“Thiếu gia không phải đã thấy đó sao? A Trần đã chết rồi.” Cách Dao lấy ra một chiếc khăn tím, ngồi xổm xuống cạnh Đồng Vũ Thu lau bia mộ kia.
“Không có khả năng, khi rời đi tất cả đều rất tốt, Cách Dao, ngươi gạt ta!”
“Thiếu gia, Cách Dao không dám lừa ngươi, A Trần quả thật đã chết rồi.” Cách Dao cúi đầu nhìn bia mộ nhiễm một chút đất vàng, nói “Còn nhớ năm đó đại phu nói A Trần thân mình hư nhược, nếu không điều dưỡng cho tốt sẽ sống không quá bốn mươi. Nhưng những năm ở Hàng Châu, cuộc sống vất vả làm y lao lực, cả ngày để ý đến chuyện mấy đứa nhỏ nơi này, thân mình càng ngày càng tệ! Ta cũng khuyên bảo, nhưng y không nghe, kết quả nửa năm trước phát bệnh, kéo dài ba tháng, không thuyên giảm chút nào, liền cứ thế mà chết đi.”
Đồng Vũ Thu nghen lời đứng sững lại, Cách Dao định khuyên nhủ hắn, lại thấy mặt đất trước mặt xuất hiện những đóa hoa nho nhỏ.
Đó là nước mắt của Đồng Vũ Thu, không có kêu gào đến kiệt sức, không có náo loạn điên cuồng, hắn chỉ im lặng rớt từng giọt nước mắt, hồi lâu vẫn chưa dừng lại được.
“Thiếu gia” Cách Dao hoảng hốt, đứng lên kéo tay áo Đồng Vũ Thu nói “Thiếu gia ngươi đừng như vậy, A Trần biết được cũng sẽ khổ sở.”
“Ta từng nghĩ y sẽ không để ý tới ta, sẽ không tha thứ cho ta, sẽ không chịu theo ta về Lâm An, thậm chí trên đường đi ta còn suy nghĩ, ta nên dàn xếp mọi chuyện ra sao, sẽ mua riêng cho y một căn nhà, hay là lại để y ở trong Đồng phủ! Sau đó, ta còn suy nghĩ xem nên giải thích với y thế nào, rồi lại nhớ ra với tính cách của y thì phải tốn một thời gian dài mới xong xuôi được! Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới, y lại ở dưới lòng đất này chờ ta đến!”
Đồng Vũ Thu nâng tay áo lau mặt, nước mắt vẫn liên tục tuôn rơi, hắn nghẹn ngào nói “Ta cuối cùng đã biết vì sao Hiên Viên Liệt sau một hồi vòng vo lại sống chết giữ lấy Uyển Nhi, nếu không phải trải qua sinh ly tử biệt, sao biết được cái gọi là quý trọng. Nhưng ông trời không cho ta cơ hội, trừng phạt ta cả đời chìm trong hối hận, bắt ta mỗi ngày đều phải đau lòng, để ta vĩnh viễn nhớ rõ mình đã phụ một người”
Đồng Vũ Thu nói xong, xoay người đi ra phía ngoài, Cách Dao cố đuổi theo, nhưng làm cách nào cũng không thể kéo hắn lại, đành yên lặng đi sau Đồng Vũ Thu, sợ hắn làm việc ngu ngốc.
Mấy ngày sau, Đồng Vũ Thu vẫn canh giữ bên cạnh nấm mộ kia.
Hắn mua một đôi nến đỏ, một thân hỉ bào (áo cưới), một cái vòng tay long phượng, lại thêm hai chén rượu và một bình rượu Nữ nhi hồng, một chậu bánh phù dung, còn có một con diều tự tay hắn làm.
Đồng Vũ Thu châm nến đỏ, đào một cái hố to trước mộ, đem hỉ bào, vòng tay long phượng và con diều chôn vào đó.
Rồi mới rót hai chén rượu, một ly đặt trước mặt mình, một ly đặt trước mộ, nói “A Trần, hôm nay chúng ta sẽ thành thân, sau này, ngươi là thê tử của Đồng Vũ Thu ta, sống là người của ta, chết cũng phải chờ ta trên cầu Nại Hà! Kiếp sau, Vũ Thu ca ca sẽ trả lại cho ngươi hết thảy!”
Nâng chén, Đồng Vũ Thu ngửa đầu một hơi uống cạn, lại rót thêm chén khác đổ xuống đất.
Lễ kết thúc, Đồng Vũ Thu tịch liêu ngồi trước nấm mồ, cứ một ly lại một ly để quên hết khổ đau, nhưng mãi mà chẳng thể nào say được.
Cách Dao đi lên, giữ chặt cánh tay lắc lư ôm bầu rượu, khuyên nhủ “Thiếu gia, ngươi uống nhiều rồi.”
“Cách Dao, ta vẫn rất tỉnh táo” Đồng Vũ Thu rút tay ra, nói “Ta muốn say, nói không chừng còn có thể mơ thấy y”
“Thiếu gia, mọi chyện qua rồi, ngươi cũng đi đi! Ngươi còn có gia đình, có vợ có con, A Trần cũng không muốn thấy ngươi vì y mà trở thành như vậy.”
“Có vợ có con, lại không có y, ngươi nói xem có phải thật nực cười hay không?” Đồng Vũ Thu tựa vào bia mộ, chỉ cái mũi của mình nói “Ngươi nói, người như ta có phải thực buồn cười hay không? Người kia đã chết mới tìm đến y, ta xứng đáng phải đau lòng đến chết!”
“Thiếu gia, người chết đã chết rồi, ngươi nên quý trọng những thứ đang có.” Cách Dao nói “Đừng để Lê gia tiểu thư thành Trần Tuyệt thứ hai! Hai đứa trẻ cũng cần phụ thân.”
“Cách Dao, chuyện ngươi nói ta đều hiểu được! Ta chỉ là muốn ở lại bên y thêm mấy ngày, được không? Ngươi để ta nói chuyện với y một chút, đem những gì chưa kịp bày tỏ nói ra hết, để y ở nơi ấy khỏi tịch mịch.” Đồng Vũ Thu buông bầu rượu, hai mắt nhìn ngọn nến đỏ sắp tàn “Kỳ thật tính tình y vẫn như vậy, trước kia mỗi khi giận dỗi y luôn không để ý tới ta, cuối cùng ta phải chủ động xin lỗi y. Lần này cũng thế, đến cuối cùng vẫn là ta phải đi tìm y, nhưng đến cơ hội nói lời xin lỗi y cũng không cho ta nữa! Cách Dao, ta muốn nói với y một câu ‘Thực xin lỗi’, ta muốn nói cho y rằng ta không nên quên mất y! Mà bây giờ còn cơ hội nào?”
Nhìn Đồng Vũ Thu như vậy, Cách Dao thật sự không đành lòng, những lời chực thốt ra lại bị nuốt trở về, đành xoay người bước đi.
Để lại một mình Đồng Vũ Thu, trong gió thu hiu quạnh không ngừng hối tiếc, không ngừng nói một tiếng lại một tiếng
“Thực xin lỗi”
Cách Dao nhớ rõ, người kia từng nói với y:
Ngươi có thể nói ta ích kỷ, tự ti, nhát gan, nhưng ta chỉ muốn nói, ta yếu đuối như vậy, tất cả đều là vì ta từng yêu một nam tử tên Đồng Vũ Thu. Ta biết sớm hay muộn cũng có ngày hắn nhận ra chân tướng. Bất quá, đến ngày kia, khát khao chiếm đoạt đã hoàn toàn tiêu tán, cho nên, có lẽ sẽ không đau.
Nhưng, như y nói, y thật sự không đau sao?
Cách Dao cũng từng cho rằng thời gian có thể tiêu hao hết thảy, vậy người đang rơi lệ trước mộ Liễu Tinh Thần thì nên giải thích thế nào?
“Ngươi thực nhẫn tâm.”
“Mọi đau đớn đã qua hết rồi ”
“Ta hiện tại thực hoài nghi, có phải ngươi rất hận hắn hay không?”
“Có yêu mới có hận, vô tâm, thì không được hận sao?”
“Ta bắt đầu thấy may mắn vì ngươi không hề yêu ta”
“Sao lại nói vậy?”
“Được yêu rồi bị hận, không phải thực đáng thương sao? Trên đời này thê thảm nhất không phải là mãi vương vấn một tình yêu, mà là nói vứt bỏ liền vứt bỏ”
“Cách Dao, ta cũng đã đau tới mức không muốn sống rồi mới buông tay.”
“Phải phải phải, ngươi nói có lý! Trần đại lão bản!”