Đang chìm đắm trong sự đau khổ và nhớ nhung thì đột bỗng nhiên có tiếng quát lớn:
"Đông tổng, đã có tin tức của phu nhân rồi ạ!"
Một người đàn ông mở cửa lao vào nói với hắn.
Ánh mắt hắn bỗng sáng lên, đứng bật dậy hỏi:
" Ở đâu?"
"Dạ… dạ… ở…" Hắn vừa nói vừa thở, giọng nói không che giấu được sự lo sợ của hắn.
Anh gấp gáp, quát lớn:
"Nói nhanh, ở đâu hả?"
Nghe tiếng quát lớn, hắn hít một hơi khí nhỏ giọng nói.
"Đông tổng, nói ra xin anh nén đau thương."
Nghe hắn nói anh bàng hoàng, khoé miệng giật giật, ngồi phịch xuống sofa, run run hét lớn:
"Cái gì mà nén đau thương, ngươi nói vậy là có ý gì hả? Nói nhanh! Cô ấy đang ở đâu? Vợ tôi đang ở đâu? NÓI NHANH!"
Giọng nói của anh vang khắp cả căn phòng.
Người đàn ông đứng im không dám ngẩng đầu, giọng nói lí nhí vang lên.
"Thưa… thưa Đông tổng, phu nhân… phu nhân cô ấy… cô ấy được tìm thấy ở bệnh viện, có… có giấy xét nghiệm của bác sĩ...!Phu nhân cô ấy mất rồi ạ"
Nghe câu nói đó xong người anh bất động, tim anh thắt lại, lòng đau hơn hàng trăm mũi tên đâm vào cùng một lúc...!
"Ngươi nói cái gì, cô ấy sao có thể? Ở bệnh viện nào? Giấy xét nghiệm đâu? Hả?"
"Dạ… ở bệnh viện Q, đang được thư ký ngài kiểm tra lại ạ."
"Đi, đến bệnh viện đó.
NGAY.LẬP.TỨC!!!"
Vừa nói anh vừa chạy vội ra khỏi công ty, còn người đàn ông kia thì chạy đi lấy xe...!
Một chiếc xe sang trọng dừng trước cửa bệnh viện, cửa xe mở ra một đôi chân thon dài bước xuống, y phục đen hoàn chỉnh, trên khuôn mặt điển trai đậm vẻ lo lắng và sợ hãi...!
Anh bước vội vào cửa bệnh viện, trực tiếp đến phòng bác sĩ Diệp - một bác sĩ điển trai, tài giỏi bậc nhất nước P này.
*Phòng bác sĩ Diệp.
Một người với thân hình cao ráo với nụ cười tỏa nắng, pha thêm chút lạnh lùng cao ngạo.
Trong phòng có 3 người đàn ông đang làm việc, vị bác sĩ ấy vẫn đang lục lại thông tin về một cô gái tên "Hoàng Yên Nhi" một cô gái tuổi đời còn trẻ nhưng lại ra đi rất sớm.
Bầu không khí vốn yên tĩnh bỗng một tiếng động lớn vang lên từ phía cánh cửa:
"Rầm."
Cả 3 ngừng việc đồng loạt nhìn ra phía cửa.
Hai người trong đó thấy bóng hình quen thuộc lập tức đứng dậy cúi đầu lên tiếng.
"Đông tổng."
Bác sĩ Diệp nghe đến tên của người đó, khóe miệng nhếch lên lộ chiếc răng khểnh trắng tinh.
Anh đi vào lôi cổ áo của bác sĩ Diệp, đôi mắt đỏ hằn lên những tia máu, gân tay nổi lên lớn tiếng hỏi:
"Cô ấy… cô ấy ở đâu?"
Bác sĩ Diệp vẫn bình tĩnh, hướng tay chỉ ra cửa kính nhã nhặn nói 2 chữ.
"Nghĩa trang."
Anh nghe 2 chữ đó không kiềm được tức giận tung nắm đấm vào vị bác sĩ.
Hành động của anh làm cho những người chứng kiến khẽ giật mình, hốt hoảng.
Cứ tưởng nắm đấm đó sẽ đấm vào gương mặt đẹp đó nhưng khi nắm đấm vừa vương ra.
Diệp bác sĩ đã bắt gọn hất tay anh ra.
Phủi phủi dạt áo bị nhăn của mình, nhếch miệng lên tiếng nói.
"Đông tổng, người nho nhã như anh lại làm hành động thiếu đạo đức này sao."
Anh nói tiếp.
"Cô gái ấy, người phụ nữ của anh, có thì không biết trân trọng, giữ gìn, đến khi mất đi thì lại hối tiếc.
Anh thử nghĩ đi nếu cô ấy còn sống liệu cô ấy có quay trở về cùng với anh sao.
Anh bẩn như thế có xứng với cô ấy không? Có xứng với một người vì anh nguyện hi sinh tất cả không? Tình yêu cô ấy dành cho anh liệu anh có đáng?"1
Nói rồi bác sĩ Diệp quay trở lại bàn làm việc, cầm một xấp giấy đến trước mặt anh rồi đưa nó cho anh.
Trên xấp giấy đó là thông tin cá nhân của cô gái mà anh ngày đêm trông ngóng, chờ đợi suốt 2 năm qua.
Cô đã mất từ 2 năm trước, vì tai nạn xe khi trên đường ra sân bay.
Tay anh run run cầm lấy, đọc rõ thông tin từng chữ một.
Cô mất khi đang phẫu thuật.
Đôi chân anh mềm nhũn, cả người đều run lên, hốc mắt đỏ lên.
Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tuyệt mỹ ấy.
Anh đã bỏ lỡ cô rồi, bỏ lỡ một người phụ nữ yêu anh sâu đậm.
Anh là người gián tiếp gây ra cái chết cho cô.
Giá như ngày ấy anh không lăng nhăng, giá như ngày ấy anh không bỏ rơi cô, giá như ngày ấy anh nhận ra mình yêu cô sớm hơn, đối xử tốt với cô thì có lẽ bây giờ… bây giờ cô sẽ không mất.
Sẽ không rời xa anh vĩnh viễn.1
Thấy anh như vậy, bác sĩ Diệp tiếp tục nói:
"Đông tổng, anh đã phụ cô ấy, phụ người yêu anh, đánh mất cô ấy mãi mãi rồi.
Bội bạc với tình yêu mà cô ấy trao cho anh.
Anh không xứng để có những thứ tốt đẹp mà cô ấy dùng cả tính mạng để trao cho anh."
"Đúng, anh không xứng với tình yêu cô ấy dành cho mình, anh là kẻ tồi tệ." Vừa nghĩ anh vừa bước đi, ra khỏi phòng bác sĩ.
Bóng dáng cao lớn của anh khuất dần sau cánh cửa bệnh viện, bác sĩ Diệp từ tốn mở danh bạ, ấn gọi số quen thuộc, đầu dây kia bắt máy.
Anh khẽ nhếch môi cười, một lần nữa chiếc gắng khểnh đó lại lộ ra nở nụ cười mê hoặc lòng người: "Nhiệm vụ hoàn thành."
_____________________
Các bạn đoán xem người bắt máy là ai?
Bác sĩ Diệp là ai??
Yên Nhi chết chưa??1.
Danh Sách Chương: