Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn tưởng rằng Lăng Hiên sau khi để mất hai vai diễn, sự nghiệp sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, ngờ đâu những việc kế tiếp lại chuyển biến ngoài ý muốn. Sau khi bị thay vai, trong nhất thời công ty vẫn chưa tìm được kịch bản thích hợp cho hắn.

Trong giới này, diễn viên thần tượng trẻ tuổi nhiều vô kể, mà kịch bản hay lại có hạn, bộ phim thần tượng mà Lăng Hiên đóng vai nam chính trước đây tuy rằng nhạt nhẽo vô vị, nhưng áp dụng nhuần nhuyễn mánh lới quảng cáo, tuyên truyền đúng lúc, dấn đến tỉ suất xem phần một thập phần khả quan. Mọi người đều nghĩ đạo diễn sẽ tiếp tục sử dụng nguyên dàn diễn viên cũ để quay tiếp phần hai, ai ngờ giữa đường lại thay đổi nam chính.

Về nguyên nhân, đạo diễn chỉ úp úp mở mở, thân là nữ chính, Phương Á Tinh bày ra vẻ muốn nói lại thôi, trước ống kính máy ảnh gượng cười: “Tôi cũng không biết đạo diễn vì sao lại đổi người, có lẽ nguyên nhân là vì Lăng Hiên đi? Tôi tuy rằng cùng Lăng Hiên hợp tác mấy tháng qua, kỳ thật tôi với anh ta hoàn toàn không thân thiết. Chúng tôi…  Không phải rất hợp nhau.”

Nữ chính trong buổi phỏng vấn ngang nhiên tuyên bố cùng nam chính hoàn toàn không thân thiết, không hợp nhau… Việc này quả thực so với tuyên bố cùng nam chính là “Bạn tốt” lực sát thương còn lớn hơn, vì thế giới truyền thông cùng công chúng đều tự hiểu, nga, đại khái vấn đề là ở bản thân Lăng Hiên.

Nếu không phải bởi vì tính tình kiêu ngạo, thái độ xử sự quá kém, thì chính là bởi vì đùa giỡn đại bài đi? Cho nên mới đắc tội đạo diễn lại đắc tội nữ chính, trách không được bị thay ra.

Lăng Hiên trong giới này nguyên bản tạo cho người ta ấn tượng ngạo mạn kiêu căng, mắt nhìn người tựa hồ đều mang theo ba phần lãnh ý. Hai năm nay tuy rằng thu liễm ít nhiều, nhưng vẫn là kẻ khiến người khác cảm thấy không hợp ở chung. Hiện giờ lại mang tiếng đùa giỡn đại bài, hơn nữa bị mất liên tiếp hai vai diễn, mấy đạo diễn vốn định mời hắn đóng phim cũng bắt đầu do dự.

Không có mấy đạo diễn lại nguyện ý dùng diễn viên đùa giỡn đại bài, huống hồ Lăng Hiên cũng không phải ở địa vị cao nhất, là người không thể thay thế. Mặc dù hắn ta thực nổi tiếng, nhưng trong giới này khả năng diễn xuất tương đương với hắn, nam diễn viên trẻ tuổi có tiếng cũng không phải không có, hà cớ gì không phải Lăng Hiên thì không được.

Lăng Hiên đang chuẩn bị quay tiếp bộ phim thần tượng kia cùng một phim điện ảnh nữa, tuyên truyền quảng cáo đều đã thực hiện, hiện giờ đột nhiên cả hai không hẹn mà cùng thay diễn viên, tự dưng tạo cho hắn rất nhiều tin tức tiêu cực.

Nói hắn diễn xuất vẫn không đột phá, chỉ có mỗi gương mặt xinh đẹp, không làm vừa lòng đạo diễn.

Nói hắn cá tính kiêu ngạo, thích đùa giỡn đại bài, cùng diễn viên khác mâu thuẫn ầm ĩ.

Nguyên bản giới truyền thông trong ngành giải trí này, từ trước đến nay đều là thuận nước dong thuyền, khi tán thưởng ai thì đem người ta nâng lên tận trời, khi hạ thấp ai thì liền như ong vỡ tổ cùng nhau xông vào chỉ trích. Lăng Hiên bị một thế lực ngấm ngầm hãm hại như vậy, vô hình trung cũng mất đi rất nhiều cơ hội.

.

Đỗ Nhiễm nhìn vẻn vẹn vài kịch bản trong tay mà thở dài.

Thật sự đều là mấy vở không hay lắm, đạo diễn không có danh tiếng gì, mặt khác diễn viên lại đều là tuyến hai, ba chiếm đa số, nếu để Lăng Hiên nhận mấy bộ phim như vậy, chẳng khác nào tự hạ thấp giá trị của mình.

Thân là quản lý, anh không muốn, cũng không nhẫn tâm để Lăng Hiên đóng mấy loại phim truyền hình hoặc điện ảnh tạp nham này, chính là chung quy cũng không thể để Lăng Hiên tạm chống đỡ bằng việc quay quảng cáo và ra album đi?

Việc chính của hắn là diễn xuất, quảng cáo cùng phát hành đĩa nhạc chỉ là nghề phụ mà thôi. Tiếp nhận mấy kịch bản không hay, một khoảng thời gian sau, hắn hiện tại danh tiếng dù có cao tới đâu, cũng sớm hay muộn sẽ có một ngày bị thay thế, bị lãng quên.

Trong giới này chuyện như vậy là rất thông thường. Nam nghệ sĩ còn giữ vị trí lâu hơn một chút, còn nữ nghệ sĩ việc thay đổi mới càng thêm nhanh chóng, có lẽ hôm nay đang ở trên cao, ngày mai liền lặng lẽ đi xuống. Công ty bọn họ cũng không phải không có tiền lệ, vài năm ngắn ngủi, đã có bao nhiêu cái “Thần tượng” xuất hiện qua? Lại có mấy ai có thể trụ được lâu dài mà không suy? Tỷ như Kiều Ứng được công nhận là thiên tài diễn xuất, còn bị thiếu chút nữa là không gượng dậy nổi, cất ở trong nhà để đó nhiều năm không dùng tới, Lăng Hiên lần này phải mất bao lâu để khôi phục lại những gì đã mất đây?

Anh quay đầu nhìn Lăng Hiên, đối phương đang cau mày cố gắng học lời bài hát, thần sắc thật sự nghiêm túc. Đỗ Nhiễm không khỏi ngẩn ra một chút, sau đó chậm rãi nở nụ cười.

Lăng Hiên kỳ thật thực chuyên nghiệp.

Chỉ cần là công việc công ty sắp xếp cho hắn, hắn sẽ tận lực hoàn thành. Cho dù là kịch bản hắn không có hứng thú, hoặc là căn bản không am hiểu thu âm, nhưng sẽ luôn cố gắng làm được không những tốt mà còn tốt hơn.

Công bằng mà nói, giọng hát của Lăng Hiên không tính thật hay, ra đĩa nhạc cũng bất quá là vì củng cố danh tiếng của hắn mà thôi. Hiện giờ danh tiếng đang đi xuống, lượng công việc giảm dần, Đỗ Nhiễm nguyên bản nghĩ đến hắn bị ức chế, chỉ sợ phải giận chó đánh mèo ồn ào một trận, ngờ đâu Lăng Hiên so với trong tưởng tượng của anh chuyên nghiệp hơn rất nhiều, mỗi ngày đúng giờ để anh chở tới studio thu âm album.

Cho dù album lần này bị dời lại ngày phát hành, công ty thậm chí còn giành thời gian này để phát hành đĩa đơn của tài năng mới, tận dụng thời cơ có lợi vào kỳ nghỉ hè, Lăng Hiên cũng không nói lời nào.

Điều này làm cho Đỗ Nhiễm vốn đã quen với việc hắn kiêu ngạo bốc đồng, ngược lại có loại mơ hồ bất an.

Tổng cảm thấy được, hắn tựa hồ đang miễn cưỡng áp lực chính mình, lo lắng ngày nào đó hắn sẽ đột nhiên bùng nổ.

.

Mấy ngày này kéo dài ước chừng một tuần, vào sáng sớm thứ hai, Đỗ Nhiễm theo thường lệ đưa Lăng Hiên đến công ty. Tới bãi đỗ xe ngầm, vì chỗ đậu xe cách thang máy hơi xa, Đỗ Nhiễm để Lăng Hiên xuống xe trước, đứng ở cửa thang máy chờ anh đậu xe xong rồi quay lại. Lăng Hiên đang chán ngán tựa vào tường, bỗng nhiên nghe được từ cầu thang có tiếng nói truyền đến. 

Trong công ty thường xuyên có nhân viên đôi khi làm biếng trốn đi pha trà hoặc thỉnh thoảng ra cầu thang nói chuyện phiếm, Lăng Hiên cũng không để ý. Bỗng nhiên nghe một câu chói tai truyền tới: “Nghe nói album lần này của Lăng Hiên bị hoãn lại, kia chẳng phải cả nửa đầu năm nay, hắn cơ hồ không có nhiều việc để làm sao?”

“Ai kêu hắn không gặp may! Nghe nói hắn đắc tội nhân vật lớn nào đó, tự làm tự chịu thôi, cho đáng đời, giờ phải nhường đường cho người mới.” Thanh âm vui sướng khi người gặp họa vang lên.

“Ha ha, kỳ thật tôi sớm nhìn hắn không vừa mắt. Có gì đặc biệt hơn người, suốt ngày không coi ai ra gì, không phải chỉ dựa vào khuôn mặt kia thôi sao?”

“Hắc hắc, cũng đừng xem nhẹ khuôn mặt của hắn, tôi nghe nói hắn ta leo lên giường không biết bao nhiêu người, mới đổi lấy được cơ hội lên cao tới vị trí này. Cái loại người này, hừ, không có bản lĩnh đành phải dựa vào thân thể…”

Lời nói tiếp theo biến mất trong tiếng đạp cửa “Ầm” một cái, Lăng Hiên sắc mặt xanh mét đứng ở cửa cầu thang.

Hai người này mới vào công ty không đến một năm liền bị dọa ngây người, nói xấu sau lưng người khác, còn bị đương sự bắt ngay tại trận, tình huống này vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp phải.

Huống chi còn nghe đồn về tính tình ác liệt của Lăng Hiên.

“Lăng, Lăng, Lăng…” Trong đó một người sợ tới mức nói không ra lời.

Lăng Hiên cười lạnh: “Nói a, sao không tiếp tục nói?” Tiến lên từng bước, từ trên cao nhìn xuống hai tên ngồi ở cầu thang, “Không phải nói tôi nên nhường đường cho người mới sao? Có phải hay không chính là chỉ hai người a?”

Hai người này đang vô cùng sợ hãi, đột nhiên ở phía sau Lăng Hiên nhìn thấy Đỗ Nhiễm, giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, hướng về phía Đỗ Nhiễm cúi đầu: “Đỗ, Đỗ tiên sinh.”

Đỗ Nhiễm xem như là một trong những quản lý giỏi của công ty, tuy rằng bất cẩu ngôn tiếu (1), nhưng cơ hồ chưa bao giờ có người thấy anh phát giận. Hai người theo trực giác nghĩ Đỗ Nhiễm so với Lăng Hiên dễ nói chuyện hơn, vì thế lắp bắp đi qua Lăng Hiên, muốn nhanh chân đào tẩu.

Đỗ Nhiễm mặt vô biểu tình liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chỉ vào hai người mới chạy tới cạnh mình, mở miệng nói: “Đừng để tôi lần thứ hai thấy các người lười biếng tán chuyện trong giờ làm việc.”

Hai người một bên đáp lời, một bên chạy như bay chuồn đi.

Đỗ Nhiễm chờ sau khi thân ảnh hai người kia biến mất, lúc này mới đi đến bên cạnh Lăng Hiên, thở dài, đặt tay lên vai hắn: “Bọn họ đều là đàn em của cậu, cho dù mạo phạm cậu, cậu cũng không nên cùng bọn họ chấp nhặt…”

Cánh tay đặt trên vai Lăng Hiên bị gạt mạnh ra, Lăng Hiên quay sang, trong mắt lộ ra sát ý sắc bén, một tay đẩy Đỗ Nhiễm ngã lên tường.

Gương mặt xinh đẹp hơi chút vặn vẹo kề sát lại, thanh âm Lăng Hiên ngập tràn cười nhạo cùng châm chọc: “Tôi không nên cùng bọn họ chấp nhặt? Cho nên tùy bọn họ loạn nói bậy? Ha ha, Đỗ Nhiễm, kỳ thật anh cũng nghĩ như bọn họ, đúng hay không!?”

Đỗ Nhiễm thoáng cái bị đẩy vào tường, nhíu nhíu mày, dùng sức muốn đẩy tay Lăng Hiên ra: “Tôi không biết bọn họ nói cậu cái gì, tôi vừa qua đây, cái gì cũng không nghe thấy.”

Đậu xe xong, vừa lại đây thì thấy Lăng Hiên ở phía cầu thang nổi trận lôi đình, bị dọa nhảy dựng, liền chạy nhanh lại xem xảy ra chuyện gì. Xem chừng là mấy người mới sau lưng Lăng Hiên nói bậy cái gì, vừa lúc bị Lăng Hiên nghe thấy. Đỗ Nhiễm cũng mơ hồ nghe được câu cuối, căn bản là không để trong lòng, ai ngờ Lăng Hiên thế nhưng lại phát giận lên anh.

“Anh cái gì cũng không nghe thấy?” Lăng Hiên gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Nhiễm, cười lạnh, “Anh khi nào thì đứng phía sau tôi? Không nghe thấy? Kỳ thật là nghe được nhưng làm bộ như không nghe thấy đi?”

Đỗ Nhiễm cảm thấy quả thực không thể nói lý với hắn: “Cho dù tôi nghe được thì thế nào? Người nào làm nghệ sĩ mà sau lưng không bị người khác bàn ra tán vào? Nếu đã không ngăn được miệng người ta, cần gì phải bận tâm để ý. Lăng Hiên, cậu vào nghề lâu như vậy, ngay cả điểm ấy cũng đều không hiểu?”

Lăng Hiên lại hoàn toàn không nghe Đỗ Nhiễm nói cái gì, bàn tay nắm chặt áo anh một chút cũng không buông ra: “Nếu là Kiều Ứng bị người ta nói như vậy, anh cũng không để ý, không hề gì?”

Kỳ thật Lăng Hiên cũng không biết mình sao lại bạo phát lửa giận lớn như vậy.

Trong nghề đã vài năm, nhàn ngôn toái ngữ cũng không phải chưa từng nghe qua, thật muốn nhất nhất tính toán từng chuyện thì làm sao mà tính toán hết được. Bình thường hắn cũng liền cười lạnh một tiếng rồi bỏ đi, nhưng lần này cũng vừa lúc đánh trúng chỗ kiêng kị của hắn.

Hắn nhịn lâu lắm rồi.

Đang vững bước bay lên, vào thời điểm cố gắng tạo bước đột phá, đột nhiên bị người ta kéo áo. Trơ mắt nhìn thấy vai diễn vốn nên thuộc về mình bị cướp đi, ngày phát hành album năm lần bảy lượt bị dời lại, nguyên bản lịch làm việc bận tối mày tối mặt đột nhiên lại xuất hiện một khoảng không, lượng công việc giảm mạnh, mà hắn có làm sai cái gì đâu?

Mỗi ngày chỉ có thể bắt buộc chính mình cố gắng nhẫn nại, vậy mà còn nghe thấy đàn em sau lưng hắn nói đến khó nghe như vậy, thật khiến hắn không tài nào kiềm chế nổi.

Không biết leo lên giường bao nhiêu người? Sinh hoạt cá nhân của Lăng Hiên hắn đích xác không có quy củ, nhưng cũng không đến mức suy đồi tới nỗi lấy thân thể của mình đi trao đổi. Cho dù năm đó cùng Thẩm Liễm cùng một chỗ, đích thực là nghĩ muốn dựa vào đối phương để hỗ trợ thêm cho mình, nhưng này cũng là hai bên đều ngươi tình ta nguyện —— ít nhất hắn năm đó đúng là động tâm với Thẩm Liễm, hắn cũng cho rằng Thẩm Liễm động tâm với mình.

Hiện tại quay đầu xem, chính mình khi đó thực sự đáng cười. Thẩm Liễm bất quá lấy hắn ra thử xem tình cảm của anh ta đối với Kiều Ứng mà thôi, may mắn thực tâm hắn bỏ ra cũng không nhiều.

Từ đó về sau, hắn đối với cái gọi là tình yêu trong giới này, cũng chẳng xem là gì cả. Chỉ cần thấy thuận mắt là có thể cùng đối phương lên giường, mấy chuyện tình một đêm cũng chẳng có gì ghê gớm, chỉ có mấy tên ngốc giống Kiều Ứng mới vẫn như cũ tin tưởng vững chắc trong cái giới giải trí này sẽ có tình cảm thuần túy, sẽ đứng trên đỉnh cao khi thoái ẩn giang hồ?

Hắn cho tới bây giờ cũng không tin, hắn chỉ cảm thấy Kiều Ứng ngốc đến buồn cười.

Hoặc là có lẽ, hắn chính là thiếu may mắn như Kiều Ứng.

Nam nhân kia dễ dàng có được mọi thứ mà hắn muốn, tài năng thiên phú, kỹ năng diễn xuất, người yêu, và cả Đỗ Nhiễm, người luôn đối hắn trung thành tận tâm, không rời đi không vứt bỏ hắn.

Đỗ Nhiễm chịu đựng lửa giận của Lăng Hiên, cách một hồi lâu mới trả lời: “Kiều Ứng ở thời điểm tồi tệ nhất, so với cậu còn thảm hơn nhiều. Mấy lời khó nghe hơn nữa hắn đều đã nghe qua, cậu thấy tôi phải thế nào? Xông lên thay hắn ra mặt? Trên thực tế, tôi cũng bất quá cùng hắn làm như không nghe thấy mà thôi.”

Lăng Hiên chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm áo Đỗ Nhiễm ra.

“Cậu hiện tại ít nhất còn tiếp nhận công việc, còn quay quảng cáo, còn có tạp chí mời cậu chụp ảnh bìa, nửa cuối năm thì phát hành album, công ty còn nghĩ mọi cách tìm kiếm kịch bản cho cậu.” Đỗ Nhiễm trấn tĩnh nhìn hắn, “Thế nhưng Kiều Ứng năm đó bị coi là ác mộng của phòng bán vé, hai mươi mấy tuổi đã bị cho rằng đã hết thời, thường xuyên hơn nửa năm không được sắp xếp việc làm. So với cậu ta, cậu thì tính là gì?”

Lăng Hiên mím chặt môi, phẫn hận trừng mắt nhìn Đỗ Nhiễm.

Khẽ thở dài một cái, Đỗ Nhiễm chần chờ một chút, vẫn là đưa tay đè lại vai Lăng Hiên: “Tôi biết cậu có áp lực phải phát tiết, nhưng là ai mà không gặp qua thời kì lên cao xuống thấp, qua được thời điểm này rồi sẽ có một ngày trở lại như trước. Cậu chính là thiếu một cơ hội, nói không chừng rất nhanh sẽ đến, cậu tuổi còn trẻ như vậy, chẳng lẽ không đợi được sao?”

Bả vai Lăng Hiên run run, hạ mi mắt, cắn cắn môi, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu: “Tôi thật sự chịu đủ rồi…”

Thu lại dáng vẻ hung hăng cáu kỉnh, cái tên ngoài mạnh trong yếu kia rốt cuộc lộ ra một tia yếu ớt. Đỗ Nhiễm đột nhiên phát giác, Lăng Hiên kỳ thật cũng bất quá là tên tiểu quỷ bị ủy khuất mà không có chỗ phát tiết mà thôi. Tên tiểu quỷ này còn chưa quá hai ba tuổi, so với mình quả thực còn rất trẻ, trải qua tôi luyện cùng thất bại đều quá ít.

Tiểu quỷ này, kỳ thật cũng chỉ là đang làm nũng đi.

Chỉ có ở trước mặt mình mới có thể dễ dàng nổi giận cáu kỉnh như vậy, không băn khoăn do dự phát tiết cảm xúc. Kiều Ứng năm đó, cùng hắn hoàn toàn bất đồng, tinh thần sa sút cũng sẽ không lộ ra nửa phần trước mặt người khác, thống khổ cũng chỉ tự mình phát tiết, không cho phép người khác bước vào thế giới nội tâm của cậu ta nửa bước, mà tất cả những gì anh có thể làm, bất quá chỉ là yên lặng đứng phía sau Kiều Ứng, lại vĩnh viễn không thể đảm đương cột trụ tinh thần của cậu ta.

Tiểu quỷ này, tuy rằng tính tình phá hư đến lợi hại, nhưng thật ra mà nói, kỳ thực ở trước mặt anh hắn so với Kiều Ứng năm đó thẳng thắn hơn nhiều lắm.

Đang chìm trong suy nghĩ, thình lình Lăng Hiên đột nhiên nhích lại gần, đầu tựa vào vai anh, hai tay cũng vòng qua.

“Này!” Đỗ Nhiễm giật mình, theo bản năng đẩy hắn ra.

“Cho tôi ôm một chút thôi, chú hai.” Thanh âm Lăng Hiên rầu rĩ, “Không cãi nhau với anh thì cảm thấy thực nhàm chán.”

Đỗ Nhiễm nhịn không được cười khổ một chút. Cùng tiểu quỷ này cãi nhau? Trừ phi chỉ số thông minh của mình bị giảm.

Chính là, ngẫu nhiên phóng túng hắn một chút thế này cũng không việc gì đi.

Cảm thấy thân thể mình đang ôm không giãy dụa nữa, thậm chí còn thả lỏng, mang theo một chút ý tứ dung túng tùy ý để mình ôm, Lăng Hiên nhịn không được vùi đầu xuống hõm vai người kia sâu hơn vài phần.

Trên người Đỗ Nhiễm truyền đến mùi thuốc lá nhàn nhạt, là do anh chỉ hút một nhãn hiệu duy nhất, dần dần tạo thành hương vị riêng của anh.

Hương vị khiến kẻ khác an tâm.

.

Cuối tháng, Đỗ Nhiễm đưa Lăng Hiên đi chụp ảnh bìa album.

Album lần này của Lăng Hiên biên tập theo phong cách nhạc điện tử, nhạc đệm mới lạ, hòa cùng giọng nữ mạnh mẽ, có thể che dấu giọng hát hơi yếu của Lăng Hiên, làm nổi bật lên chất giọng khàn khàn đặc trưng của hắn.

Không khó nhìn ra, công ty vì album lần này của hắn đã bỏ ra rất nhiều tâm sức. Đỗ Nhiễm đứng trong phòng chụp một lúc thì di động bỗng nhiên vang lên, vì thế đi ra ngoài nghe điện thoại.

Vừa thấy gọi đến là số của Kiều Ứng, không khỏi có chút kinh ngạc.

“Kiều Ứng, tìm tôi có việc?”

“Ừ, đã lâu không gặp, buổi tối có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?”

Đỗ Nhiễm ngẩn người. Từ khi Kiều Ứng rời khỏi làng giải trí, bọn họ tuy rằng chưa từng cắt đứt liên lạc, nhưng cũng không thường xuyên qua lại. Nam nhân kia vốn không hay tham gia mấy cuộc gặp gỡ giao tiếp, hơn nữa tính cách Đỗ Nhiễm cũng thực trầm, giữa bọn họ cũng không có việc gì cần phải gặp mặt ăn một bữa cơm. Tính ra thật là có đến nửa năm chưa gặp Kiều Ứng, Đỗ Nhiễm cũng cảm thấy vui vẻ, qua điện thoại cùng Kiều Ứng hẹn địa điểm cùng thời gian gặp mặt, rồi cúp máy.

