Đột nhiên nàng cảm thấy từ lòng bàn tay Hoàng Cổ Lăng, truyền tới một luồng nhiệt lưu ào ạt như thác đổ. Nàng không dám chậm trễ, vội vận khởi chân khí đan điền, hội hợp với chân khí của Hoàng Cổ Lăng truyền sang, cùng bức độc khí ra ngoài cơ thể.
Nếu lấy công lực của Lý Mị Hồng thì dư sức trị liệu loại độc này.
Sở dĩ nàng bày ra bẫy rập ái tình này là vì nàng đã yêu say đắm Hoàng Cổ Lăng.
Nàng biết rõ, nếu chỉ dùng lời nói để biểu hiện, thì không cách nào đạt được mục đích được kề cận hắn. Vả lại chốn võ lâm giang hồ, đã lan truyền nàng mang danh là người phóng đãng, nên đành phải dùng đến quỷ kế đa đoan, dàn dựng một màn khôi hài này.
Hạnh phúc xen lẫn thẹn thùng, nàng nói: "Hoàng tướng công có ân sâu tái tạo, tiện thiếp không biết bao giờ mới báo đáp được?''
Hoàng Cổ Lăng ừ nhẹ một tiếng, rút hai tay về ân cần hỏi: "Nàng đã khỏe chưa?" Trong tích tắc hắn đã mở mắt ra, đứng lên xoay người, rồi giương đôi mắt kêu lên một tiếng sợ hãi.
Chỉ thấy cách đó bảy trượng dưới một gốc cây Tùng, tám con mắt xanh thẳm đang nhìn mình lom lom, người đứng phía trước dựa vào cây, là lão nhân xấu xí một mắt lưng còng, không phải là "Dã Lang Thần Thâu" Dịch Trung Vật cùng bốn con chó thì là ai nữa?
Lý Mị Hồng nghe Hoàng Cổ Lăng cất tiếng kêu sợ hãi, vội vàng mặc nhanh quần áo vào, chậm rãi đứng lên, nhìn thấy Dã Lang Thần Thâu, trong lòng nàng cũng chấn động theo.
Hoàng Cổ Lăng lúc này thật không biết nói
như thế nào cho phải, hoàn cảnh hết sức éo le khó xử, chỉ còn biết đứng yên tại chỗ.
Bỗng nghe một tiếng cười lạnh vang lên, Lý
Mị Hồng giọng như pha lê: "Hừ! Thân là võ lâm trưởng bối, vậy mà rình sau lưng coi người ta thân mật, thật sự là già mà không đứng đắn."
"Dã Lang Thần Thâu" Dịch Trung Vật duỗi cái lưng mệt mỏi, đứng lên.
Lý Mị Hồng chậm rãi đi thẳng về phía trước,
trong miệng lầm bầm: "Sống cho lâu, rồi lại làm những chuyện lén lút, nói tới thật khiến người ta chê cười."
Lý Mị Hồng dù một lời hời hợt nói ra, nhưng đã làm cho Hoàng Cổ Lăng nghe thập phần chói tai.
Chỉ thấy "Dã Lang Thần Thâu" nhìn sang nơi khác, làm ra vẻ tự nhiên, như mắt điếc tai ngơ.
Trên mặt Lý Mị Hồng bỗng hiện lên một nụ cười khó chịu, còn nói thêm: "Ta xem ngươi, cái lão già không biết xấu hổ này thật ra có ý đồ gì?"
Thình lình nghe "Dã Lang Thần Thâu" Khẹt ....khẹt ....khẹt ... cất tiếng cười quái dị, nói: "Hồng nhi, lão hủ muốn thu ngươi làm con gái nuôi, đồng thời thay ngươi làm Hồng Nương được không nào?"
Hoàng Cổ Lăng nghe xong trong lòng hết hồn, triển khai thân ảnh chạy gấp ra rừng cây bên ngoài. Nhưng trước mặt loé lên bóng người, Dã Lang Thần Thâu đã ngăn cản ở phía trước.
Khẹt...Khẹt .. hai tiếng cười quái dị vang lên: "Tiểu oa nhi, ngươi nghe xong liền bỏ đi như vậy sao?"
Hoàng Cổ Lăng ấp úng nói: "Lão tiền bối, ta. . . Ta chỉ chữa thương giúp nàng . . ."
"Dã Lang Thần Thâu" cười nói: "Chữa thương giúp nàng? Nhưng Khuê nữ như bông hoa cúc, những nơi riêng tư trên cơ thể đều đã cho ngươi thấy hết rồi, ngươi bảo nàng làm sao tái giá với người khác đây hả? Tiểu oa nhi, hãy để cho lão hủ thành toàn mối lương duyên cho hai ngươi đi!"
Dã Lang Thần Thâu lại cười nói: "Tiểu oa nhi, cô bé này thật sự là đáng thương, nàng ba tuổi đã mất cả cha mẹ, thân thế sầu thảm, thê lương vô cùng. Tuy mang danh là phóng đãng, nhưng lão hủ biết rõ, kỳ thật nàng chưa bao giờ vượt quá lễ giáo với người khác, hơn hai mươi năm qua vẫn là một tấm băng trinh ngọc khiết. Nếu như các ngươi nên mối nhân duyên này, thì đó cũng là giai thoại trên chốn võ lâm giang hồ. Tiểu oa nhi, ngươi còn không mau đáp ứng đi."
Đột nhiên có tiếng cười ha hả sang sảng truyền đến: "Hoàng huynh thật là diễm phúc, thậm chí có người tính toán luôn hôn sự cho ngươi."
Chỉ thấy trong núi bên kia "Thiểm Điện Kim Tiễn" Lang Thiên Như chậm rãi đi tới.
"Dã Lang Thần Thâu" Dịch Trung Vật phẫn nộ trừng một mắt nhìn Lang Thiên Như, hừ lạnh một tiếng nói: "Tiểu tử ngươi đừng hòng đến phá hư mối hôn sự tốt đẹp này."
Lang Thiên Như thấy "Dã Lang Thần Thâu", trong lòng chấn động, lập tức khẽ mỉm cười nói: "Dịch lão tiền bối ưu ái, vãn bối nhớ
kỹ." Nói xong quay người đi thẳng về phía trước.
Một tiếng cười lạnh lùng vang lên, Lý Mị Hồng bước ra ngăn chặn bước đi của Lang Thiên Như, trên mặt nàng lộ ra một luồng sát khí lạnh lẽo: "Ta đã nhiều lần nhường nhịn ngươi, nhưng ngươi lại không biết tốt xấu, được một tấc, lại muốn lên một thước. Hôm nay lại muốn quản vào chuyện riêng của ta, ta muốn xem thử ngươi dựa vào cái gì, mà không hề cố kỵ, hoàn toàn không để ta vào mắt."
Lang Thiên Như tươi tỉnh cười nói: "Không dám không dám! Tại hạ tự thấy hành động của mình không gây thù kết oán với ai, hay dựa vào thế lực nào nên không có gì phải sợ sệt cả."
Lý Mị Hồng lạnh lùng hỏi: "Ngươi đến đây lúc nào?"
**** [Cáo lỗi truyện thiếu vài hàng]
Lang Thiên Như biết rõ võ công của nàng cực kỳ cao thâm, nên gã lặng yên vận chân lực, đánh ra một cỗ ám kình nghênh đón chưởng lực của nàng bổ tới.
Hai luồng nội lực trên vừa chạm vào nhau,
phát khởi một luồng cuồng phong. Lang Thiên Như đã bị đẩy lui về phía sau hai bước.
Lý Mị Hồng khẽ quát một tiếng, thân ảnh tuyệt nhanh quỷ dị lao tới.
Chân phải Lang Thiên Như như điện phi thân đá thẳng vào trước ngực Lý Mị Hồng, tay phải nghiêng đánh ra một luồng kình lực.
Hai người cùng ra tay trong lúc tức giận, nên khí thế như chớp giật, mãnh liệt nhanh đến cực điểm.
Tay trái Lý Mị Hồng để sau lưng, tay phải phất nhẹ ngăn cước bộ chân phải của Lang thiên Như đá tới. Hai luồng chỉ lực từ tay trái ẩn khuất của nàng, đột ngột đồng loạt bắn ra.
Trong lòng Lang Thiên Như hốt hoảng, cho rằng nàng sẽ thi triển tuyệt kỹ ''Nhất Thuấn Câu Hồn", nên gã nhanh chóng rút lui chiêu thức, nhảy lùi về sau. Nào ngờ vai phải cảm giác đau đớn tột độ, gần như tê liệt ... Lang thiên Như đã bị tuyệt kỷ "Đàn Chỉ thần công" chỉ lực của Lý Mị Hồng bắn trúng.
Hoàng Cổ Lăng chứng kiến sự tình trước mắt không khỏi ngẩn ngơ, hắn cảm thấy võ công Lý Mị Hồng hơn xa mình, sao nàng vừa rồi đối địch đã bị trúng những ám khí của bọn quái nhân kia...? Hơn nữa hắn cảm thấy công lực cơ bản của nàng không yếu, chỉ mượn một chút nội lực của mình, đã có thể trục xuất độc khí ra ngoài cơ thể.
Đột nhiên Hoàng Cổ Lăng lại nghĩ tới, thời
điểm lúc kịch độc phát tác trên người Lý Mị Hồng, kỳ lạ là nàng không bị đe dọa đến tính mạng, chỉ thấy nàng tỏ ra thống khổ, và một ít tổn thương tinh thần mà thôi.
Hoàng Cố Lăng muốn nghĩ tới những phương diện tốt, còn hơn có cảm giác đây là một trò lừa gạt ,quỷ kế cuả nàng. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi thân hình lao thẳng qua nơi khác.
Lý Mị Hồng chân không cất bước, gối không
uốn lượn, nhoáng một cái thân ảnh đã đến sát bên người Lang Thiên Như, tay phải tung một chiêu "Vung bụi thanh đạm", nhanh như cắt bổ xuống ngực gã.
Vai trái Lang Thiên Như bị trọng thương, hầu như không cách nào di động được nữa, thấy chưởng lực công tới quái dị khó đoán, gã hừ nhẹ một tiếng, tay phải vận kình lực đánh tới!
Tay phải Lý Mị Hồng liền co rụt lại, tránh luồng chưởng phong cắt tới cuả Lang Thiên Như, tay trái nhắm vào cánh tay phải của Lang Thiên Như trước ngực mình, phất nhẹ.
Lang Thiên Như không thể tưởng tượng được
nàng tránh chưởng, đánh trả, có thể đồng loạt ra tay, cái phất này bức gã vội vàng thối lui về phía sau năm bước.
Hai hàng loong mày Lý Mị Hồng lộ ra một luồng sát cơ, thân thể mảnh mai của nàng như bóng với hình lướt tới địch thủ, cất tiếng cười lạnh, chân phải đá một cước vào bụng dưới, tay trái như chớp giật duỗi thẳng ra, chụp vào cánh tay bị tê liệt, bất lực cuả Lang Thiên Như.
Nàng dùng chiêu thức này vô cùng thoả đáng, quỷ dị cực điểm. Cánh tay trái của Lang thiên Như bị nàng kềm chế, thân hình mất thăng bằng ngã về phiá trước, vừa vặn đón một cước chân phải của Lý Hồng Mị kịp thời tung ra
Trong lòng Lang Thiên Như kinh hãi, nghiêng người để cho cước pháp của Lý Mị Hồng lướt qua, tay phải linh hoạt như con thoi, khí thế như chớp, đánh ra ba chưởng.
Nhưng tay phải Lý Mị Hồng liền xuất một chiêu "Nghênh Phong Đoạn Thảo", quét một đường, tập kích mạch môn.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, cổ tay phải
của Lang Thiên Như lại bị Lý Mị Hồng quét trúng. Gã cảm thấy hai tay bây giờ đau đớn bất lực, khó mà tiếp tục chiến đấu được nữa.
Cánh tay trái của gã vẫn còn đang bị Lý Mị Hồng nắm chặt, gã cắn răng cố nén lấy cơn đau, tay phải vận kình lực.
Vù .....vù .....vù .... đánh ra ba chiêu liên tục.
Mặc dù tay phải đau đớn, gã vẫn cố gắng lấy đơn chưởng nghênh đón địch.
Khi hai đối thủ tiến sát vào nhau, thì sự co duỗi của cánh tay, đều có thể điểm trúng vào các huyệt đạo hiểm yếu của đối phương, chỉ cần một chút sơ ý, là có thể dẩn đến thương vong.
Loại đấu pháp này đòi hỏi, bao gồm: kỹ năng, cơ trí, cùng kinh nghiệm đối địch toàn diện