Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng dịu nhẹ, gió hiu hiu.
Lâm Khả Khả cười rạng rỡ, tay ôm một hộp quà không lớn, không nhỏ bước vào tòa soạn.
Như tổng vừa nhìn thấy cô liền cười trêu. - Lạ ghê, hôm nay trái đất quay lệch quỹ đạo sao?
Lâm Khả Khả không bận tâm lắm đến câu nói của Như tổng, thậm trí cô còn hùa theo. - Vậy hẳn mặt trời mọc phía Tây rồi. - Cô vừa cười vừa nói, đang định ngồi xuống ghế thì điện thoại cô đổ chuông, Lâm Khả Khả thậm trí còn chẳng thèm nhìn xem ai gọi tới đã ngay lập tức bắt máy. Ở đầu dây bên kia, giọng một nam nhân truyền tới. Lâm Khả Khả sững người, áp chặt điện thoại bên tai, nhanh chân chạy đến cửa sổ. Quả nhiên bên dưới tòa soạn nơi đang có một chiếc xe đứng đợi.
Tắt điện thoại, cô lấy chiếc hộp đặt trong hộc bàn làm việc ra, hạnh phúc ôm nó chạy xuống đường.
Lâm Khả Khả chạy đến bên chiếc ô tô màu đen quen thuộc. Theo thói quen tự nhiên mở cửa xe ngồi vào. Vừa yên vị cô không chờ điện lên tiếng. - Tử Dực, anh về khi nào vậy? Sao không báo trước em một tiếng để em ra sân bay đón anh?
Không thấy Lãnh Tử Dực trả lời, cô nghi hoặc nhìn anh. - Anh sao vậy, không khỏe chỗ nào sao?
Vẫn là khoảng không im lặng, Lãnh Tử Dực lặng yên nhìn cô, trong đôi mắt phượng che dấu một nỗi đau khó nói thành lời.
Lâm Khả Khả nhận thấy hôm nay anh có gì đó không bình thường. Năm ngày qua đã có chuyện gì xảy ra mà cô không biết sao?
Cô hỏi như anh không nói. Lãnh Tử Dực cười dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô. Đây là người con gái anh yêu thương nhất. Nếu không phải tình huống ép buộc, anh sẽ không bao giờ buông tay cô.
- Tử Dực, đã xảy ra chuyện gì rồi? Nói cho em biết đi, được không? - Lâm Khả Khả xuống giọng năn nỉ. Lãnh Tử Dực mà cô biết, không phải là một người trầm mặc như vậy. Nhưng lần này cũng chẳng khác lần trước là mấy, Lãnh Tử Dực chỉ nhìn cô nhẹ cười. - Khả Khả, dành cả ngày mai cho anh nhé?
Lâm Khả Khả nhíu mày nhìn anh, nhưng khi đụng phải cái nhìn như van nài ấy, cô chỉ đành bất lực gật đầu. - Được ạ!
Lãnh Tử Dực cười cười không nói gì thêm nữa. Anh ôm chặt cô trong lòng như chỉ sợ mình nới lỏng tay một chút cô sẽ bay đi mất.
- Ư... chặt... chặt quá!
Lâm Khả Khả khó nhọc gỡ cánh tay cứng như gọng kìm ra của anh ra. Cô nhướn mày nhẹ trách. - Em sắp bị anh làm nghẹt thở chết rồi này.
Lãnh Tử Dực ngây thơ tưởng là thật, lo lắng quan sát sắc mặt cô một lượt cẩn thận. Lâm Khả Khả không nhịn được bật cười, cô dùng ngón trỏ đẩy đẩy trán anh xem thường nói. - Xem anh kìa, vẫn dễ bị em lừa như vậy à?
Nghe cô nói vậy anh mới thở phào nhẹ nhõm. Ôm lại cô vào lòng, lần này anh không giám mạnh tay như trước nữa.
Sau mấy lần thử đẩy Lãnh Tử Dực ra đều không được, Lâm Khả Khả cười khổ rên lên. - Tử Dực, buông em ra trước được không? Em có thứ muốn đưa cho anh.
Lãnh Tử Dực nhíu mày, không tình nguyện lắm buông cô ra.
Lâm Khả Khả bật cười hai tiếng, như một phù thủy lôi từ sau lưng ra một chiếc hộp được bao bọc cẩn thận.
- Tặng anh.
Lãnh Tử Dực đón lấy chiếc hộp từ tay cô. Đôi mắt phượng thoáng qua một tia sáng lạ.
- Sao lần này anh không hỏi “Vì sao lại tặng anh?”
Lãnh Tử Dực lắc nhẹ đầu. - Anh sẽ không bao giờ hỏi em như vậy nữa.
Lâm Khả Khả nhíu mày. Rõ ràng hôm nay Lãnh Tử Dực có điểm gì đó rất lạ, nhưng cô lại không thể biết anh lạ ở chỗ nào.
Mở lớp giấy bọc một cách cẩn thận, anh giữa lại tất cả những gì là của cô. Bên trong là một đôi giày da màu đen tuyền, cô đã tích trữ tiền lương ba tháng làm việc để mua tặng anh. Nó thật sự quá mắc, nhưng cô nghĩ nó sẽ hợp với anh nên đã không chút do dự khi mua nó.
Lãnh Tử Dực nâng một bên giày lên cẩn thận quan sát như nó được làm bằng thủy tinh. Lâm Khả Khả ngồi bên mỉm cười vì sự trẻ con ngốc nghếch của anh. - Thích không?
Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt phượng sáng lấp lánh nhưng lại ẩn hiện một nỗi đau mà cô không sao nhìn ra được. Anh gật mạnh đầu - Chỉ cần là đồ Khả Khả tặng, anh đều thích hết.
Lâm Khả Khả cười nháy mắt tinh ranh. - Thích thì ôm em một cái đi nào. - Cô dang rộng hai tay chờ Lãnh Tử Dực ôm vào lòng. Như ý nguyện, anh ôm cô, chỉ là khuôn mặt đang tựa trên đôi vài kia lặng lẽ nhỏ một giọt nước mắt. Và cô, cũng không hay phía xa xa có một người đang lặng lẽ đứng nhìn.
---
Mới sáng sớm lúc sáu giờ sáng, Lãnh Tử Dực đã đứng trước cửa nhà cô, hôm nay anh mang đôi giày mới cô đã tặng. Lâm Khả Khả mỉm cười chui vào xe anh. - Tử Dực, anh muốn đưa em đi đâu?
- Bí mật. - Lãnh Tử Dực vuốt nhẹ mái tóc cô, đôi mắt dịu dàng cử chỉ ôn nhu.
Chiếc xe dừng lại trước một khu vui chơi giải trí lớn nằm xa thành phố. Cất xe vào bãi xong, Lãnh Tử Dực nắm tay cô dẫn vào trong.
- Tử Dực, sao lại tới đây? - Lâm Khả Khả nhòm ngó xung quanh, nghi hoặc nhìn anh hỏi.
- Anh nhớ em từng nói muốn đến đây chơi. Chỉ cần là điều em muốn, hôm nay anh sẽ đáp ứng em tất cả. - Lãnh Tử Dực nói rất hào phóng nhưng đôi mắt phượng lại lướt qua một tia ảm đạm.
Lâm Khả Khả không nhận ra điều đó, cô mỉm cười nói với anh. - Em muốn chơi cái đó.
Lãnh Tử Dực nhìn theo hướng tay cô chỉ, rất nhanh gật đầu không do dự. - Được.
Quả như những gì anh đã hứa, chỉ cần là thứ cô muốn chơi, anh đều sẽ cùng cô chơi bằng hết, chỉ cần là thứ cô muốn ăn anh đều sẽ cùng cô ăn đến no căng. Kết quả sau đó, anh ôm gốc cây nôn thốc nôn tháo, nhưng lại không có lời trách cứ vẫn chỉ nhìn cô dịu dàng cười an ủi.
Lâm Khả Khả cảm thấy có lỗi vô cùng, chỉ vào cửa hàng thú bông gần đó cúi đầu lên tiếng. - Mình chơi trò này nhé?
Lãnh Tử Dực hơi nhăn mày nhìn cô khó hiểu hỏi. - Nhưng không phải em không thích trò đó sao?
Lâm Khả Khả bặm môi dưới, đúng là cô không thích gắp thú bông, nó quá tẻ nhạt và nhàm chán, nhưng cô cũng không nỡ nhìn anh cố gắng chịu đựng cùng cô chơi hết mấy trò kích thích ở đây, như vậy, cô sẽ rất đau lòng. Vô tình cô đảo mắt sang phải, đôi đồng tử sáng lên nhìn anh cười rạng rỡ. - Tử Dực, mình đi chụp ảnh đi.
Lãnh Tử Dực nhìn theo hướng mắt cô mới đó, đôi môi mỏng cong lên ôn nhu cười. - Được.
Cô và anh quen nhau hai năm, nhưng số lần hai người chụp ảnh chung với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lãnh Tử Dực chăm chú nhìn bức ảnh trong tay mình. Anh không nỡ đem trả lại cho cô. Giờ phút này, những món đồ tưởng như cỏn con ấy cũng trở lên thật đáng giá với anh.
- Nếu anh đã thích như vậy thì em tặng anh đó.
Lãnh Tử Dực nhìn nụ cười rạng rỡ của cô gái trong bức ảnh, anh nhẹ cười cất nó vào trong ví một cách cẩn thận. Xong, anh cúi đầu nhìn cô, nhẹ hỏi. - Khả Khả, hôm nay em còn muốn làm gì nữa không?
Lâm Khả Khả bật cười, ôm lấy cánh tay anh hồn nhiên nói. - Em muốn cùng anh đi xe đạp đôi, muốn anh cõng em đi trên đường. Còn nữa, em muốn cùng anh ngắm cảnh hoàng hôn trên biển.
Lãnh Tử Dực chăm chú cúi đầu nhìn cô bạn gái bé nhỏ của mình, anh ôn nhu vuốt nhẹ cánh mũi cô khẽ cười. - Chiều nay anh sẽ cùng em thực hiện hết tất cả những điều em vừa nói.
---
Nền trời ngả dần về tối, tiếng sóng biển vỗ bờ ào ạt, sau một ngày dài mệt mỏi, ông mặt trời lười biếng chìm dần về lòng biển rộng.
- Tử Dực, anh có thích cảnh mặt trời lặn không?
lặn? Mặt trời lặn kết thúc một ngày dài, nó cũng giống như cái kết rồi đây anh sẽ nói ra thôi. Đôi mắt Lãnh Tử Dực nhìn xa xăm, trong đôi đồng tử ẩn hiện một nỗi đau khó giấu.
Lâm Khả Khả lay mạnh người Lãnh Tử Dực, không biết anh đang suy nghĩ gì mà nhập tâm như vậy, cô đã thử gọi anh nhiều lần nhưng anh đều không có động tĩnh.
Lãnh Tử Dực khẽ giật mình, đôi mắt phượng thu lại cái nhìn xa xăm, anh nhìn cô dịu dàng hỏi. - Em mới nói gì?
- Em hỏi anh có thích hoàng hôn không?
Lãnh Tử Dực lặng thinh lắc đầu. - Hoàng hôn cũng như một cái kết vậy. Sau một ngày bình minh lên, rồi hoàng hôn sẽ tàn. Anh không muốn điều đó.
Lâm Khả Khả gật đầu tán đồng, cô cũng nghĩ như vậy, chỉ là, cô không coi hoàng hôn là một cái kết mà là một sự khỏi đầu mới.
- Không còn sớm nữa, mình về thôi. - Lãnh Tử Dực phủi quần áo dính cát đứng dậy, chìa bàn tay to rộng hướng về cô.
Lâm Khả Khả hiểu ý liền mỉm cười, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, cô để anh kéo dậy.
---
Chiếc xe dừng lại trước cửa ngôi nhà cô đang ở. Nó không to như nhà anh nhưng lại mang một vẻ ấm cúng.
Lâm Khả Khả không vội xuống xe, cô nhìn anh mỉm cười thoải mái. - Hôm nay em rất vui, cảm on anh.
Lãnh Tử Dực vẫn giữ nét mặt thâm trầm trước đó, ánh mắt anh nhìn cô hiện nên vẻ mất mát. Phải rất lâu sau, tưởng như đã qua hàng ngàn thế kỉ, anh mới chậm rãi mở miệng. Câu nói như tuyệt vọng, nhỏ nhưng rõ nghe, anh nói. - Khả Khả, chúng ta chia tay thôi.
Cô như mang trong mình quả bom hẹn giờ, đến giờ nó sẽ nổ, trong đầu cô vang lên một tiếng nổ lớn. Lâm Khả Khả sững người, bàng hoàng hơn hết là sự khó tin. Tử Dực mới nói gì? Anh nói “Khả Khả, chúng ta chia tay thôi.” phải không? Chắc là cô nghe nhầm, cô tự nhủ với lòng mình vậy. Nhưng câu nói sau của anh, thật sự không thể nhầm lẫn vào đâu được. Anh nói “Chúng ta chia tay nhé!” Không phải câu hỏi, anh đã tự ý thay cô quyết định rồi. Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tại sao lại muốn cùng cô chia tay. Là do cô đã làm gì sai khiến anh không muốn cùng cô ở chung một chỗ nữa ư?
- Tại sao vậy, Tử Dực?
Lãnh Tử Dực không giám nhìn vào đôi mắt ngấm lệ kia, anh sợ khi nhìm vào đó rồi, lý trí anh sẽ không đủ minh mẫn để buông tay cô ra nữa. - Xin lỗi. - Giọng anh như tắc nghẹn nơi cổ họng, cảm giác khó chịu đang cào xé trái tim anh, từng miệng, từng miếng vỡ vụn.
---
Đứng trước cửa nhìn bóng xe anh mất dạng nơi cuối con đường, trái tim cô đau như bị ai đó dùng ngàn nhát dao hung hăng cào xé, đau đớn, ứa máu. Lãnh Tử Dực là người cô yêu bằng cả sinh mệnh mình, mất anh rồi, liệu cô còn sống nổi không? Phải chăng, hôm nay là món quà chia tay anh tặng cô? Phải chăng, cô tặng giày cho anh là để anh chạy mất?
Lâm Khả Khả cứ đứng ngây ra đó, hứng chịu từng đợt gió như vũ bão táp thẳng vào mặt. Cô không giám vào nhà, chỉ có đứng ở đây cô mới thấy mình tỉnh táo.
Bất ngờ, một bàn tay đặt lên vai cô. Lâm Khả Khả mừng rỡ quay đầu lại. Cứ ngỡ rằng Lãnh Tử Dực quay lại tìm cô giải thích, nhưng không phải, người đứng trước mặt cô không phải Lãnh Tử Dực. Lâm Khả Khả thất vọng rũ hàng mi dài xuống, một đứa ngốc cũng nhìn ra sự cụt hứng trong ánh mắt cô.
- Hàn Thiên Vũ, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Hàn Thiên Vũ nhíu chặt chân mày nhìn chằm chằm chằm cô gái trước mặt. Tại sao ư? Chính anh còn không biết. Nực cười lắm phải không? Anh chỉ đơn giản đi làm về tiện thể đi dạo đâu đó, nhưng khi anh ý thức được, thì anh đã dừng xe dưới nhà cô rồi. Nhưng với một người cao ngạo như anh, việc nói ra sự thật là không thể nào.
- Trông cô hình như không được vui? - Hàn Thiên Vũ hỏi một câu mà cứ như anh không nhìn ra thật vậy.
Cô đã cố kìm nén không để mình bật khóc, nhưng khi nghe Hàn Thiên Vũ hỏi, từng giọt nước mắt không tự chủ được rơi trên đôi gò má.
Hàn Thiên Vũ ngẩn người. Anh rất ghét nhìn thấy phụ nữ khóc, nhưng khi nhìn đến người con gái này anh chỉ thấy thương mà không hề ghét bỏ.
Cô cứ khóc, cứ khóc như vậy mà đâu hay ánh mắt Hàn Thiên Vũ nhìn mình có chút biến đổi. Ngay cả chính bản thân anh cũng thấy kinh hoàng. Cánh tay anh vô thức đưa ra, ôm lấy cô trong lồng ngực mình. Lâm Khả Khả dường như cũng không nhận ra tình cảnh bối rối ấy, cô ngoan ngoãn đứng im trong vòng tay Hàn Thiên Vũ. Giờ phút này, cô lại thấy vòng ôm của anh ta thật quen thuộc.
- Mời các bạn đọc tiếp