• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cô chưa từng thấy anh như vậy, chưa bao giờ thấy anh giận dữ đến mức như thế.

Lòng cô lại nặng trĩu không biết mình làm vậy đúng hay không, nhưng cô đã chọn rồi chỉ đành quyết định đi tiếp trên con đường mình chọn mà thôi.

Đã đâm lao phải theo lao thôi.
Một lúc sau, cô cũng rời khỏi nơi này.

Vườn hoa nhà Diệp gia là nơi khởi nguồn của tình duyên cũng là nơi khiến người khác phải đau lòng.
Diệp Thanh Họa vào phòng, anh đi đến tủ rượu lấy một chai, cầm chai rượu mà nốt cạn.

Anh muốn dùng vị đắng của rượu để nhanh chống đi những cơn đau từ tim kéo đến nhưng không hiểu sao, những cơn đau ấy lại kéo đến nhiều hơn làm lòng anh thắt lại.
Ngồi bệt xuống sàn, vươn tay kéo màn che cửa kính, nhìn ánh trăng trên cao thì thầm.
"Nguyệt, mày có hiểu không? Lòng tao bây giờ đang rất đau.

Đau đến tê dại."
"Mày có biết, hôm nay tao phải chịu đựng cái gì không, là tin tức động trời đó.


Người tao yêu lại đi lấy chồng, lấy một người đàn ông khác mà không phải tao."
"Mày có biết không, đau nhất là khi người mày yêu lấu người đó chỉ vì hai chữ "trả ơn." một cái lý do ngu ngốc mà hi sinh cả quãng đời còn lại.

Tao mang hạnh phúc cho em ấy, em ấy lại đổi lấy hai chữ trả ơn đó.

Thật nực cười mà."
"Nguyệt, mày nói đi, tao nên làm gì bây giờ, ngăn cản em ấy sao? Hay bắt nhốt em ấy?"
Anh hỏi ánh trăng nhưng đáp lại anh là không gian yên tỉnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Ánh trăng nhìn anh, anh nhìn nó nhưng không một ai nói gì, phải nói chỉ mình anh tự hỏi tự trả lời mới đúng.
"Haha… nguyệt có phải mày không biết đúng không? Để tao kể mày nghe câu chuyện này."
"Tao yêu cô ấy, yêu đến mất chẳng dám chung đường vì sợ mình có thể làm ra hành động nào đó tổn thương cô ấy.

Lúc cô ấy đau nhất, khỏi nhất tao là người bên cô ấy, lúc cô ấy vấp ngã cũng chính tao là người cạnh bên vậy mà giờ đây cô ấy lại đi theo một người khác, nắm tay người khác."
"Nhiều lúc tao muốn nói ra hết tất cả, bày tỏ tình yêu của mình cho cô ấy biết nhưng tao lại chọn đóng vai anh trai để gần cô ấy, vì tao sợ nói ra sẽ bị từ chối, thà thầm lặng còn hơn bị em ấy từ chối, quan hệ của cả hai sẽ mất đi."
"Vậy mà, ngày hôm nay tai lại chứng kiến cảnh này, nghe chính miệng em ấy nói, sẽ kết hôn với người khác.

Thật đau mà.

Haha…" giọng cười của anh vang lên trong căn phòng tối, khiến người khác nghe phải động lòng, đau thương.
Anh lại uống, từng ngụm là từng câu nói tận đáy lòng của mình, từ câu nói lại là nỗi đau đến tận tim gan.

Một người luôn nở nụ cười như anh lại có ngày phải rơi lệ, khóc cho một mối tình đau thương.

Anh lỡ yêu cô rồi nhưng đổi lại tình yêu đó lại đau đến mất như chết đi sống lại.

Đau khổ tột cùng.
Bỗng điện thoại anh vang lên, cắt đứng dòng suy nghĩ của anh, kéo anh về thực tại.


Anh nhìn điện thoại đang sáng đèn rồi làm lơ nó tiếp tục uống cho đến khi hồi chuông thứ hai vang lên, anh mới bắt máy.
"Alo." giọng nói anh nhè nhè say.
"Diệp tổng." thư ký anh nói
"Sao? Có chuyện gì mà cậu gọi tôi giờ này."
"Tôi chỉ nhắc anh, mai chúng ta phải ra sân bay đón thiết kế của công ty bên Mỹ ạ.

7 giờ 30 máy bay sẽ hạ cánh."
"Ừ… tôi biết rồi."
Nói xong anh tắt máy, tiếp tục uống rượu, anh muốn mượn rượu để quên đi nỗi đau này.

Thời gian dần trôi, người đàn ông vẫn ngồi đó uống từng ngụm rượu.

Một chai…hai chai rồi ba chai….

Vậy mà người nào đó vẫn còn tỉnh không có dấu hiệu say xỉn nào.

Càng tỉnh anh lại càng chìm đắm trong nỗi đau…
_________________
Ánh sáng buổi sớm mai chiếu rọi vào căn phòng, bên trong căn phòng, người đàn ông đang nằm dưới sàn nền lạnh lẽo, tay ôm vỏ chai rượu tàn dư của tối qua.

Cả người chìm sâu vào giấc ngủ.


Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt điển trai làm hai hàng chân mày đen khẽ nhíu lại, cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại lại vang lên, phá tan bầu không khí yên tỉnh.
"Reng… reng…"
"Reng… reng…"
"Reng… reng…"
Từng hồi, từng hồi cứ thế trôi qua, nhưng chẳng đánh thức nổi người đẹp đang ngủ say, đến hồi chuông thứ năm, người đẹp mới chậm chậm mở mắt, mày nhíu chặt tỏ vẻ không hài lòng.
Anh vươn tay cầm điện thoại ấn nút nghe, tín hiệu vừa kết nối đã nghe thấy tiếng trợ lý của mình.
"Diệp tổng, anh dậy chưa, bảy giờ ba mươi máy bay sẽ đáp cánh nhưng bây giờ đã bảy giờ rồi, anh vẫn chưa có mặt tại công ty." giọng trợ lý có chút hốt hoảng.
"Tôi chỉ nhắc anh, mai chúng ta phải ra sân bay đón thiết kế của công ty bên Mỹ ạ.

7 giờ 30 máy bay sẽ hạ cánh."
"Ừ… đến nhà đón tôi." nói xong anh tắt máy mặc cho trợ lý vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Trợ lý lúc này kiểu:????? Muôn màn dấu chấm hỏi.
___________________
Đây cho mọi người cảm nhận nỗi đau này từ em nó...
tui đang suy nghĩ mình có nên vừa sạc vừa viết hay là nghĩ mai viết tiếp nhỉ???.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK