• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Hét hò cái gì? Ta đã chết đâu mà hét người chết sống lại? Hay chưa từng nhìn thấy người sống?” Vân Nhược Nguyệt lạnh lùng nói, sau đó quay qua Phượng Nhi:” Giúp ta đứng lên.”Cô vừa được đưa lên từ mặt nước, trước đó còn bị Chu Hiên Thần giày vò lên rất yếu, thậm chí chẳng còn chút sức lực nào để đi lại.Hiện tại, thân phận của nàng là công chúa, nhất định phải uy nghiêm mạnh mẽ thì mới có thể dọa sợ đám người này.“ Tiểu thư, người tỉnh rồi?” Trương ma ma không thể tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm Vân Nhược NguyệtVừa rồi thái y rõ ràng đã nói nàng đã chết, làm sao có thể tỉnh lại được? Chẳng lẽ vừa rồi thái y chuẩn đoán sai sao?Chỉ là nàng không nghĩ tới, vừa rồi nàng thấy rõ ràng công chúa không còn thở, vậy mà lại có thể sống lại? Vậy thì cô ta cũng quá may mắn đi.“Sao vây? Ta tỉnh rồi, ngươi thất vọng à?” Vân Nhược Nguyệt lạnh lùng nhìn Trương ma ma, trong mắt hiện lên một tia sát khí lạnh lùng.Thông thường trong cung điện, bà ta là người hay bắt nạt Vân Nhược Nguyệt nhất.

Tuy Nhiên người này chắc chắn không dám làm điều đó nếu không có sự chấp thuận của Lệ vương.Nàng không được sủng ái, lại nhu nhược nên mới bị người trong cung ức hiếp.

Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cô đã tiếp quản thân thể này, mấy người này không còn cơ hội nữa rồi.Nàng lạnh lùng tự chủ, nếu có ai dám khi dễ thì đừng trách nàng vô tình!Trương ma ma bình thường không sợ công chúa, nhưng lúc này, bà ta dường như thấy được một luồng sát khí khát máu trong mắt nàng, công chúa lúc này giống như quỷ vậy a.Nàng ta sợ tới mức hai hàm răng va vào nhau cầm cập, thấp giọng nói: “Không, ta không thất vọng, người tỉnh lại là chuyện tốt, ta sao dám thất vọng.


Lão nô sẽ đi báo với hoàng tử.”Trước mắt Nhiều nô tỳ vậy mà Trương ma ma lại kìm nén sự hung ác của mình.

Dù gì Vân Nhược Nguyệt vẫn chưa chết, nàng vẫn là công chúa trong cung, lại còn là con gái cảu tể tướng.Nếu Vân Nhược Nguyệt muốn trừng trị bà, bà tất Nhiên không thoát tội.

Nhưng bà có người chống lưng, đó chính là Lệ Vương.


Nàng tạm thời tha cho Vân Nhược Nguyệt, đi tìm Lệ vương nói chuyện.

Có Lệ vương ở đây, nữ nhân này sao dám đóng vai công chúa.*****Đỉnh Trăng ĐỏPhượng Nhi đỡ Vân Nhược Nguyệt vào phòng, bưng nước nóng cho nàng tắm.Phần dưới cơ thể đau như xé, nhắc nhở Vân Nhược Nguyệt hôm qua mình bị ngược đãi thế nào.Người đàn ông đó thật sự độc ác, sao có thể hành hạ vợ mình thành ra thế này.Vân Nhược Nguyệt ngồi trong bồn tắm, nhờ Phượng Nhi lấy giúp cô một chiếc gương, cô muốn xem chủ nhân ban đầu của cơ thể này xấu xí như thế nào.Khoảnh khắc chiếc gương phản chiếu gương mặt của chính cô, Vân Nhược Nguyệt gần như nôn mửa.Khuôn mặt này thực sự rất xấu, khuôn mặt bên phải của cô ấy đầy những vết sẹo uốn lượn, có chút giống như khối u, nhưng cũng giống như độc tố, khó trách Chu Hiên Thần lại ghét bỏ cô như vậy.Ở thời hiện đại, cô có cả một phòng thí nghiệm với nhiều loại thuốc đặc biệt có thể dễ dàng chữa lành mặt cho cô ấy, nhưng đây là thời cổ đại.

Một bác sĩ không có phòng phẫu thuật giống như một nghệ sĩ dương cầm không có tay.Nước nóng khiến thân thể cô rất thoải mái, Vân Nhược Nguyệt có chút mệt mỏi nên đặt chiếc gương bên cạnh xuống, chống tay vào thành bồn rồi chìm vào giấc ngủ.Trong giấc ngủ, sâu thẳm trong ý thức của cô, phòng thí nghiệm đột nhiên xuất hiện.Cô nhìn thấy rất nhiều các thiết bị y tế và các loại thuốc mà cô sử dụng trước đây, có cả máy tính, phòng phẫu thuật vô trùng, máy thở, máy đo oxy, CT,…Là một bác sĩ, cô rất hào hứng khi nhìn thấy những thiết bị quen thuộc này.

Nhưng cô biết đây chỉ là giấc mơ, chính vì quá nhớ dao mổ nên cô mới mơ thấy những thứ này.Đột nhiên, cô nhìn thấy một lọ to “thuốc giải sắc đẹp” đặc biệt trong đáy tủ thuốc, đồng tử cô mở to..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK