.
“Tạ Nghị gia nhắc nhở.” Trần Tuyệt nhìn bàn tay đã bôi thuốc của mình, cái nhìn lạc lõng ấy lọt vào mắt Nghị gia
“Ngươi ấy, cũng là một đứa trẻ ngốc nghếch!” Sờ sờ đầu Trần Tuyệt, Nghị gia nói “Bất quá, trong tất cả thê thiếp, ngươi giống Liễu công tử nhất, chờ thiếu gia hết giận, sẽ quay lại dỗ dành ngươi”
“Vâng.” Trần Tuyệt gật gật đầu
Ba ngày sau, Trần Tuyệt ở Ngọc Tiêu uyển nhận được tin tức.
Đồng Vũ Thu lại mang người ra ngoài, lần này không phải vì công việc, cũng là lại một lần nữa đi tìm người.
Tìm kiếm ròng rã ba năm, Đồng Vũ Thu không tin, rõ ràng chỉ có một người, sẽ không thể không tìm thấy.
Nhiều người nói Liễu Tinh Thần có thể đã chết, nhưng hắn luôn cảm thấy, trái tim của A Thần vẫn còn đập.
Một lần lại một lần, hữu lực, linh hồn hắn cũng xao động theo từng nhịp trái tim kia.
Tựa như thiếu niên ấy vẫn chưa từng rời xa hắn, vẫn luôn chạy theo hắn, thanh âm hệt như bánh gạo nếp, thật mềm, gọi hắn “Vũ Thu ca ca”
“Vũ Thu ca ca, chúng ta chơi trốn tìm đi!”
“Vũ Thu ca ca, vì cái gì huynh luôn tìm ra ta nhanh như vậy?”
“Vũ Thu ca ca, có phải bất luận ta trốn chỗ nào huynh cũng đều tìm được?”
Thiếu niên cong khóe môi làm hai lúm đồng tiền gợn sóng, hai tròng mắt đen láy đơn thuần mà thoải mái
Y nói “Vũ Thu ca ca, ta thích huynh!”
“A Thần, chờ ta, Vũ Thu ca ca nhất định sẽ tìm được ngươi.”
Đồng Vũ Thu giơ roi ngựa, trong làn đất bụi mờ hiện ra một con đường lầy lội, lưu lại vô số dấu chân, gồ ghề, tựa như những đớn đau trong lòng.