Lúc này nàng cảm thấy tình yêu trong lòng mình không phải dành cho Dương Hoàn hay Lang Thiên Như, mà là dành cho Hoàng Cổ Lăng. Nàng không cho phép lương tâm mình tiếp tục lừa dối nữa, là không hề yêu thương hắn.
Đột nhiên Tây Môn Ngọc Lan gào to một
tiếng, rồi lao người về phía Lý Mị Hồng.
Nàng không thể nhịn được nữa, vì không để người đời xem thường mình. Từ lúc Lý Mị Hồng ôm lấy thân xác Hoàng Cổ Lăng vào lòng, nàng đã khóc .... khóc thật nhiều, gương mặt bây giờ đã chuyển sang màu trắng bệt.
Tình là gì? Thật kỳ lạ, thật mâu thuẫn.
Thần sắc trên mặt Lục Huyên Trần và Lang Thiên Như đều biến đổi, nhưng không ai lên tiếng ngăn cản nàng.
Lý Mị Hồng mở to đôi mắt, ánh mắt thất thần
nhìn Tây Môn Ngọc Lan và Hoàng Cổ Lăng, trên mặt nàng vẫn rất bình thản, không có sự đố kị, chỉ là trong sự bình thản đó, ẩn chứa một cảm xúc dâng trào.
Người nào nhìn thấy cảnh này, cũng phải thấy ngậm ngùi thương cảm.
Tây Môn Ngọc Lan đột nhiên nhắm hai mắt lại,
trong miệng nàng không ngớt thì thầm.
Đó là lời cầu nguyện, sám hối chăng?
Trong chốc lát, nàng giương mắt nhìn Hoàng Cố Lăng, thân xác còn đang được ôm trong lòng, nàng cúi đầu xuống khẽ hôn hắn lần cuối, rồi chậm rãi đứng lên, sau đó quay người rời đi.
Đi như người không định hướng, không nói một lời nào, nàng bước đi giống như một kẻ đã mất linh hồn.
Lục Huyên Trần và Lang Thiên Như cũng vội vàng nối gót theo sau.
"Dã Lang Thần Thâu" Dịch Trung Vật chậm rãi đi đến bên người Lý Mị Hồng, thở dài nói: "Hồng nhi, chúng ta cũng đi thôi?"
Lý Mị Hồng quay sang nhìn "Dã Lang Thần
Thâu", lắc đầu cười nói: "Ta không đi đâu! Ta muốn tìm một chỗ mai táng thi thể của chàng,
sau đó ta sẽ là người canh mộ bên cạnh chàng, rèn luyện thêm võ công, mười năm sau ta sẽ báo thù giúp chàng."
Nụ cười của nàng thập phần tự nhiên, nhìn không ra vẻ gì kích động, rõ ràng nàng đã sớm quyết định, vì vậy trong lòng nàng vô cùng trấn tĩnh.
Nói dứt lời, Lý Mị Hồng chậm rãi đứng lên, ôm thân xác Hoàng Cổ Lăng đi về hướng dốc núi bên kia.
....
Gió mùa Thu thổi qua ngọn cây, mang theo
những âm thanh buồn bã, như khóc như than, cảnh vật càng thê lương động lòng người.
Trong tiếng gió đưa đến tựa như tấu lên một khúc nhạc tang thương thảm não, liên tục không dứt, làm cho cảnh vật càng thê lương gấp bội.
Giờ phút này Lý Mị Hồng đã không còn nước mắt, thần trí cũng đã hết bi thương, nàng chậm rãi đi về phía trước, chính nàng cũng không biết mình muốn đi về đâu?
Ánh trăng tàn, cũng đã dần dần lặn về phía Tây.
Đột nhiên thân hình Hoàng Cổ Lăng hơi lay động trong lồng ngực Lý Mị Hồng. Chắc là vì quá mức bi thương, nên Lý Mị Hồng vẫn chưa phát hiện ra điều này, nàng vẫn tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Sau một lúc lâu, bỗng có một tiếng rên rỉ!
Lý Mị Hồng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một cặp mắt hổ thần quang sáng ngời, bắn ra một luồng sáng lạnh, đang nhìn mình.
Lý Mị Hồng vừa mừng vừa sợ, không nói được câu nào, nàng nằm mơ cũng không nghĩ ra Hoàng Cổ Lăng vẫn chưa chết, bởi nội thương cuả hắn quá sức nghiêm trọng.
"Dã Lang Thần Thâu" đã chuẩn đoán nội thương cuả hắn, bảo rằng, không thể cứu được. Lý Mị Hồng biết rõ Dịch Trung Vật là một người tinh thông y lý, cùng nghiên cứu y học, khi lão xác định chàng đã chết rồi, nàng liền tin tưởng, và không hề nghi ngờ, nỗi đau khổ trong lòng như đứt từng đoạn ruột.
Mắt hổ Hoàng Cổ Lăng phóng ra luồng ánh sáng kỳ lạ, nhưng cơ bắp trên mặt hắn thống khổ và co quắp từng đợt.
Lý Mị Hồng dịu dàng hỏi: "Chàng còn đau lắm không?"
Hoàng Cổ Lăng rên rỉ nói: "Quái bệnh của ta lại phát tác, nàng hãy để ta xuống đất, trong người ta nóng nực vô cùng."
Lý Mị Hồng lập tức ôm Hoàng Cổ Lăng đặt ở
trên bãi cỏ, vận khởi một luồng thuần âm Nguyên Khí đưa vào đan điền của hắn. Nào ngờ lòng bàn tay nàng vừa tiếp xúc đến đan điền cuả Hoàng Cổ Lăng, một luồng khí lực mãnh liệt trong người hắn phản hồi, khí huyết cuả Lý Mị Hồng chấn động mãnh liệt một hồi.
Ôi ... một tiếng kêu lên, lộ vẻ kinh hãi, nàng thu bàn tay về, ngơ ngác nhìn Hoàng Cổ Lăng xuất thần.
Hoàng Cổ Lăng rên nhẹ mấy tiếng, nói: "Lý cô nương, quái bệnh của ta đợi lát nữa sẽ khỏi, ta cảm thấy đói và khát. Lý cô nương có thể mua giúp ta một ít đồ ăn không?"
Kỳ thật bản thân Hoàng Cổ Lăng sợ quái bệnh phát tác, làm cho Lý Mị Hồng sợ hãi, nên không muốn để nàng nhìn thấy. Hơn nữa hắn thật sự cũng quá đói rồi.
Lý Mị Hồng mỉm cười, nói: "Tốt rồi! Ta đi chuẩn bị đồ ăn, nhưng chàng cũng không nên chạy loạn."
Lời của nàng chứa đầy sự quan tâm, tình cảnh thường tình như đang chiếu cố cho một người đệ đệ.
Hoàng Cổ Lăng cảm thấy đan điền có một luồng khí dâng lên, toàn thân nóng lên như lửa đốt, liền gật đầu nói: "Ta chờ nàng trở lại."
Tinh thần Lý Mị Hồng trở nên vô cùng vui sướng, đột nhiên nàng ngồi xổm người xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt Hoàng Cổ
Lăng, miệng mỉm cười, rồi lao mình đi chư tia chớp.
Nụ hôn đột ngột này, càng làm cho Hoàng Cổ Lăng thêm tương tư, thờ thẩn.
Hắn tự hỏi: ''Chẳng lẽ nàng thật sự yêu ta, mà ta lại không thể nói yêu nàng?"
Hắn cảm thấy lúc này quái bệnh phát tác, đã giảm bớt thống khổ rất nhiều. Hắn biết rõ là, lão quái nhân Tàn Nhân Ngu đã lấy Phách Băng Chỉ giải khai huyệt Khí Hải cho hắn.
Một luồng khí huyết ngược dòng tràn trề, mãnh liệt xông đến các huyệt đạo toàn thân, làm cho hắn có cảm giác choáng váng, ngứa ngáy, đau nhức, .....
Tất cả các cảm giác đều mang đến cho hắn sự khó chịu, nhưng Hoàng Cổ Lăng biết rõ cuối cùng, là mình được tăng cường nội lực. Nên hắn mạnh mẽ kiên trì chịu đựng tất cả mọi thống khổ đang dày vò thân xác.
Thời gian dần trôi qua, Hoàng Cổ Lăng cảm
thấy khí huyết trong lồng ngực căng đầy, làm cho hắn khó chịu, hắn buộc phải trở mình đứng lên.
Đột nhiên phía sau lưng hắn có một tiếng cười lạnh lẽo như tiếng gió rít vang lên, như một luồng âm phong từ địa ngục thổi về.
Hắn xoay người lại, không khỏi lui về sau ba bốn bước.
Chỉ thấy cách đó hơn mười trượng có một quái nhân như chiếc bóng u linh, đang chậm rãi đi về phía hắn. Quái nhân này có dáng người khô gầy như cây trúc, khuôn mặt lại bôi lên nhiều màu sắc đa dạng. Lão mặc một chiếc áo dài đen, hầu như kéo lê lết trên mặt đất, đầu tóc rối bù, hình thù quái dị.
Giờ phút này khí huyết Hoàng Cổ Lăng tràn đầy, không thể nào phát tiết, thấy quái nhân ép tới, không khỏi hét lớn một tiếng, một chưởng bổ tới!
Ào ... một tiếng rít gào sắc nhọn mãnh liệt, luồng cuồng phong mạnh mẽ ngoài ý liệu của hắn đánh thẳng tới quái nhân đang đứng cách xa ba trượng.
Thân ảnh quái nhân kia đột nhiên phiêu hốt bay lên hai trượng, phảng phất như sao băng, nhắm hướng Hoàng Cổ Lăng đáp xuống.
Trong lòng Hoàng Cổ Lăng hơi kinh sợ, hét lớn một tiếng, nhấc tay vỗ nhanh tới một chưởng.
Luồng chưởng lực như lôi đình vạn quân, quái dị lạnh lẽo. Quái nhân không dám đón đỡ, trở mình rơi xuống đất!
Quái nhân sau khi hạ xuống lẳng lặng đứng
im lìm một bên. Hoàng Cổ Lăng cũng không công kích tiếp nữa.
Thình lình quái nhân cười đanh ác nói: "Hoàng tiểu tử, nếu như ngươi có thể tiếp được bảy chiêu ''Minh Âm Chỉ Trảo'' của ta, thì mối thù giết hai mươi sáu vị đệ tử của ta sẽ được xóa bỏ.
Hoàng Cổ Lăng nghe được kinh hãi, tự nhủ: "quái nhân này làm sao biết được tên của ta, nhưng ta đã giết hai mươi sáu vị đệ tử của hắn hồi nào chứ?"
Quái nhân thấy hắn mù mờ chưa hiểu, lão cười đanh ác nói: "Là mười bảy tên Bạch Y bịt mặt, chín tên Thải Y lão nhân."
Hoàng Cổ Lăng kinh sợ ...uýt.... một tiếng,
quát hỏi: "Ngươi là ai?"
Quái nhân với gương mặt âm u đanh ác nói: "Ta đã hiện thân mà ngươi vẫn còn chưa nhận ra, hừ... hừ....! Ngươi hãy chuẩn bị cẩn thận tiếp bảy chiêu ''Minh Âm Chỉ Trảo'' của ta đi.
Đột nhiên tay trái quái nhân giơ lên, năm ngón tay nửa co nửa duỗi, nhanh nhẹn chộp tới trước ngực Hoàng Cổ Lăng.
Hoàng Cổ Lăng cảm thấy năm ngón tay chộp tới ẩn chứa một luồng khí âm hàn lạnh lẽo, trong lòng không khỏi chấn động, lách mình tránh sang một bên.
Quái nhân cười lạnh một tiếng, tay phải tiếp tục truy sát theo. Chiêu thế này có phần còn hung hiểm hơn cả chiêu vừa rồi.
Hoàng Cổ Lăng cảm giác một luồng âm hàn lạnh lẽo đang bao trùm lấy cơ thể mình. Lúc này toàn thân nhiệt lưu chuyển động, chân khí tràn trề, hắn khẽ quát một tiếng, tay phải vung lên, quét ra một luồng chưởng ảnh, ngăn cản thế công của quái nhân.
Quái nhân khẽ cười lạnh một tiếng, hai ngón tay tung ra từng chiêu một. Chỉ thấy Trảo ảnh đầy trời, âm hàn lạnh lẽo công tới.
Hoàng Cổ Lăng ý thức được, đây là một loại
võ công tuyệt độc hiếm thấy, đừng nói là Trảo ảnh trùng trùng điệp điệp, bốn phương tám hướng chụp tới, khó lòng phòng bị, chỉ riêng khí âm hàn lạnh lẽo cuả nó, cũng đã khiến cho người ta có một cảm giác khó có thể chịu nổi.
Hét vang một tiếng, Hoàng Cổ Lăng giơ tay bổ
ra một chưởng.