Thấy vị đại tiểu thư này không rảnh làm khó dễ mình, Lăng Hiên thở phào nhẹ nhõm. Ông chủ lớn kia nguyên bản chỉ tính toán đến xem xét một chút rồi đi, không biết thế nào lại đổi ý, muốn ở lại hai ngày. Trên dưới đoàn làm phim cũng không dám đắc tội, vội vàng ở nông trại dành ra một phòng tốt nhất, tựa như kính Phật mà rước ông chủ lớn vào ở.
Lăng Hiên lạnh mắt nhìn, nghĩ thầm cần gì phải chuẩn bị, trực tiếp an bài cùng Phương Á Tinh ở một phòng không phải tiện hơn sao, đỡ cho nửa đêm còn phải chuyển phòng.
Ông chủ lớn này họ Lâm, gọi là Lâm Nhã Sinh. Đã hơn năm mươi tuổi, bất quá bởi vì bảo dưỡng thoả đáng, thoạt nhìn cũng chỉ như mới ngoài bốn mươi. Thời điểm hắn nhận Phương Á Tinh làm con gái nuôi, Phương Á Tinh vẫn còn là cô bé mười bảy, mười tám tuổi, mới ra nghề không lâu, tựa như một bông hoa, nụ cười thanh thuần bẽn lẽn, vậy mà lại dám ôm cổ vị cha nuôi này kề mặt khiêu vũ.
Trong giới này đều biết nói cha nuôi con gái nuôi trên thực tế là cái quan hệ gì, Lâm Nhã Sinh thích chơi đùa nữ minh tinh xinh đẹp có tiếng, mỗi khi vừa ý ai, đều không tiếc bỏ tiền ra cung phụng. Phương Á Tinh chính là dựa vào vị cha nuôi này, trong vài năm ngắn ngủi nhanh chóng nổi tiếng, một bước trở thành nữ diễn viên hàng đầu sáng giá nhất hiện nay.
Lăng Hiên đối với người tên Lâm Nhã Sinh này, cũng chỉ là ở tiệc rượu gặp qua vài lần mà thôi, chưa bao giờ nói chuyện với nhau. Bất quá đối phương tốt xấu gì cũng là người đầu tư chính cho bộ phim truyền hình này, Lăng Hiên buộc phải đi tới tiếp đón.
Đạo diễn hướng Lâm Nhã Sinh giới thiệu Lăng Hiên, Lăng Hiên liền cười chào một tiếng “Lâm tiên sinh”, đưa tay cùng Lâm Nhã Sinh bắt tay.
Lâm Nhã Sinh cười mị mị nhìn hắn một cái, bắt lấy tay hắn: “Tôi đã xem qua phim của cậu, thật sự là hậu sinh khả uý. Người trẻ tuổi có tư chất như cậu, gặp không nhiều lắm a.”
Lăng Hiên mỉm cười nói: “Ông chủ Lâm quá khen.” Khi rút tay về, lại không nhẹ không nặng bị nhéo một chút. Hắn đang tươi cười nhất thời cứng đờ, rất nhanh liền khôi phục trấn định, làm như không có việc gì rụt tay về.
Lâm Nhã Sinh ở lại phim trường hai ngày, rõ ràng đối Lăng Hiên ấn tượng phi thường tốt, rảnh rỗi liền khen hắn diễn hay, có tiềm năng, thật sự là nhân tài xuất chúng trong thế hệ diễn viên trẻ bây giờ. Đạo diễn thấy Lâm Nhã Sinh coi trọng Lăng Hiên, tự nhiên cũng đi theo nói tốt về hắn, khen ngợi Lăng Hiên như là một viên minh châu tỏa sáng rực rỡ.
Lăng Hiên chỉ cười, nói thẳng “Ông chủ Lâm nâng đỡ, tôi làm sao dám nhận.” Nụ cười kia lại thủy chung mang theo ba phần lãnh đạm, cũng không bởi vì Lâm Nhã Sinh đối hắn thái độ vô cùng thân thiết mà cố thân mật với ông ta.
Phương Á Tinh thấy Lâm Nhã Sinh đối Lăng Hiên thân thiết rõ ràng như vậy, không khỏi có chút ghen tị. Ở trong phòng một bên giúp hắn xoa bóp bả vai, một bên làm nũng oán trách: “Cha nuôi, người sao lại coi trọng Lăng Hiên như vậy? Hắn diễn tốt như vậy sao? Người cả ngày đều luôn miệng khen hắn.”
Lâm Nhã Sinh cười bắt lấy tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay xoa bóp vỗ về: “Tôi còn không phải đang giữ thể diện cho em sao, hắn là bạn diễn của em, tôi mới khen hắn hai ba câu, tránh để hắn khi dễ em thôi.”
Phương Á Tinh cười duyên: “Hắn nào dám khi dễ em?” Hai tay ôm cổ Lâm Nhã Sinh, “Cha nuôi, kỳ thật người khen hắn cũng vô dụng, hắn sẽ không cảm kích đâu. Tên Lăng Hiên này, đừng thấy tuổi hắn còn trẻ, nhưng thật ra vô cùng cuồng ngạo, không có mắt nhìn người. Bằng không người xem, hai ngày nay người đối hắn khách khí như vậy, hắn lại đối với người ngoài cười nhưng trong không cười.”
Cô ta trước kia chủ động có ý với Lăng Hiên, lại hết lần này đến lần khác bị hắn từ chối ra mặt, cảm thấy vô cùng mất thể diện, nên đối với Lăng Hiên ngầm sinh oán giận. Vị Lâm Nhã Sinh này, cô theo hắn đã vài năm, đương nhiên biết khẩu vị của hắn, nam nữ không kị, bản tính có mới nới cũ, vì thế rất sợ hắn coi trọng Lăng Hiên, thay thế vị trí của mình.
Lâm Nhã Sinh sao lại không biết cô ta đang suy tính cái gì, lo lắng cái gì. Vừa cười vừa đưa tay kéo cô ta vào trong lòng ngực, trêu đùa: “Được, không nói tiểu tử kia nữa. Quay xong bộ phim này, muốn đi nghỉ mát ở đâu, nói cho cha nuôi, thế nào?”
Phương Á Tinh cười khanh khách, thân mình như rắn quấn lấy Lâm Nhã Sinh.
.
Đến khi thời tiết càng ngày càng nóng lên, bộ phim này rốt cuộc cũng quay xong. Tiệc mừng kết thúc được tổ chức tại một nhà hàng quy mô khá tốt, nghe nói chính là sản nghiệp của Lâm Nhã Sinh.
Đỗ Nhiễm thân là quản lý của Lăng Hiên, đương nhiên phải đi cùng. Khi Lăng Hiên tới nơi, không ngờ Lâm Nhã Sinh cũng có mặt ở đó, liền ngây ra một lúc, có hơi chút kinh ngạc, sau đó cùng Đỗ Nhiễm đi qua, cười chào hỏi: “Khó có được Lâm tiên sinh trăm công nghìn việc vậy mà cũng bớt thời giờ đến đây.”
Lâm Nhã Sinh cười: “Tôi là ông chủ, dĩ nhiên phải tới a.” Sau đó chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình cố ý giữ cho hắn, “Ngồi ở đây đi, cậu là nam diễn viên chính, hẳn là phải ngồi bàn chính.”
Lăng Hiên trộm liếc mắt nhìn chỗ ngồi kia một cái, cười nói: “Tôi uống rượu không giỏi, sợ làm Lâm tiên sinh mất hứng, vẫn là ngồi bàn khác thì tốt hơn.”
Lâm Nhã Sinh ngẩn ra, Lăng Hiên đã nhanh tay lôi kéo Đỗ Nhiễm ngồi cạnh mình ở một bàn khác. Bị người ta từ chối ra mặt như vậy, Lâm Nhã Sinh mất hết mặt mũi, miễn cưỡng cười một chút, ngồi xuống.
Thần sắc đã ẩn ẩn chuyển sang tím.
.
Từng món ăn được bưng lên, không khí cũng càng ngày càng náo nhiệt.
Lâm Nhã Sinh từ sớm đã tỏ ý uống thả ga, đạo diễn thấy vậy cũng không câu nệ, vì thế bữa tiệc càng phóng túng.
Lăng Hiên là nam chính, hiển nhiên sẽ không dễ dàng được buông tha, đầu tiên là cùng Lâm Nhã Sinh uống một ly, tiếp theo đạo diễn đang ngà ngà say, cũng tới cùng hắn uống, mọi người từng người một ồn ào cả lên, tranh nhau cùng hướng hắn kính rượu.
Lăng Hiên trước kia cũng ứng phó qua mấy loại trường hợp này, cười cười, hoàn toàn không để trong lòng. Đang muốn bưng ly rượu lên, cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt, ly rượu đang cầm trong tay bị người phía sau lấy đi, đặt lại trên bàn.
“Lăng Hiên đã uống hết vài ly, ngày mai còn có công việc, không thể uống thêm nữa.” Đỗ Nhiễm đem ly rượu của Lăng Hiên đặt sang một bên, lộ ra nụ cười thật có lỗi với mấy người tiến đến kính rượu, “Bằng không, tôi thay cậu ta uống vậy.”
Lăng Hiên kinh ngạc nhìn Đỗ Nhiễm đứng chắn trước mặt mình.
Từ khi ra mắt tới giờ, hắn ứng phó trường hợp này vô số lần, sớm luyện ra một thân tửu lượng. Chính là, đây là lần đầu tiên có người đứng phía trước hắn như vậy, giúp hắn chắn rượu.
Hắn nhớ tới trước kia ở tiệc rượu nhìn thấy Đỗ Nhiễm, cũng là thay Kiều Ứng chắn rượu như vậy, đem người kia bảo hộ cẩn thận. Nguyên lai Đỗ Nhiễm cũng sẽ làm thế với hắn, mặc kệ hắn có cần hay không, đem hắn bảo hộ thật tốt.
Không biết vì cái gì, cảm thấy đáy lòng hơi run lên một chút.
Giống như có chút thỏa mãn, có chút vui mừng, kinh ngạc nhìn phía sau lưng thẳng tắp của Đỗ Nhiễm, rồi lại chậm rãi cảm thấy một tia buồn bã nếu mất đi.
Sau đó Đỗ Nhiễm thay Lăng Hiên uống liên tục mấy ly, một đám đến kính rượu cũng dần dần cảm thấy không thú vị, chậm rãi tản ra. Trong giới này ai chẳng biết kỹ năng chắn rượu của Đỗ Nhiễm, trước kia khi còn làm quản lý của Kiều Ứng, trên bàn tiệc có không biết bao nhiêu người hướng về phía Kiều Ứng kính rượu, đều bị anh bất động thanh sắc hoặc ngăn cản hoặc uống thay, uống rượu như uống nước, quả thực ngàn chén không say.
Lăng Hiên trộm nhìn, nghĩ thầm, người này tửu lượng tốt như vậy, khi đó thế nào lại say đến rối tinh rối mù, để rơi vào tay mình? Vì thế nhịn không được lại nghĩ tới buổi tối hôm đó, Đỗ Nhiễm không biết có tâm sự gì, chăm chăm uống rượu giải sầu. Khi mình đi qua chào hỏi, anh ta ngay cả tầm mắt nhìn cũng không chính xác, hiện ra biểu tình mơ hồ hiếm thấy làm cho người ta cảm thấy vừa buồn cười lại vừa đáng thương.
“Tôi là Lăng Hiên, mới cùng anh ký hợp đồng, nhớ rõ không?”
“Ưm?” Hàm hồ đáp lại, hiển nhiên hoàn toàn không nghe hắn đang nói cái gì, thế nhưng âm tiết ngắn ngủi bình thường kia tựa như từ trong xoang mũi hừ đi ra, lập tức như điện xẹt vào Lăng Hiên.
Đại khái là trong một giây ngắn ngủi đó, mình như bị ma xui quỷ khiến nổi lên dục niệm, sau đó thừa dịp Đỗ Nhiễm uống say, đưa hắn về nhà mình, tha lên giường.
Nghĩ lại không khỏi thấy đáng tiếc, nếu Đỗ Nhiễm không phải quản lý của hắn, nếu anh ta trẻ lại vài tuổi, nếu tính cách anh ta không phải trầm lặng tẻ nhạt như vậy, có lẽ bọn họ trong lúc đó còn có thể tiến thêm một bước. Sau đó lại nhịn không được tự giễu cười rộ lên, thế giới này làm gì nhiều “nếu” như vậy, lại cũng không có chuyện tốt nào thập toàn thập mỹ đến thế.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, phỏng chừng cũng đến lúc tìm lý do về trước. Hướng Đỗ Nhiễm nháy mắt ra dấu, Lăng Hiên đứng dậy đi toilet. Đang đứng trước gương chỉnh lại bản thân một chút, thình lình cửa toilet bị đẩy ra. Vừa thấy là Lâm Nhã Sinh đẩy cửa tiến vào, Lăng Hiên ngây ra một lúc, sau đó cười chào: “Lâm tiên sinh.”
Lâm Nhã Sinh không trả lời, chỉ gật gật đầu, đưa mắt nhìn chung quanh bên trong toilet. Lăng Hiên quay lại tiếp tục rửa tay, sau đó Lâm Nhã Sinh đi tới bên cạnh, chậm rãi mở vòi nước, cũng bắt đầu rửa. Chưa rửa xong, bàn tay không quy củ kia đã tiến sát lại, cố ý vô tình đụng chạm tay hắn. Lăng Hiên cúi mắt quan sát, bất động thanh sắc rút tay về. Đang muốn xoay người rời đi trước, lại nghe thấy Lâm Nhã Sinh gọi lại: “Lăng Hiên, cậu chờ một chút.”
Lăng Hiên dừng lại cước bộ, quay đầu: “Lâm tiên sinh, có chuyện gì?”
Lâm Nhã Sinh chậm rãi kề sát vào hắn, vẻ mặt tươi cười mang theo một tia dụ dỗ ý tứ hàm xúc: “Tôi đang chuẩn bị đầu tư một bộ phim, có hứng thú mời cậu vào vai nam chính. Thế nào, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi?”
Lăng Hiên lui về phía sau từng bước, bình tĩnh cười nói: “Cám ơn ông chủ Lâm nâng đỡ, chẳng qua, chuyện công việc vẫn là cùng quản lý của tôi thương lượng trước sẽ tốt hơn. Dù sao lịch làm việc kế tiếp của tôi cũng đã sắp xếp kín, chỉ sợ phải phụ ý tốt của ông chủ Lâm.”
Lâm Nhã Sinh cười rộ lên: “Cũng không hỏi một chút là phim gì sao? Lăng Hiên, đây chính là cơ hội người khác cầu còn không được. Trần Vọng viết kịch bản, Tân Khả Minh là đạo diễn ─ tôi có ý đề cử cậu đi thử vai, với tiềm lực của tôi cùng với nổi tiếng hiện giờ của cậu, rất có khả năng vai nam chính sẽ nằm trong tay. Tin tức như vậy, chẳng lẽ không đáng giá để chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, từ từ nói chuyện?”
Tươi cười trên mặt Lăng Hiên chậm rãi đông lại.
Lâm Nhã Sinh tung mồi nhử này, đối với hắn mà nói lực hấp dẫn quả thật rất lớn.
Ra mắt hơn ba năm, đóng nhiều phim truyền hình, cũng đóng qua phim điện ảnh, nhưng lại luôn kém chút vận khí tốt.
Danh tiếng có, người hâm mộ có, nhưng nhìn lại, mới phát giác thế nhưng tìm không ra một bộ phim tiêu biểu nhất của mình. Kịch bản nhận được phần lớn đều là mấy bộ phim thần tượng phổ biến đương thời, nội dung nhàm chán vô vị, xem xong liền quên.
Ngẫu nhiên cũng nhận mấy kịch bản phim có nội dung, chẳng hạn như hai năm trước, khi Thẩm Liễm tiến cử hắn với đạo diễn nổi tiếng An Quang Vinh, hắn vốn tưởng rằng chính mình cuối cùng cũng giành được cơ hội, ai ngờ An Quang Vinh lần đầu tiên thấy hắn, liền bật ra một câu: “Không tồi, thật đúng là rất giống Kiều Ứng.”
Tràn ngập vui sướng, ngay giây phút kia trong nháy mắt bị tiêu diệt sạch sẽ.
Hắn tựa như bị ếm, suốt ngày bị xem như người nối nghiệp Kiều Ứng. Rất nhiều đạo diễn và diễn viên cùng hắn hợp tác qua, đều nói với hắn con đường hắn đang đi chính là con đường của Kiều Ứng, một vài tài năng trẻ mới còn hâm mộ hắn cùng Kiều Ứng có vài phần giống nhau.
Sách, Lăng Hiên nhịn không được buồn cười.
Có gì tốt? Giống nam nhân kia thì có gì tốt?
Con đường diễn xuất không quá rộng rãi, diễn cái gì cũng đều bị nói là bắt chước. Diễn xuất bị xem là thế thân cũng được thôi, nhưng ngay cả trong chuyện yêu đương vậy mà cũng là thế thân.
Cho dù lần kia cũng chẳng phải tình yêu đơn thuần gì, đều là trộn lẫn với tư lợi, công danh, nhưng hắn đồng thời cũng phải trả giá bằng tình cảm, đồng thời bị tổn thương.
Dù là bên ngoài thoạt nhìn hắn bứt ra cực nhanh, làm như không sao cả.
.
Lâm Nhã Sinh thấy ánh mắt Lăng Hiên nhấp nháy, biết hắn có chút động tâm, liền tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: “Cậu là người thông minh, đương nhiên biết trong giới này, để có được thứ gì, tất nhiên phải trả một cái giá.” Hắn nắm lấy tay Lăng Hiên, mờ ám vuốt nhẹ, “Yên tâm, có tôi giúp đỡ, sẽ không để cậu phải chịu thiệt. Cậu trước xem qua kịch bản, hiểu được thành ý của tôi, sau đó cho tôi câu trả lời thuyết phục, thế nào?”
Lăng Hiên rút tay ra, khóe miệng cong lên, khóe mắt hơi hơi nhếch, con ngươi đen bóng sáng lên lấp lánh như nước, Lâm Nhã Sinh nhất thời nhìn ngẩn ngơ.
“Ông chủ Lâm.” Ngón tay gõ nhẹ lên trán, Lăng Hiên chậm rãi mở miệng, “Nếu cùng với tôi nói chuyện hợp tác, vậy chúng ta trước đi ra ngoài, gọi quản lý của tôi đến, sau đó cùng nhau tìm một chỗ ngồi xuống, từ từ bàn bạc, thế nào?”
Lâm Nhã Sinh lập tức thay đổi sắc mặt, hắn không tin mình đã ám chỉ đến nước này, Lăng Hiên còn có thể không hiểu, tiểu tử này rõ là đang giả ngu.
Hắn nén giận, cười lạnh một tiếng, mở miệng nói, “Lăng Hiên, cậu cũng không phải ngày đầu tiên ở trong giới này, tôi còn không rõ chuyện của cậu sao? Cũng không phải chưa từng cùng đàn ông lên giường, hà tất ở trước mặt tôi giả bộ cái gì đoan chính cương trực?”
Lăng Hiên đột nhiên thay đổi sắc mặt, áp chế lửa giận, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lâm Nhã Sinh: “Xem ra ông chủ Lâm quả nhiên rất chiếu cố tôi, đến cả sinh hoạt cá nhân của tôi cũng hiểu biết tường tận. Bất quá thực có lỗi, nói thật ông chủ Lâm nếu như trẻ lại hai mươi tuổi, tôi có thể sẽ không cự tuyệt —— chẳng lẽ ông chủ Lâm không biết, tôi đối với đàn ông cũng rất kén chọn sao?”
Lời vừa nói ra thực cay nghiệt lại ác độc, Lâm Nhã Sinh nhất thời sắc mặt xanh mét.
Hắn chưa từng bị người ta hung ngoan tước sạch mặt mũi như vậy bao giờ, huống chi trong mắt hắn, Lăng Hiên chẳng là cái gì, bất quá ỷ vào so với người khác vận khí tốt hơn một chút, mới có chút danh tiếng, liền cuồng ngạo đến không coi ai ra gì. Lăng Hiên trong giới này, lời bàn ra tán vào về hắn không ít, nói hắn nam nữ không kị, sinh hoạt cá nhân bê bối; nói hắn dã tâm bừng bừng, nóng lòng thành danh; Lâm Nhã Sinh đánh giá cũng giống như vậy, mới dám trắng trợn ra tay với Lăng Hiên, không đoán được cuối cùng lại bị tạt một chậu nước lạnh vào mặt.
“Cậu nghĩ mình là ai mà dám ở trước mặt tôi cuồng ngạo.” Lâm Nhã Sinh giận dữ cười, bước nhanh qua, đưa tay nắm lấy cằm Lăng Hiên, ngữ khí âm lãnh, “Cho cậu mặt mũi cậu không cần, đừng cho là tôi không biết mấy chuyện tốt đẹp của cậu —— cậu đã leo lên giường bao nhiêu thằng đàn ông, còn thực nghĩ mình so với người khác quý giá ư!”
Lăng Hiên giận tím mặt, “Ba” một tiếng đẩy tay Lâm Nhã Sinh ra. Hắn đích xác không phải người có sinh hoạt cá nhân quy củ, người lên giường cũng không ít, nhưng hắn đều là chọn lựa kỹ càng. Sex là chuyện ngươi tình ta nguyện cùng nhau hưởng thụ, cho dù thật là có chỗ tốt muốn hắn, giống như Lâm Nhã Sinh, hắn cũng không hề hứng thú.
Không khí bên trong đang hết sức căng thẳng, từ bên ngoài toilet truyền đến tiếng bước chân đang tới gần, hai người theo bản năng tách nhau ra một khoảng, ngay sau đó cửa đang đóng bị đẩy ra.
Bước vào là Đỗ Nhiễm, anh thấy Lăng Hiên vẫn chưa ra, có chút lo lắng, vì thế lại đây nhìn xem. Đẩy cửa vào vừa thấy Lâm Nhã Sinh, ngây ra một lúc, đang muốn qua chào hỏi, đối phương lại hừ lạnh một tiếng, tựa hồ không nhìn thấy anh, lập tức bước qua Đỗ Nhiễm ra ngoài.
Đỗ Nhiễm có chút nghi hoặc, quay đầu, thấy Lăng Hiên thần sắc khó coi, lại nghĩ đến vẻ mặt xám xịt của Lâm Nhã Sinh khi rời đi, tựa hồ hiểu được cái gì.
“Lâm Nhã Sinh làm gì với cậu sao, Lăng Hiên?”
Lâm Nhã Sinh thích ra tay với nghệ sĩ xinh đẹp, trong giới này vốn là bí mật đã sớm bị công khai. Vị ông chủ Lâm này gia thế giàu có, ra tay hào phóng, coi trọng ngôi sao nào thường không tiếc tiêu tiền tốn tâm tư, nghe nói còn từng có mấy ngôi sao nữ vì hắn mà ghen tuông, tranh cãi túi bụi. Đỗ Nhiễm mặc dù không rõ về hắn lắm, nhưng mấy sở thích cá nhân của hắn cũng nghe nói qua không ít.
Lúc trên bàn tiệc, anh đã thấy tầm mắt Lâm Nhã Sinh luôn cố ý vô tình mà nhìn theo Lăng Hiên, còn tưởng rằng là chính mình đa tâm, hiện tại xem ra, chỉ sợ Lâm Nhã Sinh quả thật là ý không ở trong lời.
Lăng Hiên cười nhạo một tiếng, trong mắt đều là khinh thường: “Hắn ta sao? Nằm mơ đi.”
Đỗ Nhiễm thấy bộ dạng hắn không giống như bị hại, liền nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà mới vừa rồi nhìn thấy khi Lâm Nhã Sinh rời đi, sắc mặt xanh mét, chỉ sợ là bị Lăng Hiên ác liệt đắc tội, lại không khỏi có chút lo lắng. Lâm Nhã Sinh trong giới này dù sao cũng có thân phận cùng địa vị nhất định, bị đắc tội chỉ sợ sẽ không nói chuyện một chốc thế này, tương lai cũng không biết có mượn cớ gây khó dễ cho Lăng Hiên hay không.
Quả nhiên, hai tháng sau, giám đốc công ty Triệu Vân Thăng gọi cả Đỗ Nhiễm và Lăng Hiên vào văn phòng, còn chưa ngồi nóng chỗ, đối phương đã hỏi thẳng vấn đề: “Lăng Hiên, cậu khi nào lại đắc tội ông chủ Lâm?”
Lăng Hiên cùng Đỗ Nhiễm đồng thời giật mình.
Nguyên lai công ty vốn thay Lăng Hiên nhận kịch bản, đã cùng đạo diễn thông qua, Lăng Hiên cũng đi thử vai, hết thảy đều thực thuận lợi, chỉ chờ ngày bấm máy. Ai biết mấy hôm trước vị đạo diễn kia gọi điện thoại đến công ty nói phải thay người, hỏi ra mới biết là Lâm Nhã Sinh đề cử một diễn viên trẻ với ông ta. Đối phương danh tiếng cũng ngang với Lăng Hiên, Lâm Nhã Sinh cùng đạo diễn kia lại có vài phần giao tình, cân nhắc lợi hại, đạo diễn cũng vui vẻ bán cho Lâm Nhã Sinh một cái mặt mũi, liền đem Lăng Hiên đánh rớt.
Nếu chỉ là như thế này, thật không đủ để công ty hoài nghi Lâm Nhã Sinh cố ý nhằm vào Lăng Hiên. Vấn đề là bộ phim thần tượng do Lâm Nhã Sinh đầu tư mà Lăng Hiên vừa quay xong, ngay từ đầu cũng đã lên kế hoạch quay tiếp phần hai, tiếp tục sử dụng nguyên dàn diễn viên cũ, ai ngờ vừa có kịch bản phần hai, Lâm Nhã Sinh bỗng nhiên yêu cầu đạo diễn đổi người, nói rõ không hài lòng Lăng Hiên, nam diễn viên chính không thể không thay.
Giám đốc công ty Lăng Hiên cho dù có trì độn, lần này cũng không thể nhìn không ra ý tứ của Lâm Nhã Sinh. Nếu không phải Lăng Hiên lần trước đắc tội Lâm Nhã Sinh, hắn sẽ không có khả năng khắp nơi nhằm vào Lăng Hiên như vậy, đuổi tận giết tuyệt.
Lăng Hiên không đoán được Lâm Nhã Sinh cư nhiên lại trả thù mình, mặt mày biến sắc, Đỗ Nhiễm ngồi bên cạnh trước thay hắn mở miệng: “Hẳn là không có. Chúng ta lần cuối gặp ông chủ Lâm, cũng là hai tháng trước…”
“Tôi không hỏi anh, mà hỏi cậu ta!” Triệu Vân Thăng ngắt lời Đỗ Nhiễm, chỉ vào Lăng Hiên quát.
Lăng Hiên không lộ biểu tình gì: “Tôi không đắc tội với ông chủ Lâm.”
“Vậy hắn vì cái gì đối với cậu bất mãn, phải đổi diễn viên?”
“Tôi không biết.” Vẻ mặt Lăng Hiên như là việc này không liên quan đến mình, “Có lẽ hắn chính là xem tôi không vừa mắt.”
Triệu Vân Thăng tức giận đến run tay: “Nhiều nghệ sĩ như vậy, hắn thế nào liền cố tình nhìn cậu không vừa mắt? Lăng Hiên, cậu hôm nay mới vào nghề sao? Có hiểu quy củ trong giới này hay không? Lâm Nhã Sinh là người có thể tùy tiện đắc tội sao? Cậu cho là chính mình có bao nhiêu phân lượng!? Cậu đi ra ngoài cho tôi, tự mình kiểm điểm lại!”
Lăng Hiên xoay người bước đi, Triệu Vân Thăng gọi Đỗ Nhiễm lại: “Anh lưu lại, tôi còn có lời muốn nói với anh.”
Đỗ Nhiễm mắt nhìn Lăng Hiên rời khỏi phòng, quay đầu lại, nhìn giám đốc của mình: “Triệu tổng, có chuyện gì dặn dò?”
Triệu Vân Thăng thở dài: “Đỗ Nhiễm, anh là quản lý tôi tín nhiệm nhất, ngay cả Kiều Ứng đều có thể quản được đâu ra đó, làm thế nào lại để Lăng Hiên rước lấy phiền toái lớn như vậy?”
Đỗ Nhiễm trầm mặc một chút, mở miệng nói: “Tôi thấy chuyện này trách nhiệm không ở Lăng Hiên. Triệu tổng cũng biết ông chủ Lâm này, thật sự mấy lời bàn ra tán vào về ông ta không được tốt lắm.”
Triệu Vân Thăng ấn ấn trán: “Lâm Nhã Sinh về điểm này đặc biệt ham thích, trong giới này ai lại không biết. Tôi chính là tức giận Lăng Hiên, tiểu tử này thật ngông cuồng, nếu không phải đắc tội quá đáng với Lâm Nhã Sinh, hắn sẽ hận đến mức không lưu lại đường sống thế này sao? Trước kia đều nói Kiều Ứng tính tình cao ngạo, xem ra, Lăng Hiên so với cậu ta quả thực còn nhỉnh hơn.”
Đỗ Nhiễm lắc đầu, nhịn không được thay Lăng Hiên biện giải: “Lăng hiên dù sao tuổi còn trẻ, lại chưa chịu qua thất bại nào, khó tránh khỏi tính tình có chút kiêu ngạo, ông chủ Lâm làm như vậy cũng thật rất…” Anh không có thói quen ở sau lưng người ta nói chuyện thị phi, nhất thời không tìm được từ nào phù hợp để diễn tả, đành phải dừng một chút, nói: “Thật quá mất phong độ, lại đi gây khó dễ một tên nhóc con như vậy.”
Triệu Vân Thăng vừa tức vừa buồn cười: “Anh mỗi lần đều chỉ biết bao che khuyết điểm. Khi đó tôi mắng Kiều Ứng, anh bao che, lần này tôi mắng Lăng Hiên, anh lại nói đỡ cho cậu ta. Có quản lý nào như vậy sao? Được anh nuông chiều thế này khó trách người nào người nấy tính tình đều khó bảo.”
Đỗ Nhiễm cười nói: “Nên che chở tôi sẽ che chở, nên giáo huấn tôi cũng sẽ giáo huấn, đừng nói tôi như bảo mẫu vậy chứ. Công việc tiếp theo của Lăng Hiên sắp xếp thế nào?”
Triệu Vân Thăng nhún vai: “Thay cậu ta an bài công việc mới đi, không phải cậu ta còn hai show quảng cáo phải quay sao? Đủ để lăn qua lăn lại cậu ta vài ngày.”
Đỗ Nhiễm gật gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi. Triệu Vân Thăng ở phía sau nói với anh: “Trở về kêu Lăng Hiên thu liễm tính tình một chút. Lần này đắc tội Lâm Nhã Sinh, lần sau không biết còn đắc tội ai, đến lúc đó tổn hại đến danh tiếng, chung quy cũng chỉ hại bản thân cậu ta.”
Đang muốn rời đi nghe vậy liền dừng lại một chút, Đỗ Nhiễm quay đầu lại: “Tôi sẽ nói với cậu ta. Bất quá, Lâm Nhã Sinh lần này làm chuyện thật đáng hổ thẹn, không thể trách Lăng Hiên đắc tội hắn, công ty cũng hẳn là không lấy chuyện này làm khó Lăng Hiên.”
Nói xong câu này, anh liền đẩy cửa ra ngoài.
Triệu Vân Thăng ngẩn ra một lúc lâu, bất đắc dĩ cười rộ lên: “Thật sự là… Nhiều năm như vậy một chút cũng không thay đổi.”
Từ khi hắn bắt đầu quen biết Đỗ Nhiễm, người này chính là thẳng thắn như vậy, thị phi đúng sai trước mặt tuyệt không nhượng bộ. Cho dù trong giới này mài dũa đã nhiều năm, sớm trở nên khéo đưa đẩy, trầm mặc, quen nhường nhịn, chỉ duy nhất cố thủ nguyên tắc, chính là không chịu để nghệ sĩ mình quản lý ăn nửa điểm thiệt thòi.
.
Đỗ Nhiễm từ văn phòng Triệu Vân Thăng đi ra, ngoài ý muốn nhìn thấy Lăng Hiên thế nhưng đang tựa vào hành lang chờ anh.
“Triệu tổng cùng anh nói cái gì?” Lăng Hiên vừa thấy Đỗ Nhiễm đi ra, liền hỏi thẳng vào vấn đề, “Có phải nói tôi rất không thức thời, đắc tội Lâm Nhã Sinh?”
Đỗ Nhiễm cười cười, nói: “Không, bất quá là cùng tôi bàn chuyện công việc kế tiếp của cậu mà thôi.”
Lăng Hiên nhăn lại mi, mắt nhìn chằm chằm Đỗ Nhiễm: “Nói dối.”
Đỗ Nhiễm giật mình.
“Nếu là bàn công việc kế tiếp, có cần phải bảo tôi ra ngoài sao?” Lăng Hiên khoanh hai tay trước ngực, tựa một chân lên tường, chân còn lại trụ hơi nghiêng trên mặt đất, tư thế tiêu sái mà tự nhiên, “Anh cũng cho là tôi không nên đắc tội Lâm Nhã Sinh sao? Cảm thấy thật đáng tiếc, hai cơ hội tốt cứ như vậy mà mất đi?”
Đỗ Nhiễm nhìn hắn một cái, ngoài ý muốn cảm thấy có chút buồn cười. Kỳ thật trong lòng thực để ý Triệu Vân Thăng đến tột cùng là đã cùng mình nói những gì đi? Lại còn muốn bày ra này dáng vẻ cao ngạo này, hoàn toàn không xem xem vẻ mặt mình thế nào.
Thở dài, anh trả lời: “Cơ hội mất đi, lần sau lại có. Tôi không biết Lâm Nhã Sinh nói gì đó hoặc làm cái gì với cậu, nhưng tôi tin tưởng cậu sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội hắn. Chuyện lần này cũng không thể trách cậu, công ty sẽ sắp xếp cho cậu công việc mới, đừng nghĩ nhiều.”
Lăng Hiên cười nhạo một tiếng: “Phải không?”
Triệu Vân Thăng tức giận lớn như vậy, lại nhẹ nhàng cho qua chuyện này sao?
“Tuy rằng mất đi hai cơ hội quả thật thực đáng tiếc,” Đỗ Nhiễm cười cười, vỗ vỗ vai hắn, “Bất quá này cũng coi như một lần giáo huấn. Ông chủ Lâm là người không thể trêu vào, về sau liền tận lực tránh hắn một chút, đừng chủ động đi trêu chọc hắn —— hà cớ gì trong giới này lại tự cấp thù hằn cho mình.”
Lăng Hiên khóe miệng căng ra một chút, tựa tiếu phi tiếu: “Tôi cũng không đi trêu chọc hắn.”
Hắn thuộc dạng người, nếu không phải đối phương chủ động chạy tới trêu chọc mình, thế nào lại đi mạo phạm hắn a. Cái gọi là thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội với tiểu nhân, vị Lâm Nhã Sinh kia tâm mắt đủ nhỏ, thủ đoạn cũng đủ ti tiện.
Đáng tiếc hai vai diễn nguyên bản thuộc về mình… Lăng Hiên sắc mặt âm trầm, phun ra một câu thô tục: “Mẹ nó, lần sau đừng để tôi gặp hắn.”
Bằng không hắn không biết có thể khống chế được tính tình của mình hay không, có thể kiềm chế không xông lên đem cái mặt đáng giận đáng khinh kia đánh bẹp dí hay không.
“Cho dù lần sau đụng tới hắn, cậu cũng đi đường vòng cho tôi.” Đỗ Nhiễm bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, biết hắn còn đang vì mất đi hai vai diễn kia mà oán giận bất bình. Chính là Lâm Nhã Sinh vốn là có bản lĩnh chỉnh Lăng Hiên, một lần giáo huấn không đủ, lần sau còn không trốn xa một chút? Giới nghệ sĩ nguyên bản chính là chuyện mạnh được yếu thua, ai rảnh hơi đi giảng đạo lý?
Phát hỏa thì làm sao? Phát hỏa cũng vô dụng.
Lăng Hiên hừ một tiếng, xoay người đi tới thang máy. Đỗ Nhiễm đi sau hắn, nghĩ kế tiếp phải ra sức tìm cho Lăng Hiên mấy kịch bản tốt mới được. Tại cái nơi cạnh tranh dị thường kịch liệt này, công việc bị cướp đi, liền có nghĩa danh tiếng cũng bị giảm. Lăng Hiên còn trẻ, còn chưa có một chỗ đứng vững chắc, cần phải nâng cao tỷ lệ xuất hiện trên màn ảnh để không ngừng gom góp và nâng cao danh tiếng của mình.
Một mặt suy tính các mối quan hệ riêng của mình, một mặt nhấc chân theo Lăng Hiên vào thang máy.