Trở lại phòng chụp ảnh, chờ Lăng Hiên chụp xong một cảnh, Đỗ Nhiễm liền đi qua, nói buổi tối anh có hẹn ăn cơm, để nhân viên khác chở hắn về nhà.

Lăng Hiên nhẹ liếc mắt một cái, làm như lơ đãng hỏi: “Hẹn ăn cơm với ai?”

Đỗ Nhiễm cũng không có ý dấu hắn, liền nói thật: “Với Kiều Ứng.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Lăng Hiên đột nhiên trầm xuống, lại lập tức lộ ra biểu tình không sao cả: “Vậy à, vậy anh đi đi.”  Ngữ khí thật giống như sai phái bảo mẫu của mình.

Đỗ Nhiễm cũng không để ý, một bên dặn dò nhân viên sau khi kết thúc chụp hình phải đưa Lăng Hiên về nhà, sau đó liền rời đi.

.

Bước vào nhà hàng, Đỗ Nhiễm liếc mắt một cái liền thấy được người đàn ông đang ngồi cạnh cửa sổ.

Kiều Ứng cũng không thay đổi nhiều, mái tóc ngắn gọn gàng, trang phục thoải mái. Hắn thoạt nhìn thật không giống như một người đã ba mươi tuổi, trông nhẹ nhàng thanh thoát mà trẻ trung.

“Đã lâu không gặp, Kiều Ứng.” Đỗ Nhiễm đi qua, ngồi đối diện với Kiều Ứng, mỉm cười chào hỏi.

Kiều Ứng cười tươi, cầm thực đơn đưa cho anh: “Đúng vậy, có đến nửa năm đi? Gần đây công việc bận bịu lắm sao?”

Đỗ Nhiễm đáp lại “Cũng tạm”, rồi cúi đầu chuyên tâm xem thực đơn, sau đó vẫy tay gọi phục vụ, thuần thục kêu tên vài món. Nhà hàng này trước kia anh cùng Kiều Ứng đã tới nhiều lần, khẩu vị ưa thích của Kiều Ứng, anh đương nhiên biết.

Đợi cho đồ ăn lần lượt được mang lên, hai người vừa dùng cơm vừa nói chuyện phiếm. Kiều Ứng hiện tại thật không tồi, sau khi rời khỏi giới giải trí, hắn cùng Thẩm Liễm ở ngoại ô thành phố mua một căn nhà, Thẩm Liễm vẫn như cũ công tác bận rộn, sự nghiệp như mặt trời ban trưa, mà hắn thỉnh thoảng viết một vài bài báo cho mấy tạp chí, đồng thời mở chuyên mục trong một tờ báo khá danh tiếng, phụ trách viết bình luận điện ảnh các loại, rỗi rãi cũng sẽ đầu tư vào việc kinh doanh giải trí.

Tóm lại, cuộc sống thập phần nhàn nhã.

Đỗ Nhiễm nghe kể cũng không nhịn được vui thay Kiều Ứng. Người này sau khi thoát ly giới nghệ sĩ, trở về cuộc sống bình thường, làm những điều mình thích, có lẽ là mơ ước cả đời của rất nhiều người, nhưng không phải ai cũng có được.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?” Đỗ Nhiễm không quanh co lòng vòng, trực giác Kiều Ứng đại khái là có việc muốn tìm mình, liền thẳng thắn hỏi thẳng vào vấn đề.

Kiều Ứng nở nụ cười: “Kỳ thật cũng chỉ là muốn tìm anh ôn chuyện mà thôi. Thêm nữa gần đây có người muốn mời tôi diễn một vở ở sân khấu kịch, tôi đã xem qua kịch bản, khá thú vị, cho nên muốn tìm anh bàn luận xem xét.”

Bạn bè Kiều Ứng không nhiều lắm, tin tưởng nhất cơ hồ cũng chỉ có mình Đỗ Nhiễm. Hắn trước kia mỗi lần nhận kịch bản đều là từ Đỗ Nhiễm trước đó chọn qua, cho nên theo thói quen, khi nhận được một kịch bản ưng ý, liền tìm Đỗ Nhiễm ra trao đổi.

Thành thật mà nói, trong cảm nhận của Kiều Ứng, khả năng xem xét và đánh giá kịch bản của Đỗ Nhiễm, so với Thẩm Liễm còn cao hơn.

Đỗ Nhiễm vô cùng kinh ngạc: “Cậu tính quay trở lại?”

Kiều Ứng lắc đầu cười: “Không tính quay lại, bất quá là vừa lúc có hứng, cho nên muốn thử xem thôi. Anh biết đó, tôi đóng nhiều phim như vậy, nhưng chưa bao giờ bước chân vào sân khấu kịch, nghĩ đến cũng có chút tiếc nuối.”

Hắn từ trong túi lấy ra kịch bản, đưa cho Đỗ Nhiễm: “Kỳ thật là đoàn kịch mới thành lập không lâu, không tính là rất có ảnh hưởng. Tôi đã xem qua mấy vở trước khi công chiếu, dàn diễn viên không tồi, hiếm thấy được biên kịch rất có chiều sâu, lại bỏ nhiều tâm tư ra viết.”

Đỗ Nhiễm lật cuốn tập, mở miệng nói: “Đoàn kịch thế này sao có thể mời cậu diễn?”

Vốn dĩ anh tưởng là mấy đoàn kịch tiếng tăm lừng lẫy trong giới, ít nhất đều có hơn mười năm kinh nghiệm sân khấu kịch, mới dám đánh chủ ý với Kiều Ứng, thật không đoán được lại là đoàn kịch mới thành lập còn chưa được bốn năm.

Kiều Ứng mỉm cười: “Đạo diễn là của bạn cũ của tôi, Cố Gia Kỳ, anh cũng biết anh ta. Chính anh ta gọi điện thoại nói tôi xem qua kịch bản, kết quả tôi lập tức bị thu hút.”

Đỗ Nhiễm nhịn không được “A” một tiếng. Cố Gia Kỳ này, anh đương nhiên biết, đạo diễn phim Hoài niệm, từng đạt được giải thưởng lớn quốc tế, danh tiếng vang xa, Kiều Ứng khi còn trẻ cũng cùng hắn hợp tác vài lần. Sau Cố Gia Kỳ bắt đầu chuyên tâm quay sang sân khấu kịch, vở “Nhân diện hoa đào” năm ngoái công chiếu chính là hắn đạo diễn, khi công diễn đạt được thành công chưa từng có, danh tiếng lẫy lừng.

“Đoàn kịch này cũng thật không vừa, mời được Cố Gia Kỳ này, còn mời được cả cậu.”

“Không có gì lạ cả. Anh đọc kịch bản sẽ biết, có thể thuyết phục Cố Gia Kỳ, còn có thể hấp dẫn tôi, thật là một vở rất được.”

Đỗ Nhiễm cúi đầu bắt đầu lật xem kịch bản, dần dần đã bị nội dung vở kịch hấp dẫn.

.

Mở màn là cảnh một người đàn ông trên cánh tay phải có một hình xăm quỷ dị, hình xăm một con ve xanh bị cắt đứt một cánh, theo dòng hồi tưởng, người đàn ông nhớ lại thời trai trẻ của mình.

Khi đó hắn vẫn còn là một thiếu gia nhà giàu, yêu phải cô giáo tiếng Anh gia đình thuê về dạy hắn. Cô gái trẻ này vừa tốt nghiệp trường dòng, nguyên bản lập chí trở thành nữ tu, lại bị một người con trai hấp dẫn, cô ở giữa lòng trung trinh với Chúa và sự dây dưa quấn lấy của người con trai kia đấu tranh không thôi, cuối cùng không thể cưỡng lại cám dỗ, hai người rơi vào bể tình.

Ai ngờ người em trai của hắn cũng yêu cô gái kia, vì đố kị nên đã báo cho cha mẹ biết tư tình của hai người. Người con trai nguyên bản đã có hôn ước, chuyện tình hai người trong lúc đó đương nhiên bị cực lực phản đối, vì thế bọn họ liều lĩnh bỏ trốn.

Hai người ra nước ngoài, chính thức sống cùng với nhau, nhưng sau đó mới phát giác giữa bọn họ tồn tại quá nhiều khác biệt về thói quen sinh hoạt và tín ngưỡng, cái gọi là tình yêu không thể phá vỡ ngày qua ngày bị hằn lên vết tích của những trận khắc khẩu cùng nỗi tuyệt vọng.

Rồi sau đó người con trai nhận được một phong thư nhà gọi hắn quay về cố hương, vội về chịu tang cha, trước khi rời đi hắn chôn một số trứng ve sầu trong lòng đất, nói với cô gái, đợi đến khi trứng ve nở, trưởng thành phá kén mà ra, hắn sẽ trở lại gặp cô.

Nhưng hắn không ngờ chính là, sau khi trở về liền bị em trai mình giam lỏng. Người em trai vì đố kỵ đến điên cuồng mà thâm hận anh trai mình, hận hắn cướp đi người con gái mình yêu, càng hận hắn năm đó vô trách nhiệm bỏ đi, làm cha tức giận khiến cho bệnh cũ tái phát, nhắm mắt xuôi tay.

Người em không cho phép anh trai ra ngoài, không cho phép anh mình đi tìm người yêu, hơn nữa còn buộc hắn kết hôn với một người phụ nữ khác. Rồi sau đó trải qua hàng loạt biến cố, gia tộc người con trai suy bại, phải sống cuộc sống lang bạt khắp nơi, thật sự không còn lòng dạ nào, cũng vô lực xuất ngoại tìm kiếm người yêu; mà đồng thời trong lúc đó hắn đối với người vợ đồng cam cộng khổ với mình đã nảy sinh tình cảm chân thực, đối với người yêu trước đây tuy rằng luôn áy náy trong lòng, nhưng lại nghĩ cô hẳn là sẽ tìm được một bến đỗ khác, theo thời gian trôi qua, dần dần cũng sẽ đem đoạn tình cũ này dứt bỏ.

Mười bảy năm sau, người đàn ông quay về nơi lúc trước cùng cô gái kia chạy trốn, ngạc nhiên phát hiện tại chỗ bùn mình chôn trứng ve năm đó, thế nhưng lại có một con ve xanh từ dưới đất chui lên.

Nguyên lai loài ve này tên là ve sầu mười bảy năm (2), là một loại sinh trưởng trong lòng đất mười bảy năm mới có thể lột xác thành ve, mà người hắn yêu, đau khổ chờ đợi hắn mười bảy năm, trước một ngày trứng ve trưởng thành phá kén chui ra, đã chết trong thương tâm tuyệt vọng.

Người đàn ông sau khi biết được tất cả, hồn bay phách lạc trở về nước, sau đó trên cánh tay phải của mình xăm hình một con ve sầu xanh mất một bên cánh, để tưởng nhớ người yêu đầu tiên của mình, để sám hối chính mình đã từng cô phụ một người con gái yêu mình sâu sắc, vì mình mà hao phí cả tuổi thanh xuân, còn bị mình đoạt đi sinh mệnh.

.

Kịch bản có tên là “Thiền (3) khóc.”

.

Đỗ Nhiễm từ từ đóng lại kịch bản, Kiều Ứng hỏi: “Thế nào?”

“Thực nặng nề.” Đỗ Nhiễm thật sâu hít vào một hơi, “Làm tôi nhịn không được nghĩ đến “Thương tiếc” của cậu.

“Thương tiếc” là một phim nghệ thuật Kiều Ứng đóng vai chính, được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên “Thương tiếc”. Năm đó Kiều Ứng vì phim này, liền từ chối một bộ phim về thương trường khá thú vị, kết quả sau khi phim được công chiếu, danh tiếng mặc dù không tồi, nhưng doanh thu phòng vé lại thất bại thảm hại, suy cho cùng thì phim này nội dung vô cùng khó hiểu, người có thể tiếp thu được cũng không nhiều. (khụ khụ, 2 bé Kỳ Viêm ~~)

“Chính là rất có tính khiêu chiến, không phải sao?” Kiều Ứng mỉm cười, “Vở kịch này đề cập đến rất nhiều khía cạnh, tỷ như tín ngưỡng tôn giáo, tỷ như khác biệt văn hóa, tỷ như huynh đệ nhân luân (4)… Nhiều nhất vẫn là tình yêu, tình yêu mà hai người hướng tới. Một người nghĩ rằng theo thời gian trôi qua tình yêu cũng sẽ biến mất, một người lại dành cả một đời, đây là bi kịch của một người phụ nữ, lại vừa là bi kịch của một người đàn ông.”

Đỗ Nhiễm trầm mặc.

“Tôi đang nghĩ, vai người em trai, muốn tìm ai diễn.” Kiều Ứng khẽ thở dài, “Cố đạo diễn cũng trưng cầu qua ý kiến của tôi nhiều lần, nhưng tôi vẫn chưa chọn được người thích hợp. Thế hệ diễn viên trẻ bây giờ, tôi biết đến thật sự không nhiều lắm, mấy người mới trong công ty anh có ai thích hợp đề cử vào vai này không?”

Đỗ Nhiễm bỗng dưng nhìn lên: “Kiều Ứng, kỳ thật tôi muốn đề cử một người rất thích hợp.”

Kiều Ứng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh: “Ai?”

“Nghệ sĩ hiện tại ký hợp đồng với tôi, Lăng Hiên.”

(1) Bất cẩu ngôn tiếu: Không nói cười tùy tiện

(2) Ve sầu mười bảy năm: tên tiếng Anh là Magicicada thuộc loại Periodical Cicada. Loài ve này chỉ chui ra khỏi lòng đất sau 17 năm sinh trưởng, chuẩn bị sống, và chết đi sau vài tuần lễ sống rộn rã, ca hát và yêu đương trong mỗi mùa hè…  http://en.wikipedia.org/wiki/Cicada

(3) Thiền: Ve sầu

(4) Nhân luân: Luân lý làm người

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK