Liễu Thư Ngạn ngơ ngác nhìn Tần Bồng, hoàn toàn chưa khôi phục tinh thần, con dao Tần Bồng cứa trên cổ hắn, tạo thành một vết nông.
“Còn không rõ sao?”
Tần Bồng bình tĩnh nói: “Ta là Triệu Bồng, mượn xác hoàn hồn thành Đổng Uyển Di, sau đó lại mượn xác hoàn hồn thành Tần Bồng.”
“Cho nên, ngài đã chết hai lần…” Cuối cùng Liễu Thư Ngạn cũng hiểu, đột nhiên phản ứng lại: “Ngươi thật sự là Triệu Bồng?!”
Hắn kích động, tiến lên phía trước một bước, bị đao của Tần Bồng ép lùi về phía sau một chút, lúc này Liễu Thư Ngạn mới ý thức được dao của Tần Bồng còn kề trên cổ hắn, chợt ra tay.
Chiêu thức của Liễu Thư Ngạn rất nhanh và tàn nhẫn, sau khi Tần Bồng nhanh chóng tiếp hai chiêu với hắn, đao đã bị đối phương trực tiếp dỡ xuống.
“Chúng ta không cần nói lời như vậy.”
Liễu Thư Ngạn cau mày, ném con dao sang một bên, trong lòng đã sớm nổi sóng cuồn cuộn, trên mặt vẫn phải mạnh mẽ trấn tĩnh: “Mặc kệ ngài là ai, chúng ta…”
“Cuối cùng thì tại sao ngươi giết ta?”
Lời của Tần Bồng vừa ra khỏi miệng, Liễu Thư Ngạn lập tức sửng sốt, trong lòng hắn lạnh xuống từng chút một.
Tại sao ta giết nàng ta…
“Sáu năm trước, ta phụng lệnh hoàng mệnh… nhưng mà ta không giết ngài!”
Liễu Thư Ngạn đột nhiên cao giọng: “Triệu Bồng ngài không nhớ rõ sao? Ta giết ngài không thành công.”
“Nhưng ta đã chết.” Tần Bồng lạnh lùng nhìn hắn: “Vết cắt mà ngươi tạo ra trên người ta khiến ta trúng Say Mộng, ta chết ở năm 19 tuổi, năm ấy ta đang chuẩn bị tới Bắc Yến.”
Liễu Thư Ngạn nói không thành lời, trên người đổ mồ hôi lạnh.
Nếu nàng là Triệu Bồng, vậy có nghĩa là hắn đã gián tiếp giúp người khác giết nàng.
Không ai sẽ gả cho một hung thủ giết người, cho dù hắn vô tình hay cố ý.
Nhưng hắn đã chuẩn bị tốt hết tất cả.
Hắn chuẩn bị tốt để cưới nàng, hắn cho xem tất cả mặt tối của mình, một mặt không thể chịu nổi cho nàng, hắn cho rằng bọn họ lập tức thành thân.
Tại sao có chuyện vớ vẩn như vậy?
Tại sao lại có chuyện mượn xác hoàn hồn, còn là chuyện mượn xác hoàn hồn hai lần hoang đường như vậy?!
“Liễu Thư Ngạn.” Tần Bồng lạnh lùng nói: “Cuối cùng là ai giết ta? Là Khương gia, là Tần Thư Hoài, hay là ngươi? Cuối cùng thì ta chết như thế nào?”
“Ta không biết…” Giọng nói Liễu Thư Ngạn run rẩy: “Cuối cùng ngài chết do trúng độc… Tần Thư Hoài nói ngài bị Khương gia giết. Ta chỉ gặp ngài một lần trong đêm giao thủ kia, sau đó cả đêm ta về Bắc Yến, chờ ở Quỳnh Châu, chờ ngay khi Tần Thư Hoài vào Quỳnh Châu, ta đi đón hắn.”
“Thậm chí ta chưa từng thấy thi thể của ngài… nhưng mà Tần Thư Hoài vẫn luôn tìm Khương gia báo thù, thám tử của ta cũng nói cho ta, ngài chết do Khương gia hạ độc.”
Khương gia hạ độc nàng, Say Mộng là một trong những chất độc mạnh nhất, một khi trúng độc thì không thể giải, có thể khiến người ta tử vong trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng nếu nàng chết do Say Mộng, tại sao trong trí nhớ của nàng chỉ có đoạn ký ức sau?
Sau khi nàng giao thủ với Liễu Thư Ngạn, không có bệnh trạng gì cả, ăn uống bình thường, sau đó bắt đầu linh tinh vụn vặn có chút mơ hồ, cuối cùng Tần Thư Hoài cho nàng uống thuốc độc.
Tần Thư Hoài khóc lóc đút thuốc cho nàng, hình ảnh nàng liều mạng giãy dụa vẫn luôn khảm trong lòng nàng. Trước kia nàng thường xuyên bừng tỉnh trong cơn mộng, đặc biệt là sau khi trở thành Khương Y, mỗi lần đều cảm thấy khiếp sợ, sợ hãi không chịu nổi.
Trước kia nàng luôn cảm thấy mình có cảm giác sợ hãi mãnh liệt và hoảng sợ mạnh mẽ như vậy, trong tình huống tuyệt vọng không muốn chết, luôn đẩy Tần Thư Hoài ra, mà Tần Thư Hoài lại khăng khăng đút độc dược cho nàng, tất nhiên là do Tần Thư Hoài giết nàng.
Nhưng mà hôm nay nàng đột nhiên ý thức, dường như chuyện này không đơn giản như nàng tưởng tượng.
Khương gia tham dự việc này, Tần Văn Tuyên tham dự việc này.
Nhưng Bạch Chỉ nói là Tần Thư Hoài giết, nàng ấy nhớ rõ là Tần Thư Hoài giết, vậy chân tướng là gì…
Tim Tần Bồng đập loạn nhịp, nàng đột nhiên nhớ tới, Liễu Thư Ngạn phái người đi giết Tần Thư Hoài, Bạch Chỉ cũng đi giết Tần Thư Hoài!
Tần Thư Hoài không thể chết được.
Tần Bồng đột nhiên xoay người, Liễu Thư Ngạn đuổi theo, Tần Bồng rống giận một tiếng: “Cút ngay!”
Liễu Thư Ngạn dừng tại chỗ, Tần Bồng lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau, mới hòa hoãn cảm xúc: “Liễu Thư Ngạn, ta biết, năm đó ngươi không sai.”
“Chỉ là Liễu Thư Ngạn, hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Cơ thể Liễu Thư Ngạn cứng đờ, Tần Bồng xoay người chạy về phía Hoài An Vương phủ.
Nàng phải đi tìm Tần Thư Hoài, mau chóng!
Cả đường nàng chạy như điên đến Hoài An Vương phủ, xông tới vỗ cửa lớn, cửa vừa mở, nàng đã chạy vào trong, nói thẳng: “Tần Thư Hoài đâu?! Vương gia nhà các người đâu?!”
Hầu như tất cả hạ nhân của Tần Thư Hoài đều biết Tần Bồng, chuyện lúc trước Tần Bồng ngụy trang thành tiểu thiếp của Tần Thư Hoài lẻn vào trong phủ đã ảnh hưởng sâu với hạ nhân, lần này hạ nhân không dám tùy tiện cho nàng vào, cả đường chạy theo ngăn cản, sốt ruột nói: “Công chúa, Vương gia ra phủ rồi, ngài đừng có gấp, ngài chờ một lát…”
“Công chúa?”
Một âm thanh quen thuộc truyền đến, Tần Bồng quay đầu nhìn lại, thầy một bóng người đã lâu không thấy.
Triệu Nhất đứng ở hành lang ôm chim, thấy Tần Bồng, có chút kinh ngạc.
Triệu Nhất làm ảnh vệ, đương nhiên không thể tùy tiện xuất hiện trước mặt mọi người. Nhưng mà hôm nay hắn được nghỉ, cho nên cũng được coi là nhàn hạ, đi dạo quanh viện giống những thị vệ bình thường. Tần Bồng thấy Triệu Nhất, trong lòng có chút khiếp sợ.
Thị vệ làm bạn với nàng từ nhỏ đến lớn. Tại sao không báo thù cho nàng giống như Bạch Chỉ, mà lại ở bên người Tần Thư Hoài?
Bởi vì hắn quy phục Tần Thư Hoài, hay là có ẩn tình khác?
Nhưng mà lúc này nàng cũng không quan tâm đến chuyện khác, nói thẳng: “Liễu Thư Ngạn và Bạch Chỉ muốn giết Tần Thư Hoài, hắn ở đâu?”
Triệu Nhất ngẩn người, sau đó mới phản ứng, lập tức lạnh mặt nói: “Công chúa đi theo ta.”
Tần Bồng đuổi theo Triệu Nhất, Triệu Nhất giao con chim cho hạ nhân, đồng thời cho người gọi Giang Xuân, hấp tấp đi đến đại đường. Hắn đã sớm bảo người thông báo, rồi đi tới đại đường, Giang Xuân đã bảo người chờ, Triệu Nhất và Tần Bồng vừa đi vừa nói: “Mỗi năm ngày này Vương gia đều sẽ đi ra ngoài, không biết ngài ấy đi đâu, ngài ấy chỉ đi ngẫu nhiên, chỉ có thể tự tìm.”
Tần Bồng gật đầu, lập tức nói: “Chia làm hai đội nhân mã, ngươi đi theo ta, Giang Xuân dẫn một đội khác. Giang Xuân dẫn theo người hỏi thăm tung tích trong thành, chúng ta ra khỏi thành.”
Nàng nói rất quen thuộc, hoàn toàn giống như người chủ cũ. Triệu Nhất và Giang Xuân liếc nhìn nhau, nhưng cũng không xuyên thủng tầng này, sau khi nhanh chóng làm theo lời Tần Bồng nói, Triệu Nhất cưỡng ngựa đi theo Tần Bồng xông ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đây, Tần Bồng dò hỏi: “Khi hắn ra ngoài có đem theo rượu không?”
“Mang theo.”
“Một người?”
“Một người.”
“Ngọn núi cao nhất Tuyên Kinh là ngọn nào?”
“Núi Đông Hà.”
Tần Bồng cưỡng ngựa xung quanh, sau đó hướng về núi Đông Hà.
Nàng thấy tấm bài của nàng và Tần Thư Hoài ở miếu, nương theo những gì nàng nói và nghe thấy, quả thật Tần Thư Hoài vẫn luôn muốn lặp lại những gì khi nàng còn sống. Ví dụ như tấm bài ở miếu Nguyệt Lão, chính là khi nàng còn sống mỗi năm luôn phải đưa hắn đi làm.
Trước kia bọn họ luôn làm như vậy vào Tết Khất Xảo, đi dạo miếu Nguyệt Lão, đi dạo phố, tay nắm cùng nhau leo lên ngọn núi cao nhất thượng yến, nhìn toàn cảnh thành thị.
Ba ly hai chén rượu nhẹ, cười nhìn trời ngắm gió đến muộn.
Đương nhiên Triệu Nhất biết thói quen này, thấy Tần Bồng không hề che giấu trước mặt hắn, trong lòng hắn hơi biết đáp án: “Tại sao Công chúa cảm thấy nhất định Vương gia ở ngọn núi cao nhất?”
“Năm đó ta và hắn đều như vậy.” Tần Bồng lạnh mặt: “Tết Khất Xảo hàng năm đều đến ngọn núi cao nhất gần đó uống rượu, trải qua Tết Khất Xảo. Không phải ngươi khi đó cũng đi theo sao, Triệu Nhất?”
Triệu Nhất lộ ra vẻ kinh ngạc, Tần Bồng quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Còn nghe không hiểu?”
“Chủ… Chủ tử?!”
“Ừm.”
“Tại sao ngài…”
“Mượn xác hoàn hồn.” Tần Bồng bình tĩnh nói: “Ngươi đi theo Tần Thư Hoài, chắc cũng biết chuyện này?”
“Vâng biết, nhưng cũng không biết… lại là ngài…”
“Triệu Nhất.” Tần Bồng vừa cưỡi ngựa, vừa dò hỏi: “Tại sao ở lại bên cạnh Tần Thư Hoài? Ta đã chết, ngươi nên đi theo Triệu Ngọc về Bắc Yến.”
“Ta ở lại bên người của Vương gia, không phải chuyện này là ý của ngài sao?”
Tần Bồng cẩn thận suy nghĩ lại, trước sau vẫn nghĩ không ra nàng bảo Triệu Nhất ở bên người Tần Thư Hoài, trái lo phải nghĩ cũng không nghĩ ra chuyện nàng từng bảo Triệu Nhất ở lại bên người Tần Thư Hoài.
Quả thật năm đó xảy ra quá nhiều chuyện phức tạp.
Tuy rằng ký ức của nàng vụn vặn, nhưng phần lớn vẫn có thể liên hệ, nàng cho rằng bản thân có thể nhìn thoáng qua chân tướng năm đó, nhưng cho đến ngày hôm nay mới phát hiện có quá nhiều chuyện quan trọng mà nàng đã quên mất.
Nhưng mà cuối cùng là do nàng quên, hay là Triệu Nhất cố ý lừa nàng?
Đột nhiên nàng cảm giác như mình trở về một năm khi mẫu thân vừa chết, nàng không tin ai cả, không ai có thể tin.
Liễu Thư Ngạn có thể là hung thủ giết nàng.
Vậy Triệu Nhất chưa chắc không phải gián điệp Tần Thư Hoài năm đó giao cho nàng.
Nàng không dám bại lộ chuyện mình không nhớ nhiều chuyện, một khi để những người khác biết chuyện này, vậy thì chuyện thật giả có thể tùy ý bịa.
Nàng ra vẻ trấn định gật đầu, không nói nhiều.
Triệu Nhất cân nhắc lời nói của mình, tiếp tục thăm dò: “Trước kia không phải Công chúa vẫn luôn giương cung bạt kiếm với Vương gia, tại sao lần này Vương gia gặp nạn, lại chủ động cứu giúp?”
“Hắn không trêu chọc ta, ta không cảm thấy hắn đáng chết.”
Tần Bồng đứng ở góc đối thủ xem, giải thích nói: “Hơn nữa, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn.”
Triệu Nhất thấy vẻ mặt Tần Bồng không tốt, cũng không hề hỏi nhiều.
Mà bây giờ, Tần Thư Hoài đã leo lên đỉnh núi.
Lúc này trăng treo giữa trời, hắn ngồi trên mép vách đá, đặt bài vị của Tần Bồng bên cạnh, bày điểm tâm mua ở chợ sang một bên, đặt bầu rượu ở một bên, cầm hai ly rượu, một chiếc đặt trước bài vị của Triệu Bồng, cầm chiếc ly còn lại trong tay.
“Bồng Bồng,” Âm thanh Tần Thư Hoài ôn nhu: “Thất Tịch năm nay lại đến, dạo phố mua ít điểm tâm mới, ta nghĩ nàng sẽ thích ăn, mua một ít, nàng nếm thử đi.”
Ánh trăng treo trên vách núi, Tần Thư Hoài ngồi dưới đất, dựa vào cây tùng sau lưng, nhìn về phía xa.
Từ xa có thể nhìn thấy mây mù và sương mù lượn lờ trên Tuyên Kinh, ánh mắt Tần Thư Hoài mang theo hoài niệm.
“Bồng Bồng, tới nước Tề sáu năm, nàng muốn về Bắc Yến đúng không? Ta nhớ rõ đô thành Bắc Yến khác với nước Tề, rất ngăn nắp, thoạt nhìn không tinh xảo bằng Tuyên Kinh, nhưng có một cảm giác rất tuyệt vời. Nàng có muốn về nước Tề không? Nếu như muốn, ta sẽ đưa nàng về xem. Chúng ta đã nói rồi, chỉ về xem thôi, không cần ở lại. Ta không thích Triệu Ngọc, lúc ta niên thiếu nói hắn là sói con, nàng nói ta mắng hắn, thật ra ấy à, ta thật sự cảm thấy, hắn chính là sói con. Ta biết nàng không tin ta, ta cũng không thể đưa ra lý do, nhưng mà đến nước Tề, ta sẽ không cho nàng trở về.”
Nói tới đây, Tần Thư Hoài đổ rượu, trầm mặc trong chốc lát, theo sau nói: “Bỏ đi, hiện giờ nàng cũng là Tần Bồng rồi, Trưởng Công chúa của nước Tề, sao có thể nói đi Bắc Yến liền đi Bắc Yến được?”
“Bồng Bồng.” Tần Thư Hoài thở dài: “Có đôi khi, ta cũng không biết, cuối cùng nàng tồn tại tốt hơn hay là chết ở sáu năm trước tốt hơn.”
“Nàng chết sáu năm này, ta cảm thấy mình đã chết cùng nàng. Nhưng mà hôm nay nàng sống lại, ta lại phát hiện ta thật sự chết rồi.”
Nói xong, Tần Thư Hoài nâng chén chúc trăng, cao giọng cười thành tiếng: “Tần Thư Hoài không cha không mẹ, không thầy không bạn bè, không tông không trưởng bối, không huynh đệ tỷ muội, cô độc một mình, độc hành cả đời…”
Âm thanh Tần Thư Hoài chậm rãi nhỏ lại: “Chỉ có vợ cả, Triệu Bồng.”
“Chỉ có vợ cả, Triệu Bồng.”
Hiện giờ ngay cả Triệu Bồng cũng không còn, Tần Thư Hoài còn cái gì đâu?
Tần Thư Hoài có chút mờ mịt.
Chính vào lúc này hắn nghe thấy sau lưng có tiếng lưỡi dao sắc bén phá không xông tới!
Tần Thư Hoài đột nhiên quay đầu lại, nắm lấy mũi tên bay đến, cùng lúc đó mười mấy đạo kiếm phá không mà đến!
Những kiếm quang đó đan thành một tấm lưới dày, trường kiếm trong tay Tần Thư Hoài quét quang qua, tay áo rộng cuốn bài vị của Triệu Bồng vào trong, rút kiếm lạnh giọng mở miệng nói: “Người tới là ai?”
Đối phương không trả lời, kiếm quang trực tiếp đánh tới.
Người tới đều mặc áo dài màu đen, đai lưng màu bạc, trên mặt đeo mặt nạ.
Vẻ mặt Tần Thư Hoài lạnh lùng.
Hắn mơ hồ có ấn tượng với trang phục này, rất nhiều năm trước, hắn đưa Triệu Bồng về Bắc Yến, có một ngày hắn không ở đó, Triệu Bồng bị thích khách tấn công, Triệu Bồng từng miêu tả vật trang trí như vậy với hắn.
Kiếm quang Tần Thư Hoài càng lạnh, lao thẳng về người đeo đai lưng có ít khuyên sắt nhất.
Hắn nhìn ra những người này được phân chia cấp bậc theo trụy sức trong khuyên sắt, bình thường thì nên tiến về phía người có ít nhất.
Những người này người đông thế mạnh, một mình Tần Thư Hoài đương nhiên không thể nào ngăn cản, nhưng mà hắn muốn tắt giặc phải bắt vua trước, đồng thời thả ra pháo hiệu.
Nhóm Tần Bồng thấy trong không trung chợt sáng lên, Triệu Nhất lập tức nói: “Là Vương gia.”
“Mau!”
Tần Bồng hét lên, chạy về phía pháo tín hiệu.
Tần Thư Hoài dùng kiếm chém về phía nam tử đeo ngọc, những người khác lập tức hiểu ý của hắn, chạy vọt lại.
Tần Thư Hoài nghiêng người xẹt qua, chỉ nhìn chằm chằm một mục tiêu, không thuận theo không buông tha.
Những người này liên quan đến cái chết của Triệu Bồng.
Hắn còn chưa điều tra rõ cái chết của Triệu Bồng, hắn phải làm rõ chuyện này là như thế nào!
Kiếm phong cắt qua quần áo Tần Thư Hoài, rõ ràng xuất thân của người này đều là sát thủ chuyên nghiệp, đều bôi thuốc độc trên thân kiếm, Tần Thư Hoài cẩn thận tránh kiếm phong.
Tên cầm đầu thấy Tần Thư Hoài có ý đồ tóm lấy hắn, dứt khoát đâm thẳng tới, Tần Thư Hoài thấy cơ hội tới xoay người nắm lấy tay của đối phương, mũi kiếm của đối phương xẹt qua mu bàn tay của Tần Thư Hoài.
Đúng lúc này một tiếng còi vang lên như tiếng chim Đỗ Quyên, kiếm của những thích khách này khẽ khựng lại, người cầm đầu đạp về phía Tần Thư Hoài, cùng lúc đó một mũi tên đột nhiên từ trong bóng tối phóng thẳng về Tần Thư Hoài!
Tần Thư Hoài trở tay nắm mũi tên, đối phương mượn cơ hội này dùng lực giằng Tần Thư Hoài ra, rồi sau đó nhanh chóng thoát, lúc Tần Thư Hoài còn chưa kịp phản ứng, thích khách đã rút lui nhanh như cá trạch.
Tần Thư Hoài lại không chịu buông tha bọn họ, vội vàng đuổi theo thủ lính, nhưng vào lúc này mũi tên lại phóng tới sau lưng Tần Thư Hoài!
Lúc này đối phương bắn cả ba mũi tên, Tần Thư Hoài bị bắt quay đầu chém hai mũi tên, lúc này cảm thấy thân thể có chút tê mỏi, mũi tên thứ ba bắn ra từ một góc độ rất xảo quyệt, mượn lực do va chạm của hai mũi tên đầu tiên, xuyên qua bả vai của Tần Thư Hoài một cách dữ dội.
Sát thủ vào lúc này cũng trốn đi, Tần Thư Hoài dùng kiếm chống đỡ mình, gầm lên thành tiếng: “Ra đây!”
Đối phương bất động, Tần Thư Hoài cảm giác trước mắt có chút tối lại, hắn miễn cưỡng chống mình, gian nan nói: “Bạch Chỉ, ta biết là ngươi, ra đây!”
Bạch Chỉ không nói gì, nàng ấy trốn trong chỗ tối, cài tên lên lần nữa.
“Ta biết, ngươi cảm thấy là ta giết Bồng Bồng.”
Mũi tên của Bạch Chỉ hơi dừng lại, Tần Thư Hoài khàn khàn nói: “Nhưng ta nói rồi, là nàng bảo ta giết…”
“Câm miệng!”
Bạch Chỉ gầm lên, mũi tên đột nhiên bay ra, Tần Thư Hoài nghe tiếng xé gió bay nhanh mà đến, trước mặt hắn biến thành màu đen, lảo đảo miễn cưỡng đẩy ra, nhưng lại giẫm phải đá vụn, rơi xuống vực sâu.
Cũng đúng lúc đó một bàn tay bất ngờ xuất hiện, gắt gao nắm lấy hắn.
Cái tay kia rất nhỏ, rất ấm áp, giống với trong trí nhớ của hắn.
Mười hai tuổi năm ấy hắn bị các Hoàng tử khác bắt nạt, không cẩn thận rơi từ tháp cao xuống, cũng là người ấy nắm lấy tay hắn, sống chết không chịu buông ra.
Khi đó nàng rất gầy yếu, đồ ăn của lãnh cung trong thời gian dài khiến nàng suy dinh dưỡng, dường như tay nàng chỉ còn xương, nắm lấy hắn, trượt xuống từng chút một.
Tháp của Bắc Yến rất cao, gió thổi vù vù, nàng nắm lấy tay hắn, dịch từng chút về phía trước, nàng cố gắng dùng chân ôm chặt lấy cây cột ở đầu kia, không buông tay.
“Tần Thư Hoài.” Khi đó, dường như trong mắt nàng mang theo lửa, thiêu đốt toàn bộ thế giới của hắn sáng ngời nóng bỏng: “Ngươi đừng buông tay.”
Nàng thất thần thốt lên: “Ta kéo ngươi, ta sẽ không buông tay.”
Nàng nói không cần buông tay.
Kể từ lúc đó, có lẽ hắn đã hứa với lòng, cả đời này hắn đều sẽ không buông tay.
Hiện giờ 15 năm trôi qua, đôi tay kia lại nắm chặt hắn.
Hắn đã rơi vào Địa Ngục A Tì, lang thang trong vực sâu vô tận, hắn không thể vượt qua, không có đường để đi, đôi tay này lại xuyên qua sương mù sinh tử, gắt gao giữ chặt hắn.
“Bồng Bồng…”
Gió núi ập đến, cho dù không nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, cho dù bóng dáng của đối phương đã trở nên mờ mịt, hắn vẫn không nhịn được nở nụ cười.
Nhìn Tần Thư Hoài tươi cười, trong lòng Tần Bồng lộp bộp một chút, không tự chủ được kéo chặt hắn, hét lớn: “Ngươi đừng buông tay!”
Tần Thư Hoài hơi sửng sốt, sau đó giọng nói khàn khàn, siết chặt tay nàng.
“Được.” Giọng nói hắn đờ đẫn, run rẩy, như thể đang cố gắng khắc chế: “Ta không buông tay.”
Cả đời này, ta sẽ không buông tay nữa.
Tần Bồng kéo người này, Triệu Nhất phía sau xông tới, dây dưa với Bạch Chỉ, Tần Bồng một tay bắt lấy Tần Thư Hoài, một tay chống đỡ bản thân, chậm rãi kéo Tần Thư Hoài lên trên.
Tần Thư Hoài dùng chân thử thăm dò điểm mượn lực bên cạnh, lúc Tần Bồng dùng sức kia, đột nhiên giẫm lên tường đá, tiếp sức nhảy lên!
Khi hắn đi lên do mượn lực quá lớn, trực tiếp áp đảo Tần Bồng ngã xuống đất. Tần Bồng nhỏ giọng “ai da” một tiếng, sau đó lập tức nghe được Bạch Chỉ ở bên cạnh tức giận nói: “Triệu Nhất, uổng công năm đó Công chúa đối xử tốt với ngươi như vậy, vậy mà ngươi vẫn thành chó săn của Tần Thư Hoài!”
“Bạch Chỉ.” Triệu Nhất thở dài nói: “Ta nói rồi, đây là hiểu lầm.”
“Đây không phải hiểu lầm!”
Bạch Chỉ rút kiếm, tức giận nói: “Ta hỏi ngươi, chén độc dược cuối cùng kia có phải Tần Thư Hoài bón không?!”
“Độc dược gì?”
Triệu Nhất hơi sửng sốt, Tần Thư Hoài vừa hòa hoãn lại, đang muốn nói, một ngụm máu đen phun ra.
Tần Bồng bị máu bắn tung tóe, chợt phản ứng lại, lập tức điểm huyệt vị của Tần Thư Hoài, cõng Tần Thư Hoài về phía chân núi nói: “Đi!”
Giờ phút này không có thời gian giây dưa với Bạch Chỉ, Tần Bồng cũng không thèm để ý Bạch Chỉ và Triệu Nhất như thế nào nữa, nàng cõng Tần Thư Hoài cả đường chạy như điên.
Tần Thư Hoài bị Tần Bồng cõng, hơi thở có chút rối loạn.
Hắn muốn nói vài câu với nàng, nhưng mà máu chảy trong miệng, không thể phát ra tiếng.
Máu của hắn phun ra, thấm đẫm quần áo của Tần Bồng, cả người Tần Bồng đều đang run rẩy, khàn khàn nói: “Tần Thư Hoài, ngươi cố gắng chút…”
“Ngươi đừng chết…”
“Ta còn rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi! Tần Thư Hoài ngươi đừng chết mà!”
Tần Bồng cảm giác cả đời này không có con đường nào trong đời dài hơn con đường xuống núi này.
Nàng chạy như điên trên đường, vừa tới xe ngựa, đã thấy Liễu Thư Ngạn đứng ở bên cạnh xe ngựa.
Tần Bồng vừa nhìn thấy hắn, trực tiếp vọt qua, trở tay đè dao trên cổ hắn, lạnh nhạt nói: “Thuốc giải!”
“Ta tới đưa thuốc giải cho ngài.”
Liễu Thư Ngạn cười khổ.
Hắn móc một cái lọ từ trong tay áo ra, Tần Bồng sốt ruột giành lấy, đặt Tần Thư Hoài trên mặt đất, lắc một viên thuốc trong lọ ra, nhét vào trong miệng Tần Thư Hoài.
Sau khi Tần Thư Hoài uống thuốc giải xong, sắc mặt chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, Liễu Thư Ngạn đứng ở bên cạnh, một lúc lâu sau, chờ hơi thở của Tần Thư Hoài vững vàng, Tần Bồng đột nhiên mất hết sức lực.
“Hắn không có việc gì nhỉ…”
Tần Bồng lẩm bẩm nói: “Có lẽ không sao cả…”
Liễu Thư Ngạn nhìn người trước mắt, cười khổ không nói.
Nàng ngước đôi mắt thất thần về phía hắn, cuối cùng hắn không còn cách nào, ngồi xổm xuống, nắm bả vai nàng, thở dài nói: “Hắn sẽ không chết, ngài yên tâm.”
Tần Bồng nghe xong lời này, chậm rãi hoàn hồn, rũ mắt nhìn người đang nằm, khàn khàn nói: “Nâng hắn lên ngựa.”
Liễu Thư Ngạn đáp lời, cùng Tần Bồng nâng Tần Thư Hoài lên xe ngựa, sau đó chạy về phía Hòai An Vương phủ.
Sau khi lên xe ngựa, hai người vô cùng yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Liễu Thư Ngạn chậm rãi mở miệng: “Vốn dĩ ta cho rằng, ngài muốn giết hắn, giết hắn hai người chúng ta có thể ở bên nhau, từ bây giờ không cần lo lắng gì cả.”
Tần Bồng ngẩng đầu nhìn Liễu Thư Ngạn, Liễu Thư Ngạn đang cười, trong mắt lại như đang khóc.
“Triệu Bồng, lần đầu tiên ta thích một cô nương.”
“Xin…”
“Không có gì phải xin lỗi.” Liễu Thư Ngạn rũ mắt: “Chuyện tình cảm, không ai có lỗi với ai, chỉ là ta đến quá muộn.”
“Gặp được đúng người đúng thời điểm gọi là duyên.”
“Đúng người sai thời điểm gọi là nghiệt.”
Tần Bồng không nói gì, cúi đầu nhìn bàn tay mình, khàn khàn giọng nói: “Ta thật sự, muốn gả cho ngươi.”
“Ngươi hiểu cảm giác một người chết hết lần này đến lần khác không?”
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Thư Ngạn, gian nan nở nụ cười: “Một người đi ở trong thế giới này, ta vô cùng cô độc. Ta vô cùng muốn có một người, có thể cùng ta bước tiếp.”
“Hắn cho ta một thế giới mới, một vùng đất mới. Ngươi đã từng cho ta thấy khả năng này.”
“Lúc làm Đổng Uyển Di trao đổi thư từ qua lại với ngươi, lúc ngươi giảng bài cho Tần Minh, ngươi đưa ta đi ăn cơm, du hồ, nói chuyện phiếm, khi đó ta cảm thấy, thật ra cuộc sống như vậy thật sự quá tốt.”
Liễu Thư Ngạn không nhìn nàng, rũ mắt đóng mở quạt xếp.
Tần Bồng khàn khàn nói: “Nếu ngươi không liên quan đến cái chết của ta.” Tần Bồng nhìn hắn, ngậm nước mắt: “Ta thật sự muốn gả cho ngươi.”
Gả cho hắn, cho dù không có tình yêu, nhưng đó cũng là cuộc đời mới, một hành trình mới.
Nàng sẽ đối xử tốt với hắn, nàng sẽ có gia đình.
Liễu Thư Ngạn không nói gì, một lúc lâu sau, giọng hắn khàn khàn: “Ngài còn gì muốn hỏi không?”
“Năm đó.” Tần Bồng dùng từ châm chước: “Có chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi ngàn dặm xa xôi từ Tuyên Kinh tới giết ta?”
“Năm đó bệ hạ Văn Tuyên triệu Tần Thư Hoài hồi kinh, thật ra là hành động bất đắc dĩ. Tuyên đế nhân đức yêu dân, được đông đảo người kính yêu, dư đảng của Tĩnh Đế thật ra cũng vì tin tưởng Tuyên Đế sẽ đối xử tử tế với con trai của đế, mới bằng lòng trung tâm phụ tá. Khi triệu Tần Thư Hoài hồi kinh, Thừa tướng không phải Đổng Minh, mà là thầy của Tĩnh Đế, Thiệu Dịch.”
“Tuyên Đế hy vọng Thiệu Dịch nhượng quyền, hai người tranh chấp, cuối cùng Thiệu Dịch đưa ra điều kiện, hắn có thể cáo lão hồi hương, nhưng yêu cầu Tuyên Đế đón Tần Thư Hoài về nước, đối xử tử tế như Thân vương. Sau khi Tuyên Đế đồng ý, lập tức nghênh Tần Thư Hoài về Tuyên Kinh, đồng thời Thiệu Dịch bỏ quyền, để vị trí Thừa tướng cho Đổng Minh.”
Tần Bồng nghe, có lẽ đã hiểu nguyên nhân Tần Văn Tuyên giết nàng.
“Một Thái tử, có lão thần nâng đỡ, còn cưới một Công chúa Bắc Yến. Thậm chí Công chúa Bắc Yến này còn có một đệ đệ rất có khả năng trở thành Hoàng đế, nếu đệ đệ của nàng làm Hoàng đế, ngài cảm thấy vị Thái tử này có sức uy hiếp lớn thế nào?”
Liễu Thư Ngạn giương mắt nhìn Tần Bồng, Tần Bồng nhắm mắt lại, nói ra kết quả: “Có khả năng Bắc Yến tùy thời xuất binh trợ giúp vị Thái Tử này mưu quyền. Văn Tuyên Đế không thể nào dung túng cho khả năng như vậy.”
“Tiên Đế có thể chấp nhận nội loạn, có thể chấp nhận tương tàn tay chân, nhưng không cho phép khả năng nước Tề trở thành con rối của Bắc Yến. Năm đó Tĩnh Đế khiến đất nước lâm vào tình trạng phiêu diêu, bị Bắc Yến tiến quân đuổi thẳng đến Tuyên Kinh, dùng huyết mạch Thiên tử duy nhất làm bản chất, gọi 16 châu cầu hòa, ngài cho rằng nỗi nhục lớn như vậy, nước Tề nói quên liền quên sao?”
Lời nói của Liễu Thư Ngạn kích động: “Thiên tử bá tánh nước Tề ta nhẫn nhục chịu nhục, phải hơn mười mấy năm mới có thể thương lượng điều kiện, vị trí với Bắc Yến, há có thể chịu đựng được sự hỗn loạn trong cung, khiến cho quốc thổ rơi vào tay kẻ ngoài?!”
“Cho nên.” Tần Bồng bình tĩnh lại: “Ngươi là thanh đao mà Tần Văn Tuyên hạ lệnh giết ta.”
“Có lời của Đổng Minh ly gián, bệ hạ hạ lệnh, ta dẫn đầu chấp hành.”
Liễu Thư Ngạn rũ mắt, nắm lấy bàn tay đang run lên vì kích động: “Trên thực tế, trước khi Tần Thư Hoài trở về, Tiên đế đá âm thầm hứa với Tần Thư Hoài, chỉ cần hắn đồng ý hòa ly với ngài, sau khi trở về, lập tức đính hôn hắn với Trường Nhạc Công chúa, nhưng bị hắn quả quyết cự tuyệt. Hắn nói, Tần Thư Hoài cảm tạ hoàng ân, nhưng bản thân là nhân vật nhỏ bé, khó có thể xứng đôi, Ngọc Dương Công chúa gả lúc nguy nan, đời này kiếp này chỉ có thê duy nhất là Triệu Bồng.”
Năm đó Trường Nhạc Công chúa là Trưởng tỷ của Thái tử, nếu như không ngoài ý muốn, sau này Thái tử đăng cơ, Trường Nhạc Công chúa sẽ là trưởng Công chúa.
So sánh Trường Nhạc Công chúa và Ngọc Dương Công chúa không quyền không thế năm đó, địa vị này cách xa, là người biết nghĩ lập tức hiểu.
Mà tuy rằng Khương Y có thể cho Tần Thư Hoài nhiều thứ hơn Ngọc Dương Công chúa, nhưng so sánh với Trường Nhạc Công chúa vẫn kém rất nhiều.
Năm đó Tuyên Đế hứa cả Trường Nhạc Công chúa, Tần Thư Hoài có thể quả quyết nói “Chỉ có thê duy nhất là Triệu Bồng”, sao có thể sau này vì một kẻ hèn Khương Y, độc chết Triệu Bồng được?
Trong lòng Triệu Bồng có chút sợ hãi, nàng cố gắng đè nén tâm trạng chấn động nghiêng trời lệch đất của nàng, ra vẻ trấn định nói: “Sau đó thì sao?”
“Tần Thư Hoài là người thông minh.” Liễu Thư Ngạn nhìn ngoài cửa sổ, ngữ điệu bình tĩnh: “Hắn hiểu băn khoăn của Tiên đế, vì thế sửa lại lời báo cho bệ hạ, hắn không muốn ngồi vào ngôi vị Hoàng đế, tuyệt đối không có lòng tranh đoạt, sau khi đến nước Tề sẽ không can thiệp vào chính trị, chỉ mong có một nơi, dạy học và giáo dục, dưỡng lão đến già.”
Tần Bồng nghe đến đây, siết chặt nắm tay. Nàng đột nhiên phát hiện, thì ra nàng không biết năm đó Tần Thư Hoài làm nhiều chuyện như vậy.
Hắn chưa từng nói với nàng.
Hắn ở trước mặt nàng, vĩnh viễn là dáng vẻ nhàn nhạt như vậy. Ngươi đoán không ra hắn thích ngươi, hay là không thích. Nhiều năm như vậy, hắn bủn xỉn không nói một câu thích nàng.
Nhưng ngày hôm nay Tần Bồng lại cảm thấy quá khứ dường như bị đảo lộn nghiêng trời lệch đất, nàng buộc phải đối mặt với sự thật nàng chưa từng biết.
Thì ra khi người kia còn niên thiếu, cũng từ bỏ nhiều thứ vì nàng như vậy.
“Nếu hắn đã nói như vậy.” Tần Bồng cúi đầu: “Vì sao còn không buông tha ta?”
“Hắn nhạy bén như thế, Tuyên đế rất thưởng thức. Cho người điều tra hắn, sau khi biết tài năng của hắn, Tuyên đến nảy sinh lòng yêu mến nhân tài. Nếu người như vậy không được quốc gia sử dụng, thật sự đáng tiếc. Nhưng ngài tồn tại, đương nhiên là trở ngại lớn nhất của hắn.”
“Cho nên phải giết ta.”
Tần Bồng cảm thấy có chút buồn cười: “Bởi vì các ngươi thưởng thức tài hoa của hắn, bởi vì các ngươi muốn hắn đền đáp quốc gia, cho nên tính mạng của ta bị chà đạp như con sâu cái kiến, cho nên các người tùy ý quyết định sinh tử của ta đúng không?!”
Tần Bồng đột nhiên nắm cổ áo của Liễu Thư Ngạn, rống giận thành tiếng: “Ngươi biết ta khó khăn thế nào mới đi đến bước đó không? Ngươi biết ta trải qua bao nhiêu đau khổ… lúc ta bị bắt nạt trong lãnh cung, lúc ta bị người ta nhục mạ, lúc ta tự tay độc chết mẫu thân ta, ta vẫn phải nhẫn nhục, chịu đựng gian khổ đi từng bước về phía trước, tại sao các ngươi?!”
“Nhưng mà ta vẫn luôn nghĩ, một ngày nào đó, ta sẽ bước qua con đường này.”
Hai mắt Tần Bồng rưng rưng, trầm giọng: “Ta cảm thấy sẽ có một ngày ta sẽ có được hạnh phúc, sẽ tránh xa những ngày như vậy, ta vất vả chờ tới rồi… Liễu Thư Ngạn…”
Cả người nàng run rẩy: “Ta vất vả lắm cuối cùng cũng chờ được ngày đó, ta gả cho Tần Thư Hoài, có một người yêu ta, một cuộc sống bình yên, không có người bắt nạt ta, không có người hãm hại ta, tối hôm trước khi ngươi tới giết ta, ta còn đang suy nghĩ ta muốn có một đứa con…”
Tần Bồng run rẩy đặt lên bụng mình: “Ta còn nghĩ, ta muốn cùng Tần Thư Hoài đi đến một nơi non xanh nước biếc làm đất phong của hắn, ta còn nghĩ muốn tới rất nhiều nơi, ta muốn giúp rất nhiều người…”
“Ta định cả một đời mình, ta sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng đều bị ngươi huỷ hoại!”
Tần Bồng đập một quyền xuống, hết đấm này đến đấm khác, kèm theo sự bùng nổ áp lực nàng kìm nén rất lâu: “Đều bị các ngươi huỷ hoại! Huỷ hoại!”
Nàng làm sai cái gì rồi?
Nàng chưa từng làm sai gì cả.
Chỉ vì nàng là Công chúa của Bắc Yến, nàng gả cho Tần Thư Hoài.
Chỉ vì Tần Thư Hoài có tài, bọn họ thưởng thức.
Bọn họ nghi ngờ nàng, bọn họ sợ hãi nàng, cho nên quyết định giết nàng.
Quá vớ vẩn.
Sinh mệnh một người quý giá như thế nào, sinh mệnh của nàng chịu bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu kỳ vọng, ở trong mắt những người này, ở trước mặt nghiệp lớn đều không đáng một đồng.
“Trước nay ta chưa bao giờ nghĩ làm gì đó với nước Tề các ngươi…”
Tần Bồng mất sức, chậm rãi trượt xuống.
“Chỉ là ta gả cho Tần Thư Hoài, ta không còn nơi để đi. Nếu khi đó, các ngươi nói cho ta muốn hòa li, ta cũng đồng ý.”
“Có lẽ là vậy?”
Liễu Thư Ngạn lấy khăn ra, đè lên khóe mắt bị Tần Bồng khóc chảy ra máu, sắc mặt bình đạm: “Khi đó chúng ta cũng do dự, sau đó Đổng Minh lấy sổ con ra, là lấy từ Bắc Yến tới.”
“Ta không biết là ai, nhưng sổ con kia ghi kỹ càng, tỉ mỉ những gì ngài đã làm trong cuộc đời. Ngài ra khỏi lãnh cung như thế nào, ngài hãm hại các phi tần khác, ngài gả cho Phong Tranh vì quyền thế, đánh mất sự trong sạch gả cho Tần Thư Hoài.”
“Từng chuyện cỏn con, đáng lẽ là chuyện xấu cung đình Bắc Yến không ai nên biết, nhưng đều ở trong đó. Đối diện với một vị Công chúa như vậy, chúng ta không dám mạo hiểm.”
Liễu Thư Ngạn bình tĩnh nói: “Triệu Bồng, ngài nói ngài không có lòng tranh quyền thế, ngài sẽ không làm chuyện có hại với nước Tề, hiện giờ ta tin.”
Hắn giương mắt nhìn nàng: “Ta tin tâm địa ngài thiện lương, ta tin năm đó ngài bị bất đắc dĩ. Nhưng khi thấy sổ con đó, không có người tin.”
“Một vị Công chúa âm ngoan, ác độc, tham lam quyền thế, sau khi gả cho Thái Tử cũ của nước Tề, sẽ không làm gì sao? Đặc biệt khi chúng ta đoán trước rồi, Triệu Ngọc vô cùng có khả năng đăng cơ.”
“Nếu Triệu Ngọc đăng cơ, dựa vào cảm tình giữa ngài và Triệu Ngọc, ta nghĩ Triệu Ngọc muốn làm gì, ngài đều sẽ giúp hắn làm, đúng không?”
Tần Bồng không nói gì, một lúc lâu sau, nàng cười trào phúng.
“Có thể điều tra quan hệ của ta và A Ngọc rõ ràng như vậy, ta thật sự muốn biết là ai… nhất định phải ép ngài đến mức này?”
Liễu Thư Ngạn lắc đầu.
“Tin là do Đổng Minh đưa, ta không biết.”
Tần Bồng trầm mặc, nàng ngồi trên xe ngựa, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, Liễu Thư Ngạn ngẩng đầu nhìn màn xe, khàn khàn đáp: “Ngài còn gì muốn hỏi không?”
“Không có.”
“Rời khỏi xe ngựa này, sau này ngài hỏi tiếp ta cũng sẽ không trả lời.”
Tần Bồng nghe hắn nói lời này, ngẩng đầu nhìn hắn, Liễu Thư Ngạn chua xót nở nụ cười: “Ta sẽ xin chuyển đi, nếu ngài không muốn, ta sẽ không trở lại.”
“Ngươi…” Tần Bồng hơi sửng sốt, Liễu Thư Ngạn nhìn nàng, ngồi xổm xuống, cao bằng nàng.
“Triệu Bồng.” Hắn nhìn chằm chằm nàng: “Nếu ta không có gia tộc, nếu ta không gánh vác nhiều trách nhiệm sinh tử của mọi người như vậy, nếu như ngài đồng ý, ta có thể cho ngài mạng của ta.”
“Ta không thể so được với Tần Thư Hoài.”
Hắn rơm rớm nước mắt, nói nghiêm túc: “Nếu ta ở vị trí của hắn, hắn có thể làm được, ta cũng có thể. Ta thích ngài , không kém hơn hắn nửa phần.”
“Ta biết…” Tần Bồng khàn khàn mở miệng: “Ta biết.”
“Xin lỗi.” Giọng hắn run rẩy: “Thật ra năm đó ta không thật sự muốn giết ngài.”
Nếu không phải bị hoàng mệnh làm khó, cũng không có người, không ai nỡ xuống tay với cô nương tươi cười thêu con uyên ương vô cùng xấu.
Hắn muốn chạm vào nàng, nhưng không dám, chỉ có thể nhìn chằm chằm nàng, gian nan nói: “Tha thứ cho ta.”
Tần Bồng nhìn hắn, một lúc lâu sau, nàng gật đầu.
“Thật ra… đã chết quá nhiều lần.” Tần Bồng chua xót cười: “Ta cũng sớm không để ý như vậy. Ngươi cũng không cần xin chuyển đi, vừa nãy là ta hơi kích động, dù sao ta cũng không giết ngươi, ngươi đừng để ở trong lòng.”
“Ta để ở trong lòng.”
Hắn khàn khàn nói: “Triệu Bồng, ta hại chết ngài, đây là nghiệt của cả đời ta. Ngài tha thứ cho ta, nhưng ta không thể tha thứ cho bản thân ta. Chỉ là Triệu Bồng…” Hắn ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống.
Hắn cảm giác dường như hắn có thể nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở Bắc Yến năm đó.
Khi đó mọi người vẫn là thiếu niên, nàng ngồi dưới ánh nến, thêu một con uyên ương vô cùng xấu.
Hắn dựa vào xà nhà, tự nhìn, sao có người có thể thêu xấu như vậy.
Nha hoàn bên cạnh cười nàng: “Công chúa, ngài thêu gì vậy?”
“Uyên ương đó.”
Nha hoàn cười khanh khách: “Ngài thêu làm gì?”
“Tặng Tần Thư Hoài.” Nàng nâng cằm lên, đầy mặt kiêu ngạo: “Hôm nay có cô nương tặng hắn khăn, ta muốn cho hắn xem, ta cũng biết thêu uyên ương!”
Hắn dựa vào xà nhà, không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn muốn nhắc nhở cô nương kia, thêu xấu như vậy, thật sự không có gì đáng để kiêu ngạo.
Nhưng khi đó hắn cũng cảm thấy, có một cô nương nhớ nhung, thêu khăn cho hắn, cũng là một chuyện vô cùng tốt, vô cùng hạnh phúc.
Cho nên sau khi nàng vung kiếm tới, dưới màn đêm, nàng hiên ngang cầm kiếm, ống tay áo phần phật, mái tóc dài xõa ra để lộ đôi mắt trong veo và ngũ quan diễm lệ, nàng như ánh mặt trời rực rỡ, khẽ nhếch cằm, hỏi một câu kia: “Tặc tử nơi nào?!”
Lúc đó nội tâm của hắn không ngừng áy náy, kiếm chậm lại vài phần.
Hiện giờ cái nhìn kinh diễm thoáng qua năm đó lại hiện lên, chồng lên nhau với những thăng trầm trong đôi mắt của nữ tử trước mặt.
Hắn không nhịn được, vô cùng vô cùng nghiêm túc nói với nàng: “Ta thích nàng, thật sự, vô cùng, vô cùng thích nàng.”