Bên phía Phương Thần Phong lúc này chỉ còn lại hắn là Lâm Minh Thiện.
Người đàn ông lúc nãy nói chuyện với anh vừa vào nhà vệ sinh.
Anh ta là Hàn Diệc Thiên, một trong tứ đại tài phiệt và cũng là bạn thân của anh.
Nếu tập đoàn Phương Thị tập trung vào bất động sản thì Hàn Thị lại là tập đoàn đi đầu trong ngành ngân hàng.
Không còn ai đáng để tiếp chuyện, anh cảm thấy bữa tiệc này trở lên nhàm chán hơn.
Đúng lúc này phía bên kia bữa tiệc xảy ra sự cố giữa một cô phục vụ và tên công tử bột nào đó, Phương Thần Phong thầm nghĩ:
“ Không hiểu sao ở bữa tiệc như này lại có mấy tên không sợ trời, không sợ đất như vậy ”.
Hắn cảm thấy thật hiền phức, đang định quay bước đi ra cửa thì ánh mắt vô tình lướt qua gương mặt của cô phục vụ.
Nếu hắn nhớ không lầm thì đó là cô gái vừa rồi phục vụ hắn.
Cảm thấy thú vị, thế là hắn lại ngồi xuống xem tiếp.
Điều khiến hắn nổi hứng thú ở đây đó là: cô nhân viên kia nhìn qua thì có vẻ là đang cúi đầu nhận lỗi nhưng thực tế thì trên khuôn mặt của cô ta, hắn không nhìn ra bất kì sự hối lỗi hay sợ hãi nào mà giống như đang mắng chửi người thì đúng hơn.
Đúng, là mắng chửi.
Ngoài miệng thì nói những lời nhận lỗi và xin tha thứ, nhưng từ ánh mắt của cô hắn thấy được sự tức giận, chán ghét và khinh thường.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một người có thể có nhiều biểu cảm trên gương mặt cùng một lúc như vậy, nghĩ đến đây hắn nhếch mép cười một tiếng.
Từ khi nào mà hắn lại giống mấy người hay đi hóng drama thế này.
Thư kí Lâm bên cạnh nhìn thấy hắn cười như vậy, dù chỉ là một cái nhếch mép thôi cũng đủ làm con tim mỏng manh của anh thấy khiếp sợ.
Anh thầm nghĩ trong đầu:
“ Ông trời ơi, ông vừa cho con thấy tổng giám đốc Phương cười sao.
Làm ơn đừng dọa con như vậy chứ.
Ngài ấy cười còn đáng sợ hơn là gương mặt lạnh lùng không cảm xúc thường ngày nữa.
Liệu có phong ba bão tố gì sắp xảy ra chăng ? ”
Bên phía Alice lúc này.
Chỉ vì mải quan sát tên họ Phương kia mà cô không may va phải người nào đó, mặc dù thân thủ cô nhanh lẹ nhưng vẫn có một chút rượu đổ vào người anh ta.
Cô vội vàng cúi đầu xin lỗi để tránh gây sự chú ý, nếu không sẽ càng khó hành động hơn.
“ Thành thực xin lỗi thiếu gia, tôi là không cố ý làm như vậy.
Mong ngài bỏ qua cho tôi.”
Nhưng anh ta không chấp nhận lời xin lỗi từ cô mà quay ra chửi bới:
“ Mẹ kiếp! Cô có biết phục vụ không hả? Có tin tôi cho cô thất nghiệp .....!”
Đang chửi bới bỗng hắn ta im bặt rồi dùng bàn tay ghê tởm của mình nâng mặt cô lên.
Sau khi nhìn rõ gương mặt cô thì thái độ hắn thay đổi một trăm tám mươi độ.
Hắn ta nở một nụ cười đê tiện rồi ghé sát vào tai cô nói khẽ:
“ Nhưng mà, anh cũng có thể tha thứ cho em nếu em chịu ngủ với anh đêm nay.”
CMN, lúc này cô đúng là muốn giết người mà.
Nếu không phải cô đang cải trang làm nhiệm vụ thì tên kia đã sớm đi chào các cụ từ lâu rồi.
Nhưng cô phải kìm nén, phải kìm nén….Cô điều chỉnh tâm trạng của mình rồi lại cúi người nhận lỗi và xin tha.
“ Dạ thưa thiếu gia.
Tôi xin lỗi ngài, tôi đã biết lỗi của mình rồi, mong ngài bỏ qua cho tôi, tôi thực sự không cố ý.
Còn chuyện ngài yêu cầu, tôi thực sự không thể đồng ý.”
Sự việc đã thành công gây lên sự chú ý của những vị khách mời có mặt ở đây.
Mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán.
Người thì nói cô ngu ngốc đi chọc giận tên kia, người thì nói hắn ta ngông cuồng không coi ai ra gì.
Hắn ta là Cố Dạ Bạch, thiếu gia của Cố Thị.
Bố của hắn cũng chỉ là một nhân vật gọi là có tiếng một chút trong giới mà thôi, vậy mà hắn lại dám hống hách như vậy.
Đừng quên ở đây còn có hai nhân vật của tứ đại tài phiệt là Phương Thần Phong và Hoắc Diệc Thiên.
Nghe được những lời đó hắn lại càng không muốn bỏ qua cho cô:
“ Anh cũng nói rồi, chỉ cần em chịu đi với anh đêm nay thì mọi chuyện coi như chưa có gì xảy ra.
Không khéo em lại trở thành bảo bối của anh, em muốn gì anh cũng chiều hết.”
Cô thật muốn xông lên giết chết hắn ngay tại đây mà.
Đúng là “ ở đâu cũng có anh hùng, ở đâu cũng có thằng khùng thằng điên.”
Lúc này, Phương Thần Phong đi đến:
“ Ở đây xảy ra chuyện gì ?”
Nghe đến đây, cả Alice và Cố Dạ Bạch đều nhìn về hướng người đàn ông đang đi đến.
Nhìn thấy là Phương Thần Phong, Cố Dạ Bạch lập tức cười nịnh hót rồi nói với anh:
“ Thưa Phương Tổng, cũng không có gì to tát cả, là do con nhỏ nhân viên này không biết cách phục vụ nên tôi mới định cho cô ta một bài học để lần sau không tái phạm nữa thôi.”
Alice chỉ biết cúi đầu mà không dám hành động gì.
Cô xin thề với trời cao, đây là lần đầu tiên cô phải cúi đầu trước người khác như vậy.
Nghĩ vậy, ánh mắt cô lóe lên một tia thâm độc, nhưng cũng chỉ là lóe lên rồi biến mất ngay khiến người khác không thể nhận ra.
Nói rồi tên Bạch Bạch gì đó quay sang cô tiếp tục quát tháo:
“ Cô bị mù à! Không thấy Phương Tổng đang đứng ở đây sao, còn không mau xin ngài ấy tha cho.”
Thực sự là đến giới hạn của cô rồi! Cô chỉ đứng ở đó mà không nói gì.
Thấy thế, Cố Dạ Bạch lập tức xô cô ngã ra.
Mà không biết hắn đấy thế nào mà cô lại ngã về phía tên Phương Thần Phong.
Nhân cơ hội này, cô liền cố tình nhoài người bám thật chặt vào cánh tay phải của hắn làm cho chiếc nhẫn bị tụt ra, sau đó cô vội vàng nhặt lên trả lại hắn ngay rồi cúi đầu xin lỗi hắn:
“ Tôi thực sự không cố ý thưa Phương Tổng, xin ngài bỏ qua cho tôi.”
Nhưng khác với những lần xin lỗi trước đó, khuôn mặt đang cúi của cô lúc này hiện lên một nụ cười nhếch mép - nụ cười của sự đắc thắng.
Về phía Phương Thần Phong lúc này, khi thấy cô ngã hắn cũng chẳng có ý định đưa tay ra đỡ vì hắn cực kỳ ghét phụ nữ mà.
Nhưng khi cô gái này bám vào tay hắn thì hắn cũng chỉ nhíu mày một cái cũng không đẩy cô ra.
Thấy cô đưa lại chiếc nhẫn cho mình, hắn quay sang nhìn thư kí Lâm.
Thứ kí Lâm hiểu dụng ý của hắn, anh nhận lấy sau đó rút một chiếc khăn tay trong túi áo ra lau thật sạch chiếc nhẫn rồi mới trả lại cho Phương Thần Phong.
Lúc này hắn mới đeo chiếc nhẫn lại lên ngón giữa của mình mà không hề nhận ra là nó đã bị tráo đổi.
[...]
Danh Sách Chương: