• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3:​



Suy nghĩ này chợt lướt qua, Tần Thư Hoài thu lại suy nghĩ, nhìn nữ tử trước mặt đang giơ tay đặt ở trên trán, cung kính quỳ trên mặt đất: “Gặp qua Vương huynh.”


Hai người họ tính ra là huynh muội cách sáu đời, bởi vì thật sự cách quá xa, có lẽ là cần phải tính từ ông của ông của Tần Thư Hoài, cho nên khi Tần Bồng gọi như vậy Tần Thư Hoài nhất thời còn chưa phản ứng lại được, hắn nhíu mày, một lát sau mới chậm rãi nói: “Gặp qua Công chúa.”


Xuân Tố ở bên ngoài nhận được ánh mắt của Tần Bồng thì đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Bồng và Tần Thư Hoài. Tần Thư Hoài bước về phía trước, nâng vạt áo lên, ngồi quỳ ở đối diện Tần Bồng.


Sắc mặt của hắn nhàn nhạt, nhìn không rõ cảm xúc gì, Tần Bồng cũng không biết là bắt đầu từ khi nào mà Tần Thư Hoài biến thành dáng vẻ như bây giờ, trong trí nhớ của nàng khi mới vừa gặp được Tần Thư Hoài, người này vẫn là một thiếu niên hay nói, những năm nàng và hắn vừa mới thành thân đó gần như mỗi đêm hắn đều không ngủ được, lăn qua lộn lại.


Lăn lộn xong rồi cũng không chê mệt, nắm tay nàng có vô số lời muốn nói.


Thật ra mười hai năm qua vẫn luôn là nàng ở bên cạnh hắn, chẳng sợ số lần gặp mặt không nhiều, nhưng làm thê tử thứ ba của hắn, đối với việc hiểu rõ hắn có lẽ là cũng sâu hơn so với bất kỳ kẻ nào. Nhưng giờ phút này đối diện với hắn, nhìn người này ngồi quỳ ở trước mặt mình, thần sắc bình đạm khí độ thong dong nâng chung trà lên, gương mặt không vui không giận ấy đã không còn là gương mặt thiếu niên tính tình trẻ con nữa, nàng mới chợt giật mình, thế là đã gần bảy năm trời nàng không nhìn kỹ hắn. Mà bảy năm đủ để khiến một người hoàn toàn thay đổi, thiếu niên năm đó thích cười thích nói chuyện hiện giờ cũng đã thành Hoài An Vương khí độ thong dong bình tĩnh.


“Công chúa tìm bổn vương là muốn nói chuyện gì?”


Tần Bồng vẫn luôn nhìn hắn, làm Tần Thư Hoài có vài phần không thoải mái, hắn nâng mí mắt lên, đón nhận ánh mắt của đối phương, Tần Bồng lập tức thu lại suy nghĩ miên man, cười nói: “Thiếp thân thỉnh Vương huynh tới chủ yếu là vì việc của Thập lục hoàng tử, Thập lục hoàng tử là đệ đệ đồng bào của thiếp thân, hiện giờ Vương gia muốn đưa A Minh đi, không biết là vì chuyện gì?”


Tần Bồng cùng Tần Thư Hoài quanh co, đồng thời trong lòng đã chuẩn bị xong lý do thoái thác, muốn để cho Tần Thư Hoài cân nhắc lợi hại, ngàn vạn đừng ngu xuẩn làm ra chuyện như xử lý hoàng tử tự mình đăng cơ.


Không nói đến chuyện khác, Tần Bồng là chị dâu của Vệ Diễn, là tỷ tỷ ruột của Tần Minh, muốn giết Tần Minh thì Vệ Diễn sẽ nghĩ như thế nào?


Tần Bồng biết Tần Thư Hoài không phải người không màng bá tánh, nàng bắt chẹt khuyết điểm của Tần Thư Hoài, chỉ thiếu nhắc đến như thế nào. Khi nàng đã chuẩn bị tốt để nghe câu trả lời của Tần Thư Hoài thì lại không ngờ, Tần Thư Hoài nhấp một ngụm trà rồi nói thẳng: “Hiện giờ con nối dõi của bệ hạ đều đã mất trong cung loạn, chỉ để lại Thập lục hoàng tử là huyết mạch thiên gia, đương nhiên là ta sẽ đón Thập lục điện hạ trở về kế thừa đăng cơ ngôi vị hoàng đế.”


Vừa nghe lời này, Tần Bồng lập tức sửng sốt.


Nàng vốn tưởng rằng Tần Thư Hoài đã chuẩn bị một đống lý do, cũng chỉ là muốn đưa Tần Minh đi rồi sau đó lặng yên không một tiếng động giết chết, không cho Tần Minh bất cứ cơ hội nào để đăng cơ. Ai biết Tần Thư Hoài vừa mở miệng chính là đi đăng cơ?!


Trong lòng Tần Bồng kinh hoàng nhưng trên mặt vẫn trấn định như cũ, nàng uống ngụm trà để an ủi, tiếp tục nói: “Vương huynh cũng là huyết mạch thiên gia, càng là chính thống của Tĩnh Đế, sao vương huynh không tự mình xưng đế?”


Mặt Tần Thư Hoài không đổi sắc, vẫn là dáng vẻ trung quân ái quốc nói: “Vương thúc đối với ta ân trọng như núi, bổn vương lại há có thể vào sau khi vương thúc qua đời mà không đối đãi tốt với huynh đệ của mình?”


“Mà…” Tần Thư Hoài giương mắt nhìn về phía Tần Bồng, khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng: “Xem ý của công chúa hôm nay có lẽ đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác khuyên bổn vương, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, công chúa cần gì phải làm bộ làm tịch?”


“Hiện giờ con nối dõi của bệ hạ chỉ còn lại Thập lục hoàng tử, bổn vương cũng không có lựa chọn, nếu hôm nay công chúa nguyện ý thì theo bổn vương hồi cung, bổn vương để Lễ Bộ bắt tay chuẩn bị, tất cả mọi người đều vui mừng. Nếu công chúa không muốn…” Tần Thư Hoài hơi dừng lại, liếc mắt nhìn Tần Bồng một cái. Tần Bồng mỉm cười không nói nhưng đã hiểu rõ ý của Tần Thư Hoài.


“Nếu như không muốn…” Nụ cười trên mặt Tần Bồng mang theo lạnh lẽo: “Vậy từ nay về sau sẽ không còn Tứ công chúa nữa, ý Vương huynh là thế này sao?”


“Vệ Diễn đang ở biên cương, muốn đến đây cũng phải hơn nửa tháng. Cho dù là Vệ Diễn xung đột với bổn vương, ta cũng cũng không sợ chút nào, quan trọng nhất chính là, công chúa tin tưởng rằng Vệ Diễn sẽ ra tay vì công chúa sao?”


Tần Thư Hoài nhất châm kiến huyết(1).





(1)Nhất châm kiến huyết: chỉ châm một mũi mà thấy máu, một câu mà chỉ được chỗ trọng yếu.





Thực lực của Vệ Diễn và hắn cũng tương đương, sau khi chuyện lắng xuống, Tần Minh cũng đã đăng cơ, Vệ Diễn sẽ vì một chị dâu đã chết mà động thủ với Tần Thư Hoài sao?


Không nói đến chuyện bản thân Tần Bồng và Vệ Diễn cũng không có nhiều qua lại, cho dù có, Vệ Diễn là một nam tử lèo lái một gia tộc cũng tuyệt đối không phải một người xúc động như vậy.


Không phải Tần Bồng không biết tốt xấu, ý của nàng chẳng qua cũng chỉ là khuyên bảo Tần Thư Hoài không cần giết Tần Minh để mình đăng cơ. Hiện giờ nếu Tần Thư Hoài không có ý này, nàng cũng sẽ không nhiều chuyện. Vì thế nàng hành lễ nói: “Ngày sau liền đa tạ Vương huynh chiếu cố.”


“Vậy…” Tần Thư Hoài đứng dậy, sắc mặt bình đạm: “Bổn vương chúc mừng trưởng công chúa trước.”


“Tạ vương huynh. Bổn cung cũng chúc mừng Vương huynh trước.”


Chúc mừng cái gì, hai người đều không nói rõ, nhưng trong lòng lại biết rõ ràng.


Ấu tử đăng đế, người như Tần Thư Hoài đương nhiên sẽ trở thành người cầm quyền thực tế.


Nhưng mà những điều đó đều đã là lời phía sau, việc lập tức được giải quyết, trong lòng Tần Bồng giãn ra rất nhiều, nói với Xuân Tố: “Thu thập một chút, chuẩn bị xuống núi tiến cung.”


Lại ngẩng đầu nói với Thu Tố: “Đi ôm Tiểu Minh lại đây, cho ta nhìn một cái.”


Chỉ chốc lát sau, Thu Tố liền ôm Tần Minh tiến vào, Đổng Vưu và Xuân Tố đi thu thập hành lý.


Bây giờ Tần Minh cũng chỉ mới tám tuổi, nhìn qua rất là nhỏ gầy, nhưng ngũ quan lớn lên vô cùng tinh xảo, có vài phần tương tự với Tần Bồng.


Tuy rằng mẫu thân của hai người ngốc nghếch chậm chạp, xuất thân hàn vi, nhưng lại hoàn toàn là một đại mỹ nhân, với tính tình và xuất thân như vậy, liên tiếp được hai lần thịnh sủng.


Tỷ đệ hai người đều kế thừa ưu điểm của cha mẹ, đặc biệt là Tần Bồng, thân là nữ tử, dung mạo này có thể nói là quốc sắc thiên hương, hoàn toàn không có nửa phần tỳ vết.


Mà Tần Minh chưa nảy nở, cũng đã là một hài tử phấn điêu ngọc trác.


Điều này làm cho Tần Bồng nhớ tới Triệu Ngọc năm đó, Triệu Ngọc cũng là như thế này, từ nhỏ đã đẹp vô cùng, khi còn nhỏ ở lãnh cung trôi qua rất gian nan, tính cách Triệu Ngọc có chút mềm yếu, thường thường tránh ở sau lưng Triệu Bồng, nhút nhát sợ sệt gọi “Tỷ tỷ, bỏ đi, bỏ đi.”.


Nhưng một khi thật sự xảy ra chuyện, đánh lộn, Triệu Ngọc sẽ giống như một chú chó nhỏ điên lên vậy, bảo vệ chặt chẽ ở bên người Triệu Bồng.


Nhớ tới Triệu Ngọc trong quá khứ, nhìn Tần Minh trước mặt, trong lòng Tần Bồng không khỏi mềm đi rất nhiều, nàng nắm lấy tay Tần Minh, Tần Minh sợ tới mức rụt lại một chút, Tần Bồng dịu dàng cười rộ lên: “Đừng sợ, ta là tỷ tỷ của đệ.”


Tần Minh thật cẩn thận mở to mắt, dáng vẻ nhút nhát như vậy, rõ ràng sống ở hoàng lăng không phải rất tốt. Tần Bồng giơ tay vuốt ve tóc hắn, trong lòng có chút chua xót: “Về sau ta sẽ chăm sóc đệ, ta bảo vệ đệ, đệmuốn cái gì, muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì, đều có thể nói cho ta. Ai cũng không bắt nạt được đệ, đã biết chưa?”


Tần Minh không dám nói lời nào, nhưng rõ ràng đã bị lời này đả động, Tần Bồng kiên nhẫn nói: “Gọi tỷ tỷ.”


Tần Minh há miệng thở dốc, giống mèo kêu vậy, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tỷ tỷ.”


Lúc này Xuân Tố và Đổng Vưu đã thu thập đồ vật xong, với tính tình giản dị mộc mạc trước đây của Tần Bồng, ở Hộ Quốc Tự căn bản là không có mấy món đồ, Xuân Tố nhắc nhở Tần Bồng: “Chủ tử, đã xong.”


Tần Bồng gật đầu, kéo Tần Minh đứng dậy, ra bên ngoài nói: “Đi thôi.”


Đoàn người lên xe ngựa, Tần Thư Hoài đưa bọn họ trở về, dọc theo đường đi Tần Bồng đều trêu đùa với Tần Minh. Khi tới trong cung, Tần Minh đã hoàn toàn thả lỏng, một tiếng lại một tiếng ngọt ngào gọi tỷ tỷ.


Tần Thư Hoài chú ý tới chuyển biến của Tần Minh, hắn không dấu vết chuyển ánh mắt đến trên mặt Tần Bồng, thấy nụ cười ôn hòa kiên nhẫn trên mặt nàng, hắn dừng ánh mắt lại một chút rồi sau đó lại thu trở về.


Giang Xuân đi tới, dò hỏi Tần Thư Hoài: “Đại nhân đang nhìn cái gì vậy?”


Tần Thư Hoài không nói tiếp, hắn cất bước đi về phía ngự thư phòng, phân phó nói: “Gọi Lục bộ thượng thư tới gặp đi.”


“Đại nhân…” Giang Xuân có chút do dự: “Tân đế chưa lập, ngài tuyên các thượng thư đến ngự thư phòng, không tốt lắm đâu nhỉ?”


“Tân đế chưa lập…” Trong giọng nói của Tần Thư Hoài mang theo ý giết chóc: “Vị trí của ta là nên lập.”


Giang Xuân nghe xong lời nói của Tần Thư Hoài thì lập tức hiểu rõ ý của hắn.


Vị trí hoàng đế cho Tần Minh nhưng quyền lực trong triều sẽ không chuyển giao. Triệu Lục bộ thượng thư ở ngự thư phòng, đơn giản chỉ là tuyên cáo một tiếng với thiên hạ, hiện giờ người chân chính cầm quyền trong triều là ai thôi.


“Còn nữa…” Tần Thư Hoài đột nhiên nhớ tới: “Đêm qua ta sai ngươi đưa tin cho Vệ Diễn, ngươi đã làm chưa?”


Giang Xuân gật đầu: “Đại nhân yên tâm, tin tức triệu Vệ Diễn hồi kinh đã gửi đi. Khi Vệ lão phu nhân bệnh nặng cũng đã nghe nói.”


Tần Thư Hoài gật đầu, sắc mặt lạnh lùng: “Chuẩn bị tốt nhân thủ đi.”


Khi Tần Thư Hoài đến ngự thư phòng bận việc, Tần Bồng kéo Tần Minh trở về hậu cung, mới vừa tiến vào trong cung, một nữ nhân mặc thường phục màu xanh lam liền nhào tới, kéo Tần Minh vào trong lồng ngực, nôn nóng nói: “Minh Nhi không bị gì chứ? Có bị thương không?”


Tần Bồng nhìn nữ nhân trước mặt, đôi tay hợp lại ở trong tay áo, lẳng lặng chờ nữ nhân kia kiểm tra Tần Minh xong rồi thả lỏng thì mới đạm nhiên mở miệng: “Mẫu thân.”


Nữ nhân kia nghe được nữ nhi gọi bà ta, có chút không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, đánh giá Tần Bồng từ trên xuống dưới, phát hiện trên người Tần Bồng mặc hoa phục, đỉnh đầu cài trâm vàng thì liền trở nên bất mãn: “Hôm nay ngươi trang điểm đến long trọng như thế vào cung, lại để cho Minh Nhi ăn mặc mộc mạc như vậy, ngươi chỉ lo đến thể diện của bản thân, lại không nghĩ ngày sau hắn phải làm hoàng đế, trang điểm như thế tiến cung sợ là muốn để người khác xem thường! Tỷ tỷ như người ngày sau còn cần dựa vào Minh Nhi đấy, sao ngươi lại làm chuyện như vậy?”


Tần Bồng không nói chuyện, đối với lời Thục mỹ nhân nói, nàng không ngạc nhiên chút nào.


Nguyên danh của Thục mỹ nhân là Lý Thục, vốn là xuất thân hương dã, khi trong cung chiêu mộ cung nữ ở bên ngoài thì vì tiền bạc mà nhập cung, vì khuôn mặt và “ngay thẳng” nên được Tần Văn Huyên coi trọng, chưa từng có bất kỳ lễ nghi gì đáng nói.


Mẫu thân của Triệu Bồng tuy rằng cũng là cung nữ, nhưng là con của nhà khá giả, vì phụ thân phạm tội mà bị biếm vào trong cung sung nô, hai người xuất thân hoàn toàn khác nhau, bởi vậy đương nhiên con cái được nuôi dạy cũng không quá giống nhau.


Nhà quê coi trọng con trai nhiều hơn, tuy rằng Tần Bồng được nuôi từ sớm hơn, nhưng ở trong lòng Lý Thục lại không bằng nửa đầu ngón tay của Tần Minh, đây cũng là nguyên nhân sau khi Tần Minh được sinh ra, nhiều năm Tần Bồng không lui tới cùng Lý Thục.


Giờ phút này nghe Lý Thục nói chuyện, căn bản là Tần Bồng lười phản ứng, nàng nói thẳng: “Vậy để người trong cung đưa Tiểu Minh đi làm quen đi, mẫu thân, chúng ta thương lượng một chút chuyện sau này trước đã.”


Nghe được lời này, Lý Thục có chút kỳ quái.


Tần Bồng ở trong trí nhớ của bà ta luôn luôn vâng vâng dạ dạ, nếu bình thường bị mắng như vậy sợ là đã sớm đỏ hốc mắt, khóc lóc chạy đi rồi.


Nhưng nữ nhi này hôm nay chẳng những không khóc không nháo, ngược lại còn trấn định tự nhiên thương lượng việc sau này.


Mà kỳ quái thì kỳ quái, Lý Thục cũng không cảm thấy gì, rốt cuộc người sẽ luôn thay đổi, bà ta và Tần Bồng mấy năm nay gần như không thấy mặt, căn bản cũng không biết nữ nhi đã trải qua cái gì. Hiện giờ không khóc, vậy cũng là chuyện tốt.


Bà ta gật đầu, gọi người đưa Tần Minh xuống. Rồi sau đó bà ta đứng dậy, học dáng vẻ mà trước kia bà ta từng thấy hoàng hậu như vậy nói: “Bồng Nhi à, ngày sau dù sao Minh Nhi cũng là bệ hạ, ngươi thân là công chúa, không thể gọi thẳng tên của hắn, phải nhớ là gọi bệ hạ. Hôm nay bỏ qua, ngày sau nếu lại gọi như vậy thì sẽ xử trí dựa theo cung quy.”


Nghe xong lời này, Tần Bồng cười lạnh trong lòng.


Nàng theo Lý Thục tới vị trí ở trên, nhìn Lý Thục ngồi xuống, nàng trực tiếp mở miệng: “Người tính làm sao với Tần Thư Hoài đây?”


Tay Lý Thục đang bưng chén trà thì sợ tới mức run lên, nước nóng rơi vào mu bàn tay, bà ta nôn nóng ngẩng đầu: “Tìm đường chết à, ngươi đề cập đến hắn làm cái gì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